Tiểu Giang tên đầy đủ là Giang Tư Hàn,đến nay La Bối còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên thấy anh ta.
Anh cõng một cây đàn ghi-ta,cũng không nhiều lời,tiền thuê nhà ở thôn Thành Trung cũng tương đối tiện nghi,hiện tại phòng ở chính quy trên cơ bản đều phải đặt cọc trước ba tháng tiền thuê nhà.Thôn Thành Trung thì không giống vậy mà chỉ cần trả một tháng,phòng ở mà có thêm đồ điện hoặc đồ gia dụng thì đặt cọc hai tháng, cho nên lựa chọn đặt chân đầu tiên của người thiếu tiền sẽ là thôn Thành Trung.
Tầng hầm chỉ có một cái giường, không có đồ điện khác, cho nên chỉ cần đặt cọc một tháng tiền là được,lúc ấy Giang Tư Hàn đưa một ngàn tiền mặt. La Bối có chú ý tới sau khi giao xong tiền đặt cọc và tiền thuê nhà, trong ví tiền của anh chỉ còn lại một ít tiền lẻ tờ lớn nhất là 50 tệ.
Bà La là người hòa ái dễ gần nhưng lại không thích tò mò chuyện của người khác nên cho nên đến nay La Bối cũng không biết Giang Tư Hàn rốt cuộc làm nghề gì.
Sinh hoạt của anh có lẽ rất cực khổ.Mấy lần cô gặp đều thấy anh cầm một túi nilon,bên trong toàn là mì ăn liền.Vốn dĩ anh có nước da rất trắng còn gầy như vậy, nhìn không khác gì quỷ hút máu trong phim truyền hình.
Nhà ăn của bệnh viện lúc này đều đã đóng cửa, La Bối chạy đến một quán ăn nhỏ gần bệnh viện mua cho Giang Tư Hàn mua một hộp cơm chiên trứng.Cô còn cố ý dặn ông chủ cho thêm một quả trứng gà.Quả thật nhìn anh ta rất giống bị suy dinh dưỡng.
Lúc trước La Bối cũng có tìm hiểu về quá trình sinh con nên mua cho Triệu Phiên Phiên ít chocolate và nhân sâm nghe nói có tác dụng cho người đẻ.
Giang Tư Hàn cầm hộp cơm dùng một lần còn nóng hổi, nặng trĩu, cũng đủ cho một người đàn ông khỏe mạnh ăn no.Anh biết tình trạng của mình rất quẫn bách, nhưng mà dạ dày thì luôn thành thật.Anh đứng lên,im lặng đi đến chỗ cửa thoát hiểm ở bên cạnh.Khi anh mở hộp cơm ra, phát hiện toàn là cơm chiên trứng thơm phức,trên mặt còn có hai cái cánh gà.
Rất nhiều năm về sau,khi Giang Tư Hàn nhớ đến hộp cơm chiên trứng này mà trong lòng vẫn tràn đầy hoài niệm.
Đây là hộp cơm chiên trứng ngon nhất mà anh từng ăn trong cả cuộc đời.
Mỗi một hột cơm đều đều được phủ một lớp mỡ béo ngậy và trứng gà vàng óng, không mặn không nhạt, hương vị vừa miệng.
Thai này của Triệu Phiên Phiên là thai đầu nên thời gian tương đối lâu.Chờ đến khi cô bị đẩy vào phòng sinh, đã đến sáng sớm ngày hôm sau.Nhưng khi đã vào phòng sinh rồi thì sinh con lại rất nhanh.Khi mặt trời vừa chiếu những tia sáng đầu tiên có một y tá ra thông báo cho bọn họ là mẹ tròn con vuông.
Bà La vô cùng vui vẻ.Sau khi bà chắp tay niệm vài câu A di đà phật,lại vội vàng rời bệnh viện, nói là phải làm chút thức ăn bồi bổ Triệu Phiên Phiên.
Cho dù là La Bối khi nhìn thấy bé con đã được tắm rửa sạch sẽ quấn trong khăn bông mềm mại cũng không thể nhịn được nước mắt, hốc mắt đỏ ửng.
