Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 39: Trả thù.



Từ nhỏ,nhân duyên của La Bối đã không tồi.Bây giờ,ra ngoài xã hội,quan hệ với đồng nghiệp trong công ty cũng rất tốt.Có người nói thứ sáu là ngày hạnh phúc nhất trong cả tuần bởi vì gần thứ bảy nhất mà lại xa thứ hai nhất.Chưa đến sáu giờ đã có người nhanh chóng thu thập tài liệu trên bàn.
Chờ đến giờ tan việc, La Bối nhìn thoáng qua di động, Chu Kiến Quốc đã gửi tin nhắn cho cô nói đang chờ cô dưới công ty.
La Bối cầm túi chuẩn bị đi ra ngoài.Một đồng nghiệp nữ vào công ty cùng lúc với cô đi đến cạnh bàn cô, hỏi: "Bối Bối, hôm nay cậu có hẹn không?Nếu cậu rảnh chúng mình đi ăn buffert đi,đáng lẽ hôm nay tớ có hẹn với bạn trai nhưng anh ấy phải tăng ca,tớ rất muốn đi ăn ......Tớ mời cậu!"
Nếu là ngày bình thường, La Bối nhất định gật đầu đáp ứng ngay rồi nhưng hôm nay......
Cô lắc đầu rồi xin lỗi nói: "Tớ có hẹn rồi,giờ anh ấy đang ở dưới lầu chờ tớ, nếu không cậu hẹn người khác đi? Hoặc là ngày mai cậu đi ăn cùng bạn trai cũng được mà."
"Có hẹn? Nam hay nữ?" Đồng nghiệp kéo tay La Bối, tò mò hỏi: "Có phải bạn trai cậu không?"
Trong công ty nhỏ này, nữ nhiều nam ít,nam thì hoặc là đã kết hôn, hoặc là có bạn gái,còn lại.......Thôi vẫn không cần nhắc đến còn La Bối lại là cô gái xinh đẹp nhất tòa nhà này, nhưng đến bây giờ cô còn không có bạn trai,chuyện này làm cho các nữ đồng nghiệp rất tò mò.
La Bối lắc đầu: "Không phải bạn trai,chỉ là một người hàng xóm, quan hệ không tệ lắm, hôm nay vừa lúc có chút việc nên cùng nhau đi ăn một bữa cơm thôi."
Dù bây giờ cửa hàng không người kinh doanh càng ngày càng tốt nhưng cô cũng chỉ nói qua một chút với bà chủ chứ chưa đề cập với đồng nghiệp nào.
Chu Kiến Quốc cũng dặn dò cô đừng nói với đồng nghiệp về chuyện mở cửa hàng hay xào cổ,vì nguyên nhân gì,anh cũng không nói rõ nhưng xã hội này chính là vậy,đừng nói là đối với đồng nghiệp,kể cả bạn bè thân thiết cũng có lúc phải giấu diếm.
"Là nam à?Có đẹp trai không vậy?"Cô ấy thật sự rất tò mò,muốn hỏi rõ bằng mọi giá làm La Bối thật sự bất lực.
La Bối chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Cũng không tệ lắm."
Hai người cùng đi ra công ty vào thang máy, lúc này đúng là giờ tan tầm,thang máy chật kín người.
Mặc kệ ở đâu mỹ nữ, soái ca đều là tài nguyên quý hiếm.
Tuy rằng La Bối cảm thấy mình không phô trương nhưng bất đắc dĩ vì diện mạo xuất chúng nên hầu hết đồng nghiệp nam làm việc trong tòa nhà này đều biết cô, cũng có nhiều người muốn làm quen với cô.
"La tiểu thư,tối nay cô có bận không?Mới có một bộ phim điện ảnh được mọi người đánh giá rất cao,cô có muốn đi xem không?"
"Ngại quá,tôi có hẹn."
"Vậy ngày mai thì sao?Tôi xem dự báo rồi,ngày mai thời tiết rất đẹp, có một nhà hàng mới khai trương,bạn tôi đã ăn thử,nói cũng không tệ,tôi có thể mời cô đi không?"
