Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 5: Món cua hấp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc đời chú Trình cũng là một câu chuyện truyền kỳ đặc sắc.
Sau khi học xong cấp hai,ông muốn bỏ học.Lúc ấy bà và chủ nhiệm lớp phải thay phiên nhau khuyên nhủ,ông mới tiếp tục học cấp ba.Cố gắng ba năm cấp ba xong, ông cho rằng mình được giải phóng rồi,không ngờ bà La lại tiếp tục khuyên ông học đại học tại chức.
Trước kia chú Trình ở trường học đã bắt đầu quậy phá,ông nói với bà La, dù sao về sau ông cũng ra xã hội quậy phá,học đại học có ích lợi gì đâu?
Bà La lại nói với ông rằng, nếu không có bằng cấp, không có kiến thức,kể cả có đi ra ngoài xã hội quậy phá cũng chỉ suốt đời làm tay sai cho người ta.Người làm lão đại đều phải có đầu óc.
Chú Trình lại bị bà La thuyết phục,cố gắng gượng lấy được cái bằng đại học tại chức.
Về sau,khi bà nhắc tới chuyện này với La Bối,lúc ấy ý của bà là muốn cho chú Trình chăm chỉ đọc sách để về sau tìm một công việc đứng đắn.Nhưng bà cũng biết lúc ấy chú Trình đang ở vào thời kỳ phản nghịch, cho nên mới nói như vậy để khích lệ ông......
Chẳng qua bà ngàn lần không nghĩ tới,chú Trình vẫn kiên định với ước mơ của mình.
Mười mấy năm trước, sinh viên đại học  cũng không nhiều như bây giờ.Chú Trình lúc mới ra trường cũng có chút danh tiếng.Một lão đại xã hội đen biết chú Trình là sinh viên đại học,dưới cơ duyên xảo hợp,đã cho chú Trình đi theo bên người.Mười mấy năm,chú Trình từ tay sai của lão đại đã trở thành đại ca.Hiện tại cũng đang phát triển theo xu hướng lão đại.
Chú Trình cười tủm tỉm nói với La Bối: "Bối Bối đã tìm được việc rồi à?Chú biết đợt trước cháu đi tìm việc.Công ty của chú cũng đang bắt đầu tẩy trắng,chú định để cháu đến công ty của chú làm việc nhưng Bối Bối,chú định đợi một thời gian nữa......"
Đột nhiên La Bối muốn sửa đúng một chút.
Bên người cô không phải không có người giàu, thật ra thôn Thành Trung rất nhiều các chú bác đều là đại gia tức là giá trị con người cũng mấy ngàn vạn, bao gồm chú Trình trước mắt cô đây.
Nếu tính ra,đám trúc mã bên cạnh cô, miễn cưỡng cũng được coi như công tử nhà giàu bao gồm cả Chiêm Kỳ.
Nhưng mà, có thể là từ nhỏ đã quen biết với họ nên cảm thấy bọn họ vẫn có kiểu bình dân gì đó rất gần gũi, làm người khác căn bản không phát hiện ra mùi vị tiền trên người bọn họ.
Bọn họ có tiền, nhưng vẫn ham đi siêu thị tranh mua hàng giảm giá, cũng sẽ vì giá đồ ăn tăng lên 5 mao mà chửi ầm lên.Thậm chí quần áo phơi trên ban công bị bay mất cũng sẽ đau buồn ít nhất mấy ngày.
"Con đừng kéo Bối Bối vào." Bà La vô cùng nghiêm túc nói, Hiện tại La Bối chính là mạng sống của bà, "Nhưng chuyện làm ăn của cháu cũng cần cẩn thận vào, kiếm ít tiền một chút cũng không sao quan trọng nhất vẫn là tính mạng."
Chú Trình khiêm tốn lắng nghe bà nói.Mẹ ruột của ông bị bệnh rồi chết năm ông ba mươi tuổi,có lẽ cũng liên quan đến việc thua bài bạc.
Đối với chú Trình ,bà La không khác gì mẹ ruột của ông, không,có khi còn đối tốt với ông hơn cả mẹ ruột.
Có thể nói là, nếu không có bà La,chú Trình tuyệt đối không có thành tích như ngày hôm nay.
Kể cả người khác muốn mắng ông, cũng không thể nói ông là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, rốt cuộc ông cũng tốt nghiệp đại học tại chức.Ở thời đại của ông,đây cũng coi như là bằng cấp cao đấy.
"Bối Bối,chú nghe nói Chiêm Kỳ đang theo đuổi cháu?"Chú Trình hỏi.
La Bối lắc đầu, "Chúng cháu chỉ là bạn bè thôi."
Lúc này chú Trình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Chiêm Kỳ là người không có năng lực,làm chút buôn bán nhỏ kiếm mấy vạn tệ đã tự kiêu,con người không ổn trọng, hơn nữa mẹ cậu ta là người đanh đá nổi tiếng khu này,cháu gả qua đó chú sợ cháu bị bắt nạt."
