Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 57: Ngã cầu thang.



Tác giả: Lâm Miên Miên.
Editor: Zi Zi.
Chu Kiến Quốc thật sự không cảm thấy tức giận, anh chỉ cảm thấy buồn cười.

Những người này thật sự quá coi thường sự nhẫn nại của anh, không nói cái khác, nếu anh thật sự là tiểu bạch kiểm được La Bối bao nuôi thì anh lại càng không có lập trường mà bực bội, ngày nay cho dù là làm tiểu bạch kiểm cũng phải có tu dưỡng nghề nghiệp, hơn nữa lòng tự trọng của đàn ông gì đó thật sự buồn cười.

Nếu anh thật sự chỉ dựa vào một khuôn mặt mà có thể làm một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cam tâm tình nguyện cho anh phòng ở và xe hơi thì...... Ừ, hình như cảm giác cũng không tồi nhỉ?

Nhưng những người này cố ý nói cho anh nghe sự ghen tỵ của họ vậy thì tất nhiên anh cũng sẽ không làm cho bọn họ thất vọng, nên tiếp tục cười nói: " Nhưng tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn, có thể gặp được một người bạn gái tốt như vậy, không chê tôi kiếm tiền ít cũng không chê công việc của tôi, cẩn thận nghĩ lại có lẽ đúng là cô ấy yêu tôi vì tôi đối tốt với cô ấy, haizzz! Tiểu Lưu, tiểu Tiếu, bây giờ các cậu còn trẻ, không như tôi, có thể được một cô gái tốt như vậy yêu, hai ngươi vẫn đang độc thân đúng không? Vậy nên chăm chỉ làm việc, kiếm thêm ít tiền, các cậu cũng không giống anh Dương, tuy năm nay anh Dương hơn ba mươi tuổi còn chưa có bạn gái nhưng anh ấy có tay nghề tốt, có đúng không?"

Anh Dương: "............"

Câu trước câu sau của Chu Kiến Quốc đều đụng chạm đến nỗi đau của mấy người ở đây, đợi đến khi bọn họ rời đi phòng nghỉ, anh mới lấy ra di động gửi một tin nhắn qua wechat cho La Bối, " Các đồng nghiệp của tôi khen cô vừa trẻ tuổi, xinh đẹp lại có tiền, là một bạch phú mỹ, sao, cô có thấy vui không?"

La Bối rất nhanh nhắn lại, " Tự nhiên vô duyên vô cớ họ nhắc đến tôi làm gì?"

Chu Kiến Quốc cũng không phải người hay ngượng ngùng nên kể ngắn gọn chuyện vừa rồi cho La Bối nghe, sau đó còn đắc ý dào dạt nói: " Tôi rất vui vẻ khi bị người khác ghen ghét, đố kỵ đấy!"

Nếu là người khác, La Bối chắc chắn sẽ lo lắng, nhưng việc này đặt ở trên người Chu Kiến Quốc, La Bối không có chút lo lắng nào sẽ để lại bóng ma tâm lý hay ảnh hưởng đến anh cả.

Tuy Chu Kiến Quốc say mê kiếm tiền, nhưng cô biết, anh là một người không câu nệ tiểu tiết, loại chuyện của người bình thường này, anh không thèm để trong lòng.

Anh có một tố chất tâm lý không tầm thường, từ những việc mà anh từng trải qua có thể nhìn ra được, La Bối suy nghĩ một chút, nếu cô cũng gặp chuyện như vậy thì cô nhất định không thể làm được như Chu Kiến Quốc.

Anh mạnh mẽ, tự tin, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, cứng cỏi, tích cực, La Bối không chỉ một lần tò mò rốt cuộc trước kia anh là người như thế nào, sống trong hoàn cảnh nào mới có thể tạo thành loại tính cách như vậy.

" Ngày nay người có thể hoàn toàn không để bụng đến ánh mắt và đánh giá của người khác rất ít, người như thế là người mạnh nhất." La Bối nhắn lại cho anh một câu như vậy.

Trong phòng nghỉ nhỏ hẹp, Chu Kiến Quốc đọc tin nhắn của La Bối, ngực bỗng nhiên nóng rực.

Người như anh, không có quá khứ, chỉ có hiện tại, chỉ có cô hiểu anh, loại cảm giác này...... Làm anh có chút thẹn thùng.

Đúng vậy, Chu Kiến Quốc vốn dĩ cho rằng cảm xúc thẹn thùng này không có quan hệ gì với anh trong kiếp này.

Anh thường xuyên nhanh mồm nhanh miệng, tài ăn nói rất tốt nhưng trong nháy mắt này, nếu La Bối đang đứng ở trước mặt anh thì chắc chắn anh sẽ nói lắp.

Không biết đáp lại lời khen của cô như thế nào nhưng trong lòng của anh lại bởi vì một tin nhắn của cô mà vô cùng sung sướng.

Cuối cùng anh chỉ có thể giả bộ bình tĩnh kiêu ngạo, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời lại, "Cảm ơn."

