Ta chẳng qua chỉ lấy trộm một hạt trân châu của nàng, nhưng nàng lại lấy trộm cả trái tim của ta… Câu nói ấy tuy không lớn nhưng đã dội vào trái tim ta, làm dậy lên hàng nghìn lớp sóng.
Nhìn gương mặt y, y đã nhắm mắt, chỉ có gió lạnh thi thoảng thổi qua, hất tung mấy sợi tóc lòa xòa trước trán y. Bây giờ mới hiểu
sâu sắc thâm ý trong lời nói của y khi xưa.
Cáo bệnh về quê, lưu luyến cố hương.
Có nghĩa là sau khi chết sẽ trở về cố hương, mà y lại hy vọng ta trở thành cố hương của y. Tiên sinh, đúng không?
Nhưng vì sao y không nói ra?
Bức tranh cây thị y vẽ khi ấy cũng không muốn tặng ta, còn vòng vo một hồi, tìm thầy khắc lên nắp hộp rồi mới tặng ta.
Cắn môi, ta thật sự thấy rất buồn.
“Tử Nhi…”
Đột nhiên y khẽ gọi ta.
Giật mình kinh ngạc, ta nín thở, nói: “Có ta!”
Y vẫn không mở mắt, chỉ khẽ khàng nói: “Ngủ đi, hãy quên những lời ta vừa nói.”
“Tiên sinh…”
“Thứ hắn có thể cho nàng, ta lại không thể. Đợi đến khi nào ra ngoài, ta sẽ xin thuốc giải giúp hắn, hắn không chết.”
Lời y nói khiến ta run rẩy, bỗng chốc vỡ òa trong nước mắt. Y không biết Hạ Hầu Tử Khâm đã có thuốc giải, nhưng cho dù như vậy, tới nước này rồi mà y vẫn có thể giúp ta cứu mạng hắn…
Tiên sinh, tiên sinh ơi, người khiến ta chịu sao thấu?
Hít thật sâu, ta hỏi y: “Ngài biết ai có thuốc giải ư?”
Song y im lặng, lát sau mới khàn khàn đáp: “Nàng không cần hỏi việc này, tóm lại, ta đã có cách.”
Ta trầm mặc, y vẫn có người y cần bảo vệ, quả thật ta không nên làm khó y nữa. Chần chừ, cuối cùng ta đứng dậy, rời khỏi chỗ y,
nhìn bóng lưng y, ta khẽ nói: “Đã có thuốc giải rồi nhưng Hoàng thượng
mẫn cảm với bạc hà, vì vậy không uống nổi.”
Ta thấy rõ bờ vai y run lên, cơ thể bất động, y chỉ nói:
“Yên tâm, hắn sẽ không chết, ta có thể kêu Liêu Hứa tới trị bệnh cho
hắn, y thuật của Liêu Hứa cao siêu, chắc chắn có thể chữa khỏi.”
Ta siết chặt hai tay, y thật sự rất hiểu ta. Biết ta không
thể không có Hạ Hầu Tử Khâm, y mới nói ra những lời như vậy.
Cả một đêm mất ngủ.
Lúc trời sáng, y vẫn đang ngủ, ta đứng dậy, rón rén ra
ngoài. Tìm đến chỗ có quả dại hôm qua, ta hái một ít, lại ngắt lá cây
đựng nước rồi mới quay lại. Vừa vào trong hang, có lẽ do nghe thấy tiếng động, y đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn thấy ta, dường như y thở phào nhẹ
nhõm. Y khẽ hỏi: “Sao dậy sớm thế?”
Ta tiến lên, nửa quỳ trước mặt y, đưa nước cho y rồi nói:
“Tiên sinh, uống chút nước trước đã, ta vừa đi tìm đồ ăn, không thể để
bụng đói được.”
Y không nói gì, cẩn thận đón lấy, uống vài ngụm. Hai người
ăn quả dại xong, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút lúng túng.
Ta nhìn y, thấy y hơi nghiêng mặt đi, không nhìn ta. Sắc
mặt y rất kém nhưng ở chốn hoang vu, hẻo lánh này, ta biết tìm thuốc cho y ở đâu đây? Ta cũng không biết Liêu Hứa cho y uống thuốc gì.
Nghĩ một chút, ta cất tiếng: “Tiên sinh, chi bằng chúng ta tự ra ngoài.”
Hai đồng tử y co lại, y buột miệng nói: “Không được!”
“Vì sao?” Vì lo lắng cho sức khỏe của y, ta nghĩ cứ mất thời gian ở đây cũng không phải là cách hay.
Y thở dài một tiếng rồi nói: “Ra khỏi nơi này là lãnh thổ của Bắc Tề.”
Ta thoáng kinh sợ, hóa ra vì y lo lắng cho ta. Thanh Dương
trơ mắt nhìn chúng ta rơi xuống, vậy thì người của Bắc Tề chắc đều biết, nữ tử rơi xuống cùng y chính là quân sư của thiên triều. Một khi ta rơi vào tay bọn họ, hậu quả như thế nào, không cần nói cũng biết.
“Nhưng…”
Xua tay ra hiệu cho ta đừng nói nữa, y lên tiếng: “Đợi đi,
nếu không ngoài dự liệu, tối nay hoặc sáng sớm ngày mai sẽ có người
xuống.”
Đúng thế, sẽ có người xuống nhưng người xuống là người của
phe nào? Đó mới là điều mà ta và y đang rối ren trong lòng, thế nhưng,
không ai muốn nói ra.
Bất luận là người của phe nào xuống trước, cho dù chúng ta
không nói đối phương ở đâu thì các binh sĩ cũng sẽ men theo hẻm núi này
để tìm kiếm, vì thế ai được cứu thì người kia tất bị bắt làm tù binh.
Điểm này không cần nghi ngờ.
Khẽ siết hai tay, đó cũng là kết quả mà cả ta và y đều không muốn nhìn thấy.
