Mệnh Hoàng Hậu

Chương 10: Phẫn nộ của nàng



Một khi đã suy nghĩ rõ ràng, tất cả đều giống như lộ ra ngoài ánh sáng.

Trong Ninh Quốc Công phủ này, chưa từng có người nghĩ sẽ nhận nàng trở về, cũng không có người nhớ tới mình, mà nàng cũng chưa từng nghĩ muốn trở về.

Nhưng bỗng nhiên lại có người đón nàng về, là vì muốn nàng thay thế vị trí của Cố Lan Phức gả cho Nhị hoàng tử, sau đó Cố Lan Phức có thể danh chính ngôn thuận trèo lên cành cây cao, trèo lên cành cây cao nào, Cố Lan Phức có người trong lòng?

Không… Một cô nương gia như Cố Lan Phức có thể bởi vì người trong lòng mà khư khư cố chấp, nhưng Hồ Chỉ Vân tuyệt đối sẽ không, cho nên cái người được chọn kia nhất định phải xuất phát từ lợi ít chính trị lớn.

Vậy là --- Thái tử?

Hồ Chỉ Vân muốn gả nữ nhi của mình cho Thái tử, cho dù thế nào cũng muốn vứt bỏ cái hôn sự này đi, cho nên mới bày ra chuyện đón mình trở về.

Cố Cẩm Nguyên nghĩ đến đây, liền nhớ lại khi nàng đi Vạn Tường các, Cố Du Chính chưa từng ngẩng đầu nhìn nàng, nói ra câu đầu tiên kia, sao ngươi lại tới đây.

Không phải trách cứ, không phải nghi ngờ, cũng không phải bất mãn, hắn chỉ bình thản nói ra những lời này.

Đây là có ý gì? Ý là, trong lòng hắn không nghĩ đến nàng, nhưng nàng lại đến đây, cũng tới rồi sao?

Hắn biết rõ mẫu nữ Hồ Chỉ Vân nghĩ gì, bởi vì biết rõ, cho nên hôm nay mới mở miệng nhắc nhở mình.

Cố Cẩm Nguyên nhìn cây tử đằng bên ngoài cửa sổ, tay nắm chặt thành quyền.

Thật ra nàng cũng không cần phụ thân.

Từ nhỏ đã không có, một mực lớn lên bên cạnh ngoại tổ mẫu, nàng đã qua cái tuổi cần phụ thân.

Đến khi hắn có thiện ý nhắc nhở những lời kia, theo nàng, thật ra là giả mù sa mưa, ra vẻ đạo mạo, ngụy quân tử.

Loại thiện ý như có như không, thậm chí so với hoàn toàn thờ ơ và bỏ qua càng làm cho nàng phẫn nộ hơn.

Đúng vậy, nàng phẫn nộ.

Tính tình nàng vẫn luôn hòa nhã, dù trên đường bị người khinh thường, dù là bước vào nơi hoàn toàn lạ lẫm như Ninh Quốc Công phủ, dù bị Cố Lan Phức giấu giếm đối đãi, nàng cũng không phẫn nộ.

Người khác là ai, có liên quan gì đến nàng, dựa vào cái gì lại có một chút lòng tốt với nàng.

Nhưng, hiện tại Cố Du Chính lại lấy ra một chút chút thiện ý với nàng, nàng bắt đầu phẫn nộ, thậm chí còn bắt đầu hận hắn.

Cố Cẩm Nguyên từ hộp nhỏ của mình, lấy ra một cái huyện trúc, lại sai người đóng chặt cửa sổ thôi.

Nàng thích huyên trúc.

Lúc tâm tình không tốt, đều thổi, một mực thổi.

**

Một ngày nay là thọ yến của Thái hậu nương nương, Cố Cẩm Ngyên dĩ nhiên cũng phải theo lão thái thái và phu nhân các nàng vào trong cung.

Mấy ngày trước đây, lão thái thái đã để Nhị phu nhân dạy Cố Cẩm Nguyên một chút lễ tiết trong cung, miễn cho nàng cái gì cũng không biết. Nhị phu nhân dạy có chút cẩn thận, Cố Cẩm Nguyên cũng cẩn thận ghi nhớ trong lòng.

Tuy ngoại tổ mẫu đã dạy nàng rất nhiều, nhưng rốt cuộc cũng là chuyện mười mấy năm trước, hơn nữa cũng không giảng chi tiết rõ ràng cho nàng nghe, chỉ bảo nàng hãy nhớ.

Cũng may Cố Cẩm Nguyên thông minh, rất nhiều chuyện đã gặp qua một lần thì sẽ không quên, nên học đều học, cũng một ngày nay, Cố Cẩm Nguyên trang điểm đơn giản, sau khi đi ra, mọi người nhìn thấy, cũng không khỏi kinh ngạc.

