Mệnh Hoàng Hậu

Chương 15: Cảm giác chơi rất vui phải không?



Cố Cẩm Nguyên và Đàm Ti Duyệt thật sự chưa đi được bao xa, lúc nghe thấy tiếng cổng chào ầm ầm, hai người quay đầu lại nhìn, vừa nhìn phía dưới, Đàm Ti Duyệt sợ tới mức che miệng lại, gần như nói không ra lời.

Vừa rồi, các nàng còn ở dưới cổng chào kia, nếu các nàng rời đi muộn một chút nữa, có lẽ cũng sẽ bị rơi xuống nước rồi!

Vừa rồi Cố Cẩm Nguyên kéo nàng ấy rời đi, nàng ấy còn muốn ở lại chơi một chút, chưa từng nghĩ trong phút chốc đã thay đổi lớn như vậy.

Đàm Ti Duyệt nhìn đám người rơi vào trong nước, có công tử hầu gia, cũng có nữ quyến yểu điệu, bây giờ rơi vào trong nước, tóc ẩm ướt dinh dính, quần áo ướt đẫm dán vào thân thể không nói, bộ dạng thét lớn này, bộ dạng khóc hô này, thật dự là đều không còn thể diện! Huống chi, sơ sẩy một cái, sợ là còn lo lắng tính mạng!

Nếu như không phải vừa rồi Cố Cẩm Nguyên kéo nàng ấy rời đi, chỉ sợ bây giờ nàng ấy cũng rơi vào trong nước rồi.

Đàm Ti Duyệt không giống với Cố Cẩm Nguyên, nàng ấy từ nhỏ sinh ở Hầu phủ, được nuông chiều sủng ái từ bé, nào đã từng gặp qua cái này, nhất thời toàn thân rét run, sắc mặt bị dọa đến tái nhợt, nắm chặt tay Cố Cẩm Nguyên không buông.

Cố Cẩm Nguyên ngược lại rất bình tĩnh, thứ nhất căn bản không xảy ra chuyện gì, thứ hai nếu rơi xuống nước nàng có thể bơi, thứ ba cho dù chật vật như những nữ tử bình thường rơi vào trong nước thì thế nào, cũng không phải chuyện chết người? Nàng không thèm để ý.

Cho nên nàng ngược lại cực kỳ bình tĩnh, nhưng bình tĩnh thì bình tĩnh, nhớ tới hành vi kỳ quái vừa rồi của Cố Lan Phức, không khỏi cười lạnh không thôi.

Tốt một Cố Lan Phức, là đoán chắc được cổng chào này sẽ sập, nàng ta làm sao biết được? Bên trong cái cổng chào sập này có âm mưu gì?

Cố Cẩm Nguyên nghĩ lý do phía sau, cuối cùng tay chân rét run.

Nàng ở Lũng Tây vốn không buồn không lo, nếu còn ở lại đó qua năm, vì ngoại tổ mẫu giữ đạo hiếu xong, sẽ tìm một nam tử ổn định sau đó gả đi, sau đó trải qua thời gian của phụ nhân Lũng Tây bình thường, từ đó về sau không dây dưa gì với kinh thành này.

Nhưng nàng bị đón trở lại, không thể không trở lại.

Đã trở lại, nhưng lòng người khắp nơi hiểm ác, không một chỗ an ổn, ngay cả ngủ trên giường cũng không thể yên giấc!

Cố Cẩm Nguyên cầm tay Đàm Ti Duyệt, dùng giọng điệu khác thường nói: “Ngươi không cảm thấy, rất kỳ quái sao?”

Đàm Ti Duyệt: “Đúng, quá kỳ quái! Trong này nhất định có quỷ!”

Nhưng cụ thể là xảy ra chuyện gì, Đàm Ti Duyệt chưa nói.