Cái trán của bé nhíu lại, làn da hồng hào.Đôi mắt của bé miễn cưỡng mở một khe nhỏ nhìn cực kỳ đáng thương.
La Bối biết hiện tại bé nhìn vật gì cũng đều rất mơ hồ.
Tuy rằng lúc này Triệu Phiên Phiên đã rất mệt mỏi nhưng vẫn còn tỉnh táo.Ánh mắt cô nhìn bé con một cách dịu dàng giống như bé chính là toàn thế giới của cô.
"Chị đã nghĩ được tên gì cho bé chưa?" La Bối hỏi.
Triệu Phiên Phiên nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này đúng là thời gian đẹp nhất của một ngày mới, thấp giọng nói: "Gọi là Khải Thần đi."
"Tên này có ý nghĩa gì ạ?"
"Khải là bắt đầu, một ngày bắt đầu từ giờ dần,mà sáng sớm là thời gian tốt đẹp nhất của một ngày đúng không?"
La Bối nhớ lại cốt truyện của tiểu thuyết, ngay từ đầu tên bé con đúng là Triệu Khải Thần, sau lại sửa lại là Lôi Khải Thần, đúng là cốt truyện không thể thay đổi.
Tuy rằng Triệu Phiên Phiên có tiền, nhưng cô không phải loại người tiêu tiền hoang phí.Tuy rằng phụ nữ trung niên và các bà cụ ở thôn Thành Trung đều rất thích buôn chuyện nhưng tâm địa cũng không xấu.Trước khi bé con được sinh ra,họ đã đưa tới rất nhiều quần áo mà con cháu họ đã từng mặc.
Trẻ con mới sinh có làn da khá non nớt nên thật ra mặc quần áo cũ lại càng tốt hơn, bởi vì quần áo sau khi được giặt sạch thì càng trở nên càng mềm mại hơn.Ngay lúc mới sinh, Triệu Phiên Phiên còn không có sữa ngay nhưng bác sĩ vẫn bảo cho bé con thử mút vào.
Triệu Phiên Phiên đau đến nhíu mày.
Cũng may cuối cùng bé con cũng uống được sữa non quý giá.
***
Bởi vì đẻ thường nên khôi phục cũng nhanh,vài ngày sau Triệu Phiên Phiên đã có thể xuất viện.Buổi tối nằm ở trên giường nhìn khuôn mặt say ngủ của bé con,cô thật sự không có một chút oán giận số phận bất công nào.Ngược lại hiện tại trong lòng cô là tràn ngập cảm ơn,bà La không có quan hệ máu mủ gì với cô mà chăm sóc cô chu đáo như vậy. La Bối cũng vậy, sợ cô bị bệnh trầm cảm sau sinh mà mỗi ngày sau khi tan tầm đều sẽ đến đây để nói chuyện phiếm cùng cô còn giúp cô chăm sóc bé con.
Rõ ràng chỉ là quan hệ chủ nhà và khách thuê mà còn thân thiết hơn so với người thân.
Con người là loài động vật cảm tính,hôm nào sau khi tan tầm La Bối đều đến phòng 202.Lúc giữa trưa ăn cơm cùng đồng nghiệp,cô có đi ngang qua một cửa hàng đồ dùng cho trẻ con,cô không thể kìm chế được lại đi vào mua cho bé con một bộ quần áo mới.
Một tháng nay,cô cũng coi như chơi với bé con mỗi ngày, tuy rằng cũng có lúc cảm thấy rất mệt nhưng cũng đủ để sinh ra tình cảm đối với bé con.
Phụ nữ chưa lập gia đình một mình nuôi con là thật sự rất vất vả.Trong tiểu thuyết cũng chỉ kể sơ lược về đoạn này nhưng khi La Bối thật sự trải qua cùng Triệu Phiên Phiên mới chân chính cảm nhận được,cô gái có bề ngoài nhu nhược yếu đuối nhưng nội tâm thì vô cùng mạnh mẽ.
