Mệnh Công Chúa

Chương 35




 
Trên mặt Thư Nhĩ mang theo nụ cười, nhưng thái độ của cô rất rõ ràng…
 
Thư Nhĩ* không trở lại nhà họ Thư*, cô sẽ không đi.
 

Điểm này, cô sẽ không lùi bước cũng không nhượng bộ.
 
Thư Nhu ở bên cạnh gấp muốn chết, thậm chí chị ta vượt lên phía trước cầm lấy mấy tờ giám định DNA thân nhân.
 
Vừa rồi, sau khi nhìn thấy đôi vợ chồng mới đến toàn thân tỏa ra kim quang lấp lánh, cũng không có ai đi xem giấy giám định thân nhân, giống như là tất cả mọi người âm thầm chấp nhận lời bọn họ nói là thật.
 
Trong lòng Thư Nhu mơ hồ có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.
 
Dù chị ta nghĩ thế nào đi nữa thì chị ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện cha mẹ ruột của mình cố ý ôm nhầm con. Xem xong giấy giám định thân nhân, sau khi xác nhận Thư Nhĩ thật sự là con gái của đôi vợ chồng này, Thư Nhu càng cảm thấy lo lắng cho Thư Nhĩ.
 
Lúc này mà nói điều kiện gì đó với bọn họ làm gì, về nhà trước đi rồi lại nói! Về nhà rồi có chuyện gì từ từ nói. Nói thế nào đi nữa, Thư Nhĩ mới là con gái ruột của đôi vợ chồng giàu có này, sau này tài sản để lại chắc chắn sẽ cho nó một phần, cái đứa công chúa giả tu hú chiếm tổ chim khách mười bảy năm kia dù thế nào cũng không vượt mặt được Thư Nhĩ phải không?


 
Thư Nhu rất yên lòng với Thư Nhĩ, Thư Nhĩ mới trở lại nhà họ Thư* được mấy ngày, Thư Nhu cũng xem như là thấy được thủ đoạn của nó rồi.
 
Thư Nhĩ quả thực là có thể đùa giỡn cái vị Hoắc đại ca kia trong lòng bàn tay.

 
Nó bảo anh ta làm cái gì thì anh ta làm cái đó. Vừa giúp nó cạnh tranh danh hiệu Nữ Thần Học Đường, lại còn tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền xa hoa cho nó, Hoắc đại ca quả thực bị Thư Nhĩ chơi đùa đến xoay vòng vòng rồi.
 
Ngay cả Hoắc đại ca cũng bị Thư Nhĩ thuần phục thành ngoan ngoãn dễ bảo, cái đứa Thư Nhĩ* kia có thể đấu thắng Thư Nhĩ sao?
 

Không thể nào.
 
Thư Nhĩ vừa về tới nhà họ Thư khẳng định bất cứ lúc nào cũng có thể dạy Thư Nhĩ* làm người.
 
Thư Nhĩ đương nhiên không rõ trong lòng Thư Nhu nghĩ gì, nếu như để cô biết được nội tâm Thư Nhu hóa ra sùng bái cô như vậy, đoán chừng cô có thể cười ra tiếng.
 
Chuyện Thư Nhĩ* quay về nhà họ Thư*, Thư Nhĩ tuyệt đối sẽ không dao động.
 
Thư Nhĩ* ở lại nhà họ Thư, biến số quá nhiều, phải biết rằng, trong “Trầm mê cực độ” căn bản không hề viết chuyện hai người bị ôm nhầm, điểm này vẫn là Thư Nhĩ tự mình phát hiện sau khi xuyên vào sách. Bởi vậy hiển nhiên Thư Nhĩ* không phải là nhân vật đơn giản.
 
Thư Khắc Đả nhẫn nại nói, “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đưa nó về.”
 
Thư Nhĩ hỏi ngược lại, “Mấy ngày nữa là bao nhiêu ngày? Một ngày, hai ngày hay là vẫn muốn kéo dài? Một ngày rất xa sao? Con không cần một ngày cụ thể hai người đưa cô ta về, con chỉ cần đích thân nhìn thấy cô ta.”
 
Ở đây ngoài Thư Khắc Đả còn có Lưu Yên tới, phản ứng của đứa nhỏ này, quả thực không hợp lẽ thường.
 
Cô gái bình thường gặp phải loại chuyện này, không phải kinh ngạc đến phản ứng không kịp thì chính là vâng vâng dạ dạ bọn họ nói cái gì thì chính là cái đó.
 
Nhưng đứa nhỏ này, quá lý trí, quá hùng hổ dọa người.
 
