Mệnh Hoàng Hậu

Chương 46: Cường gân hoạt huyết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi trở về, rõ ràng Cố Cẩm Nguyên cảm thấy được bầu không khí trong phủ không được tốt cho lắm, Cố Lan Phức mặt đỏ bừng, giống như có được tiện nghi cực kỳ lớn vậy, về phần Hồ Chỉ Vân, trên mặt đầy vẻ đề phòng, ánh mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên giống như mình là kẻ trộm đột nhập vào trong phủ.

Điều này làm cho Cố Cẩm Nguyên ý thức được, mẹ con hai người này có chút không giống nhau, một người muốn dính vào trên người Nhị hoàng tử, thậm chí trước đó còn nịnh nọt Hàn Thục phi, một người khác lại ước gì bỏ được cửa hôn sự này, muốn để mình tiếp nhận Nhị hoàng tử.

Trong lòng Cố Lan Phức yên mến Nhị hoàng tử, mà nhà mẹ đẻ Hồ Chỉ Vân chưởng quản binh quyền, đã biết trước tức nữ nhi của mình có tư cách cạnh tranh ngôi vị Thái tử phi, đây là khinh thường vị trí Nhị hoàng tử phi này sao?

Mà bây giờ, chuyện mình và Thái tử, ít nhiều gì Hồ Chỉ Vân cũng biết, sau khi biết sợ là tức giận không nhẹ.

Cố Cẩm Nguyên thấy rõ ràng hai mẹ con này không giúp nhau nữa, càng cảm thấy buồn cười, trong phút chốc cũng lười giả vờ với Hồ Chỉ Vân, chào hỏi xong liền đi thẳng về Thanh Ảnh các.

Lúc trở về đến trong phòng trời đã tối, huân hương đốt trong lò, mùi hương nhẹ nhàng dễ ngửi, trong đầu của nàng lại loạn như cào cào, còn đang nghĩ đến Thái tử.

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, hận không thể cắn hắn một cái, lúc này Chức Đoạn và Nhiễm Ti bưng đồ ăn lên, nàng chẳng có tâm trạng tùy ý ăn vài miếng liền thấy trên người mệt mỏi, vừa đúng lúc bụng lại đau, trong phút chốc lại nghĩ tới chén canh của Thái tử, lại có chút nhớ nhung, nàng muốn uống.

Nằm ở trên giường, nàng liếm môi một chút, khẽ thở dài.

Thôi, đã là chén canh của hắn, nàng vốn không lạ gì, hay là đi ngủ sớm một chút, dù sao cũng chỉ cần chịu đựng mấy ngày, chờ nó qua đi nàng cũng sẽ tốt hơn, nàng chính là Cố Cẩm Nguyên sinh khí dồi dào.

Mới không lạ gì đồ của hắn.

Lúc này nàng cũng mệt mỏi, chỉ cảm thấy mí mắt nặng xuống, liền mơ màng thiếp đi.

Một giấc này của nàng, ngủ thẳng tới ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, nàng động người, lại phát hiện dưới thân chảy ra như rót, rất nhiều.

Trong lòng lập tức sợ hãi, năm này nàng mới mười lăm tuổi, quỳ thủy cũng đã tới được hai năm, đương nhiên nàng hiểu được lượng của mình như thế nào, bây giờ lại ra nhiều như vậy, giống như vô cùng vô tận.

Cái này không bình thường.

Suy nghĩ miên man, là vì tới kinh thành thổ nhưỡng thay đổi, hay là do nguyên nhân khác, nghĩ đến đây, nàng ngẩng đẩu nhìn thấy lò sưởi tay ở bên cạnh, liền nhớ tới mùi hương tối hôm qua, thoáng cái liền hiểu.

Mùi hương kia, trong đó chắc chắn có trộn lẫn mấy vị thuốc như hoa hồng kê huyết đằng, mấy vị thuốc này, là cường gân hoạt huyết, mình vốn đang đến kỳ nguyệt sự, máu huyết lưu thông, dĩ nhiên là nhiều hơn trước đây.

Mình vốn bị đau bụng, nguyệt sự không đều, tuổi lại nhỏ, bây giờ mất một lượng máu lớn như vậy, đây rõ ràng là muốn tính mạng của mình.

Cố Cẩm Nguyên lập tức giãy dụa ngồi lên, ai ngờ vừa bước đặt chân xuống giường, liền cảm thấy dưới lòng bản chân không ổn, suýt nữa ngã.

