Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 1: Đi tìm việc.




La Bối là sinh viên tốt nghiệp đại học khoá năm nay, trong khoảng thời gian này,ngày nào cũng phải bôn ba trên đường phỏng vấn tìm việc cũng là lúc mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, may mắn trời sinh cô đã có làn da tuyết trắng, không thì bị phơi nắng nhiều ngày như vậy, không đến một tuần có khi cô đã bị biến thành người da đen rồi.
Cô ngồi ở bến xe buýt, ghế dựa bởi vì bị mặt trời chói chang hun nóng,giống như là ván sắt trong cửa hàng nướng,nóng đến nỗi làm mông cô bỏng rát, cuối cùng đành phải đi một cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ly hồng trà lạnh ngồi chờ xe buýt đến.
Đối với người như cô, hai đồng tiền phí một lần ngồi xe buýt chính là sự hưởng thụ có lời nhất trong ngày mùa hè này,trên xe buýt máy lạnh mở thật sự thoải mái , làm làn da vốn đang chảy mồ hôi trong nháy mắt khô mát,vô cùng thoải mái, đáng tiếc hiện tại đều là hệ thống xoát vé tự động, không thì cô nhất định phải đi tuyển dụng làm người bán vé xe buýt.
Nhìn thành phố phồn hoa này,lần đầu tiên La Bối cảm thấy tương lai mù mịt.
Thuộc khoá tốt nghiệp này cũng không phải có người chưa tìm thấy công việc, mà do bằng cấp của cô thuộc loại bình thường, muốn tìm một công việc tốt, thật sự là rất khó, cuối cùng công việc mà cô có thể lựa chọn, trong lòng cô cũng không thích lắm,bà nội thường nói cô nói như rồng leo, làm như mèo mửa, lời này không sai mà.
Ông nội La Bối là nhà giàu mới nổi,khi còn nhỏ cô cũng có mấy năm trải qua rất thoải mái, mỗi ngày đều có xe oto đưa cô đi học, tủ quần áo có rất nhiều váy hoa nhỏ không mặc hết, chính là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, khi cô mười tuổi, ông nội bị người ta lừa đi đánh bạc, đem gia sản thua sạch sành sanh, cuối cùng còn lại chỉ có một toà nhà trong thôn Thành Trung này, loại phòng ở này là lúc ấy người giàu trong thôn sửa chữa lại, không có giấy tờ bất động sản, đều là tự nhà mình ở, hiện tại một toà nhà sáu tầng cho thuê này của nhà họ La ở nơi thành phố mọi người đều phải dốc sức làm việc,tuy tiền thuê không cao, nhưng thêm vào thu nhập một tháng cũng không ít.
Nhưng cũng chả làm được cái gì, trong suy nghĩ của La Bối, toàn bộ mọi người trong nhà này, cũng chỉ có cô và bà nội còn xem như người bình thường,bố cô cũng học người ta làm buôn bán, thiếu một đống nợ,tiền thuê mỗi tháng đều lấy tới cho ông trả nợ,mẹ cô thì mơ ước toà nhà này, muốn ly hôn để được chia một nửa, vốn dĩ mẹ cô và ba cô đang tranh cãi để ly hôn, ai mà biết,chỉ vài ngày sau, hai người này đem tất cả tiền tích góp trong nhà đều chạy trốn, từ năm mười lăm tuổi mãi cho đến hiện tại, La Bối cũng chưa gặp lại ba mẹ.
Có người nói, bọn họ đã chết,cũng có người nói, bọn họ đi nơi khác sống, không muốn trở lại.
Tuy rằng nghĩ như vậy thật làm trái tim lạnh giá, nhưng La Bối lại nghĩ khác,ba mẹ rời đi, làm cô và bà nội cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Bà nội nói, nhiều nhất là hai năm nữa,tiền mà ông nội và ba nợ là có thể trả hết, lúc ấy cô và bà sẽ sống những ngày thật tốt đẹp, rốt cuộc chỉ dựa vào tiền thuê toà nhà này cũng đủ hai bà cháu cô sinh sống thoải mái.
Ôm mong chờ như vậy, La Bối cùng bà nội mới có thể mỗi ngày tích cực đối mặt với tương lai.
Nghe đôi tình nhân ngồi đằng sau vì tiền thuê nhà mà cãi nhau,đột nhiên La Bối cảm thấy tương lai lại sáng lạn lên, ít nhất,cô và bà nội còn có một toà nhà.