Điều quan trọng nhất là khi con bé đối diện với bọn họ cực kỳ ung dung, giống như căn bản không quan tâm ý nghĩ của bọn họ vậy. Con bé cũng không sợ hãi đối với cuộc sống không hề hay biết ở nhà họ Thư trong thời gian tới, giống như có thể dễ dàng thích ứng vậy.
 
Rốt cuộc con bé lấy đâu ra tự tin?
 
Lưu Yên thở dài, “Thư Thư* sau khi biết chuyện này cảm xúc có chút mất khống chế, con có thể cho nó thêm chút thời gian hay không.” Vốn dĩ hôm nay Lưu Yên định dẫn Thư Nhĩ* tới, nhưng Thư Nhĩ* trước mặt bà im lặng khóc thút thít, không rên lấy một tiếng, chỉ rơi lệ, viền mắt chóp mũi đều đỏ ửng, nhìn đáng thương cực kỳ.
 
Mấy ngày này sau khi Thư Nhĩ* biết chuyện, chưa từng ăn ngon ngủ yên, khuôn mặt vốn gầy gò lại càng gầy đi một vòng, nhìn trên mặt không hề có chút xíu thịt nào, khuôn mặt nhỏ nhìn qua chỉ lớn chừng bàn tay.
 
Dù sao cũng là cô con gái nhỏ mình nâng niu mười bảy năm, có lúc nào Lưu Yên nhìn thấy nó có bộ dạng đau lòng khổ sở như vậy?
 
Bà cũng không nhẫn tâm ép con bé quá đáng, nếu như Thư Nhĩ* thoáng cái nghĩ quẩn trong lòng thì phải làm sao?
 
Dù sao cũng chỉ chờ thêm chút thời gian, chờ Thư Nhĩ* tiêu hóa tin tức mình không phải là con gái của nhà họ Thư, sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, mọi thứ đều dễ dàng thương lượng.
 
Lưu Yên cảm thấy mình nói yêu cầu này cũng không quá đáng.
 
Cô gái nhỏ ở cái tuổi này cho dù lý trí thế nào đi nữa, hẳn là cũng xem như mềm lòng dễ nói chuyện nhỉ?
 
Nhưng bà nghĩ lầm rồi.
 
Còn là hoàn toàn sai lầm.
 
Thư Nhĩ cười tủm tỉm, nhưng trong lời nói giống như mang theo dao nhỏ, vô cùng sắc nhọn, “Đều là bố mẹ sinh ra, dựa vào cái gì cô ta yếu ớt như vậy? Người nói với con cảm xúc cô ta mất không chế cũng không có ích gì đâu. Tại sao muốn con cho cô ta thêm chút thời gian điều chỉnh cảm xúc? Cô ta xứng sao? Còn nữa, nói cho cùng chuyện này có liên quan gì tới con? Con chẳng thèm để ý tới cảm xúc của cô ta, cô ta đã chiếm vị trí của con mười bảy năm rồi, thế nào, còn muốn con hiểu cho cô ta? Xin lỗi, con không muốn hiểu, cũng chả có cách nào hiểu được. Con không phải thánh mẫu, cũng không rộng lượng như vậy.”
 
Cha mẹ Thư*, bố mẹ Thư, Thư Nhu, Thư Á: …
 
Trong lòng Thư Nhu điên cuồng ấn like cho Thư Nhĩ, hóa ra cô em gái này đối xử với cô rất tốt rồi, chưa từng chế nhạo cô như thế.
 
Hóa ra thời điểm Thư Nhĩ bùng nổ toàn bộ cơn tức giận, sức chiến đấu mạnh như vậy sao? Cái miệng nhỏ vừa mở giống như súng liên thanh bằng bằng bằng vậy, trút mọi oán hận khiến tất cả mọi người á khẩu không nói được gì.
 
Trâu bò, trâu bò.
 
Thư Nhĩ cười dịu dàng, lại nói tiếp, “Con mới là người ở thế yếu một phương, nhưng cô ta đã chiếm lợi lớn rồi, thế nào, người chiếm hời lớn thì cảm xúc mất khống chế, bày ra dáng vẻ đáng thương đấy cho ai xem đây? Không phải nói từ nhỏ cô ta tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, còn rất ưu tú sao? Thế nào? Chút năng lực chấp nhận áp lực cũng không có? Vậy sau này cô ta phải làm sao? Gặp phải một xíu chuyện thì khóc sướt mướt? Cô ta như vậy còn là giáo dục tinh anh hả, cười chết người ta đó!”
 
Lần đầu Lưu Yên bị cô nhóc mười bảy tuổi chất vấn đến rơi vào trầm mặc.
 

