Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 26: Kế hoạch.



Chu Kiến Quốc và thím Trần từ chung cư đi ra.Trên đường trở về thôn Thành Trung,thím Trần không nói gì,bộ dáng trầm tư.
"Thím ơi,thật ra Tôn đại sư cũng không phải tính chuyện gì cũng chuẩn, loại bói toán này cũng chỉ nghe một chút cho vui thôi, đừng để trong lòng làm gì." Chu Kiến Quốc đỡ bà,cẩn thận nói:
"Cháu nghĩ có lẽ cũng không chính xác đâu,vận mệnh của một người chỉ có ông trời mới nhìn thấu,thím nói có đúng không?"
Thím Trần phục hồi lại tinh thần nhưng lại lắc đầu:
"Không phải đâu,thím thấy Tôn đại sư đúng là xem chuẩn đấy không thì làm sao từ ngày tháng năm sinh của con gái thím lại nhìn ra được nó đã sinh con trai chứ? Tiểu Chu,con gái thím mệnh khổ, cháu ngoại thím cũng mệnh khổ, sinh ra đã không có ba.Thím cũng nói thật lòng với cháu,thím biết con gái thím đối với đứa bé không tốt.Lần này thím đến đây cũng là muốn khuyên con bé đưa con trai về quê.Về sau hai vợ chồng thím lo cho cháu ngoại,như vậy thằng bé cũng được sống tốt hơn.Nhưng tình hình hiện tại thế này,quan hệ hai mẹ con không tốt là có nguyên nhân,được rồi, dù sao con gái thím cũng quyết tâm không trở về,vậy thì thím đưa cháu ngoại về quê vậy."
Chu Kiến Quốc sợ hãi nói:
"Thím quyết định rồi ạ?Thật ra tách hai mẹ con ra cũng không tốt với đứa bé mà.Hôm nay đáng lẽ cháu không nên đưa thím tới,bây giờ cháu thành đầu sỏ gây tội chia rẽ mẹ con người ta rồi."
"Tiểu Chu,cháu cứ yên tâm đi, cháu không liên quan gì đến chuyện này cả,thím còn phải cảm ơn cháu nữa nếu không thím cũng không biết vấn đề ở chỗ nào."Thím Trần thở dài một hơi: "Haiz!!!Con cái đều là nợ, dù sao hai vợ chồng thím sắp về hưu rồi, ở nhà cũng không có việc gì,vậy thì dựa theo lời nói của đại sư,cẩn thận nuôi cháu ngoại."
Chu Kiến Quốc khuyên bảo suốt trên đường về nhưng thím Trần đã hạ quyết tâm.
Cuối cùng Chu Kiến Quốc không có biện pháp đành phải nói: "Nếu Trần Lan biết cháu đưa thím đi gặp Tôn đại sư, làm cho hai mẹ con họ phải chia lìa thì về sau bọn cháu còn không làm được hàng xóm ấy chứ.Cô ấy nhất định rất hận cháu."
Thím Trần bảo đảm nhiều lần: "Tiểu Chu,cháu yên tâm đi,thím nhất định sẽ không nói việc này cho nó nghe.Cháu là một người tốt lại nhiệt tình.Lần này thím đưa cháu ngoại về quê,con gái thím ở lại đây nếu có gặp được chuyện gì, không phải đều nhờ hàng xóm các cháu sao? bà con xa không bằng láng giềng gần, đạo lý này thím hiểu."
Chờ sau khi đến thôn Thành Trung,thím Trần lên lầu, Chu Kiến Quốc đi xuống tầng hầm.
Anh vừa ngồi xuống còn chưa kịp uống một ngụm nước,đã thấy có người gõ cửa, mở cửa,thấy là La Bối, Chu Kiến Quốc cũng không thấy ngoài ý muốn.
"Cô tới đúng lúc,thím Trần cho tôi ít hoa quả để cảm ơn,một mình tôi cũng không ăn hết."
La Bối ngồi xuống, Chu Kiến Quốc gọt cam rất nhanh bày ở trước mặt cô.
"Cô chờ xem, không đến một tuần,chuyện lớn trong lòng cô này sẽ được giải quyết." Chu Kiến Quốc tự tin nói.
La Bối vừa ăn cam vừa hỏi: "Chuyện này là sao, tôi không đoán được anh dùng biện pháp nào đâu?"
"Vậy thì chứng tỏ tôi thông minh hơn cô." Chu Kiến Quốc ngồi ở trên giường,kể cho La Bối nghe mọi chuyện ngày hôm nay, làm La Bối vô cùng kinh ngạc.
***********


Làm như vậy cũng được sao?Vậy mà anh cũng nghĩ ra được cách ấy?
