Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 92: Ba mẹ



Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili
Hôm nay La Bối đi làm tiện thể tính toán tài sản trên danh nghĩa và lợi nhuận hiện tại của mình.

Cửa hàng không người và máy bán hàng tự động thì không cần phải nói, nhờ sự nỗ lực nửa năm nay đã có khoảng sáu bảy khách sạn đặt máy bán hàng tự động. Vào lúc kinh doanh tốt hoặc dịp lễ lạt, cửa hàng không người cũng tăng lên ba chi nhánh, nói tóm lại, riêng loại kinh doanh này, mỗi tháng lợi nhuận cũng có gần hai ba vạn.

Đồ dùng một lần cũng đã kí hợp đồng cung ứng cho vài khách sạn, lợi nhuận cũng tương đương với máy bán hàng tự động......

Riêng kinh doanh hai loại này, lợi nhuận mỗi tháng cũng được khoảng năm vạn.

Đương nhiên, lợi nhuận lớn nhất hiện tại vẫn là shop online và cửa hàng bảo dưỡng oto. Sau khi cô và Cố Khiêm Ngôn chia nhau kinh doanh thì lúc kinh doanh tốt, lợi nhuận một tháng có thể lên đến mười vạn, dù lúc kinh doanh không tốt thì một tháng cũng có hơn năm sáu vạn. Một năm trước, La Bối quả thực không dám tưởng, cô vẫn duy trì liên hệ với đồng nghiệp lúc trước tiếp nhận lại công việc của cô thì tiền lương cũng không khác cô khi đó là mấy. Qua một năm, tiền lương tăng 500 tệ, cộng thêm các khoản phúc lợi linh tinh khác thì mỗi tháng cũng mới chỉ được trên dưới bảy tám ngàn.

Đối với người mới tốt nghiệp đại học được hai năm thì tiền lương như vậy đã không tệ rồi dù sao đó cũng chỉ là một công ty nhỏ.

Còn thu nhập của cô tăng gấp mười lần so với trước kia.

Hơn nữa mấy tháng trước cô mua một đợt lá trà, hai ngày trước bán lại kiếm giá chênh lệch cũng được ba bốn vạn. Hiện tại La Bối không có nhu cầu tiêu tiền nhiều nên cũng tiết kiệm được mấy chục vạn. Cô suy nghĩ rồi thương lượng với bà nội, trước tiên trả hết nợ, cô và bà nội không còn nợ nần nên nhẹ cả người. Từ khi cô có ký ức thì hình như vẫn không ngừng trả nợ, bây giờ thì tốt rồi, tính cả tiền lợi nhuận kinh doanh và tiền thuê nhà, mỗi tháng cô có mười mấy vạn, có lẽ không cần chờ đến cuối năm, chỉ khoảng tháng năm là cô có thể gom đủ tiền mua phòng rồi!

La Bối rất cao hứng nói với Cố Khiêm Ngôn, "Chờ em mua phòng, một hai năm sau em sẽ kiếm đủ tiền để tự trang trí nhà theo sở thích của em, lúc đó em cũng không có áp lực với khoản vay tiền mua nhà, mỗi tháng em còn có tiền thuê nhà nữa mà."

Cố Khiêm Ngôn trêu ghẹo cô, "Anh đã nói là em sẽ có nhiều tiền mà, nếu em muốn tự mình trang trí thì nên mua phòng lớn một chút, nếu thiếu tiền thì anh vẫn còn một ít."

La Bối khó tránh khỏi tâm động, "Vậy anh nói mua lớn như thế nào?"

"Ít nhất phải có ba phòng ngủ hai phòng khách." Cố Khiêm Ngôn đã nghĩ sẵn rồi, "Một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, một phòng để làm phòng giải trí cũng có thể làm thư phòng hoặc phòng cho khách. Mua phòng nhỏ còn không bằng kiếm đủ tiền để mua phòng lớn hơn."

"...... Cũng được." La Bối suy nghĩ về sau cô và bà nội cùng ở đó nên đúng là phải mua phòng lớn một chút, có lẽ chính bản thân cô cũng chưa phát hiện, ở trong lòng, cô đã tính toán để lại một phòng cho Cố Khiêm Ngôn.

Thật ra điều kiện của La Bối đã rất tốt rồi, tốt hơn đại đa số những người đang phải chật vật kiếm sống ở thành phố này.

Cô có một tòa nhà cho thuê ở thôn Thành Trung, việc này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là kể cả cô không làm gì thì cuộc sống vẫn đầy đủ.