Mặc dù Đàm Ti Duyệt được nuông chiều từ bé, tính tình đơn thuần, nhưng nàng ấy không phải là người ngu, loại âm mưu thủ đoạn xảy ra trong hoàng cung, chỉ sợ là nước sâu vẩn đục, xa xa không phải chuyện của một quý nữ Hầu phủ như nàng ấy được nhắc đến.

Lúc này Cố Cẩm Nguyên đã trở lại bình thường, trái tim băng giá lúc đầu đã khôi phục lại, nàng có chút ngẩng mặt lên, nhìn Cố Lan Phức giãy giụa trong nước cách đó không xa: “Ngươi xem muội muội của ta, rất nhếch nhác, chỗ nào còn có thể diện của quý nữ Ninh Quốc Công phủ?”

Dĩ nhiên Đàm Ti Duyệt thấy được, nàng ấy cắn môi, nói: “Muội muội này của ngươi, từ nay về sau sợ là…”

Lời nói dư thừa, nàng ấy chưa nói, nhưng ý tứ, lại hiểu với nhau.

Cố Cẩm Nguyên thu hồi mắt, nhìn về phía cô nương hôm nay mình mới gặp: “Cảm ơn ngươi, Ti Duyệt.”

Đàm Ti Duyệt lại có chút kích động, nàng ấy càng nắm chặt tay nàng: “Cảm ơn ngươi, Cẩm Nguyên, nếu như không có ngươi, vừa rồi sợ là ta ---“

Nàng ấy hít sâu một hơi: “Từ nay về sau có chuyện gì, ngươi nói cho ta biết.”

Lời của nàng ấy có chút mất trật tự, lời mở đầu không ăn khớp với lời sau, nhưng Cố Cẩm Nguyên hiểu được ý của nàng ấy, Cố Cẩm Nguyên gật đầu, càng nắm chặt tay của nàng ấy.

Lúc nào, bên ngoài cổng chào đã có chút rối loạn, ngự lâm quân chạy tới, ca ca Đàm Ti Duyệt cũng tới, muốn Đàm Ti Duyệt rời đi, nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên ở đấy, dĩ nhiên cũng muốn mang theo nàng trở về trong điện.

Nhưng Cố Cẩm Nguyên lại cự tuyệt, nàng nói nàng muốn đi thiên điện, bên kia có tổ mẫu của nàng, huynh muội Đàm Ti Duyệt tin là thật, tự mình đi về trước.

Cố Cẩm Nguyên cáo biệt huynh muội Đàm Ti Duyệt xong, lại vòng vào một đường đi tới gần cổng chào.

Lúc nàng đi qua chỗ hoa đào, đã từng đi qua đường này, dựa vào trí nhớ đã gặp qua sẽ không quên của mình, muốn đi đến gần đó cũng không phải là khó, rất nhanh liền đến, chỉ thấy bên này vẫn náo loạn như trước, nhưng cũng may quý nữ rơi vào trong nước đã lần lượt được vớt lên.

Cố Cẩm Nguyên tìm Cố Lan Phức trong đám người, chỉ thấy Cố Lan Phức khóc la ôm lấy một cây gỗ nổi, bộ dạng rất chật vật, cầu xin người mau tới cứu nàng ta, nói nàng ta sắp không được.

Nàng nhìn thấy một màn này, không khỏi buồn cười, nghĩ vừa rồi nàng ta có lòng muốn hại mình, có phải cũng hi vọng mình rơi vào trong nước mất hết thể diện, hôm nay xem ra, thật sự là hại người hại mình, chỉ đã tiếc Hồ Chỉ Vân không có cách nào nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của nữ nhi mình.

Nhưng ---

Nàng nhìn xung quang, xung quanh có không ít người nhà bách quan, cũng không có rời đi, có người thậm chí còn ném diều vào trong nước để cho các nàng bắt lấy lội đi lên, đương nhiên cũng có người bên cạnh chỉ trỏ xem trò vui.

Chắc hẳn một màn này ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành, đến lúc đó thể diện của vị Nhị hoàng tử phi tương lai sẽ bị ném hết đi rồi.