Thở phào một hơi, nếu ta đoán không sai, người của Bắc Tề
sẽ xuống trước. Thứ nhất, họ ở rất gần đây, thứ hai, chắc chắn họ thông
thuộc địa hình nơi này hơn. Ta cũng biết, tới lúc đó, y sẽ sống chết bảo vệ sự an toàn cho ta, y thà chết cũng sẽ không để xảy ra chuyện, bằng
không, y sẽ không xả thân cứu ta tới hai lần.
Cắn môi, ta vẫn lo lắng, không biết phía Hạ Hầu Tử Khâm thế nào rồi. Diêu Thục phi đã đến chưa
Bỗng khép mắt, hy vọng mọi việc đều ổn, như vậy mới không uổng công ta đã làm nhiều việc đến thế.
Buổi chiều, trời bắt đầu trở lạnh. Ta phát hiện ra bệnh của y sẽ tái phát nặng hơn vào buổi tối, nhưng ta cảm thấy vui mừng vì y
không ho ra máu như hôm qua, còn ta, chẳng thể làm gì ngoài việc trông
nom y.
Tới buổi sáng ngày thứ hai, ta vẫn còn đang say giấc thì
loáng thoáng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Giật mình sửng sốt, ta bò dậy, hiển nhiên y cũng nghe thấy, y ngồi dậy, nhìn ta vẻ cảnh giác. Ta
do dự giây lát, cuối cùng đứng lên, định ra ngoài thì y kéo tay ta, nói
nhỏ: “Để ta đi!”
“Tiên sinh…”
“Đợi ở đây!” Giọng y khẽ khàng, nói xong liền ra ngoài.
Ta định lên tiếng gọi y song cuối cùng lại che miệng.
Người đến là ai? Trong lòng thầm hỏi hết lần này đến lần khác nhưng ta không dám nghĩ đến đáp án.
Chẳng mấy chốc, y đã trở lại, khóe môi thoáng hiện nét cười, bước lên đẩy ta, nói: “Đi thôi!”
Đi thôi!
Y chỉ nói hai từ, vô cùng nhẹ nhàng, thản nhiên. Còn ta cảm thấy toàn thân run rẩy, ý gì ta còn không hiểu ư? Người đến là người
của thiên triều!
Y nói: “Đi thôi!”, vậy còn y?
“Tiên sinh!” Ta lo lắng túm lấy tay y, ta cũng biết nơi này không có chỗ trốn. Rất nhanh thôi, binh sĩ của thiên triều sẽ dốc toàn
lực tìm kiếm y. Như vậy, tất yếu sẽ là sống phải thấy người, chết phải
thấy xác!
Nhưng ta không muốn!
Nghiến răng, ta nói: “Ta không đi!” Lúc này, sao ta có thể
để y lại một mình? Cho dù y có thể thoát được kiếp nạn này nhưng một
mình y thì phải làm thế nào? Lúc y sinh bệnh, ai sẽ chăm sóc cho
Y khẽ cười: “Nàng không đi, bọn họ cũng sẽ tìm thấy ta.”
Tìm thấy ta cũng đồng nghĩa với việc tìm thấy y, đúng không?
Nước mắt rưng rưng, ta nói: “Nếu tiên sinh nhất quyết không thừa nhận mình là quân sư của Bắc Tề thì sẽ thế nào?”
Rõ ràng ánh mắt y thoáng sững sờ, y bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Không thể, Trần Lâm nhận ra ta.”
Ta tròn mắt nhìn y, Trần Tướng quân nhận ra y? Trần Tướng
quân biết y là Thái tử tiền triều? Cho nên nếu y nói y không phải là
quân sư của Bắc Tề thì Trần Tướng quân là người đầu tiên không tin, đúng không? Trong lòng trở nên nặng nề, Trần Tướng quân thuộc phái bảo
hoàng, nếu biết Thái tử tiền triều còn sống, Trần Tướng quân sẽ đối xử
với y thế nào, đó là điều ta không dám nghĩ đến.
Tới lúc đó, cho dù ta cầu xin Hạ Hầu Tử Khâm tha cho y,
nhưng còn Thái hậu? Lúc này, tình người vô cùng mong manh, tất cả đều
lấy giang sơn làm trọng. Ta không phải không hiểu đạo lý này.
Ngẩng lên nhìn y, ta hỏi: “Y đến rồi sao?” Câu này hỏi cũng như không. Nếu Trần Tướng quân chưa đến, Tô Mộ Hàn sẽ không nói những
lời vừa nãy.
Y gật đầu.
Còn ta đột nhiên giật mình. Ta nghĩ ra rồi!
Quay người làm rối tung đống cỏ khô dưới đất, giấu mấy quả
dại còn thừa vào khe hở trong bụi cỏ bên ngoài, ta kéo tay y đi ra phía
ngoài rồi nói: “Tiên sinh còn nhớ ở đáy vực có một đầm nước sâu không?”
Trời không tuyệt đường sống của con người, không phải sao? Nơi này không đến mức chẳng có một chốn để ẩn náu.
Y kinh hãi, buột miệng nói: “Không được, nàng không biết bơi.”
“Nhưng ngài biết.” Ta tin y.
“Tử Nhi…” Y đứng s
Ngoái đầu nhìn y qua làn nước mắt, ta run run nói: “Tiên sinh đừng để ta áy náy cả đời, được không?”
Đối đầu với y quả thật không phải là điều ta mong muốn, giờ đây sao ta có thể chấp nhận cục diện mình được cứu còn y bị bắt làm tù
binh chứ?
Đó là điều tuyệt đối không thể.
Hai người lặng lẽ đi ra chỗ đầm nước, xa xa không biết có ai đang gọi: “Công chúa…”
Ta nhìn Tô Mộ Hàn một cái rồi dứt khoát nhảy xuống đầm
trước. Trời lúc này đã sáng hẳn, cái lạnh lập tức xộc lên từ dưới chân.
Ta nghiến răng chịu đựng, Tô Mộ Hàn ôm lấy người ta để ta không bị chìm
xuống.
