Mệnh Công Chúa

Chương 49





 
Lúc này, những người khác trong lớp cũng đã phản ứng lại, sôi nổi chúc mừng Thư Giai Nhĩ.
 
“A a a, tôi sớm biết sẽ có ngày các cậu ở bên nhau mà.”
 

“Kẹo ăn rất ngon! Trà sữa cũng rất dễ uống!”
 
“Đại ca thật là có tiền phóng khoáng, hâm mộ hâm mộ.”
 
Thư Giai Nhĩ mỉm nhận những lời chúc phúc, lúc này, Tưởng Tây Từ cũng đi từ sau phòng học đến trước mặt cô, thấp giọng chúc mừng.
 
Nói xong, Tưởng Tây Từ cũng yên lặng rời đi.
 
Bởi vì có quá nhiều người chúc mừng, Tưởng Tây Từ lại không có gì đặc biệt nên cậu ta đi khi nào Thư Giai Nhĩ cũng không biết.
 
Vào lúc này, chả ai có suy nghĩ muốn nhìn vị học bá này một cái, mọi người đều đắm chìm trong tin tức bất ngờ là Thư Giai Nhĩ đang ở bên đại ca.
 
Cho nên cũng chưa ai phát hiện bóng lưng của học bá trông có vẻ cô đơn.
 
Sau một phút, vẻ cô đơn này cũng biến mất không còn dấu vết. 

 
Tục ngữ nói vui quá hóa buồn cũng khá đúng, Thư Giai Nhĩ biết hành động chơi lớn lần này của Hoắc Triều chắc chắn sẽ khiến nhiều người tức giận, nhưng cô hoàn toàn không ngờ Hoắc Triều bị hiệu trưởng phạt.
 
Hoắc Triều mới vừa ra khỏi phòng học đã bị hiệu trưởng ngăn lại.
 
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy Hoắc Triều đã đau đầu, học sinh này, ông phải nói như thế nào mới được đây?
 
Lúc Hoắc Triều học lớp 10 11 đã là một đứa khiến người khác đau đầu, ngày nào cũng đánh nhau, đàn em phía sau cũng không ít, như đại ca cầm đầu Trần Hạo Nam. Cuối năm 11 thì ngoan hơn một chút, ông mới yên tâm vài phần, nhưng ông còn chưa kịp bình tĩnh thì học sinh lớp 12 này lại bắt đầu làm chuyện xấu.
 
Bây giờ thì hay rồi, thằng nhóc này còn tìm bạn gái, cả hai đều không phải người mờ nhạt. Lúc trước Hoắc Triều vì cô gái kia mà đánh gãy hai cổ tay của một nam sinh, mới vừa làm kiểm điểm trước toàn thể nhà trường mà bây giờ đã đưa trà sữa kẹo mừng, phách lối công bố tình yêu.

 
Sao đây?
 
Bọn họ còn muốn để học sinh khác học tập tốt, mỗi ngày hướng về phía trước không?
 
Bọn họ có để người trong nhà mình khai thác làm ăn được không?
 
Đúng là trường học không quản lý nghiêm việc yêu sớm, thậm chí còn hơi ngấm ngầm đồng ý.
 
Nhưng đây là bí mật mọi người ngầm hiểu chứ không nói ra, việc yêu sớm này bị bên ngoài bàn tán thì rất không ổn, tuyệt đối không được.
 
Hiệu trưởng nghiêm mặt: “Rõ ràng trường đã cấm yêu sớm, em là một học sinh lớp 12, thông báo yêu đương là một tấm gương xấu cho những bạn cùng tuổi và đàn em khối dưới. Có phải em cho rằng trường học thật sự không dám đuổi em hay không?”
 
Hoắc Triều đút tay vào túi quần, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Hiệu trưởng, việc này cũng không đến mức phải đuổi học đúng không?”
 
Giọng nói của hiệu trưởng rất nghiêm khắc: “Không đuổi thì chắc chắn sẽ ghi tội!”
 
Ghi tội rất ảnh hưởng với học sinh, sẽ lưu vào học bạ, sẽ ảnh hưởng tới tương lai, cũng sẽ có dấu vết.
 