Nghĩ đến tương lai, La Bối tràn ngập chờ mong.

Tuy rất thực tế nhưng cô cũng chỉ muốn mua phòng mua xe...... Nhưng nghĩ đến có thể tự mình mua một căn phòng rồi trang trí theo sở thích, cô thực sự chờ mong.

***

Sự thật chứng minh, mặc dù ký ức của Cố Khiêm Ngôn không đầy đủ, nhưng năng lực và thủ đoạn của anh vẫn không khác gì trước đây, không, còn lợi hại hơn trước.

Anh rất nhanh quen thuộc với công việc của mình, hơn nữa, các nhân viên trong Cố thị phát hiện, tiểu Cố tổng hình như không giống như trước, không thể nói không giống chỗ nào nhưng cảm giác thay đổi tốt hơn. Mấy lão già cổ đông lôi tổ tông mười tám đời nhà họ Cố ra mắng, bây giờ bọn họ cũng nhận ra, Cố Khiêm Ngôn chẳng bị làm sao. Lão cáo già họ Cố cố ý đưa Cố Khiêm Ngôn đi rèn luyện để ông ta rảnh tay đối phó bọn họ. Bây giờ sắp kết thúc mới gọi cháu trai lão trở về, kế sách đúng là âm hiểm.

Ông nội Cố nhìn thấy Cố Khiêm Ngôn vẫn quen thuộc với công việc thì yên tâm. Bây giờ ông cũng nghĩ thoáng hơn, nếu đã quyết định giao công ty cho cháu trai thì phải tin tưởng nó, nếu cháu trai thật sự không nghe ông thì chắc ông cũng vẫn có chút thất vọng.

Hôm nay, giống như mọi ngày ông nội Cố ở nhà đọc sách, viết chữ. Đột nhiên quản gia tiến vào nói đứa con trai và con dâu vô dụng của ông về nhà còn muốn nói chuyện với ông.

Ông nội Cố quá hiểu biết con trai và con dâu mình, nên không cần suy nghĩ ông cũng biết chúng muốn nói gì.

Quả nhiên, mới vừa ngồi xuống, ông đã nghe con trai mình do dự hỏi: "Ba, con nghe nói, Khiêm Ngôn có bạn gái?"

Mí mắt ông nội Cố không thèm nâng lên, "Ba không biết, con đi hỏi con trai con đi."

Ba Cố không lên tiếng, ông phải hỏi như thế nào đây? Ông liếc mắt nhìn vợ một cái, vứt nhiệm vụ này cho bà.

Thật ra cũng không phải hai vợ chồng không quan tâm gì con trai mình, rốt cuộc Cố Khiêm Ngôn là con trai duy nhất của họ, bọn họ cũng rất yêu nó nhưng con trai là một người có chủ kiến và mạnh mẽ nên từ khi nó lên cấp hai thì nó đã không nghe bọn họ rồi.

Hai vợ chồng còn rất vui vẻ vì con trai tài giỏi. Hai người bọn họ là có kế hoạch ăn no chờ chết, nhưng gia sản nhà họ quá lớn nếu đến đời bọn họ bị phá sản thì trong lòng cũng rất áy náy, cũng may bọn họ sinh một đứa con trai quá thông minh, chuyện này cũng coi như một đóng góp vẻ vang trong lịch sử Cố gia.

Mẹ Cố trợn mắt nhìn chồng rồi nói với cha chồng: "Ba, mấy ngày nay chúng con cũng không gặp được Khiêm Ngôn, ba cũng biết tình tình nó rồi đấy, bọn con đâu dám hỏi, nếu nó có bạn gái thật thì không sao chứ nếu không có thì nó còn trách bọn con giục nó kết hôn."

"Đúng vậy, lúc trước ba giục nó yêu đương kết hôn, nó còn cãi lại chứ nói gì chúng con."

Ông nội Cố ho khan một tiếng.

Nhắc nhở con trai và con dâu đừng nhắc lại chuyện đó, chuyện bị cháu trai nói là Ung thư sinh đẻ đúng là không phải chuyện hay ho gì.

Ba Cố và mẹ Cố lập tức không nói.

"Khiêm Ngôn đúng là đang yêu, ba rất thích cô bé kia, ba cũng nói trước với hai đứa, con bé không phải người trong vòng của chúng ta." Ông nội Cố liếc mắt nhìn hai người, "Gia cảnh bình thường nhưng người rất tốt, chủ yếu là Khiêm Ngôn rất thích, về sau nếu gặp con bé thì hai đứa phải tôn trọng đó."

