Hai bà cháu La Bối cùng có một ưu điểm, đó là bất kể tò mò về người khác như thế nào, chỉ cần đối phương không chủ động đề cập đến,hai người tuyệt đối sẽ không mở miệng truy vấn.
Như bây giờ, La Bối thật sự rất tò mò về thân thế của Giang Tư Hàn,anh làm công việc gì, vì sao có thể sống thê thảm như vậy.Anh còn trẻ kể cả có đi rửa bát ở quán cơm cũng không đến mức làm chính mình đói đến xanh xao vàng vọt như vậy.
Anh có tay có chân,khuôn mặt lại đẹp trai, thật ra muốn tìm một công việc cũng rất dễ dàng, ít nhất có thể nuôi sống bản thân.
Nhưng mà mặc kệ tò mò như thế nào, La Bối cũng không nghĩ đến việc đi hỏi......
Bọn họ không thân cũng chẳng quen, chẳng qua chỉ là quan hệ chủ nhà và khách thuê mà thôi.
Sau khi đem cua và trái cây đưa cho Giang Tư Hàn, La Bối cũng không có lý do vẫn luôn đứng ở cửa nhà người khác.
Ngay lúc La Bối chuẩn bị rời đi, Giang Tư Hàn gọi cô lại, do dự hỏi: "Đứa bé của Triệu tiểu thư hiện tại có khỏe không?"
Ngày đó anh chỉ ở lại bệnh viện đến khi xác nhận đứa bé sinh ra bình an, một tháng nay, cũng chưa thấy Triệu Phiên Phiên.
"Bé tốt lắm." La Bối nghĩ nghĩ lại nói, "Thiếu chút nữa quên mất, Phiên Phiên rất cảm ơn anh,cuối tuần này bé con làm đầy tháng,nếu anh rảnh thì đến tiệc đầy tháng của bé con ăn một bữa cơm đi?"
"Cuối tuần?"
"Vâng. Chỉ tính toán mời vài người thôi cho nên chỉ ở nhà tôi làm một bàn tiệc nhỏ."
Giang Tư Hàn gật gật đầu, "Vậy được,cuối tuần tôi sẽ lên."
Ở đây trẻ con làm đầy tháng hoặc là cho bao lì xì, hoặc là là chuẩn bị lễ vật, nhưng La Bối cảm thấy, mặc kệ là loại nào,cũng đều làm khó Giang Tư Hàn, nên nói: "Phiên Phiên chỉ tính toán mời mọi người ăn một bữa cơm nhỏ để chúc mừng, cho nên anh đừng chuẩn bị bao lì xì, chúng tôi đều không chuẩn bị, lễ vật anh cũng đừng mua, cái gì bé con cũng đều có rồi, mua cũng không dùng......" La Bối dừng một chút, "Nếu không,anh mang đàn ghi-ta của anh lên để hát cho bé con một bài chúc mừng đi,bài hát sinh nhật cũng được làm không khí sinh động một chút."
Cô có khá nhiều kinh nghiệm trong giao tiếp, phát hiện khi nói chuyện cùng cùng thẳng nam là không thể quanh co lòng vòng mà phải gọn gàng dứt khoát.
Giang Tư Hàn lập tức liền gật đầu đáp ứng, "Được."
Xem anh đáp ứng nhanh như vậy,chắc anh cũng không tự đi chuẩn bị lễ vật hoặc là bao lì xì đâu nhỉ?
***
La Bối không nghĩ tới chính mình còn có thể nhìn thấy Lôi Vũ Hạo.
Chuyện là như thế này, La Bối đi theo bà chủ ra ngoài xã giao, hôm nay tới là một nhà hàng hải sản rất có danh tiếng trong thành phố.Nhìn từ bề ngoài cũng khá có khí phái của khách sạn năm sao,lần này là bà chủ có việc nhờ người ta nên bảo La Bối đi đến bãi đỗ xe từ cốp xe lấy một chai rượu vang đỏ.
La Bối vừa tới bãi đỗ xe, còn chưa tìm được xe của bà chủ lại nghe được có tiếng người tranh cãi.
