Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili
La Bối chớp chớp mắt, cô cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác, tuy lúc trong mộng cô đã xem qua tiểu thuyết cũng biết có chuyện này nhưng khoảng thời gian này cô đã cố tình quên đi, hơn nữa kể cả đã biết trước nhưng chính tai nghe thấy vẫn làm cô khó tránh khỏi kinh ngạc.
Ông nội Cố nhìn La Bối, nói: "Ông thích một người nhiệt tình, Bối Bối, con người sống trên đời này, có người lựa chọn cuộc sống tầm thường, có người mơ màng hồ đồ, mỗi người đều có cách sống của chính mình, cháu yên tâm, ông không phải người cổ lỗ sĩ, kể cả ngày nào đó cháu và Khiêm Ngôn kết hôn, ông cũng sẽ không ngăn cản việc cháu muốn phấn đấu cho sự nghiệp, ngược lại ông sẽ càng duy trì. Lúc trước hình như ông chưa nhắc với cháu về bà nội của Khiêm Ngôn, năm đó ông phấn đấu cho sự nghiệp, bà ấy vẫn luôn bên cạnh cổ vũ ông, đáng tiếc bà ấy qua đời quá sớm, bằng không dựa vào năng lực của bà ấy, hoàn toàn có khả năng sáng lập ra một tập đoàn còn lớn mạnh hơn cả Cố thị, nếu bà ấy còn trên đời thì nhất định sẽ rất thích cháu."
"Ông nhìn thấy cháu luôn nghĩ đến bà ấy, trước kia bà ấy nói với ông, phụ nữ sống ở trên đời này, đã chịu trói buộc quá nhiều, xã hội đã thành lập quá nhiều nguyên tắc bắt phụ nữ phải tuân theo, ví dụ như muốn coi gia đình là trên hết, ví dụ như phụ nữ không có năng lực bằng đàn ông, thậm chí cùng chức vị, chẳng sợ phụ nữ tài giỏi hơn đàn ông thì người khác cũng sẽ lựa chọn để đàn ông làm, nói là nam nữ bình đẳng, nhưng trước nay chưa từng bình đẳng. Lúc bà ấy mang thai ba của Khiêm Ngôn đã nói với ông, nếu đứa bé là con gái thì sau này dù nó có muốn làm gì cũng phải ủng hộ nó, bà ấy muốn cố hết sức để con gái có một hoàn cảnh bình đẳng, cũng muốn nói với con gái của bà ấy, người khác không bình đẳng nhìn nó là chuyện của người khác, nhưng trong suy nghĩ của bản thân mình nhất định phải bình đẳng."
La Bối nghe lời này, trong thư phòng còn treo ảnh chụp thời trẻ của bà nội Cố, bà mặc một bộ vest, cười tự tin nhìn máy ảnh, La Bối tưởng tượng vẻ mặt của bà nội Cố khi nói lời này, nhiệt huyết trong lòng sôi trào.
"Thành kiến của xã hội, ông không thể khống chế, nhưng ông có thể bảo đảm, ở trong cái nhà này, là bình đẳng, Khiêm Ngôn có thể đi làm chuyện nó muốn, cháu cũng vậy, Bối Bối, gia đình tất nhiên quan trọng, không ai có thể phủ nhận điều đó, nhưng người sống cả đời này nếu có một việc có thể kiên trì đến cùng thì cũng rất tốt, nếu bởi vì gia đình mà Bối Bối không còn là Bối Bối, ông sẽ thấy rất đáng tiếc."
Nói thẳng ra, từ trước đến nay La Bối không hề nghĩ tới sẽ được nghe ông nội Cố nói những lời này.
Nội tâm của cô kích động không thôi, đây là một loại sức mạnh mà cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Lúc này đột nhiên cô hiểu rõ, vì sao Cố Khiêm Ngôn sẽ là Cố Khiêm Ngôn, bởi vì anh có một người ông như vậy, bởi vì anh sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy.
Ông nội Cố đứng dậy đi đến bên cạnh La Bối, cười vỗ vỗ bả vai cô, "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, từ trước đến nay nhà họ Cố chúng ta không cần một người con dâu được người ngoài đồng ý, chỉ cần chính bản thân cháu vui vẻ là được rồi. Cho nên, Bối Bối, cháu có muốn nhận quà gặp mặt của ông không?"
La Bối dùng sức gật đầu, "Có ạ!"
Không cần mới là đồ ngốc, ông nội Cố là ai, một tay ông sáng lập Cố thị, hơn nữa phát triển trở thành tập đoàn có quy mô như ngày hôm nay, ông chính là một người kinh doanh vô cùng thành công!
Thấy La Bối đáp ứng dứt khoát như vậy, ông nội Cố cười.
