Sáng hôm sau Lộ Trạch thức dậy hơi trễ, sau khi tỉnh còn nằm trên giường rất lâu, bởi vì hôm qua Thẩm Di làm có hơi dữ dội.
Thẩm Di vẫn đi làm như bình thường, Lộ Trạch thì nằm đến giữa trưa mới đứng dậy nổi để ăn một ít, sau đó tiếng chuông của vang lên. Bởi vì cớ thể không thoải mái nên di chuyển chậm, nhưng người ngoài cửa rõ ràng rất kiên nhẫn, ngay cả tiếng chuông cửa cũng vang lên theo quy luật. Cửa vừa mở ra, nhìn người tới, Lộ Trạch có phần sửng sốt, “Anh cả, sao anh lại tới đây?”
“Hôm qua là sinh nhật em hai, anh cũng quên mất, sau đó gọi cho mẹ mới biết hai người tự tổ chức, nên hôm nay đến thăm chú ấy một chút.” Thẩm Dự biết Lộ Trạch sống chung với Thẩm Di, nhưng Diệp Xảo Như không nói rõ nguyên nhân, Lộ Trạch đoán anh cũng không biết nên lúng túng.
“Mau vào đi, đừng đứng đó.” Lộ Trạch chờ anh vào cửa, đi theo sau anh bởi vì không muốn bị anh nhìn thấy dáng đi không tự nhiên.
“Anh họ đang ở công ty.”
“Anh biết, nhưng làm phiền chú ấy làm việc cũng không tiện nên mới đến nhà, chứ anh biết chú ấy ở công ty.” Thẩm Dự mỉm cười ngồi xuống, “Tặng quà cho chú ấy.”
“A, em sẽ nói với anh ấy. Nhưng mà… Anh cả, hôm nay anh không đi làm sao?” Sẽ không ngồi đây đợi lâu đâu chứ? Lộ Trạch hơi căng thẳng.
“Vừa khéo có chuyện cần đến đây, chiều em phải lên lớp sao?”
“Dạ phải.” Cho nên không thể ở lại lâu với anh, Lộ Trạch cảm thấy hơi 囧.
“Đã ăn cơm chưa?” Anh cả Thẩm đặc biệt nhiệt tình, tính tình hoàn toàn khác người em Thẩm Nhị.
“Ăn… ăn rồi.”
Thẩm Dự vào phòng bếp xem thử, nhìn thấy chén bát còn chưa rừa, nghĩ là chắc vừa mới ăn xong. “Được rồi, vậy em cứ nghỉ ngơi! Anh đi.” Dù sao cũng không có chuyện gì, Thẩm Dự đứng lên, Lộ Trạch mừng thầm, sau đó kích động đứng lên, ‘shh’ một tiếng rồi lại ngã ngồi trên ghế salon.
Thẩm Dự nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Trạch chau mày, ân cần hỏi: “Sao vậy?” Lộ Trạch vội vàng khoát tay, “Không sao, không sao.”
“Có phải xoay người…”
Lộ Trạch định nói không phải, lại phát hiện sắc mặt Thẩm Dự trở nên là lạ, còn nhìn cổ cậu. Lộ Trạch giật mình. “Anh… anh cả, sao vậy?” Thẩm Dự nhìn dấu hôn trên cổ cậu, có hơi sửng sốt, anh có thể tưởng tượng trên người cậu còn bao nhiêu dấu vết như vậy, “… A Đình, em yêu rồi?”
“Hả?” Lộ Trạch giả vờ, thật ra cậu đang xoắn xuýt. Thẩm Di không có ở đây, cậu không biết có nên nói thật với Thẩm Dự hay không.
“A, không sao, vậy, anh về trước, hai người rảnh rỗi thì tới dùng cơm.”
Không biết vì sao Thẩm Dự không nói nữa, nhưng Lộ Trạch cũng thở phào một cái, tiễn anh ra cửa, nhìn anh lên xe.
Thẩm Dự ngồi trên xe suy nghĩ, nếu như là bạn gái thì cũng khó tránh khỏi quá kịch liệt, nhưng trông Lộ Trạch cũng không phải người thích kiểu con gái đó, Thẩm Dự nghi ngờ, nhưng theo bản năng loại bỏ một khả năng khác. Lấy điện thoại ra, ấn số được một nửa rồi lại tắt đi, quên đi, về trước rồi hãy nói.
Thật ra Lộ Trạch không có lớp chiều, nhưng phải đến phòng làm việc, sau khi đến, không ngờ là Vu Tinh đang chờ cậu, “Sao cô cũng đến?”
Vu Tinh đang trò chuyện với nhân viên, thấy Lộ Trạch đến, trước hết là quan sát cậu cả buổi, vẻ mặt hơi thô bỉ. “Sao… sao vậy?” Lộ Trạch bị nhìn đến mất tự nhiên.
“Không có gì, thầy nói rất hài lòng với bài tập của tôi, trong lòng rất vui vẻ.”
“Vậy sao?” Lộ Trạch cũng kích động, dù sao cậu cũng tham gia.
“Hôm qua sinh nhật thế nào? Đi đâu để tận hưởng thế giới của hai người?” Vu Tinh nghĩ Thẩm Di tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này. Nhưng lần này cô đã đoán sai.
“Không có, chúng tôi đi gặp bạn anh ấy.” Lộ Trạch thành thật trả lời.
“À…” Vu Tinh gật đầu, sau đó nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lộ Trạch, tò mò rằng Thẩm Di có mở món quà của Tịch Thiệu Đông ra hay không.
Suy nghĩ hồi lâu, Vu Tinh vẫn không nhịn được hỏi: “Tiếu Diệp này! Thẩm tiên sinh có thích quà của tôi không?”