Tự nhiên cảm thấy buồn cười, nghĩ tới mình cũng coi như tinh thông y đạo, lại không ngờ bị thua bởi một cái hương thơm nho nhỏ.

Nếu là bởi vì vậy mà mất mang, chỉ có thể trách mình khinh suất!

Nhiễm Ti thấy nàng như vậy cũng kinh hãi, vội hỏi nàng làm sao vậy.

Cố Cẩm Nguyên không nói, ngược lại để Nhiễm Ti đỡ mình, chỉnh trang qua loa, liền đi gặp lão thái thái.

Lão thái thái nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, vốn đang cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Cố Cẩm Nguyên, liền đau lòng vội hỏi làm sao vậy, lúc này Cố Cẩm Nguyên bật khóc: “Tổ mẫu cứu con!”

Chỗ lão thái thái biết, dĩ nhiên là sẽ kinh động đến mọi người trong phủ, vì vậy liền mời đại phu đến, người chạy đến an ủi đều chạy tới, nhất thời xung quanh lại có không ít người.

Sau khi đại phu đến, lại nói không lên lời, chỉ nói cô nương gia nhỏ tuổi, mới trải qua hai năm đầu, nguyệt sự không đều là bình thường.

Nhưng Cố Cẩm Nguyên ít nhiều đoán được tình tiết trong đó, dĩ nhiên nàng không chịu buông tha, vừa đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, rõ ràng là bước chân của nam nhân, bước chân của nữ không phải như thế.

Mà lúc này đây, đến nơi của lão thái thái, chỉ có thể là Cố Du Chính.

Lập tức nói: “Tổ mẫu, con phải về Lũng Tây, con không muốn ở lại đây nữa, con sợ…”

Vài người xung quanh đều xúm lại khuyên ngăn, đều nói ở nơi này điều trị tốt hơn.

Thật sự lúc này Cố Cẩm Nguyên không còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy mở miệng cũng không muốn, nhưng nàng hiểu được, thân hãm trong nhà tù, chỉ có thể trông cậy vào vị phụ thân kia, liền ra sức đánh cược một lần, lớn giọng khóc nói: “Tối hôm qua con trở lại trong phòng, liền thấy khó chịu, chắc là mùi trong phòng không hợp với con, còn phải trở về, bằng không chỉ sợ mạng cũng không còn!”

Nhị phu thân Tam phu nhân đều ở cạnh đó, nghe thấy vậy, sắc mặt đều thay đổi, nhưng cũng không nói gì.

Cố Cẩm Nguyên nói xong, liền mất đi tất cả sức lực ngã ngồi ở trên nhuyễn tháp, không thể lên tiếng.

Một lúc sau bị lão thái thái dỗ dành thiếp đi, trong lúc mê man, nàng nghe thấy giống như có người nói chuyện với lão thái thái, lại nghe tiếng ồn ào đi ra bên ngoài.

Đợi đến ngày thứ hai khi tỉnh lại, Nhị phu nhân vừa lúc ở bên cạnh, nàng liền hỏi: “Hôm qua hình như nghe thấy tiếng gì đó ở bên ngoài?”

Nhị phu nhân có chút lúng túng: “Cũng không có tiếng gì, cô nương nghe nhầm rồi.”

Cố Cẩm Nguyên cố gắng nhìn thoáng qua Nhị phu nhân, nhìn thấy là đang lừa gạt mình.

Tuy nhiên nàng không có sức lực đi tìm hiểu sâu gì, trên người mệt mỏi, nhưng rõ ràng cảm thấy phía dưới đã ngừng chảy, không nhiều giống như lúc trước, vừa qua một đêm liền cảm thấy tốt hơn.

Tinh thần tốt hơn một chút, nàng bắt đầu nghĩ linh tinh, Cố Du Chính xử lý chuyện này thế nào?

Lúc trước hắn nói mạnh miệng, giống như yêu thương nữ nhi của hắn nhiều, nhưng gặp phải loại chuyện này, hắn cũng khó xử đi?

Cố Cẩm Nguyên cũng không hỏi nhiều, tiếp tục ở chỗ lão thái thái nghỉ ngơi, một mực ở bốn năm ngày, cuối cùng cũng tốt, nàng cũng từ chỗ Nhiễm Ti nghe được chuyện đã xảy ra.

Nhiễm Ti nhắc tới, quả nhiên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.