Tuy rằng cô là người nói thì hay, làm chẳng ra gì, nhưng cô cũng không muốn chơi bời lêu lổng chỉ lấy tiền thuê nhà sinh hoạt,vậy thì có khác gì bà chủ nhà?Cô đọc sách nhiều năm như vậy, vì cái gì chứ? Vì tìm được một công việc tốt ,thuộc đội ngũ lĩnh lương hàng tháng, làm cho bà nội được nở mày nở mặt.
La Bối tự hỏi hơn nửa ngày, cuối cùng chấp nhận làm việc ở một công ty buôn bán nhỏ cách thôn Thành Trung cũng không xa.
Tuy rằng chỉ là nhân viên văn phòng, tiền lương cũng không phải rất cao,nhưng công việc nhàn hạ lại gần nhà,tính ra cũng thoải mái.
Mọi việc cứ phải từ từ vậy.
***
La Bối là một mỹ nhân tiêu chuẩn, lúc trước khi ông nội cô làm ăn còn chưa phát triển, trong nhà nghèo khó cực khổ nhiều, vì sao mẹ cô còn nguyện ý gả cho ba cô chứ?
Nói thẳng ra là, mẹ cô chính là một người thuộc hiệp hội yêu cái đẹp.
Ba cô thực sự rất anh tuấn, so với mấy nghệ sĩ nam đang hồng thời bấy giờ có khi còn đẹp trai hơn,mọi người đều nói con gái lớn lên giống ba, lời này cũng không sai, từ nhỏ cô đã xinh đẹp đáng yêu, là bông hoa một thời được mọi người công nhận ở thôn Thành Trung.
Cô từng làm một bông hoa của lớp, hoa hậu giảng đường cũng đã từng làm.
Khi còn nhỏ, một người mù đoán mệnh rất nổi danh trong vùng này đã xem cho cô, nói cô là một người có mệnh phú quý trời sinh ngàn dặm mới tìm được một, làm ông nội cô vô cùng cao hứng, nhưng cũng chẳng chính xác,quả nhiên những kẻ đoán mệnh đều là lừa đảo, người như cô sao có thể có mệnh phú quý được?
Cứ tưởng lớn lên xinh đẹp, là có thể lấy được thiếu gia nhà giàu sao? Đừng đùa, bạn bè trên mạng của cô, các bạn học của cô,đều là những người có điều kiện tương đối giống nhau thì chơi cùng nhau, căn bản không có cơ hội nhận thức đám thiếu gia nhà giàu,đừng nói thiếu gia nhà giàu ,kể cả nhà giàu mới nổi cũng chưa gặp được.
Thời điểm La Bối xuống xe còn thở dài một hơi.
Thôn Thành Trung cũng không có người phụ trách bất động sản, cho nên nơi này so với khu nhà l chính quy không sạch sẽ bằng,nhà liền kề nhà,nhìn có vẻ khá chật chội.
"Bối Bối đã về rồi à?" Đây là bạn của bà nội cô – bà Vương, gần đây luôn tận sức gán ghép cho cô và cháu trai của bà.
La Bối ngừng lại lấy chìa khoá từ trong túi cười với bà Vương, "Vâng,cháu đi phỏng vấn ạ."
"Vậy phỏng vấn có được không?"Bà Vương đã sớm để ý La Bối, không chỉ có bà, một đám phụ nữ trung niên và các bà lão quanh đây đều tưởng muốn lấy La Bối về nhà làm con dâu.
Lý do rất hiện thực,nhà họ La chỉ có một người cháu gái là cô như vậy, về sau cả toà nhà cho thuê này đều là của cô, càng đừng nói diện mạo của cô xinh đẹp, cũng là sinh viên trường đại học chính quy,mọi người còn hiểu tường tận gốc rễ, trong khoảng thời gian ngắn, La Bối cũng trở thành bánh trái thơm ngon .
"Vâng." La Bối mở ra cửa chống trộm ở tầng một, "Dạ cháu làm ở một công ty buôn bán nhỏ trong cao ốc Dương Tín."
Bà Vương cảm thấy La Bối hiện tại chính là nhân viên văn phòng lấy lương hàng tháng lập tức đối với cô càng vừa lòng.
