Mệnh Hoàng Hậu

Chương 37: Ta còn sống trở về.



Cố Lan Phức bây giờ thật ra cũng rất chật vật, lúc địa long lật người, núi rung chuyển, suýt nữa nàng ta không chạy kịp, liền cứ như vậy bị đá rơi vùi lấp, cũng may biểu ca Hồ gia kịp thời chạy đến, cứu tính mạng nàng ta, nên mới tránh được một kiếp.

Sau khi tránh được một kiếp, nàng ta nghĩ lại chuyện này, cũng lạnh run người.

Nàng ta nhớ, địa long lật người này, có ở trong mộng của nàng ta, chỉ có điều sự kiện này hẳn là xảy ra trong lần săn bắn của Đế vương một năm sau, lần đó nàng ta không đi theo, nên không có gặp phải những chuyện này.

Mà lần địa long lật người này, thật ra cũng không mạnh, nếu như yên tĩnh ở trong phòng, chỉ cảm thấy có chút lay động, nhưng phòng không thể sập, chỉ là có chút sợ hãi thôi.

Bây giờ nàng ta nghĩ đến đây, cũng kinh hồn vạt bía, không rõ tại sao chuyện này lại xảy ra sớm một năm.

Cùng lúc, nàng ta khiếp sợ với sự chân thật trong mộng, có thể mơ tới chuyện thật sự đã xảy ra, nhưng lại bắt đầu ý thức được, xem ra mình không thể thật sự tin vào toàn bộ mọi chuyện trong mộng.

Chuyện trong mộng, sẽ có chút không giống thật, thời gian cũng có chút khác biệt.

Nhưng hận chính là, sai một ly, nếu mình thật sự tin, tiến hành lợi dụng, chỉ sợ sẽ hại chính mình.

Nhưng… Cũng may Cố Cẩm Nguyên không biết.

Cố Cẩm Nguyên mất tích, tìm nhiều lần, đều tìm không thấy, xem ra là bỏ mạng.

Nhớ tới chuyện này, Cố Lan Phức có chút tiếc nuốt, lại cảm thấy khẽ thở ra, chết thì đã chết rồi, không cần dằn vặt, coi như tất cẩ đều chưa từng xảy ra,

Nàng ta nghĩ như vậy, liền thấy một nử tử ở phía trước, ở bên cạnh thị vệ trưởng cùng đi tới.

Nàng ta sửng sốt, nháy mắt mấy cái, lại chớp chớp mắt.

Đẫ thấy nữ tử kia cười với nàng ta: “Muội muội, có thể thấy muội rồi.”

Cố Lan Phức vừa nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, hồn lập tức đều bị dọa đến không còn.

Nàng, nàng, còn chưa chết?

Thật ra hiện tại Cố Cẩm Nguyên vừa đói vừa mệt, hung nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của muội muội mình, nàng cảm thấy rất thú vị, liền nhịn không được trêu chọc nàng ta.

Quả nhiên mặt mũi Cố Lan Phức trắng bệch.

Cố Cẩm Nguyên: “Có phải muội muội cho là ta đã chết rồi phải không?”

Cố Lan Phức cắn răng: “Sao có thể, ta lo cho tỷ tỷ, rất lo.”

Không phải nói đã tìm nhiều lần, tìm không thấy, chỉ có thể là đã chết rồi sao? Làm sao lại có thể đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc sao nàng lại xuất hiện?

Lúc này Cố Cẩm Nguyên đã trở lại, sẽ có cung nhân tới hỏi tham, Cố Cẩm Nguyên đáp lại từng người, chỉ nói mình bị ngã vào trong khe bụi gai không tự ra được, may mắn về sau bắt được một nhánh cây mới có thể thoát ra, sau đó được Lô thị vệ trưởng tìm thấy.

Cái này vốn là sự thật, chỉ có điều che giấu một chút về Thái tử, dĩ nhiên là không có người hoài nghi.

