Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm

Chương 8: Phiên ngoại về tỷ tỷ - Phần 2 - Hết



Nhị công tử của phủ Thừa tướng khi tìm đến ta, ý tứ của họ, ta đương nhiên hiểu rõ.

Chiếc túi thơm mà ta trao cho Hoàng đế, ông cũng hiểu ngầm dụng ý của nó.

Lý do ta dễ dàng xin được thánh chỉ chẳng qua là vì Hoàng đế vốn chẳng nghĩ rằng con ta có nhiều cơ hội thắng lợi.

Dù sao, nếu muốn lên ngôi, con ta trước hết phải vượt qua Thái tử và Tam Hoàng tử.

Gia tộc bên ngoại của hai người này đều rất mạnh, mà hiện giờ biên cương lại loạn lạc, chính là lúc tốt nhất để lập công, lấy lòng dân. Đáng tiếc, con ta còn đang học nhận mặt chữ…

May là những người thông minh ở phủ Thừa tướng biết cách phải làm gì.

Đại công tử từ bỏ bút nghiên ra trận, còn nhị công tử gia nhập triều đình làm quan.

Hai người cữu cữu tạm bợ này thật sự đã mở ra một con đường m.á.u.

Danh tiếng của con ta vang dội, người theo ủng hộ ngày càng nhiều.

Đúng là nên để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, chuyện tranh đấu trong cung ta còn có thể đoán được phần nào, nhưng quyền mưu thì vẫn phải dựa vào những lão hồ ly của phủ Thừa tướng.

Ta nắm bắt thời cơ, đưa con ta trở lại kinh thành trong sự vinh quang rạng rỡ.

Thế nhưng dù ta đã tính toán cẩn thận, không ngờ Thái tử trong cơn tuyệt vọng lại liều lĩnh đến mức ra tay ám sát con ta.

Ta vừa định khen con mệnh lớn thì đã thấy muội muội ngốc nghếch của ta bị khiêng về, toàn thân đầy m.á.u.

Ta biết mình không nên phản ứng quá mạnh, nhưng thật sự không chịu nổi khi thấy muội muội trong tình cảnh ấy.

Muội ấy vốn sợ đau nhất, lần này vết thương lớn đến vậy, chẳng phải đau đớn lắm sao?

Ta phát điên lên, chỉ muốn giec chec Thái tử, nhưng con trai lại ngăn ta lại.

Con trai bảo ta đừng vội, mối thù của muội muội ta sẽ do chính nó thay ta trả.

Nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của đứa trẻ ấy, ta bỗng nhận ra, con ta đã trưởng thành rồi.

Khi mọi chuyện đã ngã ngũ, lòng ta vẫn còn đôi chút bàng hoàng.

Nhưng điều ta mong mỏi hơn cả là muội muội sớm tỉnh lại.

Nhớ lại cả kiếp này, vì muốn bảo vệ muội ấy, ta luôn để muội ấy đóng vai một nha hoàn nhỏ bé, lúc nào cũng cúi đầu, chịu đựng bao nhiêu ấm ức.

Ngay cả chuyện hôn nhân của muội ấy, ta cũng không dám nhắm quá cao.

Thế mà muội muội vẫn hồn nhiên vui vẻ, chỉ cần được ở bên ta là thấy đủ.

Giờ ta đã trở thành Thái hậu, cũng đã đến lúc cho muội muội một thân phận xứng đáng.

Dường như con ta đã sớm biết về thân phận của muội ấy, lập tức xin ý kiến ta:

“Nha hoàn Tiểu Bính có công hộ giá, lại trung thành với mẫu hậu, dù lưu lạc vẫn không rời bỏ mẫu hậu. Trẫm ghi nhận công lao của nàng, muốn ban cho nàng một danh phận.”

Ta nhìn con đầy ý nhị, còn con ta lại thản nhiên, như thể thực sự chỉ vì thấy muội muội ta có công lao mới muốn ban cho nàng một địa vị cao.

Khi muội muội tỉnh lại, việc sắc phong diễn ra thuận lợi.

Dù sao cũng chỉ là một Quận chúa không có thực quyền, không đe dọa đến ai cả.

Thế nhưng dù đã ban cho muội ấy thân phận, lại có ta và con trai ta đứng sau làm chỗ dựa, ta vẫn đau đầu về chuyện hôn nhân của muội ấy.

Từ xưa đến nay, đàn ông đều tam thê tứ thiếp, nhà quyền quý lại càng không thiếu những nha hoàn thông phòng.

Còn người bình thường, giờ ta lại không xem vừa mắt.

Hơn nữa, nhà bình thường mà có chút tiền tài cũng sẽ tam thê tứ thiếp, nếu như thế thì chi bằng chọn một người nhìn thuận mắt còn hơn.

Chu Tri Lễ, con cáo già giấu bao mưu mô, cứ như ong ngửi thấy mật, tự tiến cử mình, mặt dày đến gần.

“Thần cả đời chỉ nguyện có một mình Tiểu Bính, một đời một kiếp một đôi người, tuyệt đối không phụ bạc.”

Chàng trai tuấn tú trong bộ quan phục nghiêm trang quỳ trước mặt ta.

Không thể phủ nhận, nam tử này quả thực có dung mạo rất đẹp, xứng với Tiểu Bính nhà ta.

Chu Tri Lễ dường như cũng hiểu nỗi băn khoăn trong lòng ta, nên hứa hẹn sẽ chứng minh bằng hành động.

Khi một con cáo bày tỏ chân tình, đó hoặc là ngụy trang, hoặc là thật lòng.

Ta thấy hắn luôn nhường nhịn, săn sóc muội muội ngốc nghếch của ta từng li từng tí, từ việc đón đưa khi muội ấy ra vào hoàng cung đến tự tay nấu ăn cho muội ấy.

Quân tử xa nhà bếp, vậy mà Chu Tri Lễ lại tự tay vào bếp, nói thật lòng, đã vượt trội hơn phần lớn đàn ông trên đời.

Dù sao cũng là lấy chồng, chi bằng chọn người đẹp mã, biết thương người.

Khi ta gật đầu, nét vui sướng trên mặt Chu Tri Lễ không hề giả tạo, hắn phấn khởi như một kẻ si tình.

So với vị thống lĩnh thị vệ trước kia, chỉ vì mẫu thân hắn phản đối chuyện hôn nhân, mà hắn đã từ bỏ Tiểu Bính, thì Chu Tri Lễ đã vượt qua mọi rào cản và thu xếp được cả gia đình phủ Thừa tướng, quả là đáng quý.

Thôi, đành vậy. Dù sao cũng có ta làm chỗ dựa cho muội ấy, nếu Chu Tri Lễ dám bạc đãi muội ấy, ta cứ cho chúng hòa ly là xong.

Tiểu Bính nhà ta, nhất định phải sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời.

Hết. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.