Mệnh Trung Chú Định

Chương 24: Xem phim



Lộ Trạch im lặng một lát mới hỏi: “Anh tin những gì em nói?”

“Tin hay không quan trọng sao? Quan trọng là kể từ khi anh yêu em đến giờ, em chưa từng thay đổi, Lộ Trạch cũng được, Diệp Tư Đình cũng không sao, anh không để ý.” Lúc trước Thẩm Di rất ít khi nghiêm túc nói ra những lời này, đa số thời gian đều trêu ghẹo lưu manh là chính. Lộ Trạch nghe xong, cảm thấy mình thật sự quá để tâm vào chuyện vụn vặt, thoáng chốc không biết nên nói gì.

Thẩm Di cảm thấy rất vui, cậu lo lắng vậy có nghĩa là cậu cũng yêu anh mà không phải chỉ có một mình anh đơn phương nỗ lực. Nhìn dáng vẻ cúi đầu của cậu, Thẩm Di cảm thấy đau lòng, nhịn không được đến gần hôn lên môi cậu. Lúc chạm vào hương vị quen thuộc, Lộ Trạch cũng không kiềm chế được, vươn hai tay ra ôm lấy anh, từ tối qua đến giờ đã trải qua rất nhiều chuyện, khiến cậu càng thêm quý trọng một nụ hôn như thế này, “Anh hai…”

“Hửm?”

“Xin lỗi, đã khiến anh lo lắng.”

“Không sao cả.” Thẩm Di lại hôn lên má cậu, sau đó ôm cậu thật chặt.

Sáng ngày hôm sau, Lộ Trạch lập tức xuất viện, lúc cậu quay lại trường, cậu đã bị mất vài tiết. Thành Gia Hào ở bên cạnh cảm thán: “Chậc chậc, cậu ốm yếu quá! Đây là lần xin nghỉ phép thứ bao nhiêu rồi?”

Lộ Trạch nhìn trời, có khoẻ không?… Hình như thật sự hơi yếu, xem ra phải rèn luyện thân thể mới được.

“Nhưng mà nghe nói bài thực tập của cậu không tệ, còn thường xuyên ra vào Lam Thành …”

Lộ Trạch liếc mắt nhìn cậu ta, “Tin tức của cậu cũng rất nhanh!”

“Đương nhiên!” Bạn A Thành hoàn toàn xem lời nói này là lời khen, “Có gặp được minh tinh nào không?”

“Cậu muốn làm gì?”

“Xin chữ kí giúp tôi!” Mặt A Thành vô cùng dày, “Bộ phim gần đây không phải rất hot sao? Cậu giúp tôi xem có cơ hội gặp được diễn viên chính không?”

“Phim gì?”

“《Mặt Nạ 》! Đừng nói với tôi là cậu chưa từng nghe nói.”

“À…” Lộ Trạch gật đầu, “Tôi có xem tiểu thuyết, có phim luôn sao? Khi nào vậy?”

“Mới vài hôm trước, sao vậy? Muốn đi xem với bạn gái cậu sao?”

Không thể chắc chắn là có thể cùng đi hay không, nhưng Lộ Trạch thật sự rất muốn đi xem, mà đi một mình cũng không sao.

Ngày hôm sau, lúc Lộ Trạch đến phòng làm việc cũng đúng lúc nhìn thấy Tạ Hải Đường đang ngồi trên ghế salon ném vài tấm vé lên bàn. “Em đến rồi sao? Lại đây một lát.” Vừa nhìn thấy Lộ Trạch, Tạ Hải Đường lập tức ngoắc ngoắc cậu, giao đồ trên tay cho cậu. Lộ Trạch nhìn xem, đây không phải là vé xem phim sao? Còn là bộ phim 《Mặt Nạ 》nữa!

“Đây là?”

“À, hồi sáng Kiều Nặc cho tôi, tôi đã xem rồi nhưng không thể từ chối, cuối cùng cầm về hỏi, mọi người đều nói đã xem hoặc là không có thời gian, thế nào? Có rảnh không?”

Lộ Trạch lại nhìn, là tối hôm nay, đúng lúc không có việc gì, vì vậy nhận lấy vô cùng vui vẻ, đã vậy còn trùng hợp là có hai vé, Lộ Trạch suy nghĩ một chút, phải tìm người cùng đi! Không nên lãng phí.

Trong phòng họp, Thẩm Di cũng vừa mới tuyên bố kết thúc cuộc họp, mọi người đã đi gần hết, chỉ còn lại anh và Trịnh Tuấn. Thẩm Di đứng dậy, di động trong túi rung lên, Thẩm Di lấy ra xem, là tin nhắn của Lộ Trạch: Tối nay có rảnh không?

Thẩm Di ngẩng đầu hỏi: “Thư kí Trịnh, tối nay tôi có việc gì không?”

Trịnh Tuấn nhìn lịch trình, “Không có thưa sếp.” Sau đó cậu ta thấy trên mặt Thẩm Di hiện lên một nụ cười rất rõ ràng, nói: “Biết rồi”, tiếp đó ra khỏi phòng họp, để lại một mình Trịnh Tuấn còn đang nhạc nhiên, lúc trước cũng chưa từng vui như thế, bây giờ bị sao vậy?