La Bối trả lời lại một icon mặt cười nhe răng, Chu Kiến Quốc nghĩ mình xuất hiện ảo giác, anh thông qua cái icon ngây ngốc này dường như thấy khuôn mặt của cô.

***

Vốn dĩ Úc Vi cho rằng Giang Tư Hàn sẽ chủ động tới tìm cô, rốt cuộc cô đi tìm bạn gái của anh, còn nói những lời uy hiếp như vậy nhưng đáng tiếc, hoàn toàn không có, một tuần đi qua, cô đã hoàn toàn thiếu kiên nhẫn nên lái xe đi vào công ty của Giang Tư Hàn, ngay cả lễ tân ở đại sảnh cũng biết cô ta đang theo đuổi Giang Tư Hàn.

Cô tìm được anh ở hành lang, anh mặc một cái áo lông màu khói, phối hợp với một cái quần bò rách, rõ ràng rất đơn giản nhưng Úc Vi vẫn bị vẻ đẹp trai của anh làm mê muội.

" Anh không có gì hỏi tôi sao? Không trách tôi sao?" Úc Vi cầm ống tay áo của anh, nhỏ giọng hỏi.

Giang Tư Hàn thoáng lui về phía sau một bước, anh nhìn Úc Vi, không buồn không vui lắc đầu, "Bối Bối nói con người của cô rất tốt, không khó xử cô ấy."

Lần đầu tiên Úc Vi có cảm giác như đánh một quyền vào bịch bông vậy, cô có chút kích động hỏi: "Sau đó thì sao? Anh không có một chút cảm giác nào sao, kể cả một chút tức giận?"

Giang Tư Hàn cảm thấy Úc Vi có chút kỳ quái, " Tôi cần phải có cảm giác gì? Bối Bối cũng nói với tôi cô ấy không thèm để ý, hơn nữa hai người cũng đâu có cãi nhau."

Úc Vi: "......"

Cô hít sâu một hơi, " Tôi thích anh, anh định thế nào?"

" Vậy thì phải là cô định làm gì mới đúng, chuyện này không có liên quan gì đến tôi mà." Giang Tư Hàn còn tốt bụng giải thích, "Hơn nữa quan hệ của tôi và Bối Bối cũng không phải như cô nghĩ, cô ấy không phải bạn gái của tôi, tôi đã đáp ứng với anh Lưu, mấy năm nay sẽ không yêu đương."

Úc Vi thật sự không biết đây là tin tức tốt hay là tin tức xấu nữa, một mặt là bây giờ Giang Tư Hàn vẫn độc thân, nhưng mặt khác, anh còn chưa có bạn gái vậy mà lại cự tuyệt cô.
"Giang Tư Hàn, tôi có thể chờ anh." Úc Vi bị chính mình làm cảm động, " Tôi chờ anh hai năm được không?"

" Đó là chuyện của cô. Úc Vi, tôi không thích cô, không muốn cùng cô ở bên nhau, có chờ hay không là chuyện của cô, không liên quan đến tôi."

Rõ ràng một lời nói tuyệt tình nhưng từ trong miệng Giang Tư Hàn nói ra lại dường như đó chính là tính cách trời sinh của anh.

Úc Vi hoàn toàn bị đánh bại.

Cô thật sự không biết nên nói cái gì nữa, nếu anh cố tình nói như vậy thì cô mới có thể tức giận nhưng.....

Giang Tư Hàn lại ấm áp nhắc nhở cô một chút, " Tôi khuyên cô không cần chờ, bởi vì bây giờ tôi không thích cô, khả năng về sau thích cô là rất nhỏ, cô còn trẻ như vậy, không cần thiết lãng phí thời gian hai năm vì tôi, đương nhiên nếu cô nguyện ý chờ thì cũng là chuyện của cô, tôi không thể ngăn cản được, chỉ cần đến lúc đó cô đừng nói là tôi cho cô cơ hội là được."

Úc Vi: "...... Được rồi, tôi biết rồi."

Cô nhận mệnh, ai bảo bây giờ cô lại thích anh chứ, sau hai năm, ngay cả chính bản thân cô cũng không thể đảm bảo sẽ còn thích anh như bây giờ không nữa, dù sao bây giờ cô thích anh thì sẽ đối xử tốt với anh, về sau không thích anh nữa thì không tốt với anh nữa là được, cô cũng không cảm thấy vất vả gì.

Úc Vi suy nghĩ đơn giản bất chấp tất cả như vậy để tự an ủi mình, anh đẹp trai và hấp dẫn như vậy, tạm thời cứ nghĩ là cô đang truy idol đi.

Không cần bất cứ ai chịu trách nhiệm, biết đâu hai năm sau cô đã sớm thích người khác.

***

La Bối giống như bình thường, sau khi tan tầm thì đi đón Chu Kiến Quốc rồi cùng nhau trở về thôn Thành Trung nhưng hai người còn chưa đi tới cửa đã nhận được điện thoại của Triệu Phiên Phiên gọi tới.
Giọng nói của Triệu Phiên Phiên rất nôn nóng, dường như là hét lên: "Bối Bối, em mau trở lại, bà nội ngã từ cầu thang xuống! Lúc này không có ai!"