"Ngại quá, ngày mai tôi cũng có việc."
Các đồng nghiệp nữ trong thang máy đều thấy khó hiểu về việc đàn ông càng bị từ chối càng hăng chỉ tiếc bây giờ La Bối không hề có hứng thú yêu đương.
Đồng nghiệp ghé vào tai La Bối cười nhẹ nói: "Phiền não của nữ thần."
Bình thường như cô lại thoải mái,tự tại.
Thật vất vả cửa thang máy mới mở, La Bối lập tức đi ra ngoài.Tuy Chu Kiến Quốc đi xe đạp điện nhưng lúc này đang là giờ cao điểm, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng,không nên đến trễ.
Mới theo dòng người ra ngoài,cô đã nhìn thấy Chu Kiến Quốc ngồi trên xe đạp điện cúi đầu xem di động.
"Amy,tớ nhìn thấy bạn rồi, hôm nay rất vội, lần sau tớ giới thiệu hai người nhé." Nói xong La Bối nhanh chóng đi xuống bậc thang đến bên cạnh Chu Kiến Quốc.
Từ xưa đến nay,khi mỹ nữ đứng cùng soái ca thì mọi người sẽ được thể nghiệm cái gì là 1+1>2.
Ít nhất có không ít người đều chú ý tới mỹ nữ La ở lầu mười năm đứng cạnh một người đàn ông có nhan sắc có thể so với minh tinh.
Chu Kiến Quốc vẫn mặc áo trắng,quần đen.Hôm nay anh đi gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn cho nên ăn mặc cũng nghiêm túc hơn so với mọi ngày làm anh trông càng có tinh thần.
La Bối ngồi đằng sau xe điện. Chu Kiến Quốc lập tức lái xe rời đi,nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập, không thấy bóng dáng.
Từ lúc cô ra đến lúc rời đi, tổng cộng không vượt qua năm phút đồng hồ nhưng vẫn làm nhiều người ngẩn ngơ.
Đặc biệt là hai người mới vừa hẹn La Bối.
Một người đồng nghiệp khác vỗ vai người kia, cảm khái nói: "Về sau không nên nói nữ thần chỉ yêu phú nhị đại nữa.La nữ thần đúng là rất khác biệt.Tôi cảm thấy so với tiền tài thì nhan sắc càng khó tìm vì vậy một số em gái yêu cầu có phòng có xe phải nói là vô cùng tri kỷ,nếu ai cũng yêu cầu diện mạo và dáng người thì đúng là càng làm cho người ta tuyệt vọng."
"............"
"Cậu câm miệng đi được không?"
***
Chu Kiến Quốc lái xe đạp điện thật sự rất lợi hại.
Trong dòng xe cộ tấp nập trên đường,anh vượt qua từng người một cách rất nhẹ nhàng và điêu luyện , hơn nữa còn không có một chút xóc nảy nào. La Bối đặt túi xách giữa mình và Chu Kiến Quốc tạo ra khoảng cách.
Lúc này mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi,vẫn chiếu những tia nắng nghịch ngợm xuống đường nhưng La Bối ngồi sau xe,tóc dài bị gió nhẹ thổi bay,vô cùng thoải mái.
Khi tới nhà hàng đã hẹn trước còn phải mười phút nữa mới đến sáu rưỡi.
La Bối sửa sang tóc tai và trang phục,còn lấy gương ra ra dặm lại phấn, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp khách hàng,đương nhiên muốn chú ý hình tượng.
Sáng nay Chu Kiến Quốc đã gọi điện đặt trước phòng riêng.Dù sao hôm nay cũng là tối thứ sáu,người ra ngoài ăn cơm rất nhiều,ăn bên ngoài sẽ khó tránh khỏi ồn ào,nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc.
May mà khi bọn họ đến thì giám đốc khách sạn còn chưa tới.