La Bối suy nghĩ, nếu đổi lại là cô,cô sẽ không có dũng khí gánh vác trách nhiệm sinh ra và chăm sóc một sinh mệnh như vậy.
Có lẽ Triệu Phiên Phiên phải yêu Lôi Vũ Hạo rất nhiều.
"Bé con lớn nhanh,em mua nhiều quần áo như vậy,bé chỉ mặc được một hai lần là không mặc được nữa đâu." Triệu Phiên Phiên thành thạo đổi tã giấy cho bé con.
La Bối không để ý lắm trả lời: "Không sao,không mặc được thì để lại về sau đưa cho người khác cũng được."
"Vậy em cũng đừng quá lãng phí tiền." Triệu Phiên Phiên bắt đầu càu nhàu, "Hiện tại một tháng tiền lương của em cũng chỉ có mấy ngàn tệ, mua quần áo cho bé con còn không bằng tự mua quần áo cho mình,em cũng phải ăn mặc xinh đẹp vào để còn tìm bạn trai chứ?"
Bởi vì kém vài tuổi,bây giờ Triệu Phiên Phiên coi La Bối như em gái,đồng thời hiện tại cô cũng không gọi bà La nữa mà trực tiếp gọi là bà nội.Có thể thấy trong cảm nhận của cô bà cháu La Bối giống như người thân của cô.
La Bối nghe cô lải nhải mà cảm thấy đau đầu, "Em còn chưa nghĩ tới vấn đề này đâu."
Triệu Phiên Phiên nhìn cô: "Sao lại không nghĩ chứ?Tuổi của em bây giờ là thời gian thích hợp nhất để yêu đương đấy"
"Không gặp được người phù hợp." La Bối suy nghĩ lại nói, "Hơn nữa hiện tại em chỉ nghĩ đến việc trả hết nợ trong nhà, sau đó lại dựa vào tiền thuê nhà còn phải nỗ lực để mua một căn phòng trong nội thành nữa,em không có tâm tư nào mà yêu đương cả."
Triệu Phiên Phiên suy tư gì đó rồi gật đầu, sau đó còn nói thêm: "Em rất muốn mua phòng ở sao?"
La Bối biết tính cách Triệu Phiên Phiên,cô rất dễ dàng tin tưởng người khác.Đây là cô ấy gặp phải hai bà cháu cô ,dù biết Triệu Phiên Phiên có tiền nhưng cũng không có ý nghĩ xấu xa nào.Nếu Triệu Phiên Phiên gặp phải những người khác,với cái tính không đề phòng người khác như vậy,có khi không chờ đến khi bé con trở lại Lôi gia, tiền này đã bị người ta lừa hết rồi.
Nói đến nói đi, vẫn là ánh sáng của nữ chính.
Nếu hôm nay Triệu Phiên Phiên là phu nhân tổng giám đốc vậy cô ấy muốn cho cô mượn tiền để đặt cọc mua phòng , La Bối sẽ không cự tuyệt.Nhưng hiện tại Triệu Phiên Phiên một mình nuôi con việc cần đến tiền còn rất nhiều. La Bối tuyệt đối sẽ không nhận.
"Em nói thật cho chị nghe nhé!" Vẻ măt La Bối nghiêm túc nói, "Chị đừng bao giờ nói cho em vay tiền nữa,kể cả hiện tại chị thật sự có tiền, nhưng chị phải nghĩ đến chị cũng không phải một người mà còn có bé con nữa.Hơn nữa giữa bạn bè với nhau tốt nhất không nên dính dáng gì đến tiền nong. Nếu em thật sự cần tiền gấp thì chị có thể cho em mượn nhưng lúc này không phải vậy.Em muốn tự mình nỗ lực."
Bây giờ nợ nhà cô còn chưa trả hết.Kể cả chỉ vay để thanh toán tiền đặt cọc rồi mỗi tháng cô thắt lưng buộc bụng thì trả khoản vay mua nhà đều quá sức với cô vậy đến khi nào mới có thể trả lại tiền cho cô ấy,ít nhất cũng phải vài năm sau. Triệu Phiên Phiên là người thiện lương nhưng La Bối không muốn lợi dụng sự thiện lương của cô ấy.