Ghi tội sẽ trở thành một vết nhơ, tồn tại vĩnh viễn.
 
Chủ nhiệm lớp của Hoắc Triều thở dài, cầu xin giúp anh: “Hiệu trưởng, đừng ghi tội, con trai tuổi này thì xúc động làm lớn chuyện một chút cũng có thể hiểu được. Cho em ấy một cơ hội nữa, sau này thằng bé cũng sẽ từ từ trưởng thành.”
 
Vốn hiệu trưởng muốn buông lời ác độc nhưng bây giờ chủ nhiệm lớp của Hoắc Triều đã chủ động đưa bậc thang, ông cũng phải đi xuống: “Nếu chủ nhiệm đã cầu xin giúp em thì không nên ghi tội nữa, có điều nếu còn có lần sau thì chắc chắn phải ghi tội!”
 
Hoắc Triều đã sớm đoán được kết cục thế này, anh cười nhạo một tiếng giống như tự giễu.
 
Tuy rằng trong lòng anh ghét bỏ thân phận của mình vô số lần nhưng không thể không thừa nhận, vì dòng họ Hoắc này mà anh đã nhận được rất nhiều thuận lợi và quyền lợi tốt.
 
Đây đều xuất phát từ người ba lập nên một công ty kiệt xuất và một anh trai ưu tú giỏi toàn diện.
 
Còn bản thân anh…
 
Trên người anh đa phần đều dán những cái mác như “Học sinh có vấn đề”, “Đại ca cầm đầu”, “Băng nhóm đua xe”, hoàn toàn không dính dáng gì tới hai chữ “ưu tú”.
 
Hoắc Triều hít sâu một hơi, không quan tâm, nói cảm ơn: “Cảm ơn hiệu trưởng, em sẽ nhớ kỹ.”
 
Hoắc Triều vừa định rời đi thì hiệu trưởng liền đổi giọng, nói tiếp: “Nếu không đuổi học hay ghi tội xử phạt thì chắc chắn phải cần kiểm điểm rồi, là một học sinh sang năm sẽ phải thi đại học thì thầy cảm thấy em nên tạo một tấm gương học sinh “học tập tốt” cho lớp 10 11. Em phải cổ vũ bọn họ chú tâm học hành, đừng yêu sớm giống như em.”
 
Hoắc Triều: ……
 
Cho nên, anh có thể hiểu những lời này thành “anh là một tên yêu sớm, phải khuyên đàn em khối dưới không nên yêu sớm” à?
 
Là như thế sao?
 
Hiệu trưởng để tay ra sau: “Như vậy thôi, em chuẩn bị một chút, ngày mai làm kiểm điểm.”
 
Sau khi hiệu trưởng rời khỏi, chủ nhiệm lớp vỗ vỗ bả vai của Hoắc Triều để an ủi: “Thầy nhớ rõ bạn gái của em thi tháng được hạng ba của khối, sao em không thử cố gắng một phen xem, chắc không thi đến mức quá kém đâu đúng không?”
 
Bạn gái nhỏ của anh còn rất lợi hại.
 
Hoắc Triều im lặng hai giây, trả lời.
 
“Em biết rồi.”
 
-
 
Ngày hôm sau, lúc Thư Giai Nhĩ biết Hoắc Triều lại phải làm kiểm điểm trước toàn trường thì trong lòng cô lại có cảm giác quả nhiên là vậy.
 
Cô thật sự không bất ngờ gì với kết quả này. Dù sao trường cấp ba là nơi học sinh phải học tập cho tốt chứ không phải yêu đương, lần này Hoắc Triều làm lớn như thế mà không bị phạt mới lạ.
 
Ninh Manh thổn thức nói: “Đại ca phải làm kiểm điểm nữa rồi.”
 
Thư Giai Nhĩ gật đầu, bản kiểm điểm này vẫn theo nhịp mỗi tháng một lần, tần suất rất cao. Có điều nói đi cũng phải nói lại, hai lần Hoắc Triều làm kiểm điểm cũng đều dính líu đến cô.
 