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Nguyên có chút vui vẻ, cười lạnh trong lòng.

Vốn muốn hại nàng, chính mình lại gặp nạn?

Thật là đáng đời.

Đang nghĩ như vậy, bên tai lại truyền tới một giọng nói: “Ngươi cảm thấy chơi rất vui phải không?”

Giọng nói kia giống như băng ngọc, trong sáng dễ nghe, là quá lạnh, Cố Cẩm  Nguyên vừa nghe thấy giọng nói này, thân thể liền có chút căng thẳng.

Nàng nhớ rõ giọng nói này, cũng biết giọng nói này là của ai.

Đây là Thái tử.

Cố Cẩm Nguyên chậm chạm xoay đầu lại, nhìn Thái tử.

Khoảng cách quá gần, hắn dường như đứng ở bên cạnh nàng, thế cho nên nàng vừa quay đầu, tóc gần như cọ vào mũi hắn.

Khuôn mặt như ngọc, mắt đen trong veo, lông mi thon dài, như vậy nhìn nàng, giống như nhìn thật lâu.

Trong lòng Cố Cẩm Nguyên hoảng hốt, vô ý lùi về phía sau một bước dài: “Thái tử.”

Thái tử chắp tay đứng ở nơi đó, môi mỏng cười như có như không: “Sợ sao?”

Cố Cẩm Nguyên cúi đầu: “Thái tử thân phận cao quý, tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ, lúc nhìn thấy Thái tử không khỏi luống cuống, kính xin Thái tử tha tội.”

Thái tử nhìn nàng, giọng nói lạnh nhạt: “Vậy ngươi nói thật với ta, nói thật, ta có thể tha thứ cho ngươi.”

Lông mi Cố Cẩm Nguyên khẽ rung: “Thái tử… muốn ta nói cái gì?”

Thái tử bước lên trước một bước, tới gần, cúi đầu nhìn nàng, giọng nói lại chuyển qua khàn khàn: “Nói cho cô, vừa rồi có phải ngươi đang cười không? Nhìn người khác rơi xuống nước, có phải ngươi rất vui vẻ phải không?”

Cố Cẩm Nguyên: “…”

Khí tức nam tử trẻ tuổi ở ngay trước mặt, một cỗ cảm giác lạnh lùng rét lạnh như mùa đông đến từ trước mặt, trên mặt nàng đỏ ửng, cắn răng, khẽ nói: “Thái tử nói đùa, trong nước chính là muội muội của ta, hôm nay nàng gặp khó, trong lòng ta cực kỳ khổ sở, sao lại ---“

Nàng chưa nói hết lời, Thái tử lại đột nhiên nói: “Ngươi đang nói dối.”

Cố Cẩm Nguyên không nói.

Thái tử thân phận cao quý, là người nàng không thể trêu chọc nổi, hết lần này tới lần khác Thái tử này xuất quỷ nhập thần, làm cho người ta không thể hiểu được.

Nàng trêu chọc hắn sao?

Nếu có thể hối hận, nàng hi vọng lúc xe ngựa rơi vào vũng bùn, nàng đừng không có việc gì nhìn bóng lưng hắn.

Thái tử càng tới gần nàng, lại ghé vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Không cần phải giả bộ, chán ghét thì nói thẳng ra, rõ ràng không thích tại sao phải làm bộ thích, ngươi thật sự quá giả.”

Không khí vốn mát lạnh như có như không chuyển thành ấm áp, hắn mở miệng, môi mỏng khẽ nói ra từng chữ, mang theo mang theo hơi thở nóng bỏng phả bên tai nàng, làm cho lỗ tai của nàng nóng lên, làm cho gương mặt của nàng giống như bị lửa đốt.

Cố Cẩm Nguyên đứng thẳng lưng, cắn răng nói: “Thái tử đang nói gì, ta nghe không hiểu.”