Đặt cọc cũng không phải một số tiền nhỏ, xem giá nhà hiện tại, cho dù là chỉ trả trước ba phần, mua một căn phòng nhỏ cũng phải đến hơn mười vạn.
Triệu Phiên Phiên nhìn La Bối, thở dài một hơi, "Vậy được rồi, chờ khi nào em chuẩn bị mua phòng ở, nếu thiếu tiền thì cùng chị nói một tiếng."
La Bối thực sự rầu thối ruột vì cô ấy.
Với cái tính cách này, nếu gặp phải người tâm thuật bất chính,thì không bị hố chết mới là lạ.
Cuối cùng cô dặn đi dặn lại Triệu Phiên Phiên, "Có tiền cũng không thể lộ ra ngoài, tuy rằng người ở đây đều thiện lương thuần phác, nhưng đó cũng là chưa có chuyện gì mà thôi.Chị đừng nói cho những người khác biết trong tay chị có tiền,không thì bọn họ sẽ theo dõi chị, đến lúc đó sẽ rất phiền toái đấy."
Triệu Phiên Phiên ngơ ngác nhìn La Bối.
La Bối cũng không còn gì để nói,cốt truyện tiểu thuyết này thực sự là có Bug quá lớn, Triệu Phiên Phiên cũng không phải người luôn sống trong tháp ngà voi.Tuổi nhỏ đã mất cha chỉ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, theo lý mà nói cô phải là người hiểu xã hội này nhất,sao tính cách lại như thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều vậy.
Bây giờ cô thật đúng là rất lo lắng cho nữ chính, "Tâm phòng người là lúc nào cũng phải có, dù sao về sau chị đừng có bao giờ mà biểu hiện ra là mình rất có tiền đấy, mặt khác,chị là một người mẹ độc thân.Nơi này khách thuê đến từ mọi miền của đất nước, cũng không biết ai tốt ai xấu.Luôn luôn đề phòng là tốt nhất?"
Dưới sự khuyên bảo tận tình của La Bối,cuối cùng Triệu Phiên Phiên cũng gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu.
La Bối từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại khách thuê,kiểu người gì cô cũng đều gặp qua.Vốn dĩ,hai bà cháu cô,một cô gái trẻ và một bà lão, bảo vệ cho một toà nhà lớn như vậy thật sự không dễ dàng. Cũng may hầu hết chủ nhà ở thôn Thành Trung đều có nguồn gốc từ cùng một thôn.Kể cả bà nội Chiêm Kỳ và bà nội cô thời con gái cũng là bạn thân.Thôn Thành Trung ở thành phố phồn hoa này có thể vẫn yên bình như vậy là bởi vì có người bảo hộ.
Cường long áp địa xà,đó là nhờ nhân vật lợi hại nhất thôn Thành Trung - Trình ca.Bối cảnh của ông rất phức tạp nhưng già trẻ lớn bé thôn Thành Trung đều dựa vào sự che chở của ông nên không có khách thuê nào dám làm chuyện xấu.Ba của ông Trình và ông nội La Bối trước kia là huynh đệ kết nghĩa cho nên dù cho nhà họ La là cô nhi quả phụ cũng không ai dám khi dễ hai bà cháu cô.
Ba Trình ca trước kia là lưu manh,mẹ ông lại thích đánh bài, khi còn nhỏ thường xuyên bị đói bụng.Bà La đau lòng ông, thường xuyên lén cho ông thức ăn, hoặc là gọi ông tới trong nhà ăn cơm, cho nên tình cảm của Trình ca đối bà La rất sâu đậm.Ông không gọi bà như những người khác là dì La mà trực tiếp gọi là mẹ La.
La Bối mới vừa về đến nhà đã nhìn thấy Trình ca mang cho cua hoàng đế, đang cùng bà nội nói chuyện.
Cô cung kính gọi: "Chú Trình."