Nói cho cùng, bà và chồng quả thật thiếu nợ đứa con gái ruột thịt của mình, cho nên lo đối mặt với Thư Nhĩ, bà sẵn lòng cho đi kiên nhẫn nhiều một chút, nhưng bà không nghĩ tới con gái ruột thịt của mình, lại có thể là dáng vẻ này.
 
Rất biết ăn nói, chỉ có hơn chứ không hề kém bà hồi còn trẻ.
 
Lưu Yên cảm thấy Thư Nhĩ có thể vừa cười dịu dàng và vô hại, vừa nói những câu từ bén nhọn, cũng coi như là một kiểu bản lĩnh.
 
Nhưng bà thật sự rất không muốn chứng kiến cảnh con gái ruột của mình và đứa con gái mình nuôi lớn tranh đấu đối đầu nhau.
 
Bà càng hy vọng hai cô gái có thể chung sống hòa bình.
 
Mắc dù trước đó Thư Nhĩ đã biểu hiện rõ ràng mình không thích Thư Nhĩ*, nhưng bà vẫn muốn vì Thư Nhĩ* nói thêm mấy câu tốt đẹp, “Con người Thư Thư* thật sự không xấu, năm nay nó mới mười bảy…”
 
Thư Nhĩ nhàn nhạt cắt ngang nói, “Con cũng mười bảy tuổi mà, đừng lấy tuổi tác ra nói chuyện. Còn nữa, mặc kệ con người cô ta tốt hay xấu, cũng bất kể là nguyên do gì, từ khi cô ta chiếm đoạt tất cả mọi thứ của con thì con và cô ta đã hoàn toàn đứng ở hai phía đối lập rồi. Đây là một nút thắt chết, cả đời khó giải.”
 
Lưu Yên thở dài, “Con gái cần phải lương thiện một chút.”
 
Thư Nhĩ nhếch một bên khóe môi, đáy mắt lạnh đi hai phần, “Lương thiện cũng phân biệt người này người kia, lương thiện không biên giới không phải là lương thiện, mà là ngu xuẩn, đối với người cướp đoạt cuộc sống của con mười bảy năm, người ảnh hưởng tới cuộc sống tốt đẹp của con, mà con còn có thể lương thiện nghĩa là tàn nhẫn với chính mình. Con sống nhiều năm như vậy, con tự hỏi mình chưa từng làm bất kể chuyện gì trái pháp luật hay hại đến người khác, con không thẹn với lương tâm. Lẽ nào con như vậy, không phải là lương thiện sao?”
 
Sau khi Lưu Yên nghe xong những lời này, mới phát hiện ban nãy bản thân đã nói ra những câu quá đáng.
 
Có thể bà còn chưa ý thức được sự thiên vị của mình cho đứa con gái tự tay nuôi mười bảy năm.
 
Ngược lại Thư Khắc Đả yêu hận phân minh, suy nghĩ rõ ràng, tư duy nhạy bén, tam quan* bình thường có vài phần thiện cảm với Thư Nhĩ, ông mở miệng, “Cho nên, con gái, con muốn thế nào?”
 
*Tam quan: Bao gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.
 
Thư Nhĩ dang hai tay, ý cười trên mặt càng thêm sâu, “Con và cô ta đều trở về đúng vị trí, cô ta trở về nhà này, con trở lại nhà hai người.”
 
Thư Khắc Đả nói, “Yêu cầu này của con hợp tình hợp lý.”
 
Đôi mắt xinh đẹp của Thư Nhĩ cong lên, “Vậy thì, bố mẹ, con rất mong đợi lần gặp mặt sau với hai người.”
 
Sau khi bố mẹ Thư, còn có vệ sĩ và trợ lý của bọn họ rời đi, mẹ Thư* lập tức tê liệt ngã quỵ trên mặt đất.
 
Cha Thư* cũng che ngực, chậm chạp chưa phản ứng kịp.
 
Hai mắt Thư Nhu sáng lên nhìn Thư Nhĩ, giơ ngón cái lên với cô, “Em hai, chị mới phát hiện em cũng có một mặt như ngày hôm nay đấy.”
 
Sức chiến đấu này, quả thực là lấy một địch hai đó, ngay cả vệ sĩ sau lưng bố mẹ Thư và cả trợ lý đều nhìn em ấy bằng ánh mắt kinh ngạc.
 
Thư Nhĩ nhún nhún vai.
 
Thư Nhu càng kiên định với niềm tin của bản thân là nên ôm bắp đùi Thư Nhĩ, sức chiến đấu thế này, cho dù là về nhà họ Thư, hẳn là cũng sẽ không trôi qua quá kém đâu nhỉ?
 
