Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 49: Ngủ ở đâu?



Buổi sáng đúng 7 giờ xuất phát, mãi đến buổi tối 7 giờ mới đến nơi.
Không nói đến La Bối mà ngay cả người chỉ ngồi không như Chu Kiến Quốc cũng cảm thấy cả người như rời ra từng mảnh.
Trẻ con đều thức khá khuya nhưng La Bối đã tính trước cả thời gian kẹt xe nên hẹn trước với Phương Cảnh Châu là ngày mai mới đón bé đi chơi.Huyện nhỏ bây giờ cũng khá phát triển có không ít khách sạn.Nhưng đây không phải thành phố du lịch nên cho dù là vào ngày nghỉ lễ thì cũng vẫn còn phòng trống. La Bối chỉ đặt một phòng.Lúc Chu Kiến Quốc nhìn thấy La Bối lấy chứng minh để đăng ký phòng mới phát hiện có một việc nghiêm trọng.
Vì chứng minh của anh là giả nên nếu lấy ra đăng ký ở khách sạn thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nếu khách sạn này không để ý thì còn tốt nhưng nếu để ý thì sẽ rất phiền toái, Chu Kiến Quốc không muốn mạo hiểm như vậy.
La Bối tự nhiên giơ tay nói với Chu Kiến Quốc: "Anh đưa chứng minh đây,tôi đặt cho anh một phòng khác."
Chu Kiến Quốc lập tức lắc đầu, kéo La Bối đến một bên, thấp giọng nói: "Dù sao cũng chỉ ở một hai ngày,tôi không đặt phòng nữa, như vậy đi,thời tiết mùa này cũng không nóng, tôi ngủ trên xe một đêm cũng được,còn tắm rửa thì tôi tắm nhờ phòng cô.Sắp tới còn phải mở xưởng sửa chữa ô tô,tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy."
Nếu là trước đây,chắc chắn La Bối sẽ không nói một lời nào mà tự bỏ tiền đặt phòng cho anh nhưng hiện tại thì....
"Có cần phải tiết kiệm như vậy không?" Muốn giả vờ không biết gì thật ra cũng cần khảo nghiệm kỹ thuật diễn, "Một phòng đơn cũng chỉ có hai trăm tệ."
Chu Kiến Quốc lập tức nói: "Hai trăm tệ cũng là tiền.Tôi là đàn ông,ngủ trên xe một đêm cũng không có gì.Muốn gây dựng sự nghiệp thì phải tiết kiệm chút,về sau còn nhiều chỗ cần dùng tiền.Ngày mai tôi sẽ ngủ nhờ nhà mẹ của Trần Lan,ngủ dưới đất cũng được."
"Thôi được rồi." La Bối chỉ có thể đáp ứng.
"Lát tôi lên phòng cô nhờ tắm rửa nhé." Chu Kiến Quốc nghĩ nghĩ lại nói, "Khách sạn này nhìn cũng không quá an toàn, nếu là có chuyện gì,cô phải gọi điện thoại cho tôi ngay."
"Được."
Chu Kiến Quốc cũng rất ảo não vì sao mình lại không suy xét đến vấn đề này chứ?May mà chỉ ở đây một hai ngày thôi.
Tuy rằng ở trên xe cũng có thể ngủ nhưng vì Chu Kiến Quốc cao to nên sáng hôm sau dậy cũng nhức mỏi cả người.
Vốn dĩ La Bối muốn ăn sáng rồi mới đi tìm Phương Cảnh Châu nhưng cô mới vừa rời giường, di động đã vang lên, là Phương Cảnh Châu gọi tới.Bà ngoại bé cũng nói trong điện thoại từ mấy ngày trước bé đã suốt ngày hỏi,nếu không phải bà cản thì 5 giờ sáng bé đã gọi điện thoại cho cô rồi.
Tuy rất vội vàng nhưng may là huyện này cũng không lớn, La Bối lái xe cùng Chu Kiến Quốc đến nhà Phương Cảnh Châu.
Vừa đến nhà bé,cô còn chưa kịp thay dép lê, Phương Cảnh Châu đã giống như viên đạn nhỏ vọt lại đây, gắt gao ôm eo La Bối eo, thân mật cọ cọ, "Bối Bối,em nhớ chị lắm!"
La Bối cũng rất nhớ Phương Cảnh Châu, mấy tháng rồi hai người cũng chưa được gặp mặt.
Cô ngồi xổm xuống,giang tay ôm bé, hình ảnh vô cùng cảm động.
