Mệnh Hoàng Hậu

Chương 30-2: Gặp quỷ 2



Trong ấn tượng của Cố Cẩm Nguyên, lúc này đã là cuối tháng ba, mặt trời hẳn là đã sáng đẹp, ánh sáng chiếu vào trên núi, dãy núi sẽ bao phủ một tầng màu xanh thật lớn.

Nhưng đây là mùa xuân ở Tây Sơn, không giống như ở Lũng Tây.

Liếc mắt nhìn qua, trước mặt là một con đường nhỏ hiểm trở, đi thông vào trong núi, đường nhỏ chính là một khe núi, trong khe núi sương mù mờ mọt, giống như tầng màn che trong khuê các, gống như tiên khí bịt kín núi non trùng điệp.

Trong không khí ẩm ướt, đi trên đá vụn và hoa cỏ màu xanh, không bao lâu giày liền ướt đẫm, có vài nữ tử đi giày lụa, giày liền dính ở trên chân.

Thật vất vả đi vào bên trong, mọi người khẽ thở ra, đã thấy nữ quan và thị vệ nội cung đã chờ ở nơi đó, bắt đầu an bài ngựa cho các vị nữ quyến.

Dựa theo thứ tự, phía trước đã sắp xếp dĩ nhiên là có thể chọn, có lẽ bởi vì những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, mặc dù trên mặt phu nhân trẻ tuổi và quý nữ vẫn cười đùa, nhưng nguyên một đám đã không còn hứng thú, chỉ tùy tiện lựa chọn.

Đến phiên Cố Cẩm Nguyên chọn, cũng chỉ còn lại mười mấy con ngựa, nàng không biết gì về ngựa, đang nghĩ ngợi chọn một con nho nhỏ, có lẽ mình có thể khống chế, ai biết thị vệ trưởng kia lại nhỏ giọng nói: “Cô nương, chọn con ngựa trắng này.”

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, cảm giác được khác thường, nhìn sang, chi thấy thị vệ trưởng kia tuổi không lớn mắt, mặt mày đàng hoàng, vẻ mặt lộ ra vẻ thành khẩn.

Nàng giật mình, không nói gì.
Thị vệ trưởng kia giọng nói như xé gió: “Kẻ hèn họ Lô.”

Hắn nói như vậy, Cố Cẩm Nguyên lập tức hiểu rõ, thị vệ trong nội cung phần lớn đều là con cháu con lại, có thể làm đến vị trí thị vệ trưởng này, mà lại ở đây cùng ngự giá đến Tây Sơn, vậy hẳn là xuất thân nhà cao cửa rộng, nhà nương gia lão thái thái Ninh Quốc Công phủ họ Lô, Lô gia này chắc là con cháu cữu cữu Cố Du Chính.

Cố Cẩm Nguyên nhớ tới ngày ấy, Cố Du Chính tự tay lấy lá liễu ở trên tay nàng nghịch.

Nàng cũng không tin Cố Du Chính, nhưng vào thời khắc này, nàng cảm thấy ít nhất Cố Du Chính cũng không có ý muốn hại nàng.

Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, cũng không nói nhiều, chọn con ngựa trắng này.

Lô thị vệ trưởng sai người dắt ngựa tới lại đưa cho Cố Cẩm Nguyên một cây tiêu trúc: “Trong núi nguy hiểm, nếu cô nương có gì bất trắc, có thể thôi cái này để báo hiệu.”

Thị vệ trưởng tên Lô Bách Minh, là con của biểu huynh Cố Du Chính, năm nay mới mười chín, chưa nhược quán, càng chưa từng có hôn phối, cũng cảm thấy Cố Cẩm Nguyên mi đen như vẽ, da trắng như tuyết, cũng không phải chưa từng gặp qua giai nhân tuyệt thế, hôm nay bị nàng nhìn như vậy, giống như gió mát sáng sớm quất vào mặt, vui vẻ thoải mái, cảm thấy một cỗ tê dại nổi lên từ trong lòng bàn tay.

Trên mặt hắn như bị bỏng, nhất thời tay chân lại luống cuống, vội vàng nắm chặt tay, cúi đầu nói: “Cô nương bảo trọng, ta, ta còn có việc phải làm, xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong, vội gật đầu, liền rời đi thật nhanh.

Cố Cẩm Nguyên nhìn bóng lưng của hắn, lặng yên một chút, đợi đến khi Đàm Ti Duyệt gọi nàng, lúc này mới tranh thủ thời gian đi đến.

**

Lần đầu cưỡi ngựa, Cố Cẩm Nguyên có chút lo lắng.