"Hôm nay cũng không nhất định có thể thành công,làm ăn là như vậy,mất tiền mất công cũng chưa chắc đã được việc." Chu Kiến Quốc biết đây là lần đâu tiên La Bối làm việc này nên nói cho cô chuẩn bị trước tâm lý: "Quan trọng hơn là tuy chúng ta chủ động hẹn ông ta nhưng chúng ta ngang hàng.Giám đốc khách sạn chấp nhận cuộc hẹn này là bởi vì ông ta biết ở khách sạn để một cái máy bán hàng tự động sẽ đem lại lợi ích cho họ, cho nên lúc thương lượng chúng ta không cần quá nịnh bợ ông ta, cũng đừng làm thấp bản thân,cứ nói chuyện như hợp tác bình thường là được."
La Bối đúng là có chút khẩn trương nhưng cũng không khẩn trương như Chu Kiến Quốc tưởng tượng.
"Yên tâm đi,tôi cũng không biết cách nịnh bợ người khác đâu."
Điểm này Chu Kiến Quốc hoàn toàn không cần lo lắng.
"Cô thử xem nhà hàng này có phiếu giảm giá không?"Khi Chu Kiến Quốc đi vào đây có ngẫu nhiên nghe thấy người nói.
"Thiếu chút nữa quên cái này."Tuy rằng cửa hàng của bọn họ đã có chút lợi nhuận nhưng cũng không nhiều.Kể cả có mời người ta ăn cơm,bọn cô cũng vẫn nên tiết kiệm một chút.La Bối vội vàng lấy di động trong túi ra,mở APP,tìm nhà hàng này để tìm phiếu giảm giá.
Bọn họ mời người ta ăn cơm nên không thể gọi phần ăn giảm giá,vậy thì người ta sẽ không được tùy ý chọn món, cuối cùng La Bối chỉ mua mấy món phổ biến.
Tuy đã hẹn sáu rưỡi nhưng vẫn luôn chờ đến gần bảy giờ Triệu giám đốc mới đến.
Triệu giám đốc là một người đàn ông trung niên, không cao lắm, cũng có chút phát tướng.Có lẽ do thời tiết nóng bức nên trên mặt ông ta nhễ nhại mồ hôi, thoạt nhìn có chút dầu mỡ.
Ông ta vừa vào phòng khi nhìn thấy La Bối,hai mắt sáng rực lên.
"Triệu giám đốc,chào ngài, tôi là Chu Kiến Quốc, vị này  là La Bối, La tiểu thư,đồng nghiệp của tôi." Chu Kiến Quốc đứng dậy tự giới thiệu.
"Ngồi đi,ngồi đi." Triệu giám đốc lựa chọn ngồi ở đối diện La Bối, cười tủm tỉm nói: "Ngại quá,chiều thứ sáu, khách sạn đều có cuộc họp hàng tuần,lúc tôi lái xe lại đây còn bị tắc đường nên mới chậm trễ thời gian làm mọi người đợi lâu rồi phải không?"
"Triệu giám đốc không giống chúng tôi,ngài bận rộn nhiều việc, chúng ta rảnh rỗi chờ ngài một chút có sao đâu chứ." Mặt Chu Kiến Quốc không đổi sắc nói như vậy.
La Bối nghĩ thầm,vậy mà lúc nãy anh còn dặn cô không cần quá nịnh bợ, kết quả thì ai là người nịnh bợ chứ......
Triệu giám đốc nghe xong cười càng vui vẻ hơn.Tuy ông ta làm giám đốc nhưng hàng ngày vẫn phải giao tiếp với đủ thể loại khách hàng,đâu thoải mái như mọi người tưởng tượng chứ,đã mệt thì chớ về đến nhà còn phải xem mặt của mụ vợ già,nghe bà ta lải nhải.Càng lớn tuổi ông ta càng thích nghe loại lời nói nịnh hót này sẽ làm ông ta thư thái hơn rất nhiều.