Rất nhiều người gọi ta hết lần này đến lần khác, quả thật
ta muốn xem rốt cuộc người đến là ai, cố gắng nhìn nhưng vì cỏ dại quá
cao nên hoàn toàn không nhìn thấy.
Đợi các binh sĩ tìm tới gần, chúng ta mới dìm đầu mình
xuống. Phía dưới đầm nước sâu, âm thanh bên trên đã trở nên mơ hồ, gần
như không nghe rõ. Ta loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi: “Cố Tướng quân”, trong lòng sửng sốt, Khanh Hằng đã đến!
Tay đang nắm tay Tô Mộ Hàn bất giác siết chặt hơn, xin lỗi
Khanh Hằng, lần nào cũng khiến huynh phải lo lắng cho ta, thế nhưng ta
không còn cách nào, ta không thể bỏ mặc tiên sinh ở lại một mình.
Có bóng ai đó bước tới, ta vô cùng sợ hãi, Tô Mộ Hàn ôm lấy ta từ từ chìm xuống. Đầm nước này rất sâu, lúc này ta đã gần như không
nhìn thấy bóng dáng người phía trên.
Một lúc sau, không biết có ai nói: “Tìm mãi mà không thấy không phải bị mắc ở lưng chừng núi chứ?”
Đúng thế, không tìm thấy, vậy thì chỉ có khả năng đó, không phải sao? Nếu thật sự như thế, việc tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn hơn
rất nhiều.
Rất nhiều người dừng lại ở đây rất lâu để tìm kiếm, ta sắp
không cầm cự nổi. Xung quanh lạnh quá đi mất, ta càng túm chặt tay y. Y
dường như ý thức được, ghé sát lại, đặt môi y lên môi ta, hà h cho ta.
Tới khi người bên trên đều đã tản đi, ta cảm thấy lực trên tay y bỗng mạnh hơn, phút chốc cơ thể ta trồi lên mặt nước.
Cố gắng hết sức để túm lấy ngọn cỏ dài bên cạnh, ta bò lên, thở hổn hển. Lúc ngoái đầu, không thấy bóng dáng của Tô Mộ Hàn. Lòng
chùng xuống, quay người nhào tới ven đầm nước, ta gọi: “Tiên sinh! Tiên
sinh…”
Ta sợ hãi, y đâu? Vì sao y không lên?
“Tiên sinh!” Ta bật khóc nức nở, có phải do đợi lâu quá nên y không cầm cự được không?
Đúng lúc ta cảm thấy bất lực thì trông thấy mặt đầm từ từ
nổi bong bóng, sau đó thấy y trồi lên khỏi mặt nước. Ta vừa mừng vừa sợ, vội kéo tay y, sợ y bất cẩn chìm xuống lần nữa.
Tay phải của y không có sức, ta chỉ có thể kéo y lên trên, một tay y ấn vào ngực, thở không ra hơi.
“Tiên sinh!” Ta đỡ y ngồi dậy, cả hai đều ướt sũng, từng giọt nước chảy tong tong.
Cuối cùng y bật ho, lông mày nhíu chặt, có vẻ rất khó chịu.
Thở hổn hển, dựa vào người ta, y lên tiếng: “Ta không sao.”
Ta ra sức gật đầu, đương nhiên y không sao, nhất định phải
không sao. Cũng may hôm nay ánh mặt trời chói chang, hơn nữa không có
gió, nếu không, ngồi ở đây chắc chắn sẽ lạnh vô cùng.
Hai chúng ta ngồi nghỉ ở ven đầm rất lâu, y phục trên người chẳng mấy mà đã khô. Đỡ y đứng dậy, ta nói: “Tiên sinh, bây giờ còn có
thể ra ngoài không?”
Người tiến vào là người của thiên triều, thực ra không cần
ta nói, thông minh như y ắt đã biết, Bắc Tề nhất định đã xảy ra chuyện,
không phải bị đánh đuổi đến mức rút lui thì cũng là chuyện khác. Nếu
không, Thanh Dương tuyệt đối sẽ không bỏ mặc y.
Y im lặng, quay người tiến lên phía trước. Ta đi theo, thực ra ta hy vọng khi ra ngoài có thể gặp được Thanh Dương. Giao y cho
Thanh Dương, ta mới an lòng, bởi lẽ ta biếtThanh Dương thật sự yêu
thương y. Bên cạnh y cần một người như Thanh Dương chăm sóc, bảo vệ.
Đáy vực này rất dài, chúng ta đi tới tận lúc sẩm tối mới
nhìn thấy đoạn cuối cùng. Lúc này vách đá hai bên không còn cao, đi lên
trên khoảng hơn hai mươi trượng là có thể nhìn thấy phong cảnh bên
ngoài.
Thành trì của Bắc Tề gần với nơi này nhất chính là Tông Hộ.
Dọc đường đi, ta cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến lạ
thường, không trông thấy một người nào. Mặc dù nơi này cách địa điểm
giao chiến giữa thiên triều và Bắc Tề khoảng một dặm song cũng không thể không nhìn thấy một bóng dáng nào. Điều đó chỉ có thể chứng tỏ, đại
quân của thiên triều đã vượt biên giới.
Hơn hai mươi cây cầu treo đã bị chặt đứt, vậy thì đại quân
chỉ có thể đi đường vòng, nơi này tịch mịch như thế, chứng tỏ đại quân
đã đi vòng sang đường khác.
Siết chặt hai tay, người thống lĩnh đại quân lúc này là ai?
Hạ Hầu Tử Khâm?
Nghĩ tới đây, trong lòng ta kinh hãi. Nếu quả thật như vậy, ta sẽ vui mừng nhưng cũng cảm thấy rối ren.
Nếu thật sự là hắn, thế thì độc tố trong người hắn đã được
giải, không tìm thấy ta, hắn chắc chắn cho rằng ta đã chết. Thế nhưng ta không thể bỏ mặc tiên sinh, không thể để y rơi vào tay hắn. Một khi làm lớn chuyện, không ai có thể bảo vệ được y, giống như chuyện ta phạm tội khi quân, ta hiểu sâu sắc điểm này.
