Mệnh Trung Chú Định

Chương 43: Bà ngoại



Lần đầu tiên bị làm đến phát sốt, ngoại trừ Thẩm Di lặng lẽ ăn năn, làm đương sự, Lộ Trạch cũng khá 囧, sau khi tỉnh lại vì đói, cậu uống cháo xong rồi lại tiếp tục làm ổ trên giường không dậy nổi, còn có hơi ngượng ngùng. Trong phòng có bật điều hoà, nhưng nhiệt độ không quá thấp, vừa vặn để đắp chăn, vì vậy Lộ Trạch lại mơ mơ màng màng ngủ đi…

Lúc điện thoại của Diệp Xảo Như gọi tới thì đã là sáng ngày hôm sau, Thẩm Di nghỉ một ngày cũng phải đi làm đúng hạn, Lộ Trạch ngủ suốt mười mấy tiếng từ sáng hôm qua cho đến tối, nên bình phục không ít, vừa định đến phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên: “A Đình, ông ngoại con… không được rồi…”

Lộ Trạch lập tức chạy đến bệnh viện, dựa theo lời chỉ dẫn của Diệp Xảo Như mà đến trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy bên ngoài phòng phẫu thuật đứng không ít người, ngoài vợ chồng Diệp Xảo Như thì không còn người quen nào cả, có lẽ là người nhà của Diệp Dung Dung.

Lần trước ở Mĩ, Lộ Trạch không đến gặp người của Diệp gia, cảm thấy lúng túng chỉ là một nguyên nhân, dù sao cũng chưa sẵn sàng để đối mặt với một đám người thân chưa từng gặp mặt, sau đó kéo dài đến tận khi về nước, cậu vẫn không đi. Thẩm Di cũng không chủ động lên tiếng, bởi anh tôn trọng suy nghĩ của Lộ Trạch. Bây giờ nếu không phải Diệp Xảo Như gọi điện, cậu cũng không đến, cũng không suy nghĩ vì sao một người vốn ở Mĩ lại vào bệnh viện Trung Quốc, cậu đã có bản năng không muốn suy nghĩ những vấn đề liền quan đến họ.

Diệp Xảo Như nhìn thấy Lộ Trạch, vẫy tay với cậu: “A Đình, bên này.” Bà vừa nói xong, những người khác cũng chú ý đến cậu thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt họ. Vì Diệp Xảo Như đã nói trước, nên tất cả bọn họ đều biết cậu là ai, đồng thời im lặng quan sát Lộ Trạch. Dáng dấp của cậu không phải chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra cậu là con trai Diệp Dung Dung, nhưng lại đẹp như Diệp Dung Dung, đều là kiểu xuất sắc.

“Đây là con trai của Dung Dung.” Diệp Xảo Như kéo cậu đến trước mặt mọi người.

Một bà cụ kích động bắt lấy tay cậu, xem chừng là mẹ của Diệp Dung Dung, nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ này, khổ cho con rồi…”

“Bà ấy là bà ngoại con.” Diệp Xảo Như xác nhận suy đoán của Lộ Trạch. Bà cụ xúc động như vậy khiến cậu bật thốt lên gọi “Bà ngoại”, cậu cũng không ngờ mình sẽ gọi tự nhiên như thế. Bà cụ cũng rất bất ngờ, nước mắt lưng tròng, “Bà ngỡ rằng cả đời này cũng sẽ không nghe được.”

“Mẹ, người đừng kích động.” Một người đàn ông bên cạnh thuận khí cho bà.

“Đây là ba người cậu và mợ của con, còn có anh chị em họ.” Lộ Trạch gật đầu nhưng không lên tiếng gọi ai, khác với bà cụ, nhìn bọn họ cậu cảm thấy rất xa lạ, trong lúc nhất thời chỉ im lặng.

Lúc Thẩm Di đến phòng phẫu thuật, đèn cũng vừa tối xuống, ca phẫu thuật kết thúc. Lúc ở công ty anh đã nhận được tin nhắn của Lộ Trạch, và cũng bị Diệp Xảo Như gọi điện tới.

“Bác sĩ, sao rồi?” Bà cụ lên tiếng hỏi trước.

Bác sĩ tháo khẩu trang: “Bệnh nhân do huyết áp cao mà bị vỡ mạch máu não dẫn tới xuất huyết, nhưng mọi người đưa đến kịp thời, tuy không thể kết luận là hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm, còn cần quan sát thêm một khoảng thời gian, nhưng có thể nhận ra ý chí muốn sống của bệnh nhân rất mãnh liệt, việc này giúp đỡ rất nhiều trong công tác trị liệu, người nhà có thể từ mặt này mà cố gắng nhiều hơn.” Lời của bác sĩ khiến mọi người tạm thời thở phào nhẹ nhõm, dù sao xuất huyết não cũng không phải là bệnh cảm vặt, đặc biệt với người già mà nói gần như là chí mạng.

Mọi người đều biết cái gọi là ‘ý chí muốn sống’ của ông chính là được nhìn thấy Diệp Dung Dung và con trai bà, nhất định không thể đi trước. Ngoại trừ ông cụ, bây giờ tất cả mọi người đều biết Diệp Dung Dung không còn nữa, còn Lộ Trạch hiện tại đang sống chung với người của Thẩm gia.