Một lúc sau Đàm Ti Duyệt tới tìm nàng, thấy nàng không có việc gì, cực kỳ kích động, ôm nàng suýt khóc.

Cố Cẩm Nguyên cực kỳ bình tĩnh, hỏi Đàm Ti Duyệt tình huống ở đây, Đàm Ti Duyệt thật sự không biết nhiều, nói cách khác đột nhiên địa long lật người, một vài người đã xảy ra chuyện, nhưng nàng ấy thấy gì đó, khẽ nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ta lén nghe mẫu thân ta nói, lần địa long lật người này, có thể là hỏa khí đưa tới ---“

Hỏa khí?

Cố Cẩm Nguyên nghe xong, liền kinh sợ.

Chuyện hỏa khí này, nàng có nghe nói qua, uy lực cực kỳ lớn, có thể gây tổn thương cho vô số người, nhưng có thể nắm giữ cái này cực kỳ nhỏ, bình thường đều là những đạo sĩ luyện chế đan dược kia mới hiểu cái gì, nhưng đây là kinh thành, tại sao có thể có hỏa khí?

Hôm nay Đế vương đến Tây Sơn săn bắn, thậm chí còn có người dùng hỏa khí, đây chính là tội mưu nghịch đó!

Đàm Ti Duyệt nhìn bộ dạng kinh ngạc của nàng, tranh thủ thời gian nắm tay của nàng: “Đây là ta lén nghe được, ngươi đừng nói với người khác! Việc này, coi như ta chưa nói với ngươi!”

Sau khi Đàm Ti Duyệt nói xong, thật ra cũng có chút luống cuống, tranh thủ thời gian nhìn gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Dĩ nhiên Cố Cẩm Nguyên hiểu được ý của nàng ấy, vội nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhắc tới với người thứ ba.”

Lúc này Đàm Ti Duyệt mới có chút yên tâm, nhưng nhìn về phía trên lại có chút lo lắng, Cố Cẩm Nguyên cũng hiểu nàng ấy, hẳn là lén nghe mẫu thân nói, liền nói với mình, nhưng sau khi nói ra lại sợ, không đề cập đến chuyện này nữa, ngược lại hỏi tới tình huống của các quý nữ khác, lúc này Đàm Ti Duyệt mới từ từ buông lỏng.

Hai người còn nhắc đến Thái hậu bị thương, Hoàng hậu và Hàn thục phi đều ở người phục thị với Thái hậu vân vân, sau đó lại an ủi nhau một phen, liền đến giờ dùng bữa tối, cung nhân để mọi người tự trở về, lúc ấy mới lưu luyến không rời tách ra.

Lúc này chẳng biết Nhiễm Ti đã đi đâu, một nha hoàn nhỏ như vậy, chắc là trừ mình ra, không có người nhớ đến nàng ấy, càng không có người để ý, đương nhiên cũng không có ai sẽ giúp đỡ tìm, Cố Cẩm Nguyên cũng không dám trông cậy vào ai có thể giúp mình tìm nàng ấy.

Chợt nghĩ, nếu một mực không về, chỉ có thể chờ mấy ngày nữa đốt ít vàng mã cho nàng ấy, mong là kiếp sau sẽ được đầu thai vào một ngôi nhà tốt.

Rất nhanh cung nhân mang đồ ăn đến, đơn giản đến mức vụng về, nhưng Cố Cẩm Nguyên lại rất thích, có thể ăn, được ăn cảm thấy rất mỹ mãn.

Nhớ lại chuyện kinh mã, rắn độc, còn có vượt qua vách núi, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy mỗi một miếng cơm đều là hương, ăn quá ngon!

Trong bụng không còn trống rỗng nữa, khí lực của nàng trở về một chút, rốt cuộc bắt đầu nhớ đến chuyện xảy ra ngày này.