La Bối cười nói: "Có chú Trình ở đây ai dám bắt nạt cháu chứ."
Trong lòng chú Trình rất tiếc nuối,ông nhỏ hơn ba La Bối gần mười tuổi, cho nên con của ông cũng nhỏ hơn La Bối bảy tám tuổi, Hiện tại La Bối đã tốt nghiệp đại học, con của ông mới học lớp mười......
Nếu là tuổi con trai xấp xỉ tuổi La Bối kể cả kém ba tuổi,ông cũng sẽ mặt dày mà tác hợp chúng thành một đôi.
Nhưng một cô gái đã tốt nghiệp đại học với một tên còn vị thành niên đang học cấp ba,ông có điên cũng không làm được chuyện này.
"Mẹ La, gần đây có người nào thiếu tiền thuê nhà không?"Chú Trình lại hỏi.
"Không có,thật ra nếu thiếu mấy ngày cũng có thể hiểu được , ai không có thời điểm khó khăn chứ?"
Không biết là bởi vì có chú Trình hay là do bản thân bà La,trước mắt nhà họ La chưa bao giờ xuất hiện tình trạng nợ tiền thuê nhà, có thể nói là duy nhất ở thôn Thành Trung.
Quan hệ của bà La và khách thuê nhà đều rất tốt,một vài khách thuê từ nơi xa đến đây làm ăn,sau khi ăn tết về còn mang đặc sản quê hương lên cho bà.
***
"Bối Bối!"
"Bối Bối ơi cậu có ở nhà không?!"
Lúc này đã 9 giờ nhưng, thôn Thành Trung vẫn rất náo nhiệt.
La Bối từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy là một người bạn khi còn nhỏ chơi cùng đang gọi cô.
"Ở đây!"
"Cậu xuống dưới đi,tớ mời cậu đi uống nước!"
La Bối đi giày cầm ví đựng tiền lẻ đi xuống, vừa lúc đụng phải Giang Tư Hàn ở cửa.
Hiện tại đã sang mùa thu,nhiệt độ buổi tối cũng không cao, nhưng trên người anh ướt đẫm mồ hôi.Trải qua chuyện lần trước đưa Triệu Phiên Phiên đi bệnh viện, La Bối và anh coi như có chút quen thuộc nên chào hỏi.
Trên người Giang Tư Hàn toát ra một loại khí chất không thể nói, rất lạnh lùng và xa cách kể cả anh đói đến xanh xao vàng vọt,kể cả anh đang ở tầng hầm ở thôn Thành Trung, nhưng nhìn anh không giống những người xung quanh.
Nếu anh béo hơn một chút, khí sắc tốt hơn một chút có thể so được với nam thần quốc dân trên Weibo.
La Bối không nói chuyện phiếm với anh nhưng hình như anh cũng không có tâm tư nói chuyện với cô.Cô sóng vai cùng bạn chơi từ nhỏ Hứa Dao đi đến một quán trà sữa ở thôn Thành Trung.
Cô và Hứa Dao là bạn học từ bé đến cấp hai.Sau khi lên cấp ba lại thi đỗ khác trường nên quan hệ cũng phai nhạt hơn trước,nhưng cũng có đôi khi sẽ hẹn nhau đi uống trà sữa.
"Nghe nói cậu tìm được việc rồi à?" Hứa Dao ngồi xuống liền hỏi.
"Ừ,làm trợ lý tổng giám đốc cho một công ty nhỏ."
Hứa Dao nâng mặt với vẻ mặt phiền muộn, "Vậy cũng tốt rồi,hôm qua tớ từ chức rồi,tớ cũng không biết vì sao không thể làm lâu dài ở một công ty ."
La Bối an ủi cô, "Có lẽ vì không gặp được công ty phù hợp thôi nhưng cậu cũng không cần phải gấp gáp quá ."
Hai người trò chuyện câu được câu không, chờ đến khi cốc trà sữa thấy đáy Hứa Dao mới bắt đầu chuyển chủ đề,cô chần chừ hỏi: "Bối Bối, tớ nghe nói Chiêm Kỳ đang theo đuổi cậu,vậy cậu thì sao?"
Thật ra La Bối cũng không bất ngờ khi Hứa Dao đến tìm cô.
Hứa Dao từ khi học cấp hai đã bắt đầu thích Chiêm Kỳ, đáng tiếc hình như Chiêm Kỳ không cảm nhận được.Anh ta cũng yêu đương  vài lần rồi, mỗi lần Hứa Dao đều khổ sở một thời gian dài.
Đối với Hứa Dao, nếu Chiêm Kỳ yêu đương cùng người cô không quen biết vậy cô còn có thể lén lút cầu nguyện bọn họ nhanh chóng chia tay.Nhưng nếu Chiêm Kỳ và La Bối ở bên nhau,cô sẽ thực khổ sở thương tâm.