Thư Nhu nhẹ giọng nói, “Nhưng hỏa lực của em mở mạnh như vậy, em không sợ đắc tội với bố mẹ ruột của mình à, bọn họ dứt khoát không cho em quay về thì sao?”
 
Thư Nhĩ hoàn toàn không coi chuyện này là gì.
 
Cô dựng thẳng một ngón tay, nói rõ từng câu từng chữ, “Chị phải hiểu được một điều, bọn họ không có cách nào ngăn cản tôi trở về, nên là của tôi, ai cũng không lấy đi được.”
 
Đệch.
 
Có khí phách.
 
Lần đầu tiên Thư Nhu thật sự lo lắng cho Thư Nhĩ, “Nhưng mà sau này em phải sinh hoạt dưới uy quyền của bọn họ. Quan hệ quậy căng thẳng quá cũng không phải cách hay.”
 

Đối với một người bình thường mà nói thì quả thật là một vấn đề lớn, nhưng Thư Nhĩ chẳng hề để ý, cô dựng thắng ngón tay thứ hai lên, nói, “Lo lắng của chị cũng rất có đạo lý, chẳng qua tôi đã nghĩ xong rồi biện pháp ứng phó rồi.”
 
Thế hệ trước trong nhà vẫn còn, cô có tự tin, bọn họ nhất định sẽ thích đứa cháu gái mới này.
 
Thư Nhu chớp chớp mắt, bởi vì lúc trước bạn của Thư Nhĩ* hỏi thăm chuyện của Hoắc Triều và Thư Nhĩ trong nhóm, cho nên cô cũng xem như là hiểu đôi chút về cô nàng thiên kim đại tiểu thư Thư Nhĩ* này.
 
Bạn bè bên cạnh Thư Nhĩ* rất nhiều, đương nhiên, trong đó không thiếu gì mấy cô bạn giả tạo, nhưng bạn bè thật lòng khẳng định vẫn có một hai người.
 
Nghe nói cô ta còn có một người theo đuổi chất lượng tốt, tên gì mà Phó Minh Khiêm.
 
Thư Nhu cảm thấy Thư Nhĩ mới quay về nhà họ Thư, có thể sẽ không được sự công nhận ngay, thậm chí cô e rằng sẽ phải chịu sự hoạnh họe của một số người.
 
Trước đây trong mấy tiểu thuyết thời xưa, còn có trong phim truyền hình không phải luôn có tình tiết này sao, có rất nhiều người vì bất bình thay tiểu thư giả, cố tình gây rắc rối cho tiểu thư thật.
 
Đúng rồi, nghe đâu nhà họ Thư còn có một đứa con trai mười hai tuổi.
 
Nếu như em ruột của Thư Nhĩ cũng không thích người chị ruột thịt này, luôn nhớ người chị giả của mình, vậy thì phải làm sao đây?
 
Có phải Thư Nhĩ sẽ đau lòng không?
 
Thư Nhu nghĩ được thế, tất nhiên Thư Nhĩ cũng nghĩ tới.
 
Nếu như cô trở về, nhất định sẽ có người muốn trút giận cho Thư Nhĩ*.
 
Dù sao Thư Nhĩ* cũng làm nữ chính trong sách, trình độ làm người không tệ, nhân duyên cũng tốt, nhất định có người bằng lòng vì cô ta ra mặt. Đến lúc đó phỏng chừng gì mà A Miêu A Cẩu đều muốn đến trước mặt cô tạo cảm giác tồn tại.
 
Đám người kia nói không chừng sẽ cảm thấy cô sống chết bắt Thư Nhĩ* về nhà họ Thư*, không cho cô ta ở lại nhà họ Thư là một nhân vật nữ phản diện ác độc.
 
Nhưng vậy thì sao?
 
Bọn họ không phục?
 
Không phục thì nhịn vào thật tốt cho cô!
 
Không nhịn?
 
Vậy thì hung bạo đến khi bọn họ phục thì thôi!
 
Người giúp Thư Nhĩ* đều là kẻ thù của cô, đối xử với kẻ thù, phải vô tình giống như gió thu quét sạch lá vàng.
 
Thư Nhĩ chà xát đầu ngón tay.
 
Làm sao bây giờ? Cô cũng có chút mong chờ cuộc sống sau khi trở lại nhà họ Thư.
 
Cô lấy di động ra, gửi một tin nhắn WeChat cho Hoắc Triều, [Anh trai, em phải về nhà họ Thư tác oai tác quái, dạy bọn họ cách làm người!] Cho nên nam chính tạm thời tự do!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.