Con người có ai mà không yêu cái đẹp, nhìn em gái này vừa trắng vừa đẹp,tuy bên cạnh là đàn ông nhưng cũng rất đẹp trai,bây giờ tâm tình của Triệu giám đốc thực sự rất tốt,ông ta cảm thấy mình như trẻ ra mấy chục tuổi.
Sau một bữa cơm, Chu Kiến Quốc đã không dấu vết mà nịnh nọt làm mặt mày Triệu giám đốc hớn ha hớn hở.
La Bối ngẫu nhiên cũng chen vào vài câu,cô cảm thấy vụ làm ăn này có cơ hội thành công rất cao.Trong lúc ăn cơm, Triệu giám đốc đã nói ông ta có thể tự làm chủ được việc đặt một máy bán hàng tự động ở đại sảnh khách sạn đại sảnh.Hơn nữa phía trên cũng không phản đối.
Tuy Chu Kiến Quốc không uống rượu nhưng lúc nói chuyện cũng uống rất nhiều,nên lúc này phải đi nhà vệ sinh giải quyết.
Trong phòng chỉ còn lại La Bối và Triệu giám đốc. La Bối thực sự thấy không thoải mái với ánh mắt dầu mỡ của Triệu giám đốc cũng sắp không nhẫn nhịn được.
Triệu giám đốc kéo ghế dựa, để sát vào La Bối, cười nói: "Bối Bối làm việc ở đâu vậy?"
......
La Bối trầm mặc suy nghĩ tuy rằng Chu Kiến Quốc nói bọn họ ngang hàng nhưng thực sự vẫn là bọn họ đang cầu ông ta giúp đỡ, cho nên chỉ có thể trả lời: "Ở công ty mậu dịch."
"Công ty mậu dịch sao?Vậy cũng không tồi." Triệu giám đốc nói rồi để tay lên vai La Bối,vừa nói vừa xoa: "Bối Bối,chắc em vừa tốt nghiệp đại học đúng không?Chắc là đi làm rất vất vả nhỉ?"
La Bối vội vàng né tránh, ngồi ở vị trí của Chu Kiến Quốc,đôi tay nắm thành quyền đặt ở trên đầu gối: "Không vất vả."
Mày Triệu giám đốc nhăn lại nhưng vẫn vui vẻ đuổi theo ngồi bên cạnh cô, lúc này trực tiếp kéo tay cô: "Em còn xinh đẹp hơn cả minh tinh,chỉ cần em đồng ý,chắc chắn sẽ sống rất thoải mái."
Ông ta còn chưa nói xong, La Bối đã đứng dậy,cô nhẫn nhịn không nôn ói nói: "Triệu giám đốc,ngại quá,tôi đi toilet một chút."
Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi phòng,vừa ra khỏi phòng,cô đã dựa vào tường, nhớ lại hương vị của người hàng năm hút thuốc lá còn có vẻ mặt đáng khinh của ông ta, hận không thể đi vào đạp cho Triệu giám đốc kia một cái.
La Bối rất khó chịu.Lúc trước,cô theo bà chủ đi xã giao, cũng từng gặp đàn ông trung niên đáng khinh nhưng những người này còn có chút đúng mực, nhiều nhất chỉ nói đùa giỡn một chút.Nếu thấy cô im lặng, những người đó cũng sẽ thức thời không nói gì nữa vì dù sao cũng phải nể mặt mũi bà chủ.Chỉ có Triệu giám đốc này mới động tay động chân,ông ta coi cô là loại người gì chứ?
Nhưng cô có tức giận thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm gì,cũng không thể thật sự đi đánh ông ta, như vậy việc làm ăn hôm nay chắc chắn sẽ thất bại.Cô biết Chu Kiến Quốc đã rất vất vả và nhờ vả nhiều mối quan hệ mới có thể hẹn gặp Triệu giám đốc này.
Lúc La Bối còn đang treo Triệu giám đốc lên đánh trong suy nghĩ, Chu Kiến Quốc đi qua thấy cô không ở trong phòng nên tò mò hỏi: "Toilet ở bên kia,cô không biết đường à?"
La Bối lấy lại tinh thần,lắc đầu.