Nàng đúng là tuổi đang nở rộ, ngày thường vốn đã xinh đẹp, hôm nay mặc y phục xuân mới làm, nổi bật lên tư thái yểu điệu lung linh, bước đi nhẹ nhàng, như vạch ra trong đám mây trắng, lộ ra hoa đào nở rộ, sáng bừng, người và hoa đào tôn nhau lên, đúng là khuynh thành hiếm có thế gian.

Nàng như vậy, mỗi một sợi tóc đều giống như chạm ngọc, ngay cả ngọc đái màu xanh bên hông cũng đều lộ ra vẻ xinh đẹp.

Trước mặt một nữ tử này, ngươi cảm thấy ngay cả thở cũng không dám, sợ kinh động đến nàng.

Lão thái thái lôi kéo tay nàng, nhìn một hồi, cuối cùng liên tục cảm khái: “Đẹp, còn đẹp hơn lúc mẫu thân của con.”

Những lời này, là sau khi rung động, trong lúc vô tình nói ra.

Nhưng lúc nói ra, dĩ nhiên chọc vào tâm can người khác.

Hồ Chỉ Vân có chút nhíu mày, trong lòng dĩ nhiên không vui, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ như không thấy.

Người nào cũng biết năm đó dung mạo của Lục Thanh Tụ độc nhất vô nhị, người nào cũng biết bà đẹp, người ở đây nhiều năm đều từng gặp qua, nhưng không có người nào đề cập tới, ai muốn ở trước mắt người mới lại nhắc đến người cũ đã mất?

Cũng vì hôm nay Cố Cẩm Nguyên về tới Quốc Công phủ, Cố Cẩm Nguyên kế thừa dung mạo của Lục Thanh Tụ xuất hiện trước mặt mọi người, lão thái thái mới không tự chủ được nói ra.

Hiên trường lúc này trở nên có chút lúng túng, Nhị phu nhân và Tam phu nhân liếc nhìn nhau một cái, đều không nói gì.

Đây không phải là lúc các nàng có thể lên tiếng, dù sao người nói lời này cũng là lão thái thái.

May mắn lúc này có ma ma tiến đến, nói bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời các vị phu nhân rời bước, cái này xem như phá vỡ lúng túng. Lão thái thái nói xong, cũng ý thức được mình nói lời không nên nói.

Bà thoáng nhìn qua Hồ Chỉ Vân, liền thấy Hồ Chỉ Vân trầm mặt, dễ nhận thấy là không vui.

Lão thái thái nhìn thấy vậy, một chút áy náy kia liền biến mất.

Bà là lão nhân gia, là phu nhân Lão Quốc Công, là bà bà, nên nghĩ, tuy mình sai, nhưng cũng chỉ là một câu thôi, ngươi lại vì vậy mà không vui, cái này còn là bộ dạng nàng dâu sao?

Vừa lúc đến chỗ để xe ngựa, lão thái thái có địa vị lớn nhất trong phủ, nên bà đương nhiên là ngồi một mình trên xe ngựa đẹp đẽ quý giá nhất, bà chợt kéo tay Cố Cẩm Nguyên: “Cẩm Nguyên và ta ngồi một chiếc xe ngựa, tổ tôn chúng ta trò chuyện.”

Bà vừa nói xong, người xung quanh đều sững sờ.

Phải biết rằng bà có hai tôn nữ, cứ như vậy kéo một đứa cháu gái muốn ngồi chung là ý gì, còn một cháu gái của bà thì sao!

Cố Lan Phức thấy cảnh này, cắn môi, ủy khuất không nhịn được, nàng ta đứng ở đó, cũng không lên tiếng.

Nhưng lão thái thái giống như hoàn toàn không để ý tới, lôi kéo Cố Cẩm Nguyên, thân thiết vội vàng lên xe.

Cố Lan Phức nhìn tình cảnh này, nước mắt cũng muốn rơi xuống.

Trong lòng nàng ta ủy khuất, không cam lòng.

Chuyện phấn hoa đào lần trước, nàng ta không thể tìm ra được chính xác chuyện xấu mà Cố Cẩm Nguyên đã làm, ngược lại còn làm phụ thân tức giận với mình, lại trách phạt mình cấm túc mười ngày, phải biết rằng mười ngày cấm túc không đơn thuần là cấm túc, còn muốn phạt tiền tiêu vặt hàng tháng, còn muốn sao chép kinh thư, tóm lại cuộc sống này không quá tốt.

Mấu chốt chính là, mọi người dường như đều cảm thấy áy náy với Cố Cẩm Nguyên, cho nàng cái này, cho nàng cái kia, gần đây phụ thân còn cho một số bạc, cố ý để cho người ta đặt mua đồ cho Cố Cẩm Nguyên, giống như tất cả mọi người đều vây quanh Cố cẩm Nguyên, hoàn toàn quên còn có một người là nàng ta.