Quay sang nhìn nét mặt ảm đạm của y, nhớ tới lúc ở đáy vực, y từng nói, khoảnh khắc y nhìn thấy ta ở doanh trại chính của Bắc Tề, y đã biết trận chiến này Bắc Tề sẽ thua thảm hại.
Thực ra, tất cả mọi kế hoạch của y đều không có vấn đề, y thua bởi y không phải là người hạ độc Hạ Hầu Tử Khâm.
Ha, thế sự luôn nực cười đến vậy.
Việc y đã hứa với Thừa Diệp, cuối cùng không thể thực hiện
được. Hạ Hầu Tử Khâm đã hạ lệnh vượt biên, như vậy ắt sẽ thâu tóm cả
giang sơn của Bắc Tề. Dựa vào tính cách của hắn, ta không hoài nghi chút nào về điểm này.
Khi chúng ta tới Tông Hồ, tòa thành này đã bị đánh chiếm,
đại quân rõ ràng nhanh hơn chúng ta rất nhiều. Thế thì, khi Cố Khanh
Hằng đưa người xuống đáy vực, chắc chắn đã chia đại quân thiên triều ra
làm hai đội, bên này đã công thành xong.
Ta nghĩ không cần phải đi tiếp, Bắc Tề đã không giữ được rồi.
Thực ra điều ta lo lắng nhất chính là Thanh Dương ở đâu? Cả đại phu Liêu Hứa mà bọn họ luôn dẫn theo nữa, giờ đang ở chỗ nào?
Đến dưới thành Tông Hồ, ta dừng bước, song y vẫn định tiến lên.
Cổng thành đã bị phá nát, trên dòng sô hộ thành nổi lềnh phềnh những cột gỗ, cung tên, thậm chí có cả xác người.
Ta kéo y, nói: “Tiên sinh đừng đi nữa!”
Y nhíu chặt mày, nói: “Lỗi lầm của ta đã khiến biết bao nhiêu người phải chết, ta… khụ khụ…”
“Tiên sinh, không thể trách ngài.” Ta lắc đầu. “Sao ngài
không hiểu chứ? Hai quân đối đầu nhau thì sẽ có kết quả như thế này.
Chiến tranh tàn khốc như vậy đấy, không phải sao?”
Trong mắt hiện lên nỗi đau, y chán nản nói: “Đúng, ta biết, nhưng trong lòng ta rất đau đớn.”
Lòng ta nhói đau, tiên đế nói không sai, tính y không màng danh lợi, hoàn toàn không thích hợp với cuộc sống như vậy.
Y không nhìn ta, đi thẳng vào trong thành.
Tông Hộ chỉ là một tòa thành nhỏ nằm ở biên giới, bây giờ
thành vỡ, thiên triều không để lại binh sĩ trấn thủ, có lẽ vì phía trước nó là lãnh thổ của thiên triều nên Hạ Hầu Tử Khâm cho rằng không cần
thiết. Nơi này giờ chẳng khác nào một tòa thành chết.
Trong thành đầy xác chết của binh sĩ nhưng không hề có xác
của bách tính. Đi một vòng cũng không thấy người nào còn sống sót, ta
tiện thể đi vào nhà của một người dân để lấy mồi lửa, nhìn thấy trong
nhà vẫn còn đang nấu đồ ăn. Xem ra chiến sự đột nhiên bùng phát, mọi
người đều ra đi vội vàng.
Tìm hai bộ y phục để cả hai thay rồi đi ra. Lúc này trời đã tối, ta lên tiếng: “Tiên sinh, đừng đi nữa!” Đi tiếp, ta e là y sẽ càng đau lòng.
Y trầm mặc, không nói gì.
Buổi tối, bọn ta tùy tiện tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không thấy Tô Mộ Hàn đâu, ta vô cùng sợ hãi, tìm một lượt cả trong lẫn ngoài vẫn không thấy bóng dáng y. Gào thét tên y rất lâu cũng không thấy có người đáp lời. Lúc quay trở lại
gian nhà đó, ta mới nhìn thấy dòng chữ y viết trên tường: “Tử Nhi, quay
trở về đi, không cần lo lắng cho ta!”
Chỉ một dòng chữ đơn giản như vậy, ngoài ra không còn gì
khác. Ta cảm thấy trái tim như có tảng đá đè nặng trĩu, y đi rồi, y đã
đi một mình!
“Tiên sinh… Tiên sinh…”
Mặc cho ta gào rách họng cũng không nghe thấy tiếng y trả lời.
Thực ra y biết, chỉ khi tìm thấy Thanh Dương, ta mới an tâm rời đi. Thế nhưng đang buổi loạn lạc, tìm một người chẳng dễ dàng chút
nào. Y không muốn liên lụy đến ta nên mới bỏ đi. Song ta làm sao an lòng được?
Một mình ngồi ngẩn ngơ chờ đợi trong căn nhà, từ lúc trời
sáng, cho tới khi màn đêm buông xuống, ta vẫn không thấy y trở lại. Y đã hạ quyết tâm ra đi nên sẽ không quay lại.
Nước mắt lã chã rơi, tiên sinh, vì sao không để ta làm nốt
việc cuối cùng này cho người? Ta chỉ muốn thấy người được bình an!
Y thật tàn nhẫn, đến cơ hội cuối cùng cũng không dành cho
ta. Nhớ tới lần đầu tiên ta và y gặp gỡ, hôm đó có sấm sét, y lạnh lùng
nói, sấm ngừng rồi, ra ngoài đi!
Xưa nay y đều nói năng vô tình khi muốn đuổi người khác. Còn lần này, y không đuổi ta mà tự mình lặng lẽ rời đi.