Cô cũng không định nói chuyện này cho Chu Kiến Quốc nghe.Có lẽ con người càng trưởng thành sẽ càng trở nên nhát gan, dùng từ dễ nghe một chút là khéo đưa đẩy, không còn quá xúc động nữa.Mặc kệ Triệu giám đốc có ghê tởm như thế nào thì chuyện làm ăn của bọn họ lúc này cũng là do ông ta quyết định.
Chu Kiến Quốc là ai?Trong lòng La Bối,anh là người rất tinh tường.
Vừa nghĩ như vậy,anh đã cẩn thận ngắm nghía sắc mặt cô, hỏi dò: "Có phải trong thời gian cô đi ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?"
La Bối không gật đầu cũng không lắc đầu,thật ra cô cũng không biết nói gì.Cô định làm như không có việc gì xảy ra nhưng cô không phải diễn viên chuyên nghiệp nên không thể khống chế tốt biểu tình trên mặt được.
Chu Kiến Quốc vừa thấy cô như vậy,sắc mặt lập tức trầm xuống: "Có phải tên họ Triệu kia làm gì với cô không?"
Nếu anh đã hỏi như vậy,La Bối cũng không che giấu nữa.Ánh mắt Chu Kiến Quốc rất sắc bén, nhìn chằm chằm cô làm La Bối phải kể lại chuyện trong phòng cho anh nghe.
Quả nhiên Chu Kiến Quốc nghe xong thấp giọng mắng một câu: "Mẹ nó!Tôi đi toilet cái khỉ gì chứ!"
Nhìn anh tức giận đến nỗi đá tường, La Bối lại thấy dễ chịu hơn, còn an ủi anh: "Thôi, dù sao bữa cơm này cũng sắp kết thúc rồi."
Chu Kiến Quốc vừa hối hận vừa tức giận: "Nếu tôi biết hắn là người như vậy thì dù có nhịn chết tôi cũng không đi toilet!"
Nói xong anh nhanh chóng đi vào phòng, La Bối vội vàng kéo anh lại, túm đến một bên thấp giọng nói: "Chẳng lẽ anh muốn đánh ông ta,nếu ông ta báo cảnh sát thì chẳng phải càng phiền toái.Ông ta quen biết nhiều người trong lĩnh vực khách sạn này, về sau chúng ta muốn đi con đường này sẽ rất khó,một điều nhịn chín điều lành, cùng lắm thì chờ về sau cửa hàng chúng ta kinh doanh ổn định, lại đánh ông ta cũng không muộn."
Hiện tại xem bộ dạng của bọn họ giống như người vừa bị khi dễ là Chu Kiến Quốc vậy.
Chu Kiến Quốc nhìn về phía La Bối,hỏi: "Tôi hỏi cô,cô có thể bỏ qua chuyện này không?Người bị chiếm tiện không phải tôi,cô nghĩ kỹ rồi trả lời tôi."
"Tôi rất tức giận nhưng không muốn phát sinh xung đột lúc này." La Bối làm như thoải mái nói: "Nếu bây giờ đánh ông ta thì bữa ăn hôm nay của chúng ta không phải lãng phí sao?"
Chu Kiến Quốc để hai tay lên vai cô,nghiêm túc nói: "Chúng ta làm kinh doanh chứ không phải cho người ta khi dễ, La Bối,cô là bạn tôi, chúng ta cùng nhau mở cửa hàng này.Tôi không muốn nhìn thấy người khác khi dễ cô."
"Ai nói với cô chỉ có cách đánh hắn mới trả thù được chứ?"
Chu Kiến Quốc buông tay ra: "Tôi cũng không định đánh hắn,tôi là người văn minh, hơn nữa tôi còn muốn hợp tác với hắn,tôi có bao giờ chê tiền đâu.Còn cô bảo chờ về sau có tiền mới đánh hắn,vậy thì còn có lợi ích gì chứ,bây giờ không xả được tức,sau này dù có đánh hắn ta cũng không còn thú vị nữa.Có thù là phải báo ngay."