Ông cụ được đưa vào phòng bệnh, vì tránh làm phiền ông cụ nghỉ ngơi, mọi người chỉ nhìn thoáng qua rồi lục tục trở về, dù sao trong trường học lẫn công ty đều có việc. Thẩm Minh cũng chỉ dành chút thời gian rảnh rỗi, Diệp Xảo Như nói vào câu với Lộ Trạch rồi về nhà, để lại bà cụ và hai người Lộ Trạch, Thẩm Di, nhưng cũng không mất tự nhiên.

“Đứa bé này, nhất định là con trách chúng ta không quan tâm đến mẹ con con đúng không? Ông ngoại con rất cố chấp, bà có khuyên ông ấy cũng không nghe, sau này bà lén đến thăm các con vài lần, cũng không giúp được gì, con chịu khổ rồi…” Bà lão vẫn nắm tay Lộ Trạch nói mãi, bà luôn tự trách mình.

Lộ Trạch cũng nắm tay bà, an ủi: “Người không cần tự trách mình, dì, dượng và anh họ rất tốt với con, con không chịu khổ.”

Nghe Lộ Trạch nhắc đến anh họ, bà cụ mới chú ý tới người đàn ông luôn đứng cạnh Lộ Trạch, cậu ta là con trai của Diệp Xảo Như, lúc bé bà có gặp mấy lần, chỉ vài năm không gặp mà đã trở thành chàng trai trẻ đẹp trai ưu tú như vậy, bà cụ có chút bùi ngùi, “Thẩm Di phải không! Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tư Đình.”

Thẩm Di nhìn Lộ Trạch một chút, “Nên làm.”

Có lẽ tạm thời ông cụ vẫn chưa tỉnh, Lộ Trạch dặn dò Thẩm Di về trước, hơn nữa anh ở đây lâu sẽ không dám đảm bảo bà cụ sẽ không suy nghĩ nhiều, nếu như hai cụ già bị kích thích, cậu cũng sẽ không yên lòng.

Bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Di xoa xoa đầu Lộ Trạch, “Vậy anh về công ty trước, tối về sớm một chút.”

“Đã biết.” Lộ Trạch ngoan ngoãn, nhẹ nhàng nắm tay anh, “Trên đường anh nhớ chú ý an toàn.”

Sau khi Thẩm Di đi, bà cụ kể cho Lộ Trạch nghe chuyện bọn họ về nước, “Ông ấy không nghe lời bà khuyên, nói muốn gặp các con một lần, vì vậy bà về cùng ông ấy. Mấy đứa nhỏ vốn ở Mĩ, đứa thì đi học, đứa lại đi làm, nhưng lần này là lễ mừng thọ của bà nên cùng về hết, cũng không biết ông ấy suy nghĩ lung tung cái gì mà kích động đến mức vào bệnh viện.”

Lộ Trạch gật đầu, thảo nào đầy đủ như vậy, tuy người nhà bọn họ có người ở trong nước, nhưng đa số đều đi theo ông cụ ở Mĩ, không thường trở về.

Dù sao đã lớn tuổi, bà cụ cũng có phần mệt mỏi, Lộ Trạch để bà nằm trên ghế một lát, còn mình thì đi mua một ít vật dụng. Lộ Trạch đứng trong thang máy ngẩn người ra, không biết đang suy nghĩ gì, thang máy ‘Đinh’ một tiếng, có người bước vào. Lộ Trạch cũng không chú ý, nhưng cảm thấy đã lâu mà thang máy vẫn chưa di chuyển mới ngẩng đầu lên,nhìn thấy người đối diện rồi lại sửng sốt.

Bên ngoài thang máy là hai người một nam một nữ, nữ ngồi xe lăn, xem ra là do chân bất tiện, người đàn ông đẩy cô, sắc mặt tái nhợt, trên tay còn cầm thuốc, lúc này ba người đều nhìn nhau, mãi cho đến khi cửa thang máy phải tự động đóng lại lần nữa, người đàn ông mới phản ứng được, đẩy cô gái vào thang máy.

Hạ Gia Kiệt dẫn em gái mình đến tái khám, thuận tiện đến bệnh viện lấy thuốc cho mình. Anh ta cúi đầu nhìn cô em gái đang ngẩn người, xem ra không chỉ có anh ta cảm thấy người trước mặt giống bọn họ. Mà Lộ Trạch lại biết rõ hai người là ai, cậu có xem tư liệu điều tra của Thẩm Di, nhưng cậu không ngờ là sẽ gặp nhau ở đây. Nhớ Thẩm Di từng nói Hạ Gia Mẫn bị tai nạn, xem ra là đến gặp bác sĩ. Lộ Trạch không chủ động mở miệng, hi vọng họ có thể nghĩ là do người giống người, nhưng có lẽ vì quan hệ huyết thống mà Lộ Trạch có loại cảm giác thân thiết, không biết bọn họ có cảm giác này không.

Vài giây đầu có vẻ rất lâu, ba người đều đến tầng một. Thật vất vả chờ cửa thang máy mở ra, Hạ Gia Kiệt đẩy Hạ Gia Mẩn ra khỏi thang máy trước, Lộ Trạch đi ra sau, nhưng đột nhiên có một đứa bé chạy vọt tới, Hạ Gia Kiệt dừng lại kịp thời, thuốc trên tay rơi xuống đất. Lộ Trạch đi một mình nên tương đối nhanh hơn, thuốc rơi xuống ngay chân cậu, được cậu nhặt lên.

“…Cảm ơn.” Hạ Gia Kiệt nhận lấy túi thuốc, do dự một lát rồi hỏi: “Có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi không? Tiên sinh.”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.