Nghĩ như vậy, Thư Giai Nhĩ liền quyết định làm cùng với Hoắc Triều.
 
Ninh Manh nhỏ giọng nói: “Tuy đại ca phải làm kiểm điểm nhưng thật ra mọi người đều rất hâm mộ hai người đấy.”
 
Không phải ai cũng có dũng cảm nói yêu thì yêu như vậy, cũng không phải ai cũng có tư cách phách lối như thế.
 
Tóm lại, bây giờ hai cái tên Hoắc Triều và Thư Giai Nhĩ ở bên nhau, trong lòng các bạn học trong trường đã trở thành một truyền thuyết không thể xóa nhòa.
 
Giờ nghỉ giữa trưa, Hoắc Triều lại xuất hiện ở phòng phát thanh của trường một lần nữa. Không phải là lần đầu tiên tới đây làm kiểm điểm nên Hoắc Triều có vẻ rất quen thuộc.
 
Anh ngồi trên ghế xoay, không thèm đếm xỉa gì mà chơi điện thoại, nhìn qua không giống như đến làm kiểm điểm mà là tới nơi này để thả lỏng tâm trạng.
 
Anh ngước mắt hỏi một thành viên trong hội học sinh: “Bắt đầu bây giờ à?”
 
Người đó nhìn đồng hồ xác nhận thời gian một chút: “Đúng vậy, học trưởng, có thể bắt đầu rồi.”
 
Hoắc Triều mở microphone ra, không cần nghĩ gì trong đầu cũng có thể mở miệng: “Tôi là Hoắc Triều lớp 12-36, không sai, tôi lại tới làm kiểm điểm nữa rồi.”
 
Lần này người trực trong phòng phát thanh là một chàng trai, nghe câu nói này thì thái dương của cậu ta co giật liên hồi.
 
Vị học trưởng này, hành xử thật là khác người, không chịu đi đường tầm thường.
 
Lại tới làm kiểm điểm nữa rồi.
 
Phỏng chừng chỉ có anh mới dám nói như vậy.
 
Lúc này, cửa phòng phát thanh bị mở ra từ bên ngoài, giây tiếp theo, một cái đầu nhỏ lấp ló đưa vào.
 
Người đến chính là Thư Giai Nhĩ.
 
Lúc nãy Thư Giai Nhĩ lên cầu thang từ bên ngoài phòng phát thanh đã nghe giọng của Hoắc Triều, cho nên cô biết đã bắt đầu kiểm điểm rồi.
 
Có điều Hoắc Triều vừa mới bắt đầu nói chuyện, hẳn cũng không bao lâu.
 
Vốn dĩ cô muốn lén đứng một góc xem Hoắc Triều làm kiểm điểm, không ngờ Hoắc Triều đã phát hiện mình nhanh như vậy.
 
Anh vẫy vẫy tay với cô, Thư Giai Nhĩ cũng bước nhỏ, nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đi qua đó.
 
Hoắc Triều đứng lên từ ghế xoay, dùng tay điều chỉnh hướng của microphone một chút, giọng nói trở nên chợt xa chợt gần: “Hiệu trưởng cho rằng, tôi là một học sinh lớp 12, cần phải làm một tấm gương tốt cho mấy đứa.”
 
Lúc nói tới đây, Hoắc Triều vươn tay phải, kéo Thư Giai Nhĩ còn đang hốt hoảng vào trong ngực mình.
 
“Tôi không nên hành xử như lúc trước, phách lối công bố tình yêu, vui vẻ yêu đương, tôi thành thật xin lỗi vì đã làm gương xấu cho mọi người.”
 
Giọng điệu của Hoắc Triều bình tĩnh, tiếng nói trầm thấp truyền rõ tới tai từng học sinh qua microphone.
 
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, tất cả học sinh trong phòng đều nín thở nghe Hoắc Triều kiểm điểm.
 
“Là một học sinh lớp 12, điều thứ nhất phải làm chính là cố gắng không yêu sớm.”
 
Hoắc Triều nâng tay trái, xoa xoa gương mặt non nớt của Thư Giai Nhĩ, vén tóc mái bên thái dương của cô ra.
 
