Lý Tiện Ngư đứng dậy đi đến cửa sổ, đưa hộp gỗ chứa Tử Ngọc sáo cho hắn: “Tư Chính lấy sáo Tử Ngọc từ chỗ ta.”
Nàng thấp thỏm hỏi: “Vậy, có phải Tư Chính cũng nên thực hiện hứa hẹn?”
Khương Vô giơ tay tiếp nhận mờ hộp gỗ ra, đầu ngón tay vuốt qua hàng chữ nhỏ khắc trên thân sáo, khàn khàn cười ra tiếng tới: “Thần cũng không nuốt lời.”
Lý Tiện Ngư tâm thần treo cao nhiều ngày rốt cuộc thả lỏng.
“Thỉnh công chúa tránh một chút.” Khương Vô nói tiếp: “Thủ pháp giải độc cùng hạ độc của thần không truyền cho người khác.”
Lý Tiện Ngư gật đầu, nghe lời mà đi ra ngoài điện tránh mặt, lẳng lặng ngồi xuống bậc thềm.
Tối nay không có mưa rơi.
Một vòng trăng sáng treo cao, ánh trăng như nước, lạnh mà yên tĩnh.
*
Sau nửa canh giờ, cánh cửa lần nữa bị đẩy ra.
Khương Vô đứng sau cánh cửa, như thường hành lễ với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, Chiếu Dạ Thanh đã giải.”
Lý Tiện Ngư mắt hạnh sáng lên, nhấc váy đứng dậy, vội vàng đi vào.
Nàng đi đến mép giường, rũ mắt nhìn thương thế của Lâm Uyên.
Miệng vết thương trên cánh tay của Lâm Uyên không còn thấm máu, mà trên một cái khay bên cạnh đặt mấy miếng vải bố trắng thấm máu, vết máu phía trên cũng trở lại màu đỏ bình thường.
Nhưng, thiếu niên vẫn chưa tỉnh lại.
Lý Tiện Ngư ngẩn người, lập tức ngước mắt nhìn Khương Vô: “Tư Chính?”
Lý Tiện Ngư chỉ có thể ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng rũ mắt.
Mà thiếu niên trên giường mày kiếm nhíu chặt, tựa bị vây chặt bởi một giấc mộng sâu.
*
Bốn phía núi cao rừng rậm không có lấy một tia sáng mặt trời.
Hắn một thân kỵ trang tay cầm kiếm, giục ngựa chạy nhanh vào trong rừng. Phía sau không ngừng có tên bắn lén từ trong rừng rậm bay ra, mang theo tiếng gió sắc bén, hung hiểm lướt qua người hắn.
Hắn cúi thấp thân mình, cầm trường cung trên lưng ngựa đánh trả.
Trong tiếng xé gió có truy binh té ngựa, bị vó ngựa giẫm đạp, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Nhưng càng nhiều truy binh theo đó xông lên.
Có người lạnh giọng hô quát: “Không được để sống! Nếu hắn sống sót trở về, chúng ta đều không sống được!”
Tiếng nói buông xuống, mũi tên như châu chấu bay dày đặc mà đến.
Hắn bỏ trường cung xuống, sửa thế cầm kiếm, đánh rơi hết thảy cung tên lao đến.
Hàng ngàn mũi tên dày đặc. Một mũi tên lọt lưới từ một góc khó phát hiện bay đến, chợt bắn trúng bên gáy tuấn mã.
Tuấn mã ăn đau, nhảy lên, xuyên qua kẽ hở giữa hai đại thụ cao chót vót, cuối cùng nhảy ra khỏi khu rừng rậm đầy rẫy mai phục.
Ánh mặt trời chợt sáng chói.
Hắn thấy, cuối rừng rậm, là vực sâu không thấy đáy.
Lâm Uyên bất ngờ mở to mắt, theo bản năng đứng dậy duỗi tay, bám thật chặt vật trước mắt.
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại mà tinh tế, tựa như đóa hoa.
Theo đó, hắn thấy đôi má ửng hồng và đôi mắt long lanh của Lý Tiện Ngư.
Nàng cũng nhẹ ngẩn người, đôi mắt hạnh xinh đẹp chợt lóe sáng, khóe môi đỏ thắm nhẹ nhàng nâng lên, má lúm đồng tiền bên môi hiện ra.
Lý Tiện Ngư miệng cười tươi rói: “Lâm Uyên, ngươi rốt cuộc tỉnh lại.”
Lâm Uyên lúc này mới thấy rõ tình hình trước mắt.
Không có rừng rậm, không có mưa tên cùng truy binh.
Hắn nằm trên một chiếc giường cảm xa lạ, duỗi tay gắt gao nắm lấy cánh tay của Lý Tiện Ngư, lực đạo lớn đến mức véo cánh tay non mềm của nàng thành một vệt đỏ.