"Những người phụ nữ trung niên như mẹ của Trần Lan,kể cả không tin có quỷ thần tồn tại, nhưng đối với thầy bói thì vẫn sẽ nửa tin nửa ngờ.Hơn nữa Tôn đại sư còn tính ra những việc mà người khác không tính được.Chờ sau khi từ chung cư đi ra,tôi lại ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói thím ấy không nên tin tưởng, nhưng tâm lý con người sẽ ngược lại, càng bảo không cần tin thì sẽ càng tin tưởng." Chu Kiến Quốc dừng một chút, lại nói: "Đương nhiên,trong lòng thím ấy vẫn rất thương tiểu Cảnh Châu, nếu thím ấy giống Trần Lan, cảm thấy đứa nhỏ này là gánh nặng thì việc này cũng không thuận lợi như vậy."
"Được rồi,cô không cần lo lắng, không bao lâu nữa,thím ấy sẽ đưa tiểu Cảnh Châu về quê.Cha mẹ Trần Lan cũng chỉ có một người con gái, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ đối xử tử tế với cháu ngoại.Việc của cô là thừa dịp tiểu Cảnh Châu còn chưa đi, mấy ngày nay dẫn bé đi ra ngoài chơi nhiều một chút."
Nghe đến đó, La Bối cuối cùng cũng yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong giấc mơ của La Bối,tuy ông bà ngoại Phương Cảnh Châu không phải thành phần trí thức nhưng làm người không xấu, đối xử với Phương Cảnh Châu cũng không tồi, ít nhất trên mặt sinh hoạt không bạc đãi bé.Chẳng qua khi Phương Cảnh Châu về bên người ông bà ngoại đã mười tuổi, tâm lý đã vặn vẹo mà ông bà ngoại bé cũng không kịp thời nhận ra.Thời gian sống cùng Trần Lan,bé đã trải qua mọi chuyện đen tối không giống với những đứa trẻ khác cho nên mới tạo thành một Phương Cảnh Châu trong tương lai với tính cách ích kỷ thậm chí vặn vẹo khinh thường phụ nữ.Phương Cảnh Châu năm nay mới năm tuổi, tuy thời gian qua Trần Lan cũng chưa thực hiện được trách nhiệm người mẹ, hầu hết thời gian cô ta chỉ không quan tâm đến bé mà thôi nhưng ít ra Trần Lan còn chưa đến tình trạng quá tồi tệ, cũng chưa ngược đãi tâm lý đứa bé, cho nên Phương Cảnh Châu bây giờ không khác những đứa trẻ khác.Vì vậy ngay lúc này rời xa Trần Lan là thời cơ tốt nhất.
Nếu lại chậm hai ba năm thì ngay cả La Bối cũng không nắm chắc có thể dẫn đường cho bé.
"Lúc đầu định thu 800 tệ nhưng cũng đã nói sẽ giảm giá cho cô nên tôi chỉ thu 600 tệ thôi." Chu Kiến Quốc tính toán tỷ mỷ:
"Tôi phải trả người ở chợ 100 tệ,Tôn đại sư là anh họ của đồng nghiệp của tôi,người đó đúng là thầy bói chẳng qua bình thường đều bịa chuyện,tôi phải trả hắn 150 tệ,còn dư lại 350 tệ là phí vất vả của tôi.Bây giờ cô trả luôn cho tôi cũng được hoặc chờ thím Trần đưa tiểu Cảnh Châu về quê mới trả cũng được."
La Bối lấy ví tiền từ trong túi,lấy 600 tệ đưa cho Chu Kiến Quốc: "Tôi rất tin tưởng anh ,chắc sẽ không có sai lầm gì đâu,tôi đưa cho anh trước luôn."
"Vậy cũng được,sau khi thím ấy đưa bé về quê, tôi sẽ bỏ ra 150 tệ mời cô ăn cơm coi như chúc mừng."
La Bối bị anh chọc cười: "Được."
Nếu thật sự có thể thuận lợi thay đổi thời thơ ấu của Phương Cảnh Châu thì trả 600 tệ này là vẫn còn rẻ chán.
Khi La Bối đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chu Kiến Quốc đưa cô tới cửa rồi gọi lại: "La Bối,cô đã cố gắng hết sức,đã làm những việc cô có thể làm,về sau tiểu Cảnh Châu có gặp chuyện gì hay sẽ biến thành dạng người gì thì cô cũng không cần quá lo lắng, mỗi người đều có cuộc đời của chính mình."
"Vâng." La Bối gật đầu, thật ra cô cũng hiểu suy nghĩ của Chu Kiến Quốc.