***
Buổi tối lúc về nhà, La Bối vẫn còn trong tâm trạng hưng phấn không thể bình tĩnh lại, cô nói chuyện này với Cố Khiêm Ngôn, xem như nhận ông nội Cố làm thầy.
Sắc mặt của Cố Khiêm Ngôn có chút rối rắm, "Anh cảm thấy có chút sai sai, em là học sinh của ông nội anh vậy anh......"
La Bối nhanh chóng trả lời: "Không cần rối rắm cái này."
"Được rồi, cảm giác ông già chơi xấu anh." Cố Khiêm Ngôn bất đắc dĩ, nhưng lại nói: "Nhưng thật lòng anh cảm thấy đề nghị này của ông đối với em rất có lợi, cái này anh chỉ nói với em thôi, em đừng nói với ông ấy, nếu không sẽ làm ông ấy kiêu ngạo tự mãn."
La Bối bật cười.
"Trong lĩnh vực này đúng là ông là người vừa có thủ đoạn cũng có năng lực, em nghĩ lại xem, cụ anh làm thầy giáo, trong gia phả nghe nói tổ tiên cũng từng có người làm quan lớn, cũng từng có Trạng Nguyên, nhưng em cũng biết, lúc ông nội còn trẻ, khoảng hơn 50 năm trước, nhà ai không nghèo, thật sự nghèo ấy, ăn no đã thành một vấn đề, anh nghe ông nội nói lúc đó ăn không đủ no, chờ đến những năm 70, 80, ông không nghe cả nhà phản đối, mà muốn làm buôn bán, nghe nói làm cụ anh tức giận đến nỗi bị bệnh, ông nội trực tiếp đưa bà nội đi mạo hiểm kinh doanh...... Tính ra thì ông nội anh được coi là nhóm người đầu tiên giàu có nhờ kinh thương."
"Tuy anh luôn cãi nhau với ông, nhưng đúng là ông rất có năng lực, mới qua vài chục năm mà hiện giờ Cố thị vẫn sừng sững không đổ, tất nhiên Cố gia không thể sánh bằng những gia tộc trăm năm, nhưng cũng không kém hơn nhà ai. Đơn giản so với nhà ông ngoại anh, đó là đại gia tộc lâu năm, nếu nói khách quan thì bây giờ còn không bằng Cố gia, ông nội cũng là người từng trải, có sóng to gió lớn gì mà ông chưa gặp qua, dù sao từ trước đến nay nói đến làm buôn bán, ông chưa bao giờ từng bị chịu thiệt, người bình thường không bao giờ làm được như ông."
"Anh rất ngoài ý muốn khi nghe thấy ông muốn dạy em kinh doanh, cơ hội này nhất định em phải tận dụng." Cố Khiêm Ngôn cười với cô, "Em phải chăm chỉ học ông, phải học tất cả bản lĩnh của ông."
La Bối cũng không biết tại sao cô lại may mắn như vậy, không khỏi cảm khái, "Anh không cảm thấy sao? Có lẽ khi còn nhỏ ông thầy bói đoán mệnh cho em thực sự có có chút tài năng, trước kia em còn không tin, em là một người bình thường không thể bình thường hơn, sao lại nói có mệnh phú quý trời sinh chứ nhưng bây giờ em tin rồi." Cô ôm cánh tay Cố Khiêm Ngôn, dựa vào vai anh, "Từ khi gặp anh, em vẫn luôn may mắn, bây giờ lão Cố tổng trên thương trường trong truyền thuyết còn muốn nhận em làm học sinh nữa...... Vận may như vậy mấy ai gặp được chứ."
Đột nhiên cô có một loại cảm giác, nói không chừng hai mươi năm sau cô thật sự có thể trở thành một tổng tài bá đạo.
Cố Khiêm Ngôn không nhịn được mà bật cười, "Trời sinh mệnh phú quý, cũng phải có sự nỗ lực của bản thân, không thì chẳng phải uổng phí sao."
"Đúng vậy!" La Bối gật đầu, trong lòng không biết vui vẻ như thế nào, "Trước kia em cảm thấy các anh là Mary Sue, Tom Sue, bây giờ xem ra em cũng như vậy."
***
Ông nội Cố nói sẽ làm thầy của La Bối cũng không phải chỉ nói ngoài miệng mà thôi, không quá mấy ngày, ông thật sự tới cửa hàng bảo dưỡng ô tô, còn bảo tài xế và trợ lý mang đồ đạc của ông đến, muốn sử dụng chung văn phòng với La Bối, ông sử dụng luôn bàn làm việc của Cố Khiêm Ngôn trước kia.
Cậu học đồ và sư phó cũng rất ngạc nhiên, hai người đều ngầm thảo luận, chuyện này là sao?
Cháu trai trở về kế thừa gia nghiệp, ông nội lại đến đây tiếp nhận chức vị sao?