Mẹ Trần Lan rất có hảo cảm với Chu Kiến Quốc nên vội vàng tiếp đón anh vào nhà.Phòng ở rất lớn, nghe nói là trước kia ba Trần Lan được đơn vị phân cho, tuy rằng có chút cũ nhưng rất thoáng mát và thoải mái rất thích hợp cho hai ông bà và một đứa trẻ.
"Tiểu Chu,các cháu còn chưa ăn sáng phải không?Để thím bảo ông lão nhà thím ra ngoài mua nhé?"Con người đâu phải cỏ cây mà có thể vô tình.Thím Trần ở cùng cháu ngoại vài tháng,tình cảm đã được nuôi dưỡng.Bà thực sự cảm tạ Chu Kiến Quốc, nếu không phải anh đưa bà đi gặp Tôn đại sư, nói không chừng bà vẫn còn do dự.Hiện tại bà đã nghĩ thông suốt,bà không quản được con gái nhưng chỉ cần bà nuôi dạy tốt cho cháu ngoại thì cũng chẳng kém cháu nội.
Chu Kiến Quốc nhìn thoáng qua phòng khách là cũng đã đoán được đại khái tình hình cuộc sống gần đây của Phương Cảnh Châu.
Phương Cảnh Châu bây giờ vẫn là một đứa bé lại đang ở độ tuổi đáng yêu nhất hơn nữa lại là con ruột của Trần Lan,là cháu ngoại ruột của ông bà Trần.Mặc kệ thế nào thì hai người cũng sẽ không bạc đãi bé.
Trên sô pha phòng khách rải rác nhiều món đồ chơi cộng thêm bây giờ nhìn Phương Cảnh Châu trắng trẻo mập mạp, ăn mặc sạch sẽ,gọn gàng thì cũng biết được bé ở với ông bà ngoại tốt hơn bao nhiêu lần so với ở cùng mẹ ruột.
Phương Cảnh Châu nắm tay La Bối đi thăm phòng ngủ của bé,hớn hở cho La Bối xem hộp tiền tiết kiệm của mình.
"Có phải rất nặng không ạ?" Phương Cảnh Châu sớm đã nghĩ ra kế hoạch, "Tiền mà chú Tiểu Chu cho,em vẫn chưa dùng,mỗi ngày ông ngoại đều cho em một đồng tiền xu để em cho vào hộp.Chị nhìn này có rất nhiều đấy, Bối Bối,lát nữa em mua đồ ăn ngon cho chị nhé!"
La Bối ngồi ở trên giường của bé, căn phòng này nhìn rất sạch sẽ,cô cũng có thể yên tâm rồi, "Được,Bối Bối và chú Tiểu Chu cũng mua cho em rất nhiều đồ ăn vặt nhưng em không thể ăn quá nhiều trong một lần sẽ bị đau bụng đấy, chờ khi nào đi học,em có thể chia cho các bạn học,được không?"
Phương Cảnh Châu ngồi ở bên cạnh La Bối,đầu dựa vào cánh tay cô, gật gật đầu, "Bối Bối,em nhớ chị lắm,em tưởng chị sẽ không đến tìm em."
La Bối không nhịn được mà bật cười, "Không đâu,chị đã hứa thì nhất định sẽ đến tìm em,chờ ăn sáng xong,chị sẽ đưa em đi chơi."
Chú Trần mua bánh bao nhỏ và một số món ăn đặc sắc của địa phương làm bữa sáng.Nhìn ông rất giống miêu tả trong sách,trầm mặc ít lời, thoạt nhìn rất thành thật nhưng La Bối có thể cảm giác được ông rất yêu quý Phương Cảnh Châu.
Chu Kiến Quốc hoạt động một chút gân cốt,giả vờ lơ đãng nói: "Già rồi,ngủ trên xe có một đêm mà đau nhức cả người."
Thím Trần rất thích anh,nghe được lời này lập tức hỏi: "Ngủ trên xe?Không phải các cháu ở khách sạn sao?"
"Khách sạn chỉ còn một phòng,chúng cháu cũng lười đi tìm nên để La Bối ở." Chu Kiến Quốc cười cười, "Dù sao cháu cũng là đàn ông,ngủ một hai tối cũng không sao."
Thím Trần lập tức nói: "Vậy sao được, Tiểu Chu,hôm nay cháu ngủ ở nhà thím đi,làm sao ngủ trên xe được chứ,lát nữa thím sẽ đi thay chăn đệm."
Chu Kiến Quốc giả vờ từ chối, "Không được đâu thím,cháu ngại lắm,vốn dĩ cháu định hôm nay đi hỏi khách sạn khác xem sao."