La Bối vừa định hỏi làm như thế nào thì Chu Kiến Quốc lại hỏi: "Cô có mang son môi không?"
Đề tài chuyển biến quá nhanh, La Bối không kịp phản ứng lại: "......Có."
"Cho tôi mượn một chút." Chu Kiến Quốc xòe tay ra.
Lúc ra ngoài La Bối cũng cầm theo túi nên lấy son đưa cho anh:  "Anh muốn lấy cái này làm gì?"
Chu Kiến Quốc nắm chặt cây son, cười lạnh một tiếng: "Tôi không trực tiếp thu thập hắn mà muốn nhờ một người khác."
Hai người cùng nhau vào phòng, Triệu giám đốc đã khôi phục thần sắc bình thường.Nếu nhìn cách nói chuyện và sắc mặt của ông ta lúc này,sẽ không nghĩ ông ta là một người sẽ động tay động chân với một cô gái mới quen.Quả nhiên có Chu Kiến Quốc ở đây, Triệu giám đốc trừ bỏ liên tục nhìn về phía cô thì cũng không dám có hành vi quá đáng nào ngay cả trong lời nói.
Cái này cũng có quan hệ với dáng người Chu Kiến Quốc.Ít nhất anh cao trên một mét tám, hơn nữa anh còn làm khuân vác ở công trường, bình thường còn đi đưa hàng nên cơ thể cực kỳ rắn chắc.Còn Triệu giám đốc thấp hơn anh nửa cái đầu,nếu có đánh nhau thì Chu Kiến Quốc chỉ cần một quyền là có thể đánh ông ta không dậy nổi.Ở phương diện đánh nhau,hai người hoàn toàn không phải cùng cấp bậc: "Triệu tổng,quản lý một khách sạn chắc chắn là không đơn giản nhỉ?Chỉ ngài có tài thực sự mới có thể làm được chứ như chúng tôi chỉ làm buôn bán nhỏ,chỉ cần không lỗ vốn là đã phúc ba đời rồi." Chu Kiến Quốc lôi kéo Triệu giám đốc  tâm sự cùng: "Tôi thực sự bội phục ngài,tuổi không lớn đã có thể làm giám đốc khách sạn lớn, có phòng có xe, ai không hâm mộ chứ?"
Có thể là anh vỗ mông ngựa đúng chỗ,Triệu giám đốc cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Đấy là chỉ nhìn bề ngoài thôi, hiện tại khách hàng càng ngày càng khó tính,khách sạn lại nhiều,bỏ ra một trăm nhưng lại muốn hưởng thụ đãi ngộ và phục vụ một nghìn,chỉ cần hơi có chút bất mãn đã muốn khiếu nại."
La Bối yên lặng dùng bữa, không tham dự thảo luận. Chu Kiến Quốc vừa vào phòng đã bảo cô ngồi chỗ của anh, cố ý ngăn cách cô và Triệu giám đốc.
"Đều như vậy ,đều như vậy," Chu Kiến Quốc lại rót một chén rượu cho Triệu giám đốc : "Do tôi không thể uống rượu,vừa uống rượu đã bị dị ứng,lần sau,tôi nhất định tìm một loại rượu khác để uống thoải mái với Triệu tổng, không,gọi như vậy xa lạ quá,nếu ngài không ngại,tôi sẽ gọi ngài là Triệu ca. Triệu ca, vừa rồi em gái tôi nói ngài chính là người thành công,hoàn toàn không giống chúng tôi, không phải tôi nịnh nọt,khí chất này của ngài,dù có nói là ông chủ khách sạn cũng sẽ có người tin."
Triệu giám đốc được anh nịnh nọt đến choáng váng,vào bụng hết chén này đến chén khác, mặt đỏ lựng.
Chu Kiến Quốc dựa vào tài ăn nói của mình mà thuyết phục được Triệu giám đốc đáp ứng đặt máy bán hàng tự động ở khách sạn.