Nhưng mỗi ngày đều có một chiếc siêu xe ngàn vạn ngừng trước cửa tiệm đó chính là cách quảng cáo tốt nhất! Người tới rửa xe rất nhiều, mọi người đều nghĩ, loại xe cấp bậc này có thể đến trong tiệm thì biểu hiện chất lượng của tiệm rất tốt, không thể không nói, trong lúc ông nội Cố vô tình đã chào mời rất nhiều khách hàng cho tiệm.
Đương nhiên ông nội Cố cũng mang đến rất nhiều phúc lợi cho nhân viên trong tiệm, mỗi ngày giữa trưa đều có người tới đưa cơm, đưa tới còn rất nhiều, tất nhiên ông nội Cố không ăn hết, vì thế nhân viên trong tiệm đều cùng nhau ăn cơm trưa, ông nội Cố còn cười tủm tỉm nói: "Người nhiều cùng nhau ăn cơm mới náo nhiệt, trước kia cháu ông rất ít cùng ăn cơm với ông, con trai con dâu ông cũng suốt ngày không thấy mặt, ông thường phải ăn cơm một mình...... Hiện tại tốt hơn nhiều rồi."
Sau khi Cố Khiêm Ngôn nghe chuyện này còn bĩu môi nói, "Ông nội đang bán thảm đấy, em không biết à? Xã hội ngày nay để một ông lão ăn cơm một mình là tội tày đình sao, ba mẹ anh chỉ không dám xuất hiện nhiều trước mặt ông thôi, ông cũng không muốn nhìn mặt bọn họ, còn anh thì sao, ông giao công ty lớn như vậy cho anh, ngày nào anh cũng bận rộn, toàn phải giải quyết ba bữa ở nhà ăn của công ty, nếu anh có thể tan làm đúng giờ nhất định sẽ ăn cơm ở nhà."
"Ông nội anh căn bản không cô đơn, lịch trình mỗi ngày đều đầy, ông giải quyết việc công ty từ xa, còn trồng hoa nuôi cá, lâu lâu lại ra ngoài câu cá với bạn bè, thậm chí còn chạy đến mấy trường đại học dạy vài khóa, cuộc sống của ông còn phong phú hơn anh nhiều!"
La Bối cũng cảm thấy ông nội Cố không giống một ông lão cô đơn như trong mấy quảng cáo công ích......
Nhưng nhìn đầu tóc bạc phơ của ông, cô vẫn không tự giác được đứng về phía ông.
Cố Khiêm Ngôn vô cùng đau đớn khi nghe suy nghĩ của cô, "Ngày mai anh cũng phải đi nhuộm tóc bạc!"
Đối với La Bối, thầy Cố chính là phiên bản plus của Cố Khiêm Ngôn, có ông ở trong tiệm, có ông dạy dỗ, những chuyện khác không nói, lợi nhuận mỗi tháng tăng nhanh chóng, cuối năm lại khai trương một chi nhánh nữa là không thành vấn đề.
Đương nhiên, anh cũng đưa cho La Bối một kiến nghị: "Bối Bối, ông nghĩ như thế này, sau này Khiêm Ngôn sẽ không làm việc ở trong tiệm nữa, tuy việc kinh doanh này trên danh nghĩa là của cháu, nhưng hai đứa cũng ký hợp đồng, chúng ta đều là người văn minh, chẳng sợ biết nó dùng cái tên giả Chu Kiến Quốc để ký hợp đồng hoàn toàn có thể không tính toán gì hết, nhưng nên trả lại nó vẫn phải trả, cháu nói với nó, mua lại cổ phần của nó ở đây, làm cửa hàng này chân chính trở thành của một mình cháu."
"Về sau việc kinh doanh của cháu càng ngày càng lớn cũng không thể cái gì cũng đều chia một nửa cho nó, vậy thì quá thiệt thòi, rõ ràng nó không bỏ ra chút sức lực nào, cũng không bỏ tiền, đúng không?" Ông nội Cố dừng một chút, "Đương nhiên, đứng ở góc độ của người làm ăn, làm như vậy là chính xác nhất, Bối Bối, làm buôn bán cũng không thể quá tốt bụng."
La Bối sợ ngây người, ông nội Cố có phải đúng là ông nội của Cố Khiêm Ngôn không vậy......
Không phải ông nội đều phải cố gắng tranh thủ lợi ích cho cháu mình sao, còn đến lượt ông lại gấp không chờ nổi mà muốn đuổi Cố Khiêm Ngôn đi.
Sau khi Cố Khiêm Ngôn biết lập tức nhận ra mục đích của ông nội Cố, "Ông ấy chỉ không thích anh suốt ngày lên mặt ông chủ đi qua đi lại trước mặt ông thôi nên mới khuyến khích em đuổi anh đi, lòng của ông lão này đúng là rất đen tối!"
Anh nhìn về phía La Bối, mở hai tay ra, "Anh bị thương tâm, cần em an ủi."