Y sẽ không đi sâu vào Bắc Tề nữa, bởi vì y biết, là như vậy sẽ khiến ta lo lắng. Ta hiểu y mà. Ta cũng không thể đi tiếp, nhỡ may
bị người ta nhận ra thì gay go.
Dựa vào bản đồ Trường Hồ trong trí nhớ, ta biết còn có một con đường nhỏ có thể đi từ Bắc Tề sang thiên triều.
Theo trí nhớ, ta tìm thấy con đường trở về lãnh thổ thiên
triều. Bước nhanh hơn về hướng doanh trại của thiên triều, ta không biết lúc này Hạ Hầu Tử Khâm có ở đó hay không, song ta không còn lựa chọn
nào khác.
Chạy rất lâu mới nhìn thấy lều trại quen thuộc từ xa. Lại
gần, ta mới mỉm cười tiến lên, loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi tiếng
“nương nương”. Trong lòng sửng sốt, ta sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng có ai đó gọi mình, bởi vì ở đây ta chưa từng là “nương nương”, bọn họ chỉ
gọi ta là “công chúa”.
Như vậy, tiếng “nương nương” này chắc chắn là để gọi Diêu Thục phi!
Nàng ta thật sự đã đến rồi! Thế thì Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không sao, đúng không?
Đứng khựng lại, tìm chỗ ẩn náu, nàng ta ở đây, ta sẽ không ngu ngốc mà xông ra như vậy.
Thư gửi cho nàng ta là do ta viết, nữ tử biết rõ chuyện của phu thê Trương Lăng và Chu Du Thường hồi đó chắc chắn là phi tần trước
đây, Diêu Thục phi chỉ cần hỏi dò một chút sẽ biết, trong quân doanh
từng xuất hiện duy nhất một nữ tử là ta.
Nàng ta không phải kẻ ngốc, cho dù ta nói ta là công chúa
của Đại Tuyên, cho dù dung mạo của ta không giống với trước kia, nàng ta cũng sẽ không buông tha cho ta.
Có lẽ nàng ta không thể nào hiểu được tại sao dung nhan của ta thay đổi, nhưng nàng ta chỉ tin tưởng vào phán đoán của chính mình,
không phải ư?
Hạ Hầu Tử Khâm có ở trong trướng hay không, ta không biết, cho nên ta không thể đi ra, chỉ có thể chờ đợi.
Hít thật sâu, ta ngồi xuống, ôm đầu gối. Còn may, ta vẫn
mang theo kim ấn của Công chúa Trường Phù bên mình, chưa đánh rơi, có lẽ lúc quan trọng vẫn có ích.
Tới khi trời tối, bắt đầu trở lạnh, không chịu được, ôm lấy hai vai, lại đợi một lúc lâu mới nghe thấy có người thúc ngụa chạy tới
trong màn đêm, ta giật mình sợ hãi, cố gắng mở to mắt nhìn về phía đó.
Đợi họ tới gần, ta mới nhìn rõ đó là Hiển Vương!
Tới trước cổng doanh trại, y ghìm ngựa, lập tức có một binh sĩ ra dắt ngựa cho y. Những người phía sau y cũng lần lượt xuống ngựa,
ta do dự giây lát, cuối cùng chạy ra gọi y: “Vương gia!”
“Kẻ nào?” Các binh sĩ cảnh giác chĩa mũi giáo vào ta.
Nghe y gọi tiếng “công chúa”, các binh sĩ kia vội vàng thu
lại binh khí, đồng thanh hô: “Công chúa thứ tội, chúng thuộc hạ có mắt
mà không thấy núi Thái Sơn.”
Ta nào có thời gian mà so đo với bọn họ, bước thẳng lên hỏi vương gia: “Hoàng thượng đâu?”
Vẻ mặt Hiển Vương vô cùng mệt mỏi nhưng trông thấy thần sắc ta rất tốt, y chỉ nói: “Hoàng thượng ở trong doanh trại, sao công chúa
trở về một mình? Những người được phái đi tìm công chúa đều không nhìn
thấy người.”
Ta đành kiếm đại một cái cớ: “À, bản cung không gặp bọn họ, tự mình ra khỏi hẻm núi.” Dừng một lát, ta vội hỏi: “Hoàng thượng thế
nào rồi?” Khi thốt ra câu hỏi này, ta mới cảm thấy không ổn, lúc ấy vẫn
đang giấu y chuyện Hạ Hầu Tử Khâm bị trúng độc, bây giờ ta lại hỏi như
vậy. Song y không để ý, chỉ đáp: “Bệnh của Hoàng thượng cũng sắp khỏi
rồi, có điều…” Y hơi nhíu mày. “Thục phi đã đến.”
Có thể thấy ngữ khí của y đầy vẻ bất mãn.
Ta cười. “Bản cung cũng là nữ tử, sao Thục phi nương nương không thể tới chứ?”
Y cười mỉa. “Công chúa không biết đấy thôi, Thục phi dựa
vào thế lực của cha mình, ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo. Nếu nàng ta cũng
có thể hành quân đánh trận giống công chúa, bản vương sẽ không thèm quan tâm tới nàng ta đến đây.”
Ta buồn bã, Hiển Vương đâu biết, nếu Diêu Thục phi không đến, Hạ Hầu Tử Khâm e là…
Nhưng tất nhiên ta sẽ không nói cho y biết những điều này.
Y dẫn ta vào trong rồi nói: “Công chúa vào trong đi, Hoàng
thượng mà biết người trở lại, nhất định sẽ rất vui mừng. Lần này công
chúa đã khiến cho đại quân Bắc Tề đại bại, quân ta có thể tiến công sâu
hơn vào lãnh thổ Bắc Tề, công chúa chính là một đại công thần!”
Ta chợt hỏi y: “Đại quân thiên triều đánh tới đâu rồi?”
“Cách kinh thành của bọn họ khoảng bốn, năm mươi dặm.” Lúc y nói, ngữ khí tràn đầy hưng phấn.
Ta giật mình sửng sốt, nhanh đến vậy sao?
“Là… ý của Hoàng thượng à?”