Không thể không nhìn thấy người cưỡi ngựa, ở Lũng Tây cũng có ngựa, có khi còn có khách phương Tây buôn bán ngựa, nhưng loại người bình thường như nàng và A Mông, nuôi không được ngựa, càng khong có khả năng có cơ hội cưỡi ngựa. Cũng may là có Đàm Ti Duyệt, cười hì hì nới cho nàng biết, chỉ cho nàng phải cưỡi ngựa thế nào, chỉ cho nàng phải chú ý cái gì, thậm chí còn đưa cho nàng một cái nệm êm: “Ta đã chuẩn bị, sợ ngươi không biết, cũng thay ngươi chuẩn bị một cái.”

Bởi như vậy, Cố Cẩm Nguyên từ từ thích ứng, cũng cưỡi được, sau khi cưỡi, lại cảm thấy không tệ lắm, người ta nói ngựa chính là do rồng trên trời biến thành, hôm nay cưỡi, đuôi vẫy vẫy lại có cảm giác đang cưỡi rồng bay lên cao.

Ai biết trước được những chuyện về sau, không khí dần trở nên ẩm ướt, thậm chí còn có vài chỗ có tuyết đọng lại, mọi người đều cảm thấy lạnh, không khỏi ảo não, đúng là mặc ít quần áo.

Cố Cẩm Nguyên cũng ngạc nhiên, chưa từng nghĩ trong núi sâu này, tháng ba vẫn còn có tuyết đọng, trong núi ngoài núi thật sợ là không giống nhau.

Càng đi vào trong, lại có mưa phùn, cũng không thể nói là mưa hay tuyết, rơi vào trên người, lạnh buốt, nhất thời mọi người kêu khổ thấu trời, đều cảm thấy, nơi này chỗ nào là săn bắn, rõ ràng là đến chịu khổ.

Nhóm nữ quyến liền chậm rãi kéo dài khoảng cách, Cố Cẩm Nguyên vốn đi cùng với đàm người Đàm Ti Duyệt, nhưng bởi vì Đàm Ti Duyệt bị kêu đến đi cùng với đường tỷ của nàng ấy, nàng liền khó tránh khỏi bị bỏ lại, vốn muốn đu cũng với nữ quan phía trước, nhưng lại thấy Cố Lan Phức và mấy quý nữ, mà mấy nữ tử kia vừa đúng là cô nương bên ngoại Cố Lan Phức, lập tức Cố Cẩm Nguyên vội tránh đi, liền tận lực đi chầm chậm.

Khi đi đến một chỗ dưới ngọn núi thì nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trước sau đều không bóng người, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, liền muốn thúc ngựa đi về phía trước, nghĩ đi đến phía trước tìm nữ quan.

Ai ngờ lúc này, chợt nghe được xa xa có tiếng sấm chớp, không ngừng vang lên làm rung chuyển cả dãy núi, giống như muốn núi lở, hơn nữa còn có đá từ trên đỉnh núi nhấp nhô lăn xuống, cây cối càng lay động dữ dội hơn.

    
?
              \

Cho dù tâm tính bình tĩnh như Cố Cẩm Nguyên cũng phải sợ hãi, cưỡi ngựa lên trước, không biết làm sao trải qua chấn động này, bạch mã cũng bị sợ hãi, không ngừng hí lên, cũng không nghe theo điều khiển, xông lên chạy nhanh.

Chỉ có thể thương cho Cố Cẩm Nguyên, vốn là nữ tử yếu đuối, cũng chưa từng cưỡi ngựa, lần đầu cưỡi ngựa, có thể vững vàng là đã cảm thấy may mắn, bây giờ ngựa bị kinh sợ, nàng sao có thể khống chế được, chỉ có thể mặc cho ngựa chạy về phía trước như điên, thậm chí mấy lần còn suýt nữa ngã xuống.

Nàng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hiểu ra bên này là rừng núi thẳng đứng, hơn nữa dốc đứng khe suối, nếu té xuống, đừng nói tan xương nát thịt, chỉ cần va chạm nhỏ cũng không chịu nổi!

Ngàn phòng vạn phòng, nàng tự cho là thông minh, lại không ngờ rằng, còn có ngày hôm nay, cho dù nàng có may mắn, cũng không chạy khỏi!

Lập tức nàng cố gắng nghĩ đến một chút lời về cưỡi ngựa mà Đàm Ti Duyệt đã nói trước đó, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ được, trong đầu một mảng mờ mịt, lục phủ ngũ tạng giống như ở sai chỗ, không thể nào nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể liều mạng nắm chặt dây cương, lại nằm sấp trên lưng ngựa, ôm chặt con ngựa kia.