Hoàng thái hậu và ngoại tổ mẫu của mình lúc còn trẻ vốn có khoảng cách, hôm nay không vui khi thấy mình, nàng có thể hiểu được, nhưng cố ý dùng thủ đoạn đến hại mình, không khỏi làm cho người ta hoài nghi, dù sao vị trí của Hoàng thái hậu, muốn đối phó với ai, biện pháp còn nhiều, rất nhiều, hà tất phải làm như thế?

Đương nhiên cũng có thể nói, rắn độc này đã sớm chuẩn bị tốt, thấy mình, không vừa mắt, liền thuân tay sửa trị mình một phen?

Mà hỏa khí kia…

Trước kia Cố Cẩm Nguyên chỉ nghe phụ thân A Mông từng nhắc qua, nói bên trong những thương khách kia, có một số người sẽ khai thác đá bên trong núi, đá sau khi khai thác, chính là dùng để chế tác hỏa khí, lại nghe nói hỏa khí lợi hại như thế nào, nhưng nhiều hơn nữa lại không biết.

Cố Cẩm Nguyên nhịn không được suy nghĩ nhiều.

Vì sao mẫu thân Đàm Ti Duyệt lại biết những thứ này?

Mẫu thân Đàm Ti Duyệt, là nữ nhi của Trấn Ninh công chúa, đại ca Đàm Ti Duyệt, là thư đồng của Nhị hoàng tử, tin tức này của mẫu thân Đàm Ti Duyệt, tất nhhieen là nghe được từ chỗ người nào đó.

Mà Trấn Ninh công chúa là do cung nhân sinh, cung nhân này sớm không còn, nghe nói đã từng được nuôi ở bên người Thái hậu.

Nàng lại nghĩ tới bộ dạng sợ hãi của Đàm Ti Duyệt sau khi tùy tiện nói ra tin tức này, một suy đoán đáng sự xuất hiện ở trong đầu.

Nếu nói địa long lật người lần này thật sự là vì hỏa khí, vậy người ra tay, liền ở trong cung.

Cố Cẩm Nguyên đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài.

Đêm trong núi, thoạt nhìn có chút quỷ dị, nhìn lại, xa xa thấp thoáng sâu ám, như ẩn như hiện, giống như tùy ý vẽ loạn, vừa giống như một gốc cây khổng lồ đứng đó, cao chót vót quỷ dị, nhưng mà nếu ngươi nhìn kỹ, mới từ từ thấy được, đây là núi.

Ánh sáng và bóng đêm khiến bóng mờ loang lổ kỳ quái, làm cho tất cả trở nên ma mị tuyệt đẹp.

Mà ở gần, trăng sáng lại dịu dàng, cây bị gió thổi, vang sào sạt, thậm chí không biết tên công trùng kêu to.

Trên người Cố Cẩm Nguyên không khỏi lạnh, cũng không biết là người lạnh hay là sợ hãi, giờ khắc này nàng lại nhớ đến tiểu viện ở Lũng Tây, cùng với tiểu viện kia còn có bảng chữ mẫu của ngoại tổ mẫu.

Chỉ là tất cả đều đã trôi qua.

Cho dù nàng trở về, cũng không có ngoại tổ mẫu, thậm chí ngay cả bạn từng chơi lúc nhỏ, cũng đã thành thân, vì cuộc sống hối hả.

Những tốt đẹp trên đời này là nhớ lại cũng không ở một chỗ chờ nàng.

Một loại cô độc xông lên đầu, giống như bệnh nan y, vì đục khóe mà đau nhức.

Lúc này, nàng nhớ đến đôi mắt đen như mực kia.

Hắn nhìn mình như vậy, dùng môi của hắn kề sáp mình, yên lặng nhìn mình như vậy, giống như nhìn mình rất nhiều năm.

Đầu ngón tay Cố Cẩm Nguyên khẽ run, nàng giơ tay lên, đụng vào chỗ nốt ruồi nhỏ hắn hôn qua.

Cố Cẩm Nguyên nhịn không được nghiến răng.