Y cười, nói: “Là ý của tất cả các tướng sĩ!”
Ta im lặng, y lại nói: “Ngày thứ hai công chúa mất tích,
bệnh của Hoàng thượng liền khởi sắc. Bản vương thấy rất kỳ lạ, đại quân
Bắc Tề giống như đống cát rời, không chịu nổi một đòn tấn công!”
Có vẻ Diêu Thục phi thật sự rất quan tâm đến Hạ Hầu Tử
Khâm, bằng không, nàng ta không thể tới nhanh như vậy, ắt hẳn nàng ta đã ngày đêm đi gấp, ngựa không dừng vó.
Còn về việc đại quân Bắc Tề tan tác, không ra đội hình như
Hiển Vương nói, đó là vì Bắc Tề không chỉ mất đi quân sư mà còn cả chủ
soái của toàn quân. Bọn họ không ai có thể ngờ, Hàn Vương của Bắc Tề và
quân sư là cùng một người. Đại quân thiên triều cho dù không có ta thì
vẫn còn Hạ Hầu Tử Khâm thống lĩnh. Như vậy, đại quân hai bên không thể
nào so sánh với nhau được.
Hít thật sâu, ta hỏi y: “Vậy quân ta có bắt sống được Hàn
Vương không?” Người ta muốn hỏi tới đương nhiên là Thanh Dương.
Nghe vậy, Hiển Vương có phần giận dữ, đáp: “Tất nhiên là không, hắn giống như bốc hơi giữa nhân gian vậy
Thoáng yên tâm, Thanh Dương không rơi vào tay thiên triều,
vậy thì sẽ có một ngày nàng ta tìm thấy Tô Mộ Hàn. Giờ đây, bọn họ đương nhiên không thể tìm thấy nàng ta, ai có thể ngờ Hàn Vương đeo mặt nạ
tối hôm đó là một nữ tử chứ?
Hiển Vương đưa ta tới doanh trướng của Hạ Hầu Tử Khâm, bên
ngoài vẫn là tầng tầng lớp lớp ngự tiền thị vệ canh giữ. Bọn họ đều nhận ra ta, thấy chúng ta đi tới, vội vàng hành lễ.
Lý công công nghe thấy bèn đi ra, lúc nhìn thấy ta, mắt y
đỏ hoe, ngoái đầu gọi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng! Công chúa đã trở
lại! Công chúa đã trở lại, Hoàng thượng…”
Hắn đang uống thuốc, Diêu Thục phi hầu hạ bên cạnh.
Lúc ta bước vào, thấy hắn vội vã đi ra, khoảnh khắc trông thấy ta, đồng tử của hắn bỗng co lại.
“Hoàng thượng!” Diêu Thục phi đuổi theo, vội vàng đỡ lấy
hắn, buột miệng nói: “Hoàng thượng cẩn thận!” Nàng ta vừa nói vừa nhìn
về phía ta, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Ta thấy nàng ta nghiến răng.
Hiển Vương đứng bên cạnh vội hành lễ với hắn. “Thần tham kiến Hoàng thượng!”
Ta mới sực tỉnh, vội nói: “Trường Phù tham kiến Hoàng thượng!”
Hắn ngây người, khóe môi hơi cong lên, đến đôi mắt cũng lấp lánh nét cười.
Thấy hắn nghiến răng lên tiếng: “Nếu công chúa xảy ra chuyện, trẫm sao có thể ăn nói với Hoàng đế Đại Tuyên đây?”
Ta nhìn hắn, cười nói: “Cho nên Trường Phù đã trở về.”
Hiển Vương tiến lên một bước, cất lời: “Hoàng thượng, thần tới bẩm báo quân tình ở tiền phương.”
Nghe vậy, sắc mặt hắn hơit cười vừa nãy đã biết mất, hắn trầm giọng hỏi: “Thế nào?”
Hiển Vương cười, nói: “Như Hoàng thượng dự liệu, đại quân
Bắc Tề không chịu nổi một đòn tấn công. Quân ta đã chọc thủng từng đội
quân Bắc Tề, tiến gần tới kinh thành của chúng. Thần tới xin chỉ thị của Hoàng thượng, tiếp tục công thành hay cho phép đàm phán?”
Hạ Hầu Tử Khâm còn đang trầm ngâm, ta đã nghiến răng lên tiếng: “Không cần đàm phán, công thành!”
Mọi người đều hoảng hốt, Diêu Thục phi không nhịn được, lên tiếng: “Hoàng thượng còn chưa mở lời, đâu đến lượt ngươi nói!”
Ta cười gằn một tiếng. “Bản cung là quân sư, đương nhiên có tư cách để nói!”
Đã đánh tới đó rồi, còn đàm phán cái gì? Ta mãi mãi ghi nhớ câu nói của Tô Mộ Hàn, y nói chiến tranh giữa thiên triều và Bắc Tề sẽ
không dừng lại, trừ phi Hạ Hầu Tử Khâm tiêu diệt Bắc Tề. Đến khi đó, y
là tướng của vong quốc, sẽ bị xử tử. Còn bây giờ, tất cả mọi người đều
không tìm thấy Hàn Vương, đương nhiên không thể xử tử, không phải sao?
Sao ta có thể ngu xuẩn tới mức để Bắc Tề thoi thóp chút hơi tàn, sau này lại đẩy tiên sinh của ta vào vực sâu không đáy đó?
Y là người giữ chữ tín, y nợ Thừa Diệp một mạng, cho nên
chỉ cần một cơ hội, y sẽ thực hiện lời hứa của mình. Thế thì ta muốn Hạ
Hầu Tử Khâm tiêu diệt Bắc Tề, y cũng không cần phải cực khổ như vậy nữa, không phải ư?
Nét mặt Diêu Thục phi xám ngoét, thấy Hạ Hầu Tử Khâm và
Hiển Vương im lặng, mặc dù nàng ta không phục song lúc này cũng biết
điều, không nói thêm một lời.
