Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 3



Edit: Anh


Beta: Candy, An Điềm


Gương mặt trắng nõn của Ôn Ngưng đỏ như máu, không biết là vừa rồi bị bỏng do nước nóng, hay là do quá khẩn trương.


Chân tay cô luống cuống, đứng sững sờ tại chỗ, chiếc váy trắng bị ướt hơn một nửa có thể nhìn thấy cả bên trong, dính chặt vào thân thể nhỏ nhắn, xinh đẹp làm hiện ra đường cong tinh tế.


"Tôi, tôi không biết cái này dùng như thế nào......" Giọng của thiếu nữ mềm mại, còn chút e sợ.


Giang Thư khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi chạm sau răng cấm, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi đen nhánh, quần áo trên người đều không chỉnh tề : "Tôi dạy cho cô?"


Ôn Ngưng cắn môi, rũ mắt không dám nhìn anh, nghe thấy anh nói chuyện, không tự chủ mà lùi về sau một bước, đáng tiếc phía sau là bức tường lạnh ngắt, không thể lùi thêm nữa.


Giang Thư nới lỏng cà vạt, ngón tay thon dài mở cúc áo sơ mi.


Một cái.


Hai cái.


Ôn Ngưng cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh như tốc độ mở cúc áo của Giang Thư.


Cô biết khi gả đi thì ngày này sớm muộn cũng sẽ đến nhưng lại không ngờ nó lại đến bất ngờ như vậy.


"Tôi còn chưa tắm --" cô gần như muốn giãy giụa đến cùng.


"Tắm cùng nhau." Yết hầu Giang Thư không kiên nhẫn mà lên xuống liên tục, giọng nói khàn khàn, nặng nề nhưng lại rất dịu dàng, ban ngày rõ ràng là một người lãnh đạm, nhưng lúc này lại cất giấu vô số ham muốn.


Phía sau bồn tắm tròn không biết từ khi nào đã chứa đầy nước ấm, lúc Ôn Ngưng phản ứng lại, thân thể đã ở trong dòng nước ấm.


Chung quanh đều là nước ấm, nhiệt độ trên người cô ngày càng tăng.


Tay Giang Thư đặt lên chiếc áo mỏng trên người của Ôn Ngưng, tinh thần không còn minh mẫn.


Rõ ràng chỉ là muốn hù dọa tiểu hồ ly giả vờ rụt rè một chút mà lộ ra cái đuôi hồ ly, nhưng không nghĩ tới tiểu hồ ly này lại xấu hổ nhắm mắt, rõ ràng là không rành thế sự vậy mà còn vẫy vẫy cái đuôi nhỏ trước mặt anh khiến anh không thể kiềm chế bản thân.


Nhiều năm qua, anh luôn nghĩ mình đã khống chế bản thân rất tốt, nhưng lúc này đây lý trí lại không còn lại bao nhiêu.


Bây giờ anh đơn giản chỉ muốn thực hiện nghĩa vụ của một người chồng.


Nước trong bồn tắm bắn ra ngoài vách tường, Ôn Ngưng cắn môi, khuôn mặt với đôi mắt hồng hồng lên, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vòng qua cổ anh, bây giờ chỉ có thể bám lấy Giang Thư.


Trước đó, hai người đều chưa làm qua loại chuyện này nên khó tránh khỏi có chút ngây ngô.


Nhưng đàn ông thì vẫn là đàn ông, hoan ái luôn là việc không cần thầy cũng biết, Ôn Ngưng cơ hồ chỉ có thể tùy ý để hắn lăn qua lộn lại.


Từ phòng tắm, đến phòng ngủ, chỗ nào đi qua cũng hỗn độn.


Từ trước tới giờ Giang Thư chưa từng làm loại việc này với ai, cảm giác của bản thân cứ tự nhiên mà đến, người con gái này lại xinh đẹp, ngày thường vẫn luôn tỏ vẻ cứng cỏi nhưng toàn thân bây giờ lại rất đau.


Nhất thời chịu không nổi, đầu óc Ôn Ngưng trống rỗng, không hề nghĩ ngợi, khóc nức nở liền buột miệng thốt ra một tiếng trong trí nhớ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ "Anh Giang Thư ".


Nói xong, khoé mắt cô còn nước mắt, tay nhỏ nắm chặt góc chăn nhăn nhúm, hai mắt nhắm lại.


Nhưng mà Giang Thứ lại bởi vì tiếng gọi nhẹ nhàng