Là không phải bởi vì quá mức cô độc, mà tất cả trước mắt quá mức đáng sợ, giờ đây nàng vô ý thức tìm kiếm một nơi ấm áp, vô thức muốn ỷ vào một người cường đại, thế cho nên sinh ảo giác với hắn?

Vừa lúc đó, nàng nghe được một hồi tiếng bước chân.

Tiếng bước chân không nặng không nhẹ, nhưng nàng có thể khẳng định, là đang đi tới phía phòng mình.

Tim Cố Cẩm Nguyên lập tức đập rộn lên, phía sau lưng lạnh run, nàng rất nhanh nắm chặt tay, nhớ tới một màn gọi là “bắt kẻ thông dâm” tối hôm qua.

Lúc này, còn có người nhớ tới đối phó nàng sao?

Nàng nên làm gì bây giờ?

Lần này không phòng bị tốt, cũng không có một người nào, không có Nhiễm Ti giúp nàng.

Người nọ dừng trước của, Cố Cẩm Nguyên mở to mắt, gắt gao nắm chặt tay, nghĩ nếu là một nam nhân, nàng sẽ lập tức hô to, xé toang mặt, nàng sợ cái gì?

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói truyền đến: “Cô nương đã nghỉ ngơi sao?”

Là giọng nữ nhân.

Thân thể căng thẳng của Cố Cẩm Nguyên có chút buông lỏng, nàng vội trả lời: “Chưa.”

Lập tức đi mở cửa, cửa mở, là nữ quan bên cạnh Thái hậu.

Nữ quan kia cười nói: “Cô nương chưa ngủ là tốt rồi, vừa rồi Thái hậu tỉnh, hỏi tới chư vị quý nữ, biết rõ cô nương suýt nữa xảy ra chuyện, may mắn mạng lớn, đã trở lại, Thái hậu cực kỳ lo lắng, liền muốn gọi người đến, hỏi thăm người một chút, nếu không sẽ không an tâm.”

Trên mặt Cố Cẩm Nuyên không thay đổi, trong lòng lại kinh ngạc,

Lúc này Thái hậu gọi mình tới? Nói cái gì mà lo lắng cho mình, đương nhiên nàng không tin.

Lúc này vẻ mặt cung nữ hiền lành nhìn mình, đương nhiên nàng không thể nói không đi, nàng cười đáp ứng, sau đó chỉnh đón một chút, liền theo cung nữ rời đi.

Lúc này trong viện cực kỳ yên tĩnh, nàng khẽ bước trên đường nhỏ, chỉ cảm thấy chân lạnh như băng.

Thái hậu gọi mình đến làm gì?

Là phát hiện mình không chết, cho nên gọi mình đến nhìn sao?

Bà và ngoại tổ mẫu mình, rốt cuộc có bao nhiêu thù oán, cho dù ngoại tổ mẫu đã không còn, cho nên đối với nữ tử yếu đuối tay không một tấc sắt như mình, bọn họ nóng lòng muốn san bằng chô thống xoái như vậy.

Cố Cẩm Nguyên đi không nhanh, mỗi một bước đi, nàng đều cảm thấy, khoảng cách nguy hiểm ngày một gần với nàng.

Mà loại trực giác không thể nói, khiến cho nàng muốn chạy trốn, lập tức thoát đi.

Nhưng không thể, đó là Thái hậu, nàng là nữ nhi của Ninh Quốc Công phủ, nàng không thể trốn.

Nàng cũng không có chỗ để trốn.

Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, nàng bỗng nhớ tới lời Thái tử nói.

Hắn nói nếu có người muốn đối phó nàng, cho dù là ai, không cần khách khí, thủ đoạn mặc sức lấy ra, đến lúc đó sẽ có người thu thập tàn cuộc cho nàng.

Nhưng bây giờ, nàng không biết nên đối phó với Thái hậu như thế nào, nàng nên làm cái gì bây giờ, sẽ có người tới giúp nàng sao?

Vừa lúc đó, đã đến tẩm điện của Thái hậu, nàng hít sâu một hơi, đi theo sau lưng cung nữ, đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.