Memento

Chương 10: Đồng vị Sidecar



Mọi người giải quyết xong vấn đề thì tự làm việc của mình, Trí Hóa lên sân khấu chơi đàn, Liễu Thanh cùng Đinh Triệu Lan Đinh Triệu Huệ thương lượng đặt vé máy bay, mua quà biếu, Công Tôn dặn Đinh Nguyệt Hoa một số chuyện của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn về phía Triển Chiêu, vị đương sự này vẫn cúi giấu đi ánh mắt, lấy tay gảy hộp thuốc lá của Đinh Triệu Huệ đặt lên bàn.

“Nghĩ gì vậy?” Bạch Ngọc Đường áp trên mặt bàn nhìn mặt nghiêng của Triển Chiêu thấp giọng hỏi.

Triển Chiêu ngẩng đầu, trong con ngươi còn có chút hoảng hốt, rất nhanh lại sáng lên, giương khóe miệng cười: “Có chút bất an!”

Bạch Ngọc Đường nói: “Không việc gì, có cô gái nhỏ Đinh gia kia đi cùng, sẽ không để cậu khó xử!”

Triển Chiêu lộ ra nụ cười khổ: “Thăm ba mẹ của mình còn cần có người đi cùng, tôi rốt cuộc đã quên bao nhiêu thứ?”

Bạch Ngọc Đường thấy khuôn mặt người kia buồn rầu có chút không đành lòng, vươn tay vỗ vỗ: “Cho dù cậu không nhớ một vài thứ, mấy người chúng tôi cũng sẽ không quên cậu, trách cậu! Cậu một ngày nào đó sẽ nhớ được!”

Triển Chiêu cảm kích cười cười, quay đầu nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường, tỉ mỉ nhìn vài lần nói: “Kỳ thật chúng ta trước kia có quen, phải không?”

Bạch Ngọc Đường cười, tình huống như vậy phát sinh đã hai lần, tuy Trí Hóa nói là hiện tượng tốt, thế nhưng Bạch Ngọc Đường biết, đây chính là bởi sự quan sát xung quanh tinh tế do nhiều năm làm ở đội cảnh sát của Triển Chiêu mà ra kết luận thôi, cũng không phải Triển Chiêu thật sự có ấn tượng với mình.

“Đúng vậy, chúng ta quen nhau, chỉ là tạm thời quên, thời điểm nên nhớ, chung quy sẽ nhớ thôi!”

Triển Chiêu cúi đầu, anh biết mình đích thực biết người này, giữa trưa lần đầu tiên gặp anh đã cảm thấy quen thuộc, cái loại ánh mắt vui vẻ cưng chiều khi đem chè hạnh nhân đẩy đến trước mắt mình này khiến Triển Chiêu càng thêm xác định mình nhất định biết người này, vừa rồi khi cùng những người kia nói chuyện về mình, loại cảm giác này rất rõ ràng. Đang ngồi đều là những người mình quen biết, Đinh Triệu Lan thường xuyên đến cảnh cục đón Đinh Triệu Huệ, cho nên đã sớm biết, Liễu Thanh Trí Hóa là do khi phá án thường xuyên cùng các bác sĩ giao tiếp mà quen, Đinh Nguyệt Hoa là cái tên duy nhất sau khi mất trí nhớ nhớ được, mà chàng trai buổi sáng “vừa mới biết”, tự giới thiệu là Bạch Ngọc Đường này, bộ dáng lại cùng bọn họ rất quen thuộc, nghiêm túc cùng bọn họ thảo luận làm sao giấu bệnh tình, làm sao ứng đối… Bộ dáng này tuyệt đối không phải của người xa lạ.

Triển Chiêu đem đầu ngón tay đặt ở thái dương day day, mu bàn tay nóng lên, Bạch Ngọc Đường nắm tay anh, không chút để ý nói: “Không biết cậu chừng nào thì đi?”

Triển Chiêu nhìn nhìn tay mình còn ở trong tay Bạch Ngọc Đường, hiểu được, người kia sợ mình nghĩ nhiều quá sẽ đau đầu, cho nên thà để mình nghĩ không ra, bỗng nhiên cảm thấy tay Bạch Ngọc Đường thực ấm áp, liền cũng không rút ra, mà làm bộ như không phát hiện nói: “Nếu kịp như đã nói, ngày mai rồi!”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường hiện lên một tia không muốn: “Vậy ngày mai tôi không cần đưa cơm đến nữa!”

Triển Chiêu nhìn anh, một câu tùy tiện, Triển Chiêu biết, nguyên lai người này mỗi ngày đều giống như hôm nay mang cơm tới, trách không được bát chè hạnh nhân kia vẫn để ở đó, một chút cũng không động, như là đặt biệt giữ lại cho mình, kỳ thật… Triển Chiêu đoán, kia nguyên bản là để cho mình đi!

“Muốn uống rượu không?” Triển Chiêu cảm thấy chính mình cần biết rõ ràng chút chuyện, cho dù về sau sẽ quên.

Bạch Ngọc Đường thuận theo gật đầu: “Sidecar!”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt thâm thúy.

Rót Sidecar pha xong vào miệng, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên mở to hai mắt, cùng Sidecar ngày thường bất đồng, hương vị của ly này, cùng hương vị ly rượu lần đầu tiên uống giống nhau.