Nàng ta mấy ngày nay mới được bỏ lệnh cấm túc, đã đi qua chỗ phụ thân nàng ta, thỉnh an, nhận sai, ai ngờ sắc mặt phụ thân vẫn lạnh nhạt, ngay cả một câu cũng không nói, nàng ta đành phải xám xịt đi ra ngoài.

Thật vất vả mới chỉnh đón được tâm tình, cách ăn mặc, nghĩ đi tham gia cung yến, dù thế nào cũng phải nói vài lời với Nhị hoàng tử.

Dù sao lần trước lúc nàng gặp Nhị hoàng tử, còn chưa có giấc mộng kia, còn chưa biết chuyện đời trước, trong lời nói có chút lạnh nhạt, chỉ mong hắn không hiểu lầm mình.

Lần này là muốn lôi kéo làm quen nhiều hơn, miễn cho hắn sinh lòng nghi ngờ.

Nàng ta để tâm đến cách ăn mặc, để mình ăn mặc xinh đẹp động lòng người, vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ làm mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng ai biết, sau khi đi ra liền thấy được Cố Cẩm Nguyên.

Nàng ta ở trong mộng, từng biết rõ Cố Cẩm Nguyên xinh đẹp cỡ nào.

Nhưng rốt cuộc đó cũng là trong mộng, trong mộng là không có màu gì, đều là trắng đen, nhưng hiện tại, nàng nhìn thấy.

Nàng ta biết rõ gò má nữ tử trước mặt xinh đẹp giống như hoa đào vừa mới tách ra, nàng ta cũng biết nữ tử có thể đẹp đến nỗi móng tay của nàng cũng giống như phấn bột.

Cố Cẩm Nguyên đứng ở nơi đó, nàng chính là một bức tranh, một bức tranh khiến tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn ngắm!

Lão thái thai vẫn không cố kỵ khen Cố Cẩm Nguyên, thậm chí bà còn nắm tay Cố Cẩm Nguyên, muốn Cố Cẩm Nguyên ngồi chung một xe ngựa với mình.

Lão thái thái làm như vậy, chính là biểu lộ bà đứng về phía tôn nữ kia!

Cố Lan Phức đau lòng như cắt, nàng ta lại nghĩ tới cái gì đó trong mộng kia, cái đời trước kia, nàng ta gặp phải rất nhiều đau khổ.

Nàng ta nắm chặt tay, không được, đương nhiên không được, nàng ta phải nghĩ cách xoay chuyển tất cả.

Cho dù Cố Cẩm Nguyên có đẹp thế nào, ngươi nghĩ muốn có được yêu mếm của Nhị hoàng tử.

Cố Lan Phức nhớ tới Thái tử tính tình cổ quái kia.

Để cho nàng gả cho Thái tử đi, đi gặp vắng vẻ đi, nhìn nàng ta và Nhị hoàng tử ân ái cả đời!

Xe ngựa của lão thái thái rộng hơn nhiều những xe khác, bên trong bày trí càng thêm tráng lệ.

Nói chuyện một hồi, lão thái thái rất nhanh nhắm mắt ngủ, Cố Cẩm nguyên thì thoải mái ngồi ở chỗ kia, vén rèm che bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Nàng biết rõ Cố Lan Phức đang ghen tỵ với mình, nhưng nàng cũng không thèm để ý.

Cho dù nàng ta không ghen tỵ với mình, nàng ta cũng sẽ làm mấy chuyện xấu với mình.

Từ khi nàng bước chân vào Ninh Quốc Công phủ, nàng liền rơi vào tay giắc, không có người nào tốt.

Về phần lão thái thái, trong lòng Cố Cẩm Nguyên cũng hiểu, bà đối tốt với mình, có thương tiếc tôn nữ, người già tiếc nuối chuyện xưa, cũng là may mắn của mình, đương nhiên càng có chút ngăn cản đắc ý của Hồ Chỉ Vân.

Cái này, thật là tốt, nàng cảm kích, nhưng cũng không thể dựa dẫm mãi.

Nếu liên quan đến lợi ích, Cố Cẩm Nguyên nàng chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị vứt bỏ.

Trên đời này có thể vì nàng chỉ có ngoại tổ mẫu, mà ngoại tổ mẫu đã chết rồi.

Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào chính mình ở nơi xa lạ này, đi trên con đường của mình.

Nàng vừa nghĩ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là kinh thành phồn hoa rực rỡ.

Bởi vì hôm nay là thọ yến của Thái hậu, phàm là cửa của các nhà trong kinh thành, đều treo lụa màu sắc vui mừng, xe ngựa hối hả qua lại trên đường, dễ thấy nhà lầu đối lập, cờ quạt rợp bóng, gần như che lấp cả mặt trời.

Nàng nhịn không được bắt đầu nghĩ, lúc này hoàng cung trong kinh thành, là dáng vẻ thế nào?

Còn có quân cờ Nhị hoàng tử và Thái tử trong bàn cờ của mẹ con Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức, là hạng người gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.