Thái tử nhìn nàng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Cố Cẩm Nguyên nhìn bóng lưng hắn, hắn đã đổi lại y phục hàng ngày, bên hông thắt ngọc đái, thắt lưng siết lại rất nhỏ, áo bào bên dưới mở rộng, vạt áo rộng thùng thình theo động tác của hắn mà lay động.

Đây là Thái tử, Thái tử tương lai, là dưới một người trên vạn người.

Nhưng nàng đăc tội với người này sao?

Không biết vì sao hắn lại đâm mũi nhọn về phía mình?

Cố Cẩm Nguyên nắm tay tay, nàng đột nhiên cảm thấy, lúc trước người Ninh Quốc Công phủ đón nàng về, đối với nàng mà nói có phải nên kiên quyết cự tuyệt, sau đó suốt đêm dọn dẹp rời đi không?

**

Cố Lan Phức bọn họ rất nhanh được cứu lên, nhưng rốt cuộc cũng đã mất hết thể diện, sau khi Cố Lan Phức khóc lóc được đưa lên, lão thái thái và Hồ Chỉ Vân chạy tới, ôm nàng khẽ an ủi.

Nhưng lại ủy khuất, vẫn phải tranh thủ thời gian sửa sang lại trang dung tham gia thọ yến, dù sao đây cũng là đại lễ.

Đồ ăn trên thọ yến, không hề khoa trương giống như Đàm Ti Duyệt nói, nhưng cũng không quá tốt, không có nước canh, tất cả đều là vừa phong phú vừa no bụng, nhìn phía trên đẹp mắt, cắn lên khó có thể nuốt xuống.

Nghĩ lại, trong cung ngự trù nhiều, người dự tiệc trên thọ yến đông như vậy, đâu thể nào phong phú giống như nhà bình thường.

Nhưng cũng mây Cố Cẩm Nguyên cũng không kén ăn, cúi đầu ăn mấy miếng, cũng không đến mức quá đói.

Cố Lan Phức rõ ràng cực ủy khuất, vành mắt hồng lên, nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống, lúc cười vẫn phải cười, nên đi theo chúc thọ vẫn phải chúc thọ.

Thât vất vả nhịn xong thọ yến này, lúc Cố Cẩm Nguyên đi theo lão thái thái các nàng đi ra, đi qua qua tiền điện, chưa từng nghĩ đến lại gặp đoàn người, đi đầu chính là Thái tử và Nhị hoàng tử, đằng sau còn có mấy người đi theo.

Nhị hoàng tử đương nhiên là biết lão thái thái và Hồ Chỉ Vân, liền tiến lên chào, lão thái thái và Hồ Chỉ Vân cũng vội vàng hành lễ với Thái tử và Nhị hoàng tử.

Sau khi hành lễ xong, nói qua mấy câu, Nhị hoàng tử chú ý tới Cố Cẩm Nguyên, liền nhìn thoáng qua bên này.

Đối với Nhị hoàng tử, Cố Cẩm Nguyên ngược lại không có gì, người này nàng ít nhất nàng có thể nhìn thấy tâm tư, nhưng vị Thái tử này thì ---

Nàng thật sự là nhìn không thấu.

Nàng có chút mím môi, yên tĩnh cung kính cúi thấp đầu, chỉ hy vọng không bị chú ý.

Tốt một cái là Thái tử làm như không để ý đến nàng, kiêu căng lạnh lùng dứng ở đó, đối với lão thái thái cũng chỉ hơi gật đầu mà thôi.

Cuối cùng mọi người cáo từ, có thể tiếp tục đi, Cố Cẩm Nguyên khẽ thở ra.

Ai biết ngay lúc hai nhóm người đi qua nhau, Thái tử lại nhìn nàng.

Cái nhìn kia, lạnh lẽo đến cực điểm, giống như nàng phạm phải lỗi gì đó rất lớn.

Cố Cẩm Nguyên quay mặt qua chỗ khác, người này thật là kỳ lạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.