“Thành Gia Hào!” A Thành nghe có người gọi mình, vội vàng lấy lại tinh thần, cùng cô đi vào phòng chiếu phim.
“Gặp bạn học?” Trong phòng chiếu phim, phim còn chưa chiếu, Lộ Trạch đã ăn hết không ít bỏng, động tác rất trẻ con, Thẩm Di sợ lát nữa coi phim cậu không còn để ăn nên tán gẫu với cậu.
Lộ Trạch gật đầu, thật sự ngừng ăn, “Là bạn cùng lớp, lần trước có cùng đến Pháp. Mà lúc trước em cũng làm phiền cậu ấy.”
“Hửm? Sao vậy?”
Nói mình không dám đáp lại, nhờ A Thành giúp đỡ mới trả lời sao? Lộ Trạch cảm thấy ý này hình như không tốt lắm, hối hận miệng mình quá lanh lợi, “Không có gì, không phải lúc trước em nghỉ học mấy buổi sao? May mà có cậu ấy bổ túc giúp em.” Lộ Trạch tìm đại một cái cớ, Thẩm Di cũng không suy nghĩ nhiều, thấy cậu không ăn bỏng nữa nên cũng chẳng hỏi kĩ.
Rất tình cờ là bây giờ A Thành đang ngồi sau Lộ Trạch mấy hàng ghế, phim chưa bắt đầu, nên đèn trong rạp chưa tối xuống, cậu ta liếc mắt liền nhận ra Lộ Trạch, mặc dù chỉ thấy cái gáy.
Ánh đèn tối xuống rất nhanh, cậu ta cũng không nghĩ nhiều, chuyển mắt sang màn hình lớn chờ phim bắt đầu. Lúc đầu cậu ta xem rất nghiêm túc, nhưng lại có người đột nhiên đứng lên đi nghe điện thoại, A Thành bực mình vì người kia che mất tầm nhìn, ánh mắt không cẩn thận liếc sang phía Lộ Trạch.
Dĩ nhiên hai người không hôn nhau trong rạp phim, mặc dù Thẩm Di rất muốn, nhưng Lộ Trạch đang xem rất tập trung, còn Thẩm Di chỉ đến gần tai cậu thì thào đôi câu, động tác đó rất thân mật, nhưng vô cùng tự nhiên, A Thành cảm thấy hơi là lạ.
Sau khi bộ phim kết thúc, A Thành đứng bên ngoài rạp chờ nữ sinh kia đi vệ sinh, cậu ta nghĩ có lẽ là mình nhìn nhầm, dù sao ánh đèn cũng tối như vậy. A Thành lắc lắc đầu, đang định ngồi lên ghế chờ cách đó không xa, không ngờ lại thấy Lộ Trạch, lần này, cậu ta thật sự ngây dại ra. A Thành thấy rõ người anh họ kia vừa mới hôn lên mặt Lộ Trạch, tuy nụ hôn kia rất ngắn, nhưng A Thành vẫn cảm nhận được sự dịu dàng của người hôn và sự ngoan ngoãn của người được hôn…
A Thành liên tục nhớ lại lần đầu tiên trò chuyện với Lộ Trạch ở Pháp cho đến chuyện sau này, cậu ta vẫn luôn đoán cô gái kia dũng cảm biết bao nhiêu, cô gái đó thật sự đáng để yêu, nhưng hình như Lộ Trạch chưa từng nói đó là bạn gái, thậm chí lúc đầu cậu ta nói là con gái, vẻ mặt Lộ Trạch còn có chút khó hiểu, vậy chẳng lẽ không phải con gái? Mà là anh họ?
A Thành cảm thấy có chút khó tiếp nhận, càng nghĩ càng thấy đúng, mãi đến khi có người kêu tên cậu ta rất nhiều lần mới phản ứng lại, “Hửm? Sao vậy?”
“Mình nói, cậu không về sao? Cậu đang đứng chắn đường đi…” A Thành vừa quay đầu lại, phát hiện mình thật sự đang đứng giữa đường, lúng túng nở nụ cười với cô gái kia, sau đó hai người cùng ra khỏi rạp.
Rời khỏi rạp phim, Lộ Trạch và Thẩm Di đến một nhà hàng, hiếm khi ra ngoài ăn cơm, Lộ Trạch cũng vui vẻ, không cần làm thức ăn, chỉ cần ngồi chờ là được.
“Anh thấy phim hay không?” Trong lúc chờ món ăn, Lộ Trạch mở miệng hỏi.
“Ừm, không tệ!” Thẩm Di gật đầu, đã lâu anh không ra ngoài xem phim, bình thường có muốn xem thì cũng xem ở nhà. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, ra ngoài cùng Lộ Trạch giống như hai người đang hẹn hò, xem phim xong rồi đi ăn cơm, sau đó cùng nhau về nhà, cuộc sống như vậy rất đơn giản, nhưng anh khao khát nó.
