Tác giả: Lâm Miên Miên
Dịch: Lili.
Chẳng lẽ Cố Khiêm Ngôn không muốn cùng La Bối ở bên nhau sao? Chắc chắn là không phải, từ ngày đó thổ lộ, anh đã nhìn ra được, chỉ cần anh có thể chứng minh mình độc thân thì chắc chắn La Bối sẽ đồng ý. Bọn họ thích nhau, hấp dẫn lẫn nhau nhưng người mà La Bối thích là Chu Kiến Quốc. Tuy trong xương cốt anh vẫn là Chu Kiến Quốc, vẫn là người mà cô thích nhưng có một số việc lại không giống nhau, đây là sự thật, anh không xác định La Bối có thể chấp nhận khi anh là Cố Khiêm Ngôn hay không.
Lúc trước khi anh còn chưa biết mình là ai đã từng nghiêm túc phân tích cho La Bối hậu quả của việc kết hôn giữa người bình thường với hào môn, đó đều là lời thật lòng của anh. Không thể bởi vì hiện tại anh trở thành nhà giàu thì suy nghĩ của anh sẽ thay đổi.
Bất kể là ai thì cũng không thể phủ nhận, trên thế giới này, kẻ có tiền sẽ có càng nhiều lợi thế so với người bình thường, người thường mua một căn phòng có thể tiêu hết tích tụ trong nhà, có khi còn bởi vì củi gạo mắm muối mà đánh cãi nhau còn kẻ có tiền thì mua một căn phòng giống như một mớ rau. Chuyện xưa cô bé lọ lem không phải không tồn tại, nhưng một câu "Sau khi kết hôn bọn họ sống hạnh phúc đến cuối đời" cũng không thể tổng quát được toàn bộ cuộc sống hôn nhân.
Cố Khiêm Ngôn có thể bảo đảm sẽ toàn tâm toàn ý đối với La Bối, tuyệt đối sẽ không hai lòng cũng sẽ tôn trọng cô, nhưng rốt cuộc anh cũng không phải cô nên không thể xác định việc trở thành phu nhân nhà họ Cố có phải cuộc sống mà cô muốn không?
Nhưng mà những việc này Phương Cảnh Châu không hiểu, bé còn quá nhỏ.
Cố Khiêm Ngôn thật đúng là mất ngủ, thật ra La Bối cũng không tốt hơn là mấy, cô dứt khoát ôm chăn đi tầng dưới tìm Triệu Phiên Phiên nói chuyện phiếm.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Triệu Phiên Phiên cũng khá rối rắm. Cứ hai ba ngày, Lôi Vũ Hạo lại đến, cô cũng không thể ngăn cản anh ta đến xem con, Lôi phu nhân còn không biết chuyện này, bằng không Triệu Phiên Phiên còn phải lo lắng chuyện Lôi gia muốn đoạt lại con, cho dù Lôi Vũ Hạo đã nhiều lần bảo đảm tuyệt đối sẽ không tranh đoạt quyền nuôi con với cô. Trong lòng cô vẫn rất sợ hãi, người làm mẹ thì uy hiếp lớn nhất chính là con cái.
La Bối kể chuyện Chu Kiến Quốc là Cố Khiêm Ngôn cho Triệu Phiên Phiên nghe, đây cũng không phải bí mật, mấy ngày này những người khác cũng sẽ dần dần biết thôi.
Triệu Phiên Phiên không hề kinh ngạc, cô ấy bình tĩnh nói: "Tiểu Chu vừa thấy đã không phải người thường, nhìn khí chất toàn thân và cách nói năng, nếu nói không phải xuất thân từ một gia đình giàu có thì chị cũng không tin."
La Bối tiếp tục ngại ngùng nói: "Lúc trước anh ấy thổ lộ......"
Triệu Phiên Phiên càng bình tĩnh: "Chị biết chắc hai người sẽ ở bên nhau."
"Em cũng định sẽ ở bên anh ấy." La Bối suy nghĩ đơn giản hơn nhiều so với Cố Khiêm Ngôn: "Em nghĩ kỹ rồi, nếu nhà bọn họ không đồng ý thì em sẽ chia tay, nhà bọn họ không đồng ý là khinh thường em, cảm thấy em không xứng với anh ấy, em sẽ không thể gả đến một gia đình như vậy, tuy bọn họ có tiền, nhưng em cũng là cha mẹ sinh, không thể ủy khuất chính mình, cũng không cần cúi đầu."
Triệu Phiên Phiên thở dài một hơi: "Chị cảm thấy người nhà cậu ấy sẽ đáp ứng thôi bởi vì Tiểu Chu cũng không phải là người dễ khuất phục."
"Vâng, thật ra em đã sớm quen biết ông nội anh ấy, ông nội anh ấy nói, ông rất quý em, còn cha mẹ anh ấy thì nghe nói là không quan tâm mấy việc này......" La Bối cười cười: "Giữa chúng em cũng không có cản trở gì nên em chuẩn bị đáp ứng anh ấy còn chuyện tương lai thì để sau rồi nói, nếu hai người không còn tình cảm thì lại chia tay thôi, cũng không cần nhất định phải có một kết quả."