Bà tiến lại đây, ngăn không cho La Bối lên tầng, "Bối Bối ơi cháu thật là người có tiền đồ,nhưng cháu có suy xét qua chuyện lần trước bà nói không?Cháu cùng Chiêm Kỳ nhà bà cũng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên,vậy là quá phù hợp rồi, Chiêm Kỳ nhà bà tuy rằng không học đại học, nhưng hiện tại nó làm buôn bán, một tháng có thể kiếm được một hai vạn đấy."
"......" La Bối ngập ngừng một chút, cười nói, "Thế này bà ơi,cháu và Chiêm Kỳ bình thường cũng có nói chuyện phiếm trên WeChat,bà nghĩ xem,bắt đầu từ khi cháu học đại học, chúng cháu đã có nhiều năm không tiếp xúc, trước tiên phải tiếp xúc một chút chứ, đúng rồi, bà Vương,cháu vừa đi qua cửa hàng Nhạc Phúc bên kia đang có hoạt động khuyến mãi......"
Lời nói còn chưa nói xong,bà Vương đã vác bọc nhỏ hấp tấp rời đi.
Chiêm Kỳ đúng là đang theo đuổi cô.
Thật ra La Bối cũng cảm thấy Chiêm Kỳ khá tốt, bằng cấp cao thấp không sao cả, quan trọng là nhân phẩm, còn có cảm giác, bất đắc dĩ Chiêm Kỳ cái gì cũng tốt,nhưng mà cô đối với anh ta không có loại cảm giác tim đập thình thịch.
Có lẽ là trước kia bọn họ chơi quá thân,cái này cũng ảnh hưởng phát triển tình cảm.
Một toà nhà này, có sáu tầng, còn có một tầng hầm ngầm.
Có phòng đơn, cũng có một phòng ngủ một phòng khách, hai phòng ngủ một phòng khách không nhiều lắm, La Bối cùng bà nội ở hai phòng ngủ một phòng khách, ở tầng ba.
Nói là hai phòng ngủ một khách, nhưng dù sao cũng xây theo kiểu nhà cho thuê,nên sẽ không quá lớn, cũng chỉ khoảng năm mươi mét vuông.
Bởi vì là phòng tự xây, lại ở thôn Thành Trung dân cư hỗn tạp, cho nên tiền thuê nhà so với nội thành thì tương đối rẻ, bình thường phòng đơn không đến một ngàn tệ , tầng hầm ngầm thì lại càng rẻ hơn,một tháng năm trăm tệ, thu nhập tiền thuê một tháng cũng được vài vạn.
Mấy năm nay, cũng không phải không có ai muốn mua toà nhà này, tuy rằng giấy chứng nhận cũng không có, nhưng hiện tại giá nhà tăng cao,ở nội thành tấc đất tấc vàng,mỗi người thôn Thành Trung đều là thổ hào, chỉ cần bán toà nhà này,nợ nhà cô cũng sẽ trả hết, thậm chí trên tay còn có thể thừa ra không ít tiền cũng đủ cho bà nội an hưởng tuổi già, nhưng mà, lúc ấy La Bối mới mười tám tuổi kiên quyết không đáp ứng, tuy rằng cô mới mười tám tuổi, nhưng cô biết rõ, bất động sản so với tiền đáng giá hơn rất nhiều, cũng may bà nội cũng nghe cô, cũng không muốn dọn ra cái nhà đã ở mười mấy năm này, cho nên bà cháu hai người hiện tại dựa vào một toà nhà này, về sau cũng sẽ không đáng lo.
La Bối mới vừa tiến vào cửa, liền nghe được âm thanh của bà nội từ phòng bếp truyền ra, "Tủ lạnh có nước ô mai,cháu khát thì uống luôn đi."
"Vâng ạ!"
Đồ dùng trong nhà vẫn là từ mười mấy năm trước,cô ngồi trên sô pha gỗ đỏ, đối diện với quạt điện đang thổi mãnh liệt, lúc này mới thoải mái hơn.
Thành phố này tới mùa hè luôn vô cùng oi bức.
Bà nội từ phòng bếp ra tới, trong tay bưng một mâm dưa hấu đã cắt xong,nói với La Bối: "Bối Bối,bà có chuyện này muốn cùng cháu thương lượng một chút."
Bà nội La là người phụ nữ truyền thống,thời điểm trước kia chồng còn sống th nghe chồng, sau lại nghe con trai, hiện tại chồng cùng con trai đều không còn nữa,bà liền nghe cháu gái.
