Mệnh Trung Chú Định

Chương 10: Xuất ngoại



Lúc Lộ Trạch cầm hành lý đứng ở sân bay, cậu cảm thấy hoàn toàn bất lực với chính mình, cuối cùng vẫn quyết định đi, Lộ Trạch tự nói với mình, chẳng qua là cảm thấy có hứng thú với hoạt động của lớp mà thôi, chỉ có như vậy mà thôi! Nghĩ vậy một hồi rồi lại thở dài, cũng không phải là trẻ con không hiểu chuyện, không cần lừa mình dối người.

Nhưng Lộ Trạch vẫn theo chân bạn học lên máy bay, cậu phải nói thật lâu Thẩm Di mới đồng ý, mà cậu cũng không hiểu tại sao cậu phải xin lời đồng ý của anh.

Dáng vẻ thở dài liên tục của Lộ Trạch rơi vào trong mắt của lớp trưởng lập tức trở thành không vui, tốt xấu gì cũng là người tổ chức, bây giờ nhìn thấy người tham gia không hề thể hiện chút hào hứng nào, lớp trưởng cảm giác mình đã thất bại.

Du Lập vỗ vai Lộ Trạch: “Cậu không vui sao? Lúc đầu nghe cậu nói đồng ý không phải rất hào hứng à?” Lộ Trạch nhận ra dáng vẻ của mình khiến người ta mất hứng, nở nụ cười: “Không sao, ngày hôm qua kích động quá nên không ngủ được.” Lần này lớp trưởng đại nhân hài lòng, nói một hồi rồi ra ngoài.

Bạn cùng lớp đến không nhiều, chỉ có khoảng mười người, đám người lên máy bay cũng không quá kích động, dù sao đều là người có tiền.

Lộ Trạch tìm được chỗ ngồi của mình, đứng ngây ngẩn cả người. “Sao anh lại ở đây?”

Ánh mắt Thẩm Di vẫn không dời khỏi Lộ Trạch, vui vẻ dịu dàng, “Trùng hợp không?”

Ai tin? Lộ Trạch thầm mắng, nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Vậy không tốt sao? Em vừa có thể đi cùng với bạn học, vừa có thể đi cùng anh.”

Ai muốn đi chung với anh? Lộ Trạch hiếm khi mất phong độ, âm thầm phản bác trong lòng.

Thẩm Di nhìn thôi cũng biết cậu đang nghĩ gì, không nói ra, tâm trạng vô cùng tốt, lấy tạp chí ra xem. Người ta nói đàn ông lúc đang yêu, da mặt chỉ là mây bay. Lúc trước nghe nói vậy, bây giờ nghĩ lại cũng thật có lý. Mà Lộ Trạch vẫn chưa nhận ra sự thật này, cậu hiển nhiên đã quên mất nó.

Trong công ty, Trịnh Tuấn lòng đầy căm phẫn nhìn phòng làm việc trống rỗng, mượn cớ đi công tác để ra ngoài chơi, từ khi nào mà da mặt sếp tổng trở nên dày như vậy?

Thật ra Thẩm Di cũng có suy nghĩ của chính mình, dự án game online của anh lấy bối cảnh ở nước ngoài, châu Âu là đối tượng chính, bây giờ có rất nhiều game lấy bối cảnh cổ trang nên nó đã không còn hấp dẫn nữa, vì vậy nguyên nhân anh đến là ‘khảo sát địa hình’. Đương nhiên loại chuyện này hoàn toàn không cần một sếp tổng như anh làm, cho nên đi chơi vẫn là chủ yếu nhất.

Du Lập ngồi cách Lộ Trạch không xa, thân làm lớp trưởng, đương nhiên phải quan tâm các bạn học một chút, vì vậy Du Lập thường xuyên đứng lên đi loanh quanh. Lúc đến bên cạnh Lộ Trạch, cậu đang nói chuyện với Thẩm Di. Du Lập rõ ràng nhận thấy Lộ Trạch dừng trò chuyện vì sự xuất hiện của mình, hành khách ngồi bên cạnh lập tức tia ánh mắt không lương thiện sang. Sao vậy? Du Lập khó hiểu, nhìn Thẩm Di, đột nhiên cảm thấy người này trông rất quen mắt, “… Anh là Thẩm tiên sinh?”

Mặt Thẩm Di vẫn lạnh như băng, “Cậu biết tôi?”

“Đương nhiên rồi! Trò chơi do công ty của Thẩm tiên sinh sáng tạo không có bao nhiêu nam sinh không chơi.” Ở cái tuổi này của bọn họ, chơi game cũng đã nhiều năm, Thẩm Di như vậy cũng có không ít nam sinh hâm mộ.

Thẩm Di không trả lời, chỉ gật đầu một cái, ngược lại như thế lại khiến Lộ Trạch xấu hổ, cảm thấy Thẩm Di như vậy rất không lịch sự, vì vậy lấy khuỷu tay đụng đụng Thẩm Di, “Anh họ, đây là lớp trưởng của em.”

Hành động này thành công lấy lòng Thẩm Di, anh nhìn Lộ Trạch, vẻ mặt dịu dàng đi không ít, “Chào, tôi là anh họ của Diệp Tư Đình, A Đình ở trường nhờ cậu giúp đỡ.”