Chuyện này cũng không có ai phản đối,chẳng qua Triệu giám đốc chỉ tìm cái cớ để lấy chút lợi lộc nhưng giờ ông ta lại phát hiện Chu Kiến nói chuyện rất hợp ý mình nên cũng không đề cập đến chuyện thu lễ, coi như quen biết một người bạn.
La Bối ở một bên suốt quá trình mà trợn mắt há mồm.
Nếu Chu Kiến Quốc làm bên bộ phận marketing chắc chắn sẽ làm rất tốt.
Sau khi ăn xong một bữa cơm, Chu Kiến Quốc và Triệu giám đốc đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.Anh đứng dậy ôm Triệu giám đốc còn nói tiếc nuối vì gặp ông ta quá muộn.
Thừa dịp Triệu giám đốc chưa phản ứng kịp, Chu Kiến Quốc nhanh chóng đem thỏi son giấu trong tay áo ra,bôi vào môi mình rồi cọ vào cổ áo Triệu giám đốc.
Làm xong Chu Kiến Quốc mới buông Triệu giám đốc ra: "Triệu ca,tôi nhất thời coi ngài là anh trai tôi nên mới không khống chế được,xin ngài đừng chấp."
Triệu giám đốc vui tươi hớn hở lắc đầu: "Không đâu."
Chờ sau khi tính tiền,bởi vì Triệu giám đốc uống nhiều rượu nên không thể lái xe, Chu Kiến Quốc tri kỷ gọi cho ông ta người lái xe thuê.Sau khi xe đi khỏi, La Bối mới dám hỏi: "Có phải anh cố ý ấn vết son môi vào cổ áo ông ta?"
Triệu giám đốc uống nhiều rượu nên không chú ý nhưng La Bối lại nhìn thấy.
Lúc này cô mới hiểu mục đích Chu Kiến Quốc mượn son môi của cô.
Cô cảm thấy rất buồn cười cũng rất cảm động.
Anh dùng cách không làm mất lòng Triệu giám đốc nhưng cũng giúp cô xả giận.
Chu Kiến Quốc nghiêng đầu nhìn cô: "Lúc trước đang nói chuyện,vợ hắn có gọi đến đúng không? Tuy rằng hắn cố tình che dấu nhưng tôi có thể nhận thấy hắn rất sợ vợ, đương nhiên, Triệu giám đốc này cũng không phải người tử tế gì. Hắn có thể động tay động chân với một cô gái vừa mới gặp thì chắc chắn bình thường ở khách sạn cũng động tay không ít với nhân viên.Coi như đây là một sự trừng phạt nho nhỏ.Hắn uống nhiều rượu như vậy nên không tỉnh nhanh được,chắc chắn vợ hắn sẽ phát hiện vết son trước,tóm lại,trong thời gian này hắn ta đừng nghĩ yên ổn."
La Bối vẫn có chút lo lắng: "Nếu ông ta phát hiện anh làm,vậy....."
Chu Kiến Quốc cười nói: "Cô đánh giá hắn quá cao rồi,bình thường ở khách sạn hắn ta cũng đã như vậy nên phản ứng đầu tiên chính là chột dạ,hơn nữa vừa rồi không phải tôi và hắn nói chuyện rất vui vẻ sao? Hắn hoài nghi ai cũng sẽ không hoài nghi tôi, yên tâm đi,nếu tôi đã làm thì chắc chắn một trăm phần trăm."
"Thật ra tôi rất muốn đánh hắn ta một trận cho hết giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu ngược lại bị hắn ta trả thù thì lại không tốt, hơn nữa tôi cũng chỉ có thể đánh hắn một trận nhưng vợ hắn ta thì không dễ dàng bỏ qua như vậy, nghĩ như thế nào thì biện pháp này cũng có lời hơn,cô nói đúng không?"
La Bối nghiêm túc suy nghĩ,hình như đúng như vậy.
"Có thoải mái hơn không?" Chu Kiến Quốc thấp giọng hỏi cô.
La Bối nhìn anh, hai người ở trước cửa nhà hàng cùng nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.