Cô dừng động tác trong tay, nghiêng tai bắt đầu nghe lén.
"Tôi không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hủy bỏ hôn ước còn không thèm nghe máy của tôi nữa?"Giọng nói của người phụ nữ có chút sắc bén"Không phải chúng ta đã thương lượng trước rồi à, sao bây giờ lại như thế này.Bây giờ tất cả mọi người đều biết là anh hủy hôn,ann không muốn kết hôn cùng tôi,anh đem tôi đặt ở vị trí nào?"
Giọng nói lạnh nhạt khách khí của đàn ông vang lên sau đó, "Lư tiểu thư,tôi cũng đã nói rất rõ ràng với cô rồi, trước kia tôi đồng ý làm vợ chồng trên danh nghĩa với cô, nhưng hiện tại tôi không muốn.Nếu cô cứ tiếp tục dây dưa, cuối cùng mọi người đều khó coi."
"Lôi Vũ Hạo,anh cho rằng tôi không biết sao? Có phải bởi vì ả thư kí trước kia của anh không, tôi đã biết hai người có vấn đề mà."Người phụ nữ cười lạnh, "Anh muốn cưới cô ta à?Ả ta thì có thể trợ giúp gì cho anh chứ,hình như cha mẹ ả đều qua đời rồi thì phải.Kể cả có cho ả làm tình nhân của anh, ả cũng không xứng.Anh còn muốn cho ả ta làm Lôi phu nhân sao?"
La Bối ngẩn ra,cô ngồi dậy,nhìn sang bên kia, khoảng cách có chút xa, cô lại còn bị cận thị.Nhưng xem chiều cao của người đàn ông thì khá giống Lôi Vũ Hạo.
Hơn nữa Lôi Vũ Hạo gọi người phụ nữ là Lư tiểu thư, La Bối suy đoán,đây là cảnh nam chính và nữ phụ cãi nhau.
Dựa theo cốt truyện, Lôi Vũ Hạo và Lư tiểu thư đã giải trừ hôn ước, hắn đã bất đầu ý thức được tầm quan trọng của Triệu Phiên Phiên, nhưng cũng chả để làm gì, hắn căn bản không tìm thấy cô, cũng không biết cô sinh con cho hắn.
Lôi Vũ Hạo bị lời này của Lư tiểu thư chọc giận, nhưng hắn vẫn có thể khống chế được bản thân, càng tức giận, ngữ khí của hắn càng bình tĩnh, "Không cần cô lo lắng."
Sau khi nói xong lời này hắn đi luôn, ngay sau đó là tiếng giày cao gót "Cộp cộp cộp".Trong chốc lát, bãi đỗ xe khôi phục yên tĩnh, có lẽ hai người kia đều đi rồi.
La Bối nghĩ thầm có lẽ sắp đến diễn biến mà mọi người đọc đều chờ mong, trước ngược nữ sau ngược nam, hiện tại bắt đầu ngược Lôi Vũ Hạo rồi.
Cô còn nhớ rõ trong giấc mơ của mình,sau khi Triệu Phiên Phiên bỏ đi, hơn hai năm kia, Lôi Vũ Hạo sống cũng vô cùng thống khổ.Nói là cái xác không hồn cũng không quá, hắn dành hết tâm tư để đi tìm cô, mỗi một lần cho rằng có hi vọng, kết quả lại là thất vọng.Nhưng xem hắn có bộ dáng tự ngược kia cô còn ăn được thêm mấy bát cơm.
Thật ra có mấy lần,cô cũng định nói cho Triệu Phiên Phiên là Lôi Vũ Hạo đang tìm cô, nói cho cô về sau cô sẽ gả cho Lôi Vũ Hạo.Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.Lời nói ra nhất thời thì thoải mái đấy nhưng cô không biết thay đổi cốt truyện thì sẽ có hậu quả gì nên cô cũng không dám mạo hiểm đi thử.