Lộ Trạch mỉm cười, cậu cảm thấy mình không cần phải che giấu mối quan hệ giữa mình và Thẩm Di, cố gắng không nói, Thẩm Di nhất định sẽ không vui.

Du Lập há miệng, vô cùng bất ngờ, anh họ? Đúng là chân nhân bất lộ tướng!

“À, không hề không hề! Tôi là lớp trưởng, việc nên làm.” Nói xong cũng rõ ràng nhận ra được Thẩm Di không thích bị quấy rầy, vì vậy quay về chỗ mình.

Lúc máy bay đến Paris đã là ban đêm, vì vậy mọi người vừa ra khỏi sân bay liền định đón xe đến khách sạn, Thẩm Di đi phía sau Lộ Trạch, nắm lấy tay cậu, Lộ Trạch khó hiểu quay đầu lại nhìn anh.

“Đêm nay ở chung với anh.” Giọng điệu mạnh mẽ, không cho phép từ chối.

Nhưng Lộ Trạch lại từ chối, “Không được, em đã nói với bạn học xong rồi, không được đâu.”

Thẩm Di mím môi, buông tay cậu ra đi đến chỗ Du Lập, không biết hai người nói gì mà sau khi Thẩm Di trở lại, Du Lập cười cười nhường đường cho Lộ Trạch đi theo Thẩm Di, “Hai anh em cậu lâu rồi không gặp, không dễ dàng mới vô tình gặp nhau trên máy bay, hôm nay cứ vậy đi, ngày mai tôi gọi điện cho cậu báo địa điểm tập hợp.” Nói xong cười tít mắt nhìn Lộ Trạch bị lôi đi, nhìn dáng vẻ bọn họ đã đi xa.

“Anh nói gì với cậu ấy? Cái gì mà đã lâu không gặp, tình cờ gặp nhau trên máy bay? Chúng ta hầu như ngày nào cũng gặp nhau!” Lộ Trạch muốn hất tay ra nhưng lại không thành công.

Thẩm Di bắt một chiếc taxi, im lặng đẩy cậu vào trong, hai người cùng đi một hướng khác.

Đến khách sạn, không ngờ lại ở chung một phòng, dù có hai giường, nhưng vì chung một phòng nên Lộ Trạch cũng cảm thấy không tự nhiên. Vào phòng bỏ hành lý xuống, Lộ Trạch ngồi bên mép giường, ra hiệu cho Thẩm Di ngồi xuống giường bên cạnh, “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Thẩm Di đi tới, thoáng nhìn khoảng cách giữa hai chiếc giường, không quan tâm đến ánh mắt của Lộ Trạch, ngồi sát bên cạnh cậu, cùng ngồi trên một cái giường. Lộ Trạch nổi giận, nhích mông ra một chút, “Anh nghiêm túc?” Giọng điệu Lộ Trạch vô cùng nghiêm nghị, bây giờ cậu không lấy thân phận em trai để nói vấn đề này với Thẩm Di, mà hỏi bằng giọng điệu của một người đàn ông bị người đàn ông khác tỏ tình.

“Phải, anh nghĩ anh đã nói rất rõ ràng.” Nếu cậu đã nghiêm túc hỏi, vậy anh sẽ nghiêm túc trả lời, ít nhất là phải để cho cậu thấy được thành ý của anh.

“Tại sao là em? Chúng ta không biết nhau, anh nên hiểu lúc trước em là người thế nào.”

“Anh biết, nhưng vậy thì sao? Anh thích em bây giờ, còn về phần có quen hay không…” Thẩm Di từ từ đến gần, “Ai nói phải quen thì mới có thể bên nhau? Chúng ta có thể sống chung rồi từ từ bồi dưỡng.”

Bởi vì rất gần nên hơi thở của Thẩm Di lúc nói chuyện đều phả vào mặt Lộ Trạch, khiến mặt cậu có hơi nóng. Nhưng Lộ Trạch vẫn nhìn thẳng anh như trước, nhìn vào ánh mắt Thẩm Di, trong đó có rất nhiều khát vọng, có ý cười, nhưng lại không nhìn rõ ý cười. “Có thể nói cho em biết là khi nào không?”

“Ai biết được?” Thẩm Di đặt cằm mình lên vai Lộ Trạch, “Anh cũng không rõ, thích thì là thích, dù sao anh cũng muốn đi cùng em cả đời, anh không cảm thấy vô lý, ngược lại rất mong muốn, còn em? Có đồng ý đi cùng anh cả đời không?”

Lộ Trạch run rẩy, anh không hỏi cậu có đồng ý qua lại với anh không, mà hỏi cậu có nguyện ý đi suốt một đời không, anh ấy thích cậu như vậy sao? Lộ Trạch hạ mi mắt, “Anh nghĩ kĩ chưa? Em là nam, còn là em trai anh.”

“Em nghĩ anh sẽ để ý những chuyện đó? Hay là sẽ để ý cái nhìn của người khác?” Thẩm Di vươn tay ôm cậu, cảm nhận cảm giác tràn đầy trong ngực, thoả mãn trong lòng còn nhiều hơn so với tưởng tượng.

Lộ Trạch hoàn toàn không chú ý đến Thẩm Di táy máy tay chân, chờ đến lúc cậu nhận ra, nút áo sơ-mi đã bị cởi mấy nút, cái đầu vốn đặt trên vai cậu đã vòng qua một góc lớn, miệng hướng đến cổ cậu…

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.