Mãi sau mới thấy Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng nói: “Công!”
Hiển Vương sửng sốt, vội nói: “Vâng, thần và công chúa cáo
từ trước, thần cùng công chúa còn có việc phải bàn bạc.” Y nói xong liền lui ra.
Ta ngạc nhiên, chưa từng nghĩ Hàn Vương lại có chuyện muốn
bàn bạc với ta, có điều y đã nói như vậy, ta cũng không tiện từ chối. Ta nói với Hạ Hầu Tử Khâm: “Vậy Trường Phù xin cáo lui!”
Hắn dường như muốn nói song cuối cùng vẫn im lặng.
Ra khỏi doanh trướng của Hạ Hầu Tử Khâm, Hiển Vương dẫn ta
vào trướng phía trước. Ở đó đã trải sắn bản đồ địa hình của Trường Hồ
cùng một tấm bản đồ lãnh thổ Bắc Tề.
Lúc nhìn thấy chúng, ta không khỏi giật mình. Ta cho rằng
tấm bản đồ này nên xuất hiện ở doanh trại tạm thời ở tiền tuyến, nhưng
không ngờ nơi này cũng có.
Hít một hơi, ta cất tiếng hỏi: “Vương gia muốn nói gì với bản cung?”
Y tiến lên một bước, chỉ vào phần lãnh thổ Bắc Tề rồi nói:
“Xin công chúa hãy xem, đại quân của chúng ta đã đến đây, sát với lãnh
thổ của Nam Chiếu, mà trước đó Nam Chiếu đã đóng quân ở đây, nếu chúng
ta tiến lên nữa, e là bọn họ sẽ vượt qua biên giới.”
Ta hơi nhíu mày, lúc này Nam Chiếu vượt qua biên giới cũng
phải, suy cho cùng ai chẳng hiểu đạo lý “môi hở răng lạnh”, có điều Bắc
Tề châm ngòi cuộc chiến trước, chuyện này không liên quan gì đến Nam
Chiếu, bọn họ không có cớ để xuất binh. Mà thiên triều vừa chiến đấu ác
liệt với Bắc Tề, lúc này lại giao chiến với Nam Chiếu, e là không đủ
sức. Ngẫm nghĩ một chút, ta lên tiếng: “Biên giới giữa Bắc Tề và Nam
Chiếu có địa thế cao, xưa nay không có người ở, theo bản cung thấy không cần quan tâm. Đợi sau này ổn định thì phân chia đất đai cũng được. Quân ta chỉ cần không qua, Nam Chiếu ắt không có cớ để khai chiến. Cho dù
Nam Chiếu muốn thừa nước đục thả câu thì với một chỗ nhỏ như vậy cũng cứ mặc kệ chúng.”
Ta không hiểu. “Vì sao việc này vương gia không hỏi Hoàng thượng?”
Y nói với vẻ không vui: “Biên giới giữa thiên triều và Nam
Chiếu liên quan tới Diêu Hành Niên, bản vương không muốn người khác cho
rằng bản vương muốn tranh công.”
Ta sững người, mới nhớ ra bây giờ Diêu Hành Niên đang đóng đô ở đó.
Mãi sau mới thấy y nói tiếp: “Bản vương còn một chuyện.
Ngước mắt nhìn y, ta nói: “Xin vương gia cứ nói.”
Ngữ khí y trở nên nghiêm túc: “Công chúa hạn chế đắc tội với Thục phi thì hơn, nàng ta không dễ chọc vào đâu.”
Ta khẽ cười. “Đa tạ vương gia nhắc nhở, trong lòng bản cung hiểu rõ.” Vừa nãy, nếu không phải vì Tô Mộ Hàn, ta cũng sẽ không tranh
cãi với nàng ta.
Nghe vậy, y mới nói: “Công chúa nghỉ ngơi trước đi, bản vương nghiên cứu thêm một lát.”
Ta không từ chối, gật đầu rồi bước ra.
Ra đến bên ngoài, bất ngờ trông thấy Lý công công, y thấy
ta đi ra, vội vàng tiến lên, nói: “Công chúa, Hoàng thượng muốn gặp
người.”
Ta sững người, thấy y nghiêng người nói: “Xin mời công chúa!”
Đi theo y về phái doanh trướng màu vàng, ta buột miệng hỏi: “Thục phi nương nương đâu?”
Y không quay đầu, chỉ đáp: “Dạ, Hoàng thượng kêu Thục phi nương nương tới chỗ Chu thần y rồi ạ!”
Chu Du Thường đã tới rồi ư?
Ta không nói gì nữa, chỉ đi theo y. Tới cửa, y không vào trong, giúp ta vén bạt. “Công chúa vào một mình đi!”
Gật đầu, ta bước vào trong.
Ban nãy còn chưa chú ý, bây giờ mới phát hiện ra, bản đồ
địa hình Trường Hồ trong trướng của hắn không biết đã đổi thành bản đồ
lãnh thổ Bắc Tề từ lúc nào.
Bước vào trong, thấy hắn nằm trên giường, nhắm mắt, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều so với lúc ta rời đi. Đôi môi đã trở lại màu sắc
bình thường, có điều vẫn nhợt nhạt. Ta biết, bởi vì hắn trúng độc quá
lâu, muốn hồi phục cũng cần thời gian.
Ban nãy còn kêu Lý công công tới tìm ta, chắc hắn vẫn chưa
ngủ. Chần chừ giây lát, ta tiến lên. Hắn vẫn bất động. Ta ngồi bên cạnh
giường, hắn đột nhiên vươn tay túm lấy ta.
Ta hoảng hốt, rút tay ra theo bản năng, song hắn càng siết chặt. Hắn nghiến răng, hỏi: “Có nhớ lời trẫm nói không?”