"Cứ quyết định như vậy đi! La Bối,cháu cũng ở nhà thím đi,vất vả mới đến đây một chuyến,sao lại ở bên ngoài được?"Thím Trần thật sự rất nhiệt tình,một mặt là bà có hảo cảm với Chu Kiến Quốc một mặt là cũng đã tiếp xúc với La Bối, biết cô là người tốt còn thực sự quan tâm đến cháu ngoại mình.
La Bối: "......"
Nhà này chỉ có ba phòng,cô cũng mới gặp chú Trần lần đầu,không tiện tắm rửa gì đó.
"Cô ấy đã trả tiền ba tối rồi,không ở người ta cũng không trả lại tiền." Chu Kiến Quốc nói, "Để cô ấy ngủ khách sạn cũng được,cũng cách chỗ này khá gần."
La Bối nghe anh nói cũng rất vừa ý. Chu Kiến Quốc không chỉ IQ cao mà EQ cũng rất cao,anh luôn có thể nhận ra băn khoăn của cô và giải quyết nhẹ nhàng.
Tựa như hiện tại,thật ra không phải cô đặt ba tối nhưng anh nói như vậy để tránh cho cô đỡ xấu hổ.
Lúc này thím Trần mới từ bỏ.
Cuối cùng Chu Kiến Quốc cũng giải quyết được vấn đề chỗ ở nên ăn sáng xong cùng La Bối đưa Phương Cảnh Châu đi chơi.
Trong huyện nhỏ có một thị trấn, lái xe đi đường cao tốc cũng chỉ khoảng một giờ.
Bởi vì có Phương Cảnh Châu nên Chu Kiến Quốc ngồi cùng bé ở ghế sau.Phương Cảnh Châu có vẻ rất hưng phấn,hết sờ chỗ này lại sờ chỗ kia.Không phải lần đầu bé được ngồi ô tô nhưng đây chính là  xe của Bối Bối!
"Bối Bối,đây là xe của chị thật à?" Phương Cảnh Châu làm fan số một của La Bối,từ trước đến nay bé chưa bao giờ bủn xỉn lời khen với cô, "Em biết Bối Bối có thể mua xe mà,xe của Bối Bối rất to và đẹp!"
"Đây không phải xe của một mình Bối Bối." La Bối giải thích, "Xe này của cả chị và chú Tiểu Chu."
Phương Cảnh Châu không quan tâm nhiều như vậy,bé cố chấp nhận định đây là xe của La Bối, "Chú Tiểu Chu có biết lái xe không?"
"Không."
Phương Cảnh Châu dừng một chút, "Vậy chú phải học đi chứ,một mình Bối Bối lái xe sẽ rất mệt."
Chu Kiến Quốc bình tĩnh nói: "Không học,chú có mệnh hưởng phúc."
La Bối: "......"
Phương Cảnh Châu bắt đầu biến thành tiểu đại nhân giáo dục Chu Kiến Quốc, "Bối Bối ngày nào cũng phải đi làm vất vả,chú Tiểu Chu là đàn ông thì phải lái xe còn Bối Bối chỉ ngồi xe thôi,hơn nữa, học lái xe rất khó sao?Anh trai hàng xóm nhà cháu nhìn rất ngốc cũng còn biết lái."
Chu Kiến Quốc là người dễ dàng bị giáo dục sao? Hiển nhiên không phải.
La Bối muốn ngăn cản Chu Kiến Quốc mở miệng, nhưng không kịp.
Quả nhiên, Chu Kiến Quốc sờ đầu nhỏ của Phương Cảnh Châu, nói: "Cháu cũng nói lái xe rất vất vả,vì sao biết vất vả còn đi học làm gì? Để Bối Bối nhà cháu lái là được rồi,chú chỉ việc ngồi, hơn nữa, tiểu Cảnh Châu,chú nói cho cháu nghe, chờ khi nào Bối Bối có tiền,chú sẽ không đi làm nữa để cô ấy nuôi chú,chú chỉ việc ở nhà xem TV với ngủ,thoải mái biết bao."
Phương Cảnh Châu: "......"
Tuy bé còn nhỏ, nhưng tương lai bé cũng làm tổng tài,lúc này cũng tuyệt đối không nhận thua, tức giận đến nghẹn đỏ mặt, nắm chặt tiểu nắm tay, "Không được!"
"Vì sao không được?"
"Chú thật quá đáng!" Phương Cảnh Châu tức giận đấm Chu Kiến Quốc vài nhát, "Không được làm như vậy!"
"Bối Bối nhà cháu là mệnh phú quý trời sinh." Chu Kiến Quốc thản nhiên nói, "Vậy thì chú Tiểu Chu của cháu chính là mệnh hưởng phúc trời sinh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.