“Công chúa?”
Lâm Uyên theo bản năng thu hồi tay, giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”
Hắn muốn đứng dậy, cánh tay cùng đầu truyền đến cơn đau khiến hắn hơi nhíu mày: “Ta vì sao lại ở chỗ này?”
Hắn không hề ấn tượng.
Khương Vô xa xa nhìn, tay nắm sáo Tử Ngọc lưu quang sáng trong, ánh mắt hỉ nộ khó phân biệt giấu sau mặt nạ.
Hắn khàn khàn cười vang, không biết là vô tâm hay là cố tình nói: “Công chúa vì ngươi bôn ba mấy ngày, còn bệnh nặng một hồi. Ngươi ngay cả một tiếng thần cũng không xưng sao?”
Lý Tiện Ngư nghe hắn nói chợt xấu hổ, hai má vốn dĩ còn chưa trút hết nhiệt độ lại nhiễm thêm một tầng hồng sắc.
Nàng quay mặt đi: “Tư Chính!”
Khương Vô bật cười, không mở miệng nữa.
Hắn nắm Tử Ngọc sáo, thi lễ với Lý Tiện Ngư, thân hình thuận theo triển khai, rất nhanh đã biến mất ngoài đại sảnh tối tăm.
Trong điện chỉ còn lại hai người Lý Tiện Ngư cùng Lâm Uyên.
Lý Tiện Ngư càng thêm xấu hổ.
Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy nha, cái gì bệnh nặng một hồi, không có chuyện như vậy.”
Lâm Uyên nhìn về phía nàng.
Lý Tiện Ngư hai má dị thường ửng đỏ.
Độ ấm trên người so với bình thường cao hơn nhiều. Như là phát nhiệt.
Hắn duỗi tay, muốn chạm vào trán Lý Tiện Ngư một chút.
Lý Tiện Ngư né tránh, nhỏ giọng giải thích nói: “Đây là vì dùng dược. Chờ dược hiệu tan sẽ ổn.”
Đầu ngón tay Lâm Uyên hơi dừng, một lúc sau, hắn thu hồi tay, hơi rũ mắt.
Hắn nghĩ, hắn đã biết lời Khương Vô là thật hay giả rồi.
Ký ức đồng thời tua ngược, hắn lập tức hiểu ra, chuôi đao bổ tới dưới ánh trăng sáng có tẩm loại độc hiếm thấy.
Hắn hẳn đã hôn mê mấy ngày.
Cho đến vừa rồi Khương Vô thu được chỗ tốt của Lý Tiện Ngư, đến đây giải độc. Hết thảy xâu chuỗi với nhau, đã lý giải rõ ràng.
Duy nhất làm hắn không hiểu chính là, vì sao Lý Tiện Ngư phải nỗ lực cứu hắn như vậy, thậm chí không tiếc khiến bản thân bệnh nặng một trận.
Hắn nghĩ vốn dĩ người như hắn, dù chết do bị trả thù trên đường cũng chỉ là một kẻ tầm thường.
Mà Lý Tiện Ngư cũng có thật nhiều chuyện muốn hỏi hắn. Tỷ như hắn trước đó đi nơi nào, vì sao lại trúng độc như vậy, còn có hắn sau này, có phải sau này không cần đi trả thù nữa—— Nhưng nàng thật sự là quá mệt mỏi.
Bôn ba đã nhiều ngày, thời điểm tiếng lòng căng chặt, ngược lại không cảm thấy mỏi mệt, mà khi sự căng thẳng này buông xuống, lúc này mới cảm thấy, mệt mỏi như thủy triều ập đến, giống như muốn nuốt chửng nàng.
Nàng thậm chí không nghĩ trở về tẩm điện. Vì thế, nàng khẽ chạm vào ống tay áo của Lâm Uyên, ý bảo hắn đứng dậy, mà bản thân chui vào trong chăn gấm.
Nàng lấy chăn gấm bọc bản thân đến kín mít, mệt mỏi khép mắt lại, mông lung nói: “Có chuyện gì, ngày mai rồi nói.”
Lâm Uyên trầm mặc, cuối cùng là thấp giọng đáp: “Được.”
Hắn thay Lý Tiện Ngư buông Hồng Trướng xuống, bản thân quay về xà nhà.
Bóng đêm dần dần dày thêm, gió đêm từ nửa bên cửa sổ mạnh mẽ tràn vào, mang đến một chút lạnh lẽo.
Lý Tiện Ngư ngủ trong Hồng Trướng đột nhiên nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Lâm Uyên.”
Lâm Uyên giương mắt, bản năng như thường muốn hỏi nàng, có chuyện gì.