"Em nghĩ thoáng như vậy là rất tốt." Triệu Phiên Phiên an ủi La Bối: "Nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý, cuộc sống hào môn và vòng xã giao của họ cũng không đơn giản, em phải thích ứng."
"Chuyện này thì càng đơn giản, nếu em kết hôn với người khác cũng vẫn phải làm quen họ hàng nhà đó, nếu thấy không ai không hợp thì sau này ít giao tiếp là được, cũng không cần quá để ý cái nhìn của người khác, em sẽ không vì lấy lòng người khác mà ủy khuất bản thân. Chỉ cần bản thân mình không cảm thấy kém cỏi là được rồi."
Triệu Phiên Phiên cười gật đầu: "Đúng là như vậy, nếu thấy ở bên nhau không còn vui vẻ thì chia tay cũng được."
La Bối lại nói: "Em nghĩ rồi em sẽ nói với anh ấy, nếu còn muốn ở bên em thì chúng ta yêu đương còn nếu không thì coi như không có chuyện gì."
***
Mãi cho đến 3,4 giờ sáng Cố Khiêm Ngôn mới ngủ, Phương Cảnh Châu thức dậy rất sớm, hơn 6 giờ đã nháo loạn làm anh tỉnh. Đứng ở trước gương, Cố Khiêm Ngôn nhìn quầng thâm mắt của mình, nghĩ thầm, xứng đáng, anh cần gì phải nói nhiều với một đứa trẻ như vậy, đấy, cuối cùng tra tấn mình như thế này đây.
Buổi chiều Phương Cảnh Châu phải ngồi tàu hỏa về quê, hai người một lớn một nhỏ đứng ở bên cạnh bồn rửa tay cùng nhau đánh răng.
Bọn họ rửa mặt rất nhanh, Cố Khiêm Ngôn lập tức đưa Phương Cảnh Châu đi ra thôn Thành Trung, đi đến xếp hàng ở một cửa hàng mà La Bối thường xuyên mua mì xào và bánh bao.
Cố Khiêm Ngôn hít sâu một hơi, anh cảm thấy kể cả anh có khôi phục kí ức thì có lẽ cũng không thể khôi phục thói quen như trước kia. Bây giờ anh chỉ cần một miếng cơm rang rưới sa tế thêm một cây đậu que chua ngọt ăn cùng, nghĩ đến thôi là đã thấy chảy nước miếng đương nhiên anh yêu nhất vẫn là sủi cảo mà bà La gói.
Cả đời này anh có thể không ăn bào ngư tổ yến và hải sản cũng được.
Lúc này còn chưa phải giờ cao điểm, rất nhanh đã đến bọn họ, Cố Khiêm Ngôn mua không ít, lúc này mới nắm tay Phương Cảnh Châu trở về thôn Thành Trung.
Phương Cảnh Châu uống sữa đậu nành nóng hổi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nói với Cố Khiêm Ngôn: " Chú Tiểu Chu, buổi chiều cháu phải đi rồi, nếu chú theo đuổi được Bối Bối thì nói với cháu một tiếng nhé."
"Sao, chả lẽ còn phải được cháu đồng ý nữa hả?"
"Đó là đương nhiên."
Cố Khiêm Ngôn cười nhạo: "Nếu chú vui thì chú sẽ kể với cháu."
"Vậy chú nhất định lúc nào cũng phải vui vẻ đó."
Lúc Cố Khiêm Ngôn mang theo Phương Cảnh Châu đi gõ cửa, La Bối cũng mới rửa mặt xong, cô mặc áo ngủ lông xù, trên đầu còn đeo băng đô rửa mặt.
"Chuẩn bị ăn sáng, mua mì xào và bánh bao mà em thích ăn rồi đây, gọi cả bà La cùng nhau ăn luôn."
Vài phút sau, mấy người ngồi quanh bàn ăn bữa sáng.
Cố Khiêm Ngôn đột nhiên nói: "Bà La, Bối Bối, hợp đồng sắp đến hạn rồi, cháu sẽ không gia hạn hợp đồng tiếp để tránh lãng phí."
Bà La sửng sốt: "Tiểu Chu, cháu muốn dọn đi à?"
"Vâng ạ, trong nhà còn phòng." Cố Khiêm Ngôn nhìn La Bối lại nói: "Phòng còn rất lớn, về sau có cơ hội, cháu sẽ đưa bà và Bối Bối đến ở cùng."
La Bối: "......"
"Chuyện của cháu chắc Bối Bối sẽ nói với bà sau đến lúc đó thì bà sẽ rõ hơn."
Thật ra Cố Khiêm Ngôn muốn tiếp tục ở lại thôn Thành Trung, nhưng anh cũng biết ông nội tìm anh trở về là có chuyện quan trọng muốn làm. Anh khôi phục thân phận, phải gánh vác trách nhiệm của mình hơn nữa anh cũng có tự tin mặc dù mình không ở đây nhưng trong lòng Bối Bối sẽ vẫn có anh.