Sao ta không nhớ chứ, hắn nói hắn sợ khi tỉnh dậy sẽ không
nhìn thấy ta, thế nhưng lúc nghe hắn hỏi, không biết vì sao ta lại muốn
phì cười. Vừa nãy nhìn thấy ta, đến đôi mắt hắn cũng như đang cười, sau
khi vui vẻ, hắn lại khởi binh vấn tội. Cái tính này của Hạ Hầu Tử Khâm
xưa nay chưa từng thay đổi.
Lật ngược tay lại, nắm lấy tay hắn, ta cúi cười, thì thầm:
“Lát nữa Hoàng thượng mở mắt, không phải giống như lúc trước, vẫn có thể nhìn thấy thiếp ư?”
Y xoay người dậy, trừng mắt lườm ta, trầm giọng nói: “Nàng
có biết lúc trẫm tỉnh dậy, không trông thấy nàng, trong lòng trẫm căng
thẳng thế nào không? Giỏi, nàng giỏi lắm! Còn để lại Cố Khanh Hằng cho
trẫm! Nàng định không trở lại gặp trẫm nữa phải không?”
Rưng rưng nước mắt, ta cười, đáp: “Nhưng thiếp đã trở về.”
Tay hắn siết chặt hơn, ta đau tới mức nhíu mày, trong lòng vui mừng, hắn có sức là lại bá đạo như vậy.
Chắc hắn nghĩ tới chuyện của Diêu Thục phi. Ta ngẩng lên
nhìn hắn. “Thiếp chỉ cần chàng sống.” Ta lập tức bật cười, nói tiếp:
“Thục phi đến, chẳng phải Hoàng thượng đã khỏe rồi sao?”
Ta còn sợ hắn sẽ cố chấp, không chịu uống thuốc.
Hắn tức tới nỗi mặt tái đi, giận dữ nói: “Nàng mất tích,
trẫm còn có thể thế nào? Trẫm hận không thể khỏe ngay tức thì, lập tức
san bằng Bắc Tề.”
Lời của hắn khiến ta chấn động.
Hắn đưa quân tấn công Bắc Tề là vì ta ư?
“Hoàng thượng cho rằng thiếp đã chết
Người thoáng run, hắn nghiêm giọng nói: “Trẫm không cho
phép!” Nói xong, hắn bèn ôm chặt lấy ta, hận không thể hòa tan ta vào cơ thể hắn.
Nước mắt cứ thế rơi, ta đưa tay ôm lấy hắn, khịt mũi, hỏi:
“Hoàng thượng không cho thiếp chết, đương nhiên thiếp không thể chết, vì vậy thiếp mới trở về. Hoàng thượng quên rồi à, thiếp đã đồng ý với
chàng, phải sống sót để trở về gặp chàng.”
“Sau này, nếu nàng dám làm chuyện như vậy một lần nữa, trẫm tuyệt đối không tha cho nàng!”
“Vâng, không bao giờ.”
Hắn thở một cách nặng nề, kéo tay ta đặt lên lồng ngực hắn, nhíu mày, nói: “Những ngày không có nàng, trẫm cảm thấy rất đau.”
Lòng bàn tay truyền đến tiếng đập của con tim, ta xoa dịu hắn: “Không đau nữa!”
Sắc mặt hắn thoáng thay đổi, ta hoảng hốt gọi hắn: “Hoàng thượng!”
Ta đỡ hắn nằm xuống rồi nói: “Hoàng thượng nghỉ ngơi một
chút đi!” Độc tố trong cơ thể hắn vẫn chưa hết hẳn, khoảng thời gian ta
mất tích, e là hắn vẫn cố gắng cầm cự để xử lý việc quân.
Song hắn lắc đầu. “Trẫm không muốn nghỉ.”
“Hoàng thượng không nghỉ thì lấy đâu ra sức để đảm đương chiến sự?”
Hắn cười, nói: “Nàng là quân sư, e là có rất nhiều việc bọn họ trực tiếp nói với nàng chứ không tìm trẫm.” Hắn thở dài rồi nói
tiếp: “Làm thế nào đây, uy danh của trẫm kém xa nàng rồi.”
Ta nhất thời sững người với một Hạ Hầu Tử Khâm như vậy rồi khẽ cười. “Hoàng thượng sợ thiếp có công thì tự mãn à?”
Hắn ôm lấy ta, nghiến răng nói: “Nàng dám?”
Ta tủm tỉm cười, không nói gì.
Một lúc sau mới thấy hắn dịu dàng lên tiếng: “Những ngày
này nàng mệt rồi, trẫm ôm nàng, nàng ngủ một lát đi! Trẫm ở đây với
nàng.”
Từ đầu đến cuối hắn không nhắc nửa câu đến Tô Mộ Hàn, đúng
như hắn nói, lần đó sẽ là lần đầu và cũng là lần cuối hắn nhắc tới Thái
tử tiền triều với ta. Ta vô cùng cảm kích hắn, bởi hắn tin tưởng ta. Quả thật là quá mệt mỏi, đã nhiều ngày nay ta chưa được nghỉ ngơi tử tế.
Nghe lời hắn, ta nhắm mắt, nằm trong lòng hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, yên lòng thiếp đi.
Trong mơ, ta lại trông thấy Tô Mộ Hàn, nghe y gọi ta: “Tử Nhi”, nghe y nói: “Đi thôi!”
Cũng không biết bây giờ y đã đi đâu.
Ta chỉ hy vọng Thanh Dương sớm tìm thấy y, nhất định phải sớm tìm thấy y.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, loáng thoáng
nghe thấy giọng nói của Diêu Thục phi: “Hoàng thượng, vì sao lúc thần
thiếp đến không nhìn thấy doanh trướng của công chúa? Lẽ nào nàng ta vẫn luôn ở trong doanh trướng của người?”
Hạ Hầu Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Hoàng đế Đại Tuyên có ý muốn gả Công chúa Trường Phù cho trẫm, trẫm để nàng ấy ở trong doanh trướng
của trẫm thì có gì không ổn?”
Diêu Thục phi cao giọng hỏi: “Hoàng thượng cho rằng nàng ta thật sự là công chúa của Đại Tuyên ư?”