Ba Cố lập tức nói: "Ba, ba cứ yên tâm, chỉ cần Khiêm Ngôn thích là được, hơn nữa, chuyện môn đăng hộ đối này rất lạc hậu, con là bố chồng làm sao lại khó xử con dâu, từ xưa đến nay, chỉ có mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu thôi."

"Tôi nói này Cố Đình Quân, anh nói vậy là có ý gì, anh nói tôi sẽ gây khó dễ cho bạn gái của Khiêm Ngôn sao?!" Mẹ Cố hừ một tiếng, "Chỉ cần con trai tôi yêu đương thì tôi vui mừng hơn bất kì ai, tôi cũng là người có học thức đấy, tôi không thèm xen vào quan hệ giữa con trai và con dâu, người qua cả đời với con trai cũng không phải tôi, tôi ăn no rảnh quá hay sao mà đi đắc tội con dâu?"

Tóm lại là hai người đều không muốn đắc tội với cô con dâu tương lai này, trong lòng bọn họ rất rõ, nếu muốn cả đời trôi qua thoải mái, ăn no chờ chết, chơi bời lêu lổng thì trước kia dựa vào cha mẹ, sau này già rồi không phải dựa vào con trai sao? Bọn họ cũng rất hiểu con trai mình, nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới yêu đương, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết nó thích cô bé kia thế nào, bọn họ cũng không phải đầu óc kẹp cửa hay úng nước mà đi lên mặt với con dâu?

Ông nội Cố một giây cũng không muốn nhìn dáng vẻ vô dụng này của bọn họ nên phất tay đuổi họ đi như đuổi gà.

Chờ sau khi ba Cố và mẹ Cố đi ra thư phòng, hai người lại thương lượng một chút.

"Nghe ba nói thì có lẽ không lâu nữa Khiêm Ngôn sẽ đưa bạn gái đến nhà, anh nói chúng ta chuẩn bị quà gì gặp mặt nhỉ?"

"...... Tôi biết làm sao được, Khiêm Ngôn cũng đã bao giờ đưa bạn gái về nhà đâu."

"Không thì cô đi hỏi Khiêm Ngôn một chút, cô bé thích cái gì để chúng ta chuẩn bị."

"Sao anh không đi hỏi đi, sao lần nào cũng là tôi? Miệng anh dùng để trang trí à!"

"Cô là mẹ, chuyện này không phải mẹ hỏi thì thích hợp hơn à."

"Còn anh vẫn là ba nó đấy, dù sao tôi sẽ không hỏi, muốn hỏi thì anh đi mà hỏi."

"Không thì cứ tặng một bao lì xì là dễ nhất."

"Vậy nếu đến lúc đó Khiêm Ngôn không hài lòng thì cứ nói là ý kiến của anh nhá."

Ba Cố nóng nảy, "Sao cô lại thế chứ!"

"Tôi là thế đó, đây là ngày đầu anh biết tôi à?" Mẹ Cố trợn mắt, "Không nói chuyện với anh nữa, tôi hẹn người đi đánh bài rồi."

***

La Bối bận đến buổi tối 10 giờ mới tan tầm về nhà, sau khi nói chuyện điện thoại với Cố Khiêm Ngôn năm phút thì mới tắm rửa chuẩn bị ngủ.

Hiện tại ngày nào cô cũng rất bận rộn, đặt lưng trên giường không đến năm phút đã đi vào giấc ngủ.

Lâu nay cô không mơ nhưng lần này lại có một giấc mộng rất kì lạ bởi vì cô cũng đóng vai trò người ngoài cuộc để xem một quyển tiểu thuyết mà nữ chính lại chính là cô ——

Nam chính là tổng tài bá đạo mất trí nhớ. Do một lần ngẫu nhiên mà đi khu nhà cho thuê của nữ chính, hai người cùng nhau kinh doanh dần dần nảy sinh tình cảm. Sau khi nam chính khôi phục trí nhớ thì hai người ở bên nhau, trên phương diện tình cảm tương đối thuận lợi, không có nữ phụ, cũng không có nam phụ, không có thân thích cực phẩm, cũng không có gia trưởng phản đối, thuận theo tự nhiên ở bên nhau, thuận theo tự nhiên kết hôn sinh con.

Kết thúc chuyện, nữ chính đã hơn bốn mươi tuổi, công ty do cô thành lập cũng chính thức lên sàn chứng khoán, hơn hai mươi tuổi gả cho nam chính tổng tài bá đạo, hai mươi năm sau, cô cũng thành một tổng tài bá đạo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.