Đang nghĩ ngợi, con ngựa chồm lên, nhảy qua hai tảng đá lớn, nàng cảm thấy mình bay, giống như bị ném giữa không trung, muốn rơi vào vách núi, nàng hét lên thành tiếng.

Tiếng sấm sét dần biến mất, xung quanh tất cả đều yên tĩnh, ngựa cũng ngừng lại.

Cố Cẩm Nguyên nằm sấp trên lưng ngựa, một cử động nhỏ cũng không dám.

Bờm ngựa thô ráp, cổ ngựa nóng, nàng ôm cứng ngắc, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, nàng có thể liều mạng ôm một con ngựa như vậy.

Bạch mã đi đến một chỗ bên cạnh dòng suối, tiếng nước chảy róc rách, nó cúi đầu xuống uống nước, vừa uống nước vừa phát ra tiếng phì phò.

Cố Cẩm Nguyên trừng to mắt, cẩn thận nhích thân người, lúc chân nâng lên hơi nghiêng, nàng thả người nhảy xuống, cuối cùng ngã xuống bụi cỏ bên cạnh.

Nàng xụi lơ, toàn thân vô lực, nằm ở chỗ này.

Lục phủ ngũ tạng của nàng giống như bị gì đó, những gì đã từng ăn đều nôn sạch sẽ ra ngoài, nôn đến cuối cùng cả mật cũng muốn nôn ra.

Nôn xong, Cố Cẩm Nguyên nằm một hồi lâu, cảm nhận thân thể chậm rãi khôi phục.

Mưa nhỏ vẫn không ngừng, mưa nhỏ này vẫn mang theo tuyết như trước, quần áo trên người đã ướt đẫm, lạnh đến mức thân thể không có chút nhiệt độ, cỏ trên mặt đất cũng ướt, tỏa ra mùi bùn đất.

Cố Cẩm Nguyên mệt mỏi lăn một vòng, rất không tao nhã nằm ngửa trên cỏ.

Nước mưa mang theo tuyết lạnh buốt rơi trên mặt của nàng, nàng lại có cảm giác thoải mái.

Trong lúc rất lạnh này, núi rừng hoang vắng, ngay cả một bóng người cũng không có, thậm chí nàng không biết mình nên làm gì bây giờ, nhưng may mắn, may mắn vì mình còn sống.

Vừa rồi ngựa sợ hãi chạy trốn, nếu như chẳng may ngã xuống, nàng sợ ngay cả tư cách nằm ở đây chịu lạnh cũng không có.

Thật ra có thể đứng lên, tìm một nơi để lánh, nhưng Cố Cẩm Nguyên không nghĩ đến.

Sau loại đại nạn không chết này, thân thể đã không có bất cứ sức lực gì.

Nàng cứ nằm như vậy nhìn mưa nhỏ bao phủ trong dãy núi, mơ hồ nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao lại có tiếng vang núi lở này? Là địa long xoay người, hay là cái gì khác?

Đương nhiên nàng sẽ không cho đây là mũi nhọn nhằm vào mình.

Nếu nhằm vào mình, có thể gian lận trên ngựa, có thể gian lận trên thực vật, nhưng trận chiến lớn như vậy, hẳn là chuyện lớn, loại chuyện kinh thiên động địa này, nàng chỉ là cá trong chậu bị tai vạ mà thôi.

Cũng không chỉ nàng bị tai vạ, chắc hẳn lúc này tất cả mọi người ở Tây Sơn đều không tránh được tai họa.

Nghĩ lâu như vậy, nghĩ tới khi màn đêm buông xuống, mưa nhỏ ngừng, tất cả đều trở nên yên tĩnh, cá trong suối không ngừng nhả bọt khí nổi lên mặt nước, cũng có chim cò chạy qua dòng suối, tò mò vây quanh nàng.

Nàng cố gắng đứng lên, lau nước mưa nhỏ trên mặt, tới bên cạnh suối, uống một ít nước.

Cá nhỏ trong nước bơi qua, nàng nhìn thấy cá nhỏ này, mới nhớ tới mình đói bụng.

Trước nôn ra, trong bụng không còn gì cả, nhưng lúc ấy buồn nôn, cùng không có cảm giác, bây giờ khôi phục lại, mới phát hiện ra, rất đói, đói đến mức bụng kêu ọc ọc.

Nàng vươn tay, đi bắt cá, nhưng cá cũng không ngu ngốc như vậy, chính nàng ngược lại ngã vào trong nước.

“Ngươi không muốn để cho ta ăn, ta tự đi tìm cái khác.” Nàng lẩm bẩm, tìm một cành cây khô dài làm gậy, tính toàn muốn đi vào trong rừng, nhìn xem có quả dại hoặc cái gì có thể cho vào miệng không.