Triển Chiêu chuyên chú nhìn anh: “Uống ngon chứ?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Thanh âm Triển Chiêu rất thấp, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm: “Sao cậu biết tôi sẽ pha Sidecar?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cười nói: “Cậu trước kia từng pha cho tôi!”

“Mấy lần?” Triển Chiêu lại hỏi.

“À…” Bạch Ngọc Đường cau mày tựa hồ đang nhớ lại: “Bảy tám lần đi!”

“Bảy tám lần?” Triển Chiêu vẻ mặt không thể tin nổi: “Nhiều như vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhìn anh tựa hồ lại đang cố nhớ cái gì, vội vàng cắt đứt nói: “Bất quá hương vị bất đồng!”

Triển Chiêu ánh mắt chợt lóe: “Vậy cậu uống qua loại hương vị Sidecar này chưa?”

“Uống rồi!” Bạch Ngọc Đường mang trên mặt nét cười: “Đây là lần thứ hai nếm vị này!”

“Lần thứ hai!” Triển Chiêu thì thầm tự nói: “Cư nhiên là lần thứ hai!”

Bạch Ngọc Đường dùng ngón tay gõ gõ quầy bar: “Ây, rượu này của cậu có cái gì quan trọng sao?”

Triển Chiêu hoàn hồn: “Nhớ rõ lần sau khi lại muốn uống loại hương vị này, phải nói với tôi!”

“Vì sao?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Nụ cười bên khóe miệng Triển Chiêu có chút kỳ quái: “Cậu hỏi một người có chứng mất trí nhớ vì sao?”

Bạch Ngọc Đường nhấc tay: “Thật có lỗi, bất quá rượu này thật sự uống rất ngon!”

Triển Chiêu nhìn anh nâng ly, miệng nhỏ uống rượu, bỗng nhiên nói: “Cậu không muốn để tôi cùng Đinh Nguyệt Hoa về nhà?”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường sặc một ngụm, bị rượu brandy sặc đến nước mắt lưng tròng, Triển Chiêu đưa cho anh cái khăn tay, Bạch Ngọc Đường lau lau nước mắt do bị sặc, ngẩng đầu nhìn nhìn Triển Chiêu: “Sao cậu biết?” Sau đó hận không thể cắn đứt lưỡi mình, này không phải là thừa nhận sao!

Triển Chiêu nhận lại khăn trong tay Bạch Ngọc Đường vứt vào thùng rác: “Tôi là mất trí nhớ, không phải ngốc! Sự ngăn cản vừa rồi của cậu rất rõ ràng!”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu: “À, chính là cảm thấy… các cậu… một nam một nữ…” Bạch Ngọc Đường không biết từ khi nào thì năng lực biểu đạt của mình lại kém như vậy.

“Cậu thích Nguyệt Hoa?”

“Không phải!” Không chút do dự trả lời.

“Vậy…” Mắt Triển Chiêu nheo lại, trên mặt một chút ý cười cũng không có: “Nếu không phải Đinh Nguyệt Hoa… vậy là tôi?”

“Á?” Bạch Ngọc Đường giật mình nhìn Triển Chiêu, mấy trăm ý nghĩ bay qua trong đầu, cuối cùng suy sụp cúi đầu: “Cậu đừng đoán mò!”

Bỏ lỡ thất vọng chợt lóe trong mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đem rượu trong ly một lần rót vào miệng, hương vị ngọt ngào chảy vào yết hầu lại giống như lưỡi dao khiến Bạch Ngọc Đường đau từ yết hầu đến trong lòng.

“Cậu thích nghe hát sao?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Thích, bất quá tôi hát rất khó nghe!”

Triển Chiêu cười khẽ: “Cậu nghe qua tôi hát chưa?”

“Nghe rồi!” Bạch Ngọc Đường nhớ tới cái loại tuyệt vọng khi lần đầu tiên nghe được Triển Chiêu hát, cũng bởi vì vậy, anh tình nguyện không còn được nghe Triển Chiêu hát nữa.

Cậu trả lời này một chút cũng không ngoài ý muốn, chính mình nếu pha hai lần Sidecar cho người này, vậy người này nhất định đã nghe mình hát: “Cảm giác thế nào?”

Bạch Ngọc Đường giương khóe miệng cười: “Rất êm tai, cậu cùng Công Tôn khi hát giống như hai tinh linh, Công Tôn chính là dùng một ca khúc mê hoặc tâm anh tôi!”

“Anh cậu?” Triển Chiêu mờ mịt.

“Ha ha! Mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở lại!” Bạch Ngọc Đường biết người này không nhớ rõ.

Triển Chiêu cúi đầu giương lên khóe miệng, có chút bất đắc dĩ: “Tôi đây thì sao? Mê hoặc ai?”

Bạch Ngọc Đường nhìn anh nhất thời im lặng…

Triển Chiêu ngẩng đầu, một đôi mắt mèo nheo lại: “Hôm nay nghe tôi và Công Tôn cùng hát đi!” Không đợi Bạch Ngọc Đường nói gì, xoay người ra khỏi quầy bar, quay đầu hướng Bạch Ngọc Đường còn đang sững sờ bên quầy ngoắc ngoắc ngón tay: “Đi thôi!”

Mặt Bạch Ngọc Đường nóng lên một chút, Triển Chiêu đêm nay rất khác, đây là ** không còn che đậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.