Lộ Trạch cũng rất vui vẻ, luôn miệng nói về tình tiết trong phim. Thẩm Di mỉm cười lắng nghe, vừa ngắm cậu vừa chờ thức ăn.
Thẩm Di là khách quen ở nhà hàng này, cho nên có không ít nhân viên từng gặp anh. Người mang thức ăn lên hôm nay là hai nhân viên nữ, sau khi ra khỏi phòng, hai người có hơi ngạc nhiên, bởi vì ánh mắt của Thẩm tiên sinh khi nhìn người kia, đến kẻ ngốc cũng nhận ra quan hệ giữa hai người, ngạc nhiên và cũng có một chút than thở, đàn ông đẹp trai đều có một người bạn trai cũng đẹp trai là thật sao? Cô gái lặng lẽ quẹt nước mắt, dáng vẻ còn đẹp hơn mình, bạn trai đẹp hơn mình đúng là đáng ghét!
Ra khỏi nhà hàng, một cơn gió thổi qua, thời tiết đã vào Đông, nhiệt độ buổi tối khá thấp, nhìn Lộ Trạch vô thức nép vào người mình, Thẩm Di rất hài lòng, nắm chặt tay cậu đi đến bãi đỗ xe.
Sau khi lên xe, Thẩm Di chậm chạp không khởi động xe, Lộ Trạch quay đầu nhìn anh, lại phát hiện anh vẫn luôn nhìn cậu, “Sao vậy…”
Thẩm Di vươn tay kéo gáy cậu, Lộ Trạch nhìn gương mặt dần phóng đại trước mắt, sau đó đôi môi cậu nóng lên. “Chỉ là cảm thấy hôm nay đặc biệt vui vẻ, còn em?”
Lộ Trạch đỏ mặt gật đầu, chủ mộng mở miệng, cậu cảm thấy cảm giác tương nhu dĩ mạt (1) này khiến cậu an tâm.
Suốt đường đi, Lộ Trạch cảm thấy Thẩm Di chạy xe như bay, chạy thẳng một đường về nhà, trông rất vội vã.
“Anh hai, chậm chút…”
Thẩm Di không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu một cái, ẩn ý trong cái nhìn này quá rõ ràng, chỉ liếc mắt một cái đã khiến Lộ Trạch phải nhìn ra ngoài cửa sổ, tay hơi nắm chặt lại, thật là, gấp… gáp vậy sao?
Dừng xe, Thẩm Di bước xuống, kéo tay Lộ Trạch vào nhà, vừa vào cửa lập tức đè Lộ Trạch lên cửa, miệng đến gần, tay không thành thật luồn vào trong vạt áo cậu, lúc chạm vào da thịt bóng loáng có hơi không kiềm chế được, anh rất muốn cậu ngay tại đây. Lộ Trạch bắt lấy tay anh, ngăn cản động tác tiếp theo, “Anh hai, đừng ở đây…”
Thẩm Di đã lên, tránh tay cậu, tiếp tục động tác của mình, “Nghe lời, thử ở đây một lần.” Sau đó luồn tay vào quần cậu, Lộ Trạch giật nảy mình, không kiềm chế được hô lên một tiếng. Nghe thấy tiếng kêu đó, máu nóng trong người Thẩm Di càng sục sôi, tăng tốc động tác trên tay, không ngừng lấy lòng cậu, anh muốn ngắm dáng vẻ thất thần vì cao trào của cậu, dáng vẻ chỉ có anh mới thấy được.
Thẩm Di được như ý nguyện rất nhanh, sau đó anh cởi quần Lộ Trạch, cũng tự cởi quần áo mình, ý muốn rất rõ ràng, cảm giác đột ngột lạnh lẽo khiến Lộ Trạch mềm cả chân, may mà có Thẩm Di ôm eo, cậu mới không bị ngã xuống.
Lúc Thẩm Di đi vào vẫn có chút khó khăn, mặc dù đã có chút động tình, nhưng hôm nay Thẩm Di rất vội vã, không làm đủ bước chuẩn bị, Lộ Trạch nhíu mày, rõ ràng là có chút đau.
Lúc đầu Thẩm Di không nỡ tiếp tục, định ôm cậu lên giường, nhưng Lộ Trạch mở mắt nhìn anh, có lẽ vì khó chịu mà ánh mắt mang theo chút trách cứ, nhưng vào trong mắt Thẩm Di lại biến thành dỗi, sau đó anh biến thành sói…
Hai người vẫn chưa cởi áo, Thẩm Di ngắm cậu lại không khỏi kích động, trước khi Lộ Trạch ngủ, hai người vẫn cứ không cởi áo làm không biết bao nhiều lần ở mọi nơi trong phòng khách, nói chính xác hơn là Lộ Trạch ngất đi, khi đó, áo cậu vẫn còn treo trên cánh tay.
—-
Chú thích:
(1) Tương nhu dĩ mạt: 相濡以沫-chỉ sự giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn, đặc biệt chỉ tình yêu vĩnh hằng giữa vợ chồng.