Lộ Trạch không có tiết vào buổi chiều, ở văn phòng cũng không có việc gì, vì vậy ở nhà đọc sách giết thời gian, nhận được tin trả lời của Thẩm Di, cậu bật cười, lấy tấm vé xem phim trong túi ra xem, ngoan ngoãn ngồi trong nhà chờ anh về.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Lộ Trạch cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ quên chìa khoá? Lộ Trạch vừa mở cửa, chưa kịp nói gì đã bị người ở đâu đến kéo vào trong lòng, nóng bỏng hôn cậu, khiến cho người ta cảm thấy anh đang rất gấp.

“… Ưm… Anh hai…” Lộ Trạch nghe tiếng Thẩm Di đóng cửa, sau đó đặt cậu lên cửa.

Kết thúc nụ hôn, Thẩm Di kề trán mình lên trán cậu, hơi thở khi nói chuyện đều phả lên mặt cậu, “Nói đi! Gọi anh về làm gì?”

“Không phải em không cần tìm anh về thì tối nào anh cũng về sao? Em chỉ muốn hỏi anh có thời gian…” Lộ Trạch quay đầu sang một bên, những lời khi nãy của anh, nghe cứ giống như mình chờ không kịp, gọi anh về nhà.

Thẩm Di khẽ cười, “Được rồi, hỏi anh có thời gian hay không chẳng lẽ không phải là tìm anh có việc?”

Lộ Trạch muốn đẩy anh ra, nhưng cũng đành chịu vì người kia không muốn di chuyển, như cười như không nhìn cậu, cậu khó khăn lấy hai tấm vé xem phim trong túi áo ra, “Chị Hải Đường cho em, đi không?”

Đến lúc này Thẩm Di mới buông cậu ra, nhận lấy xem, “《Mặt Nạ》? Phim của Lăng Viễn?”

Lộ Trạch gật đầu, “Có hứng thú không?”

“Em đã mời anh như vậy rồi, anh có thể không hứng thú sao?” Thẩm Di cố ý nhấn mạnh hai từ ‘mời’ và ‘hứng thú’, nghe ra thành ý nghĩa khác.

Lộ Trạch không thèm để ý, nhưng vành tai lại đỏ lên. Thẩm Di hài lòng với kết quả, cũng không trêu chọc cậu nữa, lên lầu thay quần áo.

Kể từ sau chuyện lần trước, Lộ Trạch cảm giác Thẩm Di dành ra rất nhiều thời gian bên cậu, không chỉ về nhà mỗi ngày, mà còn về rất sớm, có thời gian đi đón cậu thì cũng sẽ không để cậu tự về. Lộ Trạch biết anh sợ mình suy nghĩ lung tung, thật ra ngoại trừ buổi tối ai đó tinh lực quá dồi dào ra thì Lộ Trạch rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.

Phim mới ra không được mấy ngày nên trong mấy ngày này, rạp phim hầu như đông nghịt người, cũng may là có vé trước, Lộ Trạch nhìn hàng dài người chờ mua vé, thầm thấy may mắn. Quay đầu lại nhìn Thẩm Di, anh hiển nhiên không thường đến rạp phim, nhìn thấy cảnh tượng này có hơi bất ngờ, “Ăn bỏng không?” Lộ Trạch hỏi.

Thẩm Di không muốn ăn, nhưng thấy dáng vẻ thích thú của Lộ Trạch, anh gật đầu, “Mua một phần nhé?”

Lộ Trạch đến quầy bỏng, kết quả gặp được người quen. Lộ Trạch nhận ra Thành Gia Hào trước, thật ra cậu hơi bất ngờ, hôm đó trò chuyện hình như cậu ta nói là đã xem rồi? Vì sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng nhìn thấy cô gái bên cạnh cậu ta, Lộ Trạch hiểu ra trong nháy mắt, hoá ra là đi theo người khác! Trông hình như đang theo đuổi người ta, Lộ Trạch im lặng thầm nghĩ, không cần quấy rầy, tránh cho người ta xấu hổ. Nhưng không ngờ người ta lại gọi cậu trước, “Diệp Tư Đình?”

Lộ Trạch cầm bỏng xoay người, cười có hơi mất tự nhiên: “A Thành? Cậu cũng tới xem phim?”

A Thành đi tới trước mặt cậu, “Đi một mình?”

“Không phải, còn cậu?” Lộ Trạch nhìn phía sau cậu ta, “Người kia hình như trông hơi quen mắt?”

A Thành cười xấu hổ, “Ở lớp bên cạnh…”

Nhìn dáng vẻ như vậy, tám chín phần mười là theo đuổi người ta, đi xem chung với cô ấy, “Tôi đi trước, cậu cố lên!”

A Thành còn đang xấu hổ, chờ đến lúc cậu ta hiểu ra, Lộ Trạch đã đi xa, nhưng vẫn có thể thấy được người vừa nói vừa cười với cậu, trông hơi quen! A Thành suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ lại người trên máy bay hôm đó, nghe lớp trưởng nói là anh họ nhà người ta, không phải nói rất ít khi gặp nhau sao? Vậy sao bây giờ lại cùng đi xem phim?

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.