Vừa đi tới, chợt nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa xa xa.

Tiếng vó ngựa này vang lên làm cho nàng chợt nhớ tới tình cảnh thê thảm lúc trước, toàn thân căng cứng, mở to mắt đề phòng, nhìn phía vang lên tiếng vó ngựa kia.

Là ai, ai sẽ đến?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình bị liên lụy cái gì?

Thậm chí nàng còn nhớ tới vị Lô thị vệ trưởng kia, nhớ tới lúc ấy hắn nhìn về phía mình, trên mặt còn đỏ ửng lên.

Nàng nghĩ, thiếu niên đỏ mặt nhất định là thiếu niên tốt, hắn nhất định là thật lòng nghĩ giúp nàng, có phải nàng nên tranh thủ thời gian tìm cái còi kia ra thổi không.

Đương nhiên có thể là thổi cũng vô ích, bởi vì chỉ sợ ốc nhỏ kia còn không mang nổi mình ốc.

Nghĩ miên man như vậy, nàng vẫn không nhúc nhích.

Một chút suy nghĩ muốn sống cũng không có, đây đều là mệnh, nàng vùng vẫy cũng chỉ là con kiến hôi tự cho là đúng mà thôi.

Vừa lúc đó, con ngựa kia đã đến gần, nhìn thấy nàng, liền đi về phía nàng.

Một con ngựa cao lớn màu đen, một thân hình lạnh lùng, đầu đội đấu lạp, người mặc áo choàng, bởi vì cưỡi ngựa chạy nhanh, áo choàng liền bay cao theo gió, phát ra tiếng phần phật.

Đi đến gần nàng, người nọ ghìm chặt dây cương, móng ngựa trước, hí lên từng trận.

Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy máu toàn thân chảy ngược, nàng không muốn nghe thấy tiếng ngựa kêu như vậy, đời này nàng không muốn nghe thấy nữa!

Người nọ xoay người xuống ngựa, đi tới gần nàng.

Hắn trầm mặc đứng ở trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng.

Cố Cẩm Nguyên mở mắt to, có chút mờ mịt nhìn người tới.

Thật ra người tới là ai, là người tốt hay người xấu, nàng cảm thấy mình không phải quá để ý.

Chỉ cần đừng để ngựa đến gần nàng.

Người nọ lại ở phía sau vươn tay ra.

Cố Cẩm Nguyên không lên tiếng, cũng không động.

Người nọ khẽ nói: “Đến đây.”

Giọng nói trầm thấp truyền đến từ dưới đấu lạp, truyền vào trong tai Cố Cẩm Nguyên, đúng là vô cùng thân thiết.

Giờ khắc này, hắn lại không giải thích được, tâm tư kỳ lạ, hắn cũng là một người quen, hơn nữa là người, không phải ngựa.

Tâm tư của người Cố Cẩm Nguyên có thể hiểu, nhưng ngựa đang suy nghĩ gì thì Cố Cẩm Nguyên không hiểu!

Cố Cẩm Nguyên cắn môi, cảm thấy mắt mình có chút ẩm ướt.

Tiêu Tranh lại cho rằng, nàng đề phòng mình.

Nàng là người có nhiều tâm tư.

Hắn nhíu mày, nâng đấu lạp lên, lộ ra đôi mắt đen trầm tĩnh.

Hắn nhìn nàng, trong mắt hơi giễu cợt: “Cái mạng nhỏ này của ngươi cũng thật cứng, vậy mà vẫn còn sống.”

Lúc nói những lời này, hắn thấy nàng trừng lớn hai mắt, nháy mắt như vậy, trên lông mi dài đen còn có một giọt sương nhẹ nhàng chảy xuống, làm ướt đôi mắt trong veo của nàng.

Hắn ra lệnh nói: “Đến đây.”

Cố Cẩm Nguyên bước một bước.

Lúc nàng bước một bước này, thân thể không ổn đinh, có chút nghiêng ngả.

Tiêu Tranh không nhịn được nữa, giơ tay, cởi áo choàng của mình, không nói gì, trực tiếp bọc lấy nàng, sau đó một tay kéo nàng đến trong ngực.

Ôm chặt lấy nàng.

Cách áo choàng, hắn có thể cảm nhận được, thân thể mềm mại mảnh mai không ngừng run rẩy, tóc đen ẩm ướt quấn lấy ngón tay của hắn, làm cho thân thể hắn cũng cảm thấy lạnh.

Ôm nàng chặt hơn nữa, chặt đến mức hắn cảm thấy thân thể mình cũng run rẩy theo.

May mắn nàng không xảy ra chuyện gì, hắn cũng không tới muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.