Giọng nói của cô ấy rất to, ngay cả Chu Kiến Quốc đứng bên cạnh cũng nghe được.

La Bối hoang mang rối loạn nhét điện thoại di động vào trong túi, chạy nhanh về nhà, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, may mà có Chu Kiến Quốc đỡ cô không thì cô đã té ngã rồi.

Còn chưa đi đến lầu ba, cô đã nhìn thấy Triệu Phiên Phiên đang cố sức nâng bà nội La dậy, vẻ mặt bà La rất thống khổ, tuổi của bà đã lớn rồi, ngã từ cầu thang xuống đúng là không phải việc nhỏ.

La Bối vọt qua đi đỡ bà, không ngừng gọi bà nội, hy vọng bà có thể đáp lại.

Trong thôn Thành Trung cũng từng có một người già bị ngã rồi nằm liệt giường, lúc này cô hy vọng bà nội có thể tỉnh táo, nếu chỉ bị gãy xương thì cũng không phải chuyện lớn còn nếu trúng gió thật mới đúng là chuyện lớn.
Chu Kiến Quốc đi qua, không nói hai lời cõng bà La lên, anh nói với La Bối đang kinh hoảng: "Tôi cõng bà La xuống, cô đi lên nhà lấy giấy tờ rồi lập tức xuống dưới lái xe đi bệnh viện. Không cần hoảng, không có việc gì."

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, nghe lời nói của anh, La Bối cắn đầu lưỡi, bắt buộc mình phải trấn định lại rồi cô xoay người lên lầu lấy các loại giấy tờ.

Chu Kiến Quốc làm việc ở công trường trong một thời gian dài, cơ thể vốn dĩ rất khỏe mạnh, sức lực cũng lớn, cõng bà La không tốn chút sức lực nào.

Anh vừa đi xuống lầu vừa nói nhẹ nhàng với bà: " Bà ơi, cháu biết lúc này bà cũng rất hoảng loạn nhưng bà yên tâm, chắc chắn không có việc gì đâu, bà phải thật bình tĩnh, chỉ là ngã một cái, không phải chuyện lớn gì, nếu bà đau thì nói cho cháu một câu, được không?"

Đúng là bà nội La đang rất hoảng sợ, bà sợ mình trúng gió, sợ mình bị liệt, càng sợ về sau không thể chăm sóc cho cháu gái nữa.

Chu Kiến Quốc nói một vài chuyện vụn vặt với bà La để dời đi lực chú ý của bà.

Một đường lái xe đi vào bệnh viện, bà nội La bị bác sĩ đẩy đi vào, bọn họ chờ bên ngoài, Triệu Phiên Phiên gọi điện thoại cho hàng xóm nhờ trông hộ con trai, thật ra cô cũng rất sợ hãi bởi vì bà nội La đã 70 tuổi rồi, người trẻ tuổi ngã cầu thang thì cùng lắm cũng chỉ gãy xương nhưng người già lại không như vậy.

La Bối không có cách nào bình tĩnh trở lại, vừa rồi trong cả đoạn đường lái xe vào bệnh viện cô đã dùng hết sự bình tĩnh của mình rồi.

Lúc này, cô đỡ tường đi vào cầu thang thoát hiểm, ngồi trên bậc thang, ôm đầu gối, vẻ mặt bất lực.

Cô chưa từng sợ hãi như vậy, năm đó sau khi tan học trở về biết cha mẹ chạy trốn thì cô cũng không thấy sợ hãi vì cô còn có bà nội.

Bà nội là người thân duy nhất của cô trên đời này, là trụ cột tinh thần của cô, từ trước đến nay cô không dám suy nghĩ, nếu có một ngày bà nội không còn nữa thì cô sẽ làm sao?

Chẳng sợ cha mẹ cô vẫn còn trên đời thì đối với cô, nếu không còn bà nội thì cô cũng chỉ là đứa trẻ mồ côi mà thôi.
Chu Kiến Quốc tìm thấy La Bối ở cầu thang thoát hiểm, anh thở dài một hơi, đi qua, ngồi bên cạnh cô, thấp giọng an ủi, " Tôi thấy bà nội La vẫn còn nhận biết xung quanh, cô không cần quá lo lắng."

Không biết vì sao khi nghe thấy lời an ủi này, từ khi bắt đầu thành niên chưa từng rơi một giọt nước mắt thì lúcnày La Bối lại khụt khịt, khóc nức nở.

Chu Kiến Quốc vỗ nhẹ lên bả vai của cô để an ủi.

"La Bối, bây giờ không phải lúc để yếu ớt, cô phải kiên cường hơn bất cứ ai. Bởi vì bà nội cần cô, cho nên bây giờ cô cùng tôi đi qua kia chờ bà nội, được rồi, đừng khóc nữa." Giọng nói của Chu Kiến Quốc mềm xuống, dịu dàng hơn bao giờ hết, anh dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ dành cô: "Bối Bối, không khóc nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.