“Yêu sớm ảnh hưởng không tốt.”
 
Tay phải của anh ôm eo cô, tay trái nâng mặt cô, kéo cô lại phía mình, đáy mắt lộ rõ ý cười.
 
“Đối với một bộ phận học sinh thì yêu sớm còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tích.”
 
Anh hôn nhẹ nhàng lên trên trán cô.
 
Thành viên hội học sinh đã trợn mắt há mồm ở một bên. Cậu ta cảm thấy mình mà tiếp tục ở chỗ này thì lát nữa có thể bị hai người kia lóe mù mắt chó.
 
Cậu ta chậm rãi lui về phía sau, lui về phía sau, mãi đến khi lui đến cửa thì không khỏi gấp gáp mà xoay người, mở cửa, như có người truy bắt ở phía sau, nhanh chóng rời khỏi phòng phát thanh. Lúc cậu ta rời đi còn không quên tốt bụng đóng cửa lại cho họ.
 

Chờ đến khi rời khỏi phòng phát thanh, cậu ta mới lấy tay che ngực, cong eo, hơi dán lưng lên cửa phòng phát thanh mà há mồm thở dốc.
 
Mẹ ơi, hình như cậu ta vừa mới chứng kiến một chuyện vô cùng khủng khiếp.
 
Đại ca không hổ danh là đại ca, cho dù làm kiểm điểm thì cũng không như người phàm, không giống như người bình thường. Hoàn toàn không giống.
 
Rõ ràng trong miệng anh đang khuyên giải đàn em, cố gắng không nên yêu sớm, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học tập, nhưng môi của anh và tay của anh lại hoàn toàn không chịu kiềm chế. 
 
Sợ thật.
 
Đại ca chính là đại ca, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
 
Còn may hôm nay người trực là cậu ta chứ không phải cô gái nhỏ nào khác.
 
Nếu không tiếng thét chói tai của cô gái nhỏ sẽ truyền khắp trường.
 
Bên kia, trong phòng phát thanh vẫn đang tiếp tục.
 
“Là một học sinh 12, nhiệm vụ lớn nhất chính là học tập cho tốt.”
 
Đôi môi mang theo độ ấm của Hoắc Triều chậm rãi trượt xuống, chậm rãi dừng trên môi Thư Giai Nhĩ.
 
Thư Giai Nhĩ ngẩng cổ, đôi tay nắm vạt áo của Hoắc Triều, bị động nhận nụ hôn nhẹ như cơn gió.
 
Cô đã hoàn toàn ngơ ngác rồi.
 
Không phải bây giờ đang làm kiểm điểm sao?
 
Nhưng mà Hoắc Triều……
 
Anh mổ nhẹ một cái lên đôi môi hồng như anh đào của cô, khóe môi gợi lên nụ cười vui vẻ như đứa trẻ mới làm được một trò đùa dai. Nhìn có một chút cảm giác đạo mạo, lịch sự cầm thú.
 
“Mỗi ngày đều phải hướng về phía trước.”
 
Lại mổ nhẹ một ngụm nữa.
 
“Tương lai phải báo đáp Tổ Quốc, làm một người có ích cho xã hội.”
 
Anh cắn môi cô, nói không rõ ràng lắm: “Các em không nên yêu sớm như tôi, yêu sớm thật sự rất không tốt. Hôm nay kiểm điểm tới đây thôi, cảm ơn mọi người.”
 
Bang một tiếng, Hoắc Triều dùng tay trái tắt microphone đi.
 
Giây tiếp theo, anh liền hôn sâu thêm.
 
Anh không ngừng mút mát môi cô liên tục.
 
Lúc miệng nói “Yêu sớm không tốt”, trong lòng của anh lại chỉ muốn ôm cô vào trong lồng ngực, tiếp tục hôn môi cô.
 
Yêu sớm không tốt.
 
Đương nhiên yêu sớm không tốt rồi.
 
Nếu không sao đầu óc của anh lại cứ mãi lộn xộn, mỗi giây mỗi phút đều có hình bóng của cô trong đầu như bị trúng độc chứ?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.