Tuy rằng hiện tại La Bối không phải bạn tốt nhất của cô,nhưng dù sao cũng là bạn chơi với nhau từ bé, vẫn có tình cảm.Hơn nữa  nếu La Bối cùng Chiêm Kỳ ở bên nhau, chính là muốn bàn chuyện cưới hỏi, hai nhà đều hiểu tận gốc rễ lại thân nhau cũng lớn lên cùng nhau nên chắc chắn sẽ nghiêm túc hơn rất nhiều so với những người trước đây.
La Bối vội vàng lắc đầu giải thích, "Dao Dao,nếu tớ và Chiêm Kỳ hợp nhau, đã sớm ở bên nhau, tớ và anh ấy là không thể nào đâu, nhưng chính cậu ấy, nếu cậu thích anh ấy thì nên nói cho anh ấy biết,dù sao tầng giấy mỏng giữa hai người cũng phải có người đâm thủng chứ."
Hứa Dao nghe La Bối nói xong, âm thầm yên tâm.
Cô hiểu La Bối,nếu cô ấy nói không thể đó chính là không thể.
"Tớ sợ về sau ngay cả làm bạn cũng không được."Ánh mắt Hứa Dao ảm đạm.
La Bối tức đến bật cười, "Chẳng lẽ cậu nguyện ý chỉ làm bạn? Cam tâm chỉ làm bạn với anh ấy thôi sao?"
Nói loại lời nói này đều là tự lừa mình dối người, nói trắng ra là sợ bị cự tuyệt mà thôi.
***
La Bối vừa mới về đến cửa nhà đã có thể ngửi được hương vị thơm ngon của cua hấp.
Cua chú Trình mới cho con nào con ấy tươi roi rói.Bà La lo lắng để đến ngày mai cua chết không thể ăn được nữa nên dứt khoát hấp toàn bộ.Nhưng hai bà cháu lại ăn không hết nên mang sang cho khách thuê nhà.
Bà La vừa làm nước chấm vừa nói: "Bà con xa không bằng láng giềng gần, bình thường wc nhà ta bị tắc cũng là khách thuê thông hộ.Bao nhiêu thịt khô và lạp xưởng trong tủ lạnh cũng là bọn họ đưa,bà rất thích thân thiết với mấy người hàng xóm,vậy thì còn có thể thỉnh thoảng sang nói chuyện phiếm. Bọn họ khó khăn, chúng ta có thể giúp đỡ, về sau chúng ta khó khăn, người ta cũng không mặc kệ."
Trong mắt La Bối,bà nội cô là người lương thiện nhất trên thế giới này.
Người khác đều nói người thiện sẽ bị người ta lừa dối, trên thực tế không phải vậy, ít nhất cái mà cô nhìn thấy cũng không phải vậy.
Bà nội cô đối tốt với hàng xóm láng giềng,thỉnh thoảng có việc cần giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ giúp, tựa như chú Trình vậy.
Thật ra trong lòng La Bối cũng biết,bà nội làm những việc này cuối cùng đều là vì cô.Khi đó cha mẹ bỏ đi, mấy năm không trở lại,bà nội sợ cô bị người ta bắt nạt nên bà đối tốt với người khác.Bà cũng thường nói,bà sẽ nỗ lực làm nhiều việc thiện, giúp mọi người làm việc tốt, vì hy vọng những người này có thể trả lại cho cháu gái bảo bối của bà một chút thiện ý như vậy, như vậy cô mới có thể sống nhẹ nhàng hơn một ít.
Bà luôn tin tưởng rằng nếu bà tích đức, về sau sẽ hồi báo ở trên người cháu gái.
Trước kia La Bối không thể lý giải vì sao bà phải đối tốt với người ngoài như vậy, hiện tại cô đã hiểu một chút.
Chú Trình cho rất nhiều cua,mỗi nhà khách thuê đều được cho hai con.Lúc La Bối đi tặng cua,khách thuê cũng tặng lại trái cây và rau dưa......
Cuối cùng cô đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm hiện tại có hai gian phòng, mấy hôm trước có một khách thuê khác chuyển lên phòng đơn trên tầng.Hiện tại tầng hầm cũng chỉ còn mỗi Giang Tư Hàn.
Cô cũng biết Giang Tư Hàn thường xuyên bị đói bụng, cho nên trừ bỏ tặng cua,cô còn cầm hai quả táo và một quả chuối.
Lúc Giang Tư Hàn mở cửa, nhìn thấy La Bối còn có chút kinh ngạc, nhìn thấy đồ vật trong tay cô càng kinh ngạc hơn.
"Có người tặng cua cho nhà tôi, nhà tôi ăn không hết,bà nội bảo tôi tặng cho mỗi nhà hai con." La Bối đưa đồ cho anh, "Anh cũng ăn luôn đi cái này không thể để qua đêm được đâu."
Giang Tư Hàn trầm mặc một lát, nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn bà La."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.