Lộ Trạch nhớ lại mình vẫn chưa nói cảm ơn! Vội nói: “Thích, cảm ơn cô.”
“Vậy của Thiệu Đông?”
“Hả?… Thích, thích lắm.” Lộ Trạch muốn nói thật ra là ‘tôi cũng không thấy biểu cảm gì của anh ấy’.
Hửm? Vu Tinh lại càng thấy lạ hơn, không phải là vẻ mặt này mới đúng! “Vậy… có thấy là cái gì chưa?”
“Hả? Tôi cũng không thấy rõ, không phải là đồng hồ sao?” Lộ Trạch nói.
Đương nhiên là không phải! Vu Tinh hét to trong lòng, cũng nghi ngờ vì sao Thẩm Di không cho Lộ Trạch xem, không đúng! Thứ đồ tốt này… Không phải Thẩm Di nên khen mình sao?
“Vu Tinh, sao vậy?”
“Không có gì, tối tôi còn có việc, đi trước!” Tuy nghi ngờ, nhưng cô không dám hỏi Thẩm Di, cô sợ bị mắng. Vu Tinh mỉm cười nói tạm biệt với Lộ Trạch, có chút ủ rũ, không biết được cảm nghĩ sau khi dùng xong thật sự rất đáng thương!
Tuy cảm thấy Vu Tinh là lạ, nhưng Lộ Trạch không suy nghĩ gì nhiều, vào phòng làm việc tìm Tạ Hải Đường.
Tối, khi Thẩm Di trở về, Lộ Trạch nói chuyện lúc trưa Thẩm Dự đến cho anh nghe, Thẩm Di nhíu mày, “Chúng ta cứ nói mọi chuyện cho anh cả biết.”
“Hả? Anh ấy vẫn chưa biết sao?”
Thẩm Di lắc đầu, “Hơn phân nửa là anh ấy sẽ gọi cho mẹ, cho dù mẹ không biết, anh ấy cũng sẽ nghi ngờ trong lòng, anh trai anh…” Thẩm Dự là người thông minh, lúc còn nhỏ cũng rất chín chắn, rất hiếu thảo với cha mẹ, cho nên theo chân cha bước vào chính trị, cũng kết hôn có con với tiểu thư khuê cát theo lời cha mẹ, vì vậy là người tương đối truyền thống. Lúc đầu, khi Thẩm Di comeout, ngoại trừ Thẩm Minh, người kích động nhất không phải Diệp Xảo Như, mà là anh cả anh – Thẩm Dự. Nhất thời Thẩm Dự không chấp nhận được, quan hệ giữa hai anh em bắt đầu trở nên lạnh nhạt, sau khi Thẩm Di dọn ra ngoài, số lần hai người gặp nhau cũng ít hơn. Sau đó, dưới sự hoà giải của người nhà, quan hệ giữa hai người mới hoà hoãn không ít. Nếu như bây giờ anh ấy biết mình thương em trai của cả hai, có lẽ nhất thời sẽ không chấp nhận nổi.
Lộ Trạch mím chặt môi, “Vậy tìm thời điểm thích hợp đi!” Dù sao cũng là người nhà, không thể nào giấu cả đời.
Mà bên này, Thẩm Dự đang đối diện với sự im lặng của Diệp Xảo Như, ít nhiều cũng đoán được một chút, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Dự vẫn không nói nên lời, nhớ tới sự thay đổi trước sau của Lộ Trạch, trong lòng anh cũng không ổn lắm, tâm trạng vốn vui mừng vì em trai hối cải cũng nhạt dần.
Vợ Thẩm Dự thấy chồng mình không nói tiếng nào ngồi trên ghế salon, cô cũng ngồi xuống bên cạnh, ân cần hỏi: “Sao vậy? Cơ thể không thoải mái?” Muốn nói cho bà xã, nhưng bây giờ còn có chút không thể nói nên lời, Thẩm Dự lắc đầu, nghe con trai kêu đói bụng, kéo ra một nụ cười, “Không sao, chỉ hơi mệt thôi, đi ăn cơm!”
Sắp đến nghỉ hè, một học kỳ lại kết thúc, Lộ Trạch đi trong sân trường, suy nghĩ một vài chuyện.
Tính toán thì hai người gặp nhau cũng gần một năm, trong vòng một năm ngắn ngủi này, hai người từ quan hệ anh em họ giống như người xa lạ trở thành người yêu, đến bây giờ, Lộ Trạch cảm thấy kiểu sống chung của mình và Thẩm Di giống như vợ chồng già, bình thản nhưng ấm áp. Bây giờ ngẫm lại, lúc đó cậu cũng thật có dũng khí, rõ ràng vẫn chưa xác định cảm giác của mình với Thẩm Di mà đã đồng ý qua lại với anh. Ngoài miệng nói là thử xem, nhưng thật ra trong lòng biết rõ, theo tính cách của Thẩm Di, không chỉ đơn giản là ‘thử xem’.
Lần trước, sau khi gặp mặt vợ chồng Thẩm Dự, mọi người đều nói rõ cho nhau nghe, Thẩm Dự đã đoán được chút ít nên khi nghe và biết rõ cũng không kinh ngạc, sau đó được vợ mình khuyên răn bên tai. Lại nói chị dâu Thẩm mặc dù là tiểu thư khuê các tiếp thu kiểu giáo dục truyền thống từ nhỏ, nhưng tư tưởng rất thoáng, kinh ngạc hơn là cô khá bình tĩnh, đồng thời còn biểu hiện việc làm công tác tư tưởng cho Thẩm Dự cứ giao cho cô.