Bà chỉ học hết tiểu học, cháu gái lại tốt nghiệp đại học,vậy khẳng định là cháu gái thông minh hơn bà.
Ôm tâm thái như vậy, từ khi La Bối bắt đầu học cấp ba,bà nội La đều nghe theo cháu gái vô luận là việc lớn việc nhỏ.
"Chuyện gì vậy bà?"Đôi mắt La Bối nhìn chằm chằm TV, tùy ý hỏi.
"Triệu tiểu thư ở phòng 202, hiện tại hành động cũng khó khăn, chờ khi cô ấy sinh con ở cữ, trong nhà cũng không có ai giúp đỡ,cô nhờ bà nấu cơm hàng ngày cho, một tháng trừ bỏ tiền thuê nhà, lại cho bà hai ngàn tiền sinh hoạt, chờ con cô ấy sinh ra,bà chăm sóc cô ở cữ,cô cho bà 4000 tệ
một tháng."
La Bối đi thu tiền thuê nhà vài lần,cũng gặp Triệu tiểu thư ở phòng 202 vài lần.
Dáng người cô nhỏ xinh, diện mạo thì thanh tú, tính cách thì ôn nhu, chẳng qua, cô là một người sắp làm mẹ lại chưa lập gia đình.
Thời điểm mới vừa thuê nhà, Triệu tiểu thư mang thai khoảng bốn tháng, hiện tại đã qua mấy tháng, bấm tay tính toán, cũng một hai tháng này sẽ sinh.
Chẳng sợ vùng quanh đây cũng có người nhàn rỗi ,nhàm chán bàn tán về cô là người chưa lập gia đình đã mang thai,nhưng La Bối và bà nội lại chưa từng tò mò, cũng chưa bao giờ trả lời, cho nên Triệu tiểu thư và hai bà cháu ở chung thật sự rất hoà hợp.
La Bối biết,bà nội vô cùng thiện lương,bà đối với tất cả khách thuê, đều là tận tâm tận lực.
"Được ạ." La Bối không có cự tuyệt, "Triệu tiểu thư cũng rất vất vả, chúng ta cũng coi như là hàng xóm, giúp đỡ cũng là đương nhiên, hơn nữa hiện tại cháu phải đi làm, có người nói chuyện phiếm với bà cháu cũng yên tâm."
La Bối tuy rằng có một đống khuyết điểm, nhưng dưới sự giáo dục của bà nội, cũng có sự thiện lương mà bây giờ mọi người cũng khó có được.
***
Buổi tối, La Bối có một giấc mơ.
Cô mơ thấy một quyển tiểu thuyết mà cô chưa từng đọc, cô làm người đứng xem hoàn chỉnh cốt truyện bộ tiểu thuyết.
Chuyện xưa là thế này, nam chính là tổng giám đốc tập đoàn Lôi thị , nữ chính là thư ký của hắn, nữ chính đơn phương yêu thầm nam chính, nam chính lại không có tình cảm với nữ chính, hai người chỉ là quan hệ trên giường, có một ngày,mẹ nam chính tìm nữ chính, cho cô chi phiếu 500 vạn yêu cầu cô rời đi nam chính, mà lúc này nữ chính lại mang thai,cũng lúc này nam chính muốn cùng nữ phụ đính hôn kết hôn, nữ chính dưới sự nản lòng thoái chí,đã tiếp nhận chi phiếu của mẹ nam chính.
Chờ sau khi nữ chính hoàn toàn biến mất, nam chính mới chậm rãi ý thức được chính mình thật ra đã sớm yêu cô, hắn nơi nơi tìm cô, lại không tìm được.
Hai năm sau có một ngày,con trai nữ chính đột ngột mắc một loại bệnh lạ,yêu cầu có sự giúp đỡ của nam chính, nữ chính không có cách nào khác, đành phải liên lạc với nam chính để cứu con trai.
Cuối cùng trải qua một phen ngược luyến cùng giãy giụa, một nhà ba người xem như đoàn tụ, kết cục cũng rất viên mãn.
Lúc La Bối tỉnh lại, vẻ mặt còn mơ màng nhìn trần nhà ——
Xem lâu như vậy, nhưng ai có thể nói cho cô, vì sao nữ chính mang cầu chạy lại là Triệu tiểu thư ở phòng 202 kia chứ???
Đây rốt cuộc là có chuyện gì??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.