Nhưng chợt, hắn nhớ tới lời Khương Vô.
Ánh trăng nhàn nhạt, thiếu niên ngồi trên xà nhà rũ xuống lông mi, thấp giọng đáp.
“Thần ở đây.”
Gió đêm vén Hồng Trướng đang buông xuống lên, hơi nước đêm qua còn chưa tán cùng với giọng nói của thiếu niên truyền vào.
Lý Tiện Ngư ở trên giường cẩm không đáp lại hắn.
Lâm Uyên đợi thật lâu, rốt cuộc vẫn từ trên xà nhà nhảy xuống, giơ tay vén Hồng Trướng.
Lý Tiện Ngư nằm trong chăn gấm, đôi mắt hạnh hoa đẹp đẽ khép kín, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh dậy. Nhưng có lẽ vì dược lực chưa tiêu hết.
Nàng ngủ không an ổn, mày đẹp nhíu chặt, mi tâm ngưng tụ một lớp mồ hôi mỏng, như là vẫn còn sốt.
Lâm Uyên nhíu mày, duỗi tay khẽ chạm vào cái trán của nàng. Lông mi của Lý Tiện Ngư đang buông xuống run nhẹ.
Theo đó, nàng như là chạm đến mát lạnh, xem hắn như gối cảm trên giường, thập phần tự nhiên mà duỗi tay vòng qua vùng eo rắn chắc của hắn, dán sườn mặt lên y phục của hắn.
Lâm Uyên thân mình cứng đờ, động tác chợt dừng lại. Hắn theo bản năng muốn tránh.
Nhưng đầu ngón tay Lý Tiện Ngư nóng như vậy, hai má hồng đến đáng sợ, ngay cả hơi thở cũng tỏa nhiệt.
Phát sốt đến lợi hại.
Hắn hơi khép mắt, rốt cuộc nhẹ rũ đầu ngón tay xuống.
Không đẩy nàng ra.
Ánh trăng sáng như ban ngày, bên dưới sương giăng như tuyết. Nến đỏ trong thiên điện dần dần cháy hết, một vũng nước sáp màu đỏ thắm chảy xuống.
Lý Tiện Ngư ngủ trong chăn gấm, mày nhíu mỗi lúc một chặt. Thu đêm vốn dĩ mát lạnh sao đột nhiên lại nóng bức như vậy.
Giữa mày nàng đổ mồ hôi, trên người nóng lên, vẫn luôn ôm gối cẩm từ hơi lạnh trở nên nóng cháy ở trong tay.
Hình như so với nhiệt độ trên người nàng còn cao hơn.
Lý Tiện Ngư cảm thấy không quen, lập tức muốn đẩy gối cẩm trong ngực ra. Nhưng có lẽ sức mạnh trong lúc mông lung trở nên vô dụng, một lần đẩy, vẫn không đẩy được. Vì thế đôi mày của Lý Tiện Ngư càng cau lại, tăng thêm vài phần lực đạo, muốn đẩy gối cẩm ra đến cùng.
Nàng cố gắng như vậy, xuống tay lại không hề chính xác. Đến nỗi thiếu niên bên cạnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, duỗi tay cầm thật chặt cổ tay của nàng.
Hắn khàn giọng gọi: “Công chúa.”
Lý Tiện Ngư vẫn không tỉnh dậy.
Nàng nhắm mắt, lông mi buông xuống nhẹ phẩy phẩy, như là mơ thấy sự việc phát sinh đêm qua, mơ thấy một màn nàng đưa Cố Mẫn Chi trở về kia. Vì thế nàng lẩm bẩm ra tiếng: “Cố đại nhân, ta mời ngươi ăn chè ngọt ngon nhất.”
Tiếng nói của Lâm Uyên dừng lại. Trong bóng đêm, môi mỏng của thiếu niên mím chặt, ánh mắt trầm xuống, ngón tay đang giữ chặt cánh tay nàng không tự chủ được mà siết chặt.
Hắn nhất thời không khống chế tốt lực đạo, tạo thành một vết bầm trên cánh tay trắng tuyết của nàng.
Lý Tiện Ngư bị đau, nhẹ nhàng hít hà một hơi.
Lâm Uyên theo bản năng buông lỏng cổ tay của nàng.
Theo đó, mày kiếm nhăn đến thật chặt, môi mỏng mím thành một đường.
Hắn thối lui về sau, định quay lại xà nhà.
Nhưng lúc này, hắn chợt dừng lại trong thoáng chốc, áp xuống cơn giận không biết từ đâu đến mà đè thấp tiếng nói nhắc nhở nàng.
“Cố Mẫn Chi sớm đi rồi.”
Lần này, Lý Tiện Ngư giống như là nhận ra thanh âm của hắn.