Vốn dĩ bà La đang có chút thương cảm, cho rằng Tiểu Chu muốn từ bỏ nhưng nghe câu sau thì lại nghĩ có cơ hội.
"Phòng kia của cháu có to bằng nhà của Bối Bối không?" Bà La trêu chọc anh.
Cố Khiêm Ngôn vậy mà còn nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không bằng ạ."
Đây một khu nhà cho thuê có sáu tầng, tuy Cố gia là một khu biệt thự nhưng đúng là không có sáu tầng.
Cố Khiêm Ngôn lại nói: "Chị Bối vẫn là bà chủ nhà, em vẫn sẽ đi theo chị Bối kiếm ăn."
La Bối gắp cho anh một cái bánh bao ý là muốn bịt miệng anh lại.
Cố Khiêm Ngôn lập tức không nói nữa
Người ở ga xe lửa không ít, nhìn theo thím Trần và Phương Cảnh Châu lên xe, lúc này La Bối mới quay đầu lại nhìn về phía Cố Khiêm Ngôn: "Tối nay anh có rảnh không?"
"Nếu người khác hỏi thì anh không rảnh nhưng nếu là em thì đương nhiên anh có thời gian rồi."
"Tối nay em mời anh ăn cơm."
Hai người vẫn đi quán ăn khuya, nơi này trước kia bọn họ vẫn thường xuyên tới, ông chủ cũng quen mặt bọn họ nên còn tặng thêm món ăn.
La Bối trêu chọc anh: "Bây giờ anh đã là Cố tổng, không biết còn ăn được mấy món này không."
Cố Khiêm Ngôn lườm cô một cái: "Chỉ cần ăn ngon thì cái gì anh cũng ăn được."
Thật lòng anh cảm thấy mấy món Michelin còn không ngon bằng một chén đầy mì thịt thái sợi.
Hai người nhanh chóng ăn xong mấy món ăn trên bàn. Chờ sau khi ăn xong vẫn cùng đi bộ tiêu thực như trước, La Bối có một loại ảo giác giống như chưa có gì thay đổi, anh vẫn là anh nhưng nghĩ lại có lẽ về sau sẽ dần dần thay đổi thôi.
Nhưng cô là người chỉ nói đến hiện tại, tương lai thì để tương lai tính, nếu mỗi người đều lo nghĩ chuyện chưa xảy ra thì chẳng phải cuộc sống này quá mệt mỏi sao, ngược lại còn xem nhẹ cảm xúc hiện tại nữa.
La Bối dừng lại bước chân, Cố Khiêm Ngôn cũng dừng lại theo.
Anh nhận ra cô có chuyện muốn nói với anh chẳng qua anh không biết có phải cô muốn cự tuyệt lời tỏ tình lúc trước của anh hay không.
Lúc La Bối lấy đồng hồ ra, tim Cố Khiêm Ngôn cũng dâng đến cổ họng, chắc không phải cô sẽ trả lại anh đấy chứ? Vậy thì quá ngốc! Anh phải lo lắng thay cô, đây là một chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ đấy!
Kể cả muốn cự tuyệt anh thì cũng đừng trả đồng hồ lại cho anh chứ!
Ở cạnh anh lâu như vậy mà cô không học được chút thông minh nào sao?
"Đừng nhìn em như vậy, em không định trả cái đồng hồ này lại cho anh đâu." La Bối quá hiểu anh, vừa thấy vẻ mặt của anh đã biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì.
Cố Khiêm Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
La Bối lại lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội, cô tiến lên một bước, nhét ngọc bội vào trong tay anh, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào anh, trên má từ từ ửng đỏ nhưng cô không tránh né ánh mắt anh mà vẫn dũng cảm nhìn anh: "Em không có đồ gì quý giá để tặng anh nhưng lúc trước anh tặng em đồ quý giá nhất trên người anh cho em, đây là miếng ngọc bội còn lại lúc nhà em còn giàu có, bà nội nói cái này rất đáng giá, em cũng không biết giá trị cụ thể là bao nhiêu......"
"Cho dù anh là Chu Kiến Quốc hay là Cố Khiêm Ngôn, đối với em cũng không có gì khác nhau, em cũng không biết tương lai sẽ ra sao nhưng hiện tại em muốn nói với anh, em thích anh, thích đến nỗi muốn tặng anh vật em quý trọng nhất, có lẽ tương lai chúng ta sẽ chia tay, có lẽ sẽ mãi mãi ở bên nhau nhưng điều đó cũng không quan trọng. Quan trọng là hiện tại em muốn ở bên anh."
"Nếu anh đồng ý ở bên em thì chúng ta sẽ yêu đương còn nếu không......"
Cô còn chưa nói xong đã nghe được Cố Khiêm Ngôn vội vàng lớn tiếng trả lời: "Anh đồng ý."
P/S: Xúc động quá, cuối cùng anh chị cũng ở bên nhau mà truyện thì sắp hết rồi.