*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Cẩm Nguyên nhìn Thái tử.
Thế gian nam nhân dung mạo tuấn tú đếm không hết, chỉ là Thái tử lại đặc biệt khác.
Hắn là lang quân tuyệt diễm nhất nàng đã từng gặp qua, môi mỏng lộ ra vài phần tự phụ kiêu căng, giữa lông này là khí thế trên cao, dây không phải là cố gắng biểu lộ, mà là cao quý bẩm sinh, là Thái tử hoàng gia mới có uy nghi thiên tử, là quân vương bẩm sinh.
Chỉ là thiên uy khó dò, tính tình người này sợ là càng thêm khó nắm bắt hơn so với Quân vương tầm thường, hắn trêu chọc mình, đầu tiên là lạnh như băng khó lường, sau lại quỷ dị khó phân biệt, bây giờ vừa rồi còn tàn nhẫn giờ lại có vài phần dịu dàng chăm sóc.
Nhưng mà trong chuyện này, rốt cuộc hắn có tâm tư gì, không phải việc mình có thể dễ dàng biết được.
Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Nguyên lại có chút xem thường mình, hắn có ân với mình, nhớ kỹ là được, từ nay về sau hắn chính là hắn, sao có thể nghĩ nhiều được?
“Không có gì, chỉ là đã làm phiền Thái tử lâu, thần nữ muốn trở về.” Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, trên mặt có chút mệt mỏi, nàng thật sự là rất mệt.
Lúc này, nàng muốn nằm trên giường, ôm chăn gấm, nằm thoải mái, mà không phải chạy đến nơi này chịu tội.
Nhưng Thái tử lại yên lặng nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi mệt? Vậy ngươi nằm đây nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài, ngươi có thể ngủ một chút.”
Nhưng Cố Cẩm Nguyên lại không muốn như vậy, nàng chỉ yên lặng nhìn hắn, không nói tiếng nào.
Đây là im lặng cự tuyệt.
Thái tử: “Rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Cố Cẩm Nguyên không lên tiếng.
Thái tử: “Vừa rồi thật sự đánh ngươi đau sao?”
Cố Cẩm Nguyên vẫn không lên tiếng.
Thái tử: “Cho ngươi thêm canh uống, được không?”
Cố Cẩm Nguyên nghĩ một lúc, lắc đầu: “Ta phải đi.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Canh này thật sự uống rất ngon, nàng thật sự muốn uống nữa, nhưng nàng cảm thấy mình phải có chí khí, không thể bởi vì một chén canh mà không có chí khí như vậy.
Nàng vừa đi, Thái tử lại giơ tay ra nắm chặt cổ tay của nàng, kéo nàng lại.
Nàng nhỏ giọng: “Thái tử, ngươi buông ta ra, đừng làm rộn.”
Nhưng vừa nói xong, nàng lại nghe thấy hắn gọi: “Nguyên Nguyên.”
Tiếng gọi này lọt vào tai, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy đôi mắt đen như mực của hắn đang yên lặng nhìn mình, trong đôi mắt đen mơ hồ có thể nhìn thấy cảm xúc đang dao động.
Chưa từng có ai gọi mình như vậy, trừ ngoại tổ mẫu của mình ra.
Ngay cả A Mông, bọn họ cũng gọi mình là Cẩm Nguyên, không gọi mình là Nguyên Nguyên.
Nàng nhíu mày: “Ngươi?”
Thái tử: “Ta cảm thấy gọi Nguyên Nguyên dễ nghe hơn Cẩm Nguyên.”
Cố Cẩm Nguyên khẽ thở ra một hơi, không biết tại sao, vừa rồi lúc nàng nghe được tiếng Nguyên Nguyên này, trái tim lại căng như dây đàn.
Cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Thật ra thì nghĩ lại, mình tên Cẩm Nguyên, có người gọi Nguyên Nguyên cũng không phải là không thể.
Thái tử: “Ngươi tức giận? Vậy ngươi lại đánh ta vài cái cho hả giận đi.”
Cố Cẩm Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, thật ra nàng đã tát cho hắn một cái rồi, còn cắn cổ hắn nữa.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên cổ hắn, trên cổ có một vết hồng hồng, còn lờ mờ thấy vết máu, đây là nàng cắn.
Nàng quay mặt qua chỗ khác: “Ta không thoải mái, ta muốn về phủ.”
Thái tử: “Có phải ngươi không muốn cách nấu món canh kia nữa?”
Dĩ nhiên nàng muốn, nhưng nàng lại không muốn mở miệng nói với hắn.
Không thể nói phương thuốc này đã từng cho những nữ nhân khác dùng qua, thậm chí có thể trong Đông cung của Thái tử có một viện gì đó, trong viện đều là nữ nhân của hắn, tất cả đều uống món canh kia.
Càng nghĩ càng không thoải mái, thậm chí Cố Cẩm Nguyên còn bắt đầu cảm thấy hận chính mình, nàng cười lạnh một tiếng: “Ta không lạ gì!”
Thái tử nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Cố Cẩm Nguyên: “Không có ý gì, chỉ là không muốn uống.”
Sắc mặt Thái tử dần trở nên lạnh: “Thế