Cô vẫn luôn tin,cuộc đời mỗi người chính là một bộ phim điện ảnh,người thường sẽ không thể tránh được hiệu ứng bươm bướm, cho nên dù cô biết tương lai của Triệu Phiên Phiên và Giang Tư Hàn, cũng sẽ không can thiệp vào, bởi vì ai cũng không thể bảo đảm một thay đổi nhỏ sẽ dẫn đến thay đổi lớn như thế nào. Phương Cảnh Châu là một ngoại lệ, nhưng cô cũng biết cô  thay đổi một việc này, tất nhiên cũng kéo theo phát sinh chuyện khác,đó là hiệu ứng bươm bướm.
Đây đã là cố gắng lớn nhất của cô, về sau Phương Cảnh Châu có gặp chuyện gì hay sẽ biến thành dạng người gì thì cũng không phải chuyện cô có thể tính trước được.
***
Buổi tối, Phương Cảnh Châu vẫn ở tại La gia,thím Trần biết quan hệ của cháu ngoại và La Bối rất tốt nên cũng không ngăn cản.Bà tính toán sẽ lập tức đưa cháu ngoại về quê nên để cháu ngoại ở cùng với La Bối nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.
La Bối và Phương Cảnh Châu ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, một lát sau, đột nhiên cô hỏi: "Tiểu Cảnh Châu,em có muốn đi đâu hay muốn ăn gì không?"


Phương Cảnh Châu nghe vậy thì quay đầu, bình tĩnh hỏi: "Bối Bối, có phải em sắp phải về quê với bà ngoại không?"
La Bối rất ngạc nhiên.Mấy ngày nay,các chuyện cô làm đều rất bí mật ngay cả bà La và Triệu Phiên Phiên đều không phát hiện nhưng Phương Cảnh Châu lại nhận ra,phải là một đứa trẻ mẫn cảm và thông minh như thế nào mới  phát hiện ra chứ?
Cô che giấu nội tâm kinh ngạc hỏi: "Em không muốn à?"
Phương Cảnh Châu không lắc đầu cũng không gật đầu,bé chỉ nói: "Bà ngoại rất tốt với em,làm thức ăn ngon cho em còn mua quần áo mới cho em nữa.Nhưng em vẫn muốn ở với Bối Bối."
Bé vô cùng ỷ lại vào La Bối, không muốn rời xa cô.
La Bối sờ đầu bé,suy nghĩ rồi nói: "Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của mẹ em không được tốt,cô ấy rất thương tâm và khổ sở,có người sẽ tự mình tiêu hóa,có người lại dùng cách khác để phát tiết cảm xúc,hộ khẩu của em còn ở nhà ông bà ngoại nên em đi học ở quê cũng thuận lợi hơn nhiều.Hơn nữa trước khi trẻ con trưởng thành phải ở cùng người thân.Trên thế giới này,ngoại trừ cha mẹ em,ông bà ngoại cũng là những người thân nhất của em, bọn họ sẽ nuôi nấng em đến khi em trưởng thành. Bối Bối không phải người thân của em, Bối Bối là bạn em nên chị không có biện pháp chăm sóc em đến thành niên,nhưng em yên tâm,tuy mỗi ngày chúng ta không được gặp nhau, chúng ta vẫn là bạn tốt nhất, chờ em có thời gian hoặc chị có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng đi chơi công viên giải trí."
Phương Cảnh Châu có lẽ cũng hiểu được,bé dùng sức gật đầu:
"Bối Bối,em thích chị nhất, nếu em đi,chị nhất định không được quên em nhé."
"Không đâu,chị sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em,em cũng phải thường xuyên gọi điện thoại cho chị đấy, Bối Bối cũng thích em nhất."
Phương Cảnh Châu ôm tay La Bối, vô cùng thân thiết cọ cọ: "Em sẽ không quên chị, chờ em trưởng thành, mỗi ngày em đều tới tìm chị."
"Ừ,em hãy đáp ứng Bối Bối, nghe lời ông bà ngoại,chăm chỉ đi học, mỗi ngày đều phải vui vẻ, nếu có chuyện không vui, có thể gọi điện thoại cho chị, có chuyện vui, cũng có thể gọi điện cho chị."
Phương Cảnh Châu suy nghĩ rồi nói:
"Nếu em rất rất không vui thì sao?"
La Bối giả vờ suy nghĩ, sờ cằm:
"Vậy chị cho em cơ hội một năm có thể triệu hồi chị hai lần,chị sẽ lập tức đến gặp em.Nhưng một năm em chỉ có thể sử dụng hai lần, cho nên em phải dùng thật cẩn thận đấy nhé."
"Không thể rất nhiều lần sao?"
"Này,vé tàu rất đắt đấy, hơn nữa Bối Bối còn phải đi làm,em cũng sẽ quen rất nhiều bạn mới nên sẽ không có rất nhiều lần không vui đâu."
Lúc này Phương Cảnh Châu mới cố gắng mà đáp ứng:
"Vậy được rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.