Trải qua hơn hai năm chia ly có lẽ Lôi Vũ Hạo sẽ càng thêm quý trọng Triệu Phiên Phiên.Nếu cho bọn họ gặp lại nhau quá nhanh, Lôi Vũ Hạo có thể sẽ không biết quý trọng như vậy?
Mỗi chi tiết trong cốt truyện có lý lẽ riêng,cô không thể thay đổi, cũng không dám thay đổi.
Người ta nói sau khi phụ nữ có con,đàn ông hay chồng đều xếp phía sau, lời này đặt ở trên người Triệu Phiên Phiên thì rất chính xác.
Lúc trước La Bối nhìn thấy Triệu Phiên Phiên có lúc còn sẽ thấy một tia mất mát ưu thương, hiện tại hoàn toàn không có.Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được,trong nhà có một bé con thì làm gì còn thời gian rảnh rỗi mà đi thương tâm khổ sở?Bận rộn muốn chết, hơn nữa có Thần Bảo Bảo tiếp thêm sức mạnh Triệu Phiên Phiên đã thỏa mãn lắm rồi.Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của Triệu Phiên Phiên là có thể ở bên con trai nhìn bé khỏe mạnh trưởng thành mỗi ngày, còn ba của bé thì...... Triệu Phiên Phiên quyết định hoàn toàn buông xuống.
Hôm nay là ngày đầy tháng của Thần Bảo Bảo.
Bé giờ đây đã bụ bẫm hơn cũng trắng trẻo hơn,giống mỗi đứa bé khác, mỗi ngày đều chỉ ăn ngủ ngủ ăn, nên khóc thì khóc, nên quậy thì quậy, không đặc biệt ngoan, cũng không đặc biệt hư.
Điều kiện hữu hạn nên tiệc đầy tháng của tổng giám đốc bá đạo tương lai cũng không được làm long trọng,thậm chí so với một đứa trẻ nhà giàu thì có thể gọi là vô cùng keo kiệt.
Hôm nay Thần Bảo Bảo cũng mặc quần áo mới, bởi vì uống no sữa rồi nên bé rất vui vẻ để mọi người vây xem,bé rất thích bà La, bị bà ôm cũng không phản đối.
Dáng người Triệu Phiên Phiên còn không có hoàn toàn khôi phục, rốt cuộc là ở cữ, còn phải cho con bú, mỗi ngày được bà La bồi dưỡng.Nhưng mà so với khi mới sinh cũng đã gầy đi không ít. La Bối nghĩ cô ấy thêm ít thịt như vậy so với trước kia càng đẹp mắt hơn.
Người được mời cũng không nhiều nhưng vẫn có thể ghép thành một bàn.
Đồ ăn cũng rất phong phú, có thịt có canh còn có hải sản, bánh kem, Giang Tư Hàn vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.Đã rất lâu rồi anh không được ăn một bữa cơm phong phú như vậy.Cũng may cũng không có ai chú ý đến anh.Chỉ có La Bối biết,anh ăn ba chén cơm to,hình như thật sự là đói lắm rồi.
Nhìn tuổi tác của Giang Tư Hàn phỏng chừng cũng xấp xỉ tuổi cô, lượng cơm ăn bình thường của thanh niên vốn dĩ đã lớn chắc là ngày thường bị đói nên mới gầy như vậy.
Chờ ăn uống no đủ,trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui vẻ.
Lúc này La Bối mới chủ động nhắc nhở, Giang Tư Hàn ôm cây đàn ghi-ta,anh ngồi cách khá xa Thần Bảo Bảo, sợ âm thanh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến thính giác của bé.
Tuy rằng anh ngồi trên ghế, tuy rằng trong phòng đều là trang trí xưa cũ ,anh cũng chỉ mặc áo sơmi quần jean,tuỳ ý đi dép lê,dáng người anh gầy gò,cảm giác chỉ cần một cơn gió là có thể bị thổi bay.Vậy mà trong nháy mắt khi anh đánh đàn,thì người thanh niên luôn trầm mặc ấy như thu hút mọi ánh đèn xung quanh trở nên vô cùng loá mắt.
Giọng hát của anh rất êm tai, như là vì âm nhạc mà sinh ra.
Ngay cả Thần Bảo Bảo cũng an tĩnh lại, trong phòng mỗi người đều chuyên chú nhìn về phía anh, nghe anh ca hát.
Bài hát này La Bối trước nay chưa từng nghe, rất êm tai.
Giữa trưa ngày mùa thu, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào,ánh nắng ấm áp đó chiếu sáng trên người anh,cả người anh đều đắm chìm trong âm nhạc.
Ở thời đại mì ăn liền như hiện nay, bài hát này của anh không quá thích hợp,ý cảnh, cùng với giai điệu êm tai của nó, yêu cầu con người phải tĩnh tâm mới có thể cảm thụ và thưởng thức được.
Sau khi anh vừa đàn vừa hát xong một bài hát,người vỗ tay đầu tiên là bà La.
Giang Tư Hàn ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, có cảm giác không nói lên lời,anh dụng tâm ca hát như vậy hình như cho tới bây giờ cũng chỉ có bọn họ là nghiêm túc lắng nghe.
La Bối cũng không thường xuyên nằm mơ, vậy mà vào buổi tối hôm đầy tháng của Thần Bảo Bảo cô lại nằm mơ.
Mơ thấy cũng là một quyển tiểu thuyết mà cô chưa từng xem nói là tiểu thuyết thì hơi quá vì thật ra chỉ là một ít đoạn chuyện ngắn mà thôi.
Chuyện xưa là thế này, nam chính từ nhỏ đặc biệt thích âm nhạc, học cũng là âm nhạc.Nhưng mọi người đều biết muốn học âm nhạc làm nghệ thuật đều rất tốn tiền.Trong nhà căn bản không có điều kiện để anh thực hiện mộng tưởng, vì vậy sau một lần tranh chấp với ba mẹ, nam chính đi tới một thành phố xa lạ.Anh quyết định ở đây thực hiện ước mơ, ngay từ đầu anh cũng vô cùng mong chờ tài năng của mình có một ngày được phát hiện, nào ngờ anh lại liên tiếp vấp phải trắc trở.Trên tay anh không có bao nhiêu tiền.
Anh không thể đi hát rong ngoài đường,xin tiền người qua đường,anh không làm được.Anh cũng đi hát ở quán bar,nhưng nhạc của anh không phải nhạc thị trường, không phải thể loại mà nhiều người thích cho nên anh bị sa thải, bởi vì ngoại hình của anh, có người mời anh làm diễn viên phụ trong một bộ phim chiếu mạng.Tuy rằng đây không phải ước mơ của anh nhưng sinh hoạt túng quẫn làm anh không thể không làm việc,anh thử đem mơ ước và công việc tách ra.
Ai cũng không nghĩ tới,anh dựa vào một bộ phim chiếu mạng không đặc sắc lại có thể được biết đến, nam chính cũng không nổi bằng.Anh bắt đầu đóng phim truyền hình, thượng đế cũng chiếu cố anh,trên phương diện đóng phim này phải nói là anh vô cùng có thiên phú, hơn nữa đặc biệt có mị lực.Sau đó anh nhanh chóng được đóng phim điện ảnh.Lại vô cùng may mắn khi anh không đến ba mươi tuổi đã trở thành ảnh đế.
Chờ sau khi anh có tiền có danh tiếng,anh lại bắt đầu đi thực hiện ước mơ của nình,lúc này mọi người mới phát hiện,anh không chỉ đóng phim tốt,hát cũng rất tuyệt.Tuy rằng nền công nghiệp đĩa nhạc đình trệ nhưng với mức độ nổi tiếng của anh, doanh số bán đĩa lại vô cùng cao, thuận theo tự nhiên lại tổ chức một buổi biểu diễn, có người nói bản thân anh là một kỳ tích.
Trong làng giải trí từ trước đến nay vừa là thiên vương lại là ảnh đế thật sự quá ít.
Thậm chí anh trở thành biểu tượng của một thời đại.Sau khi anh nổi tiếng rốt cuộc cũng có người nguyện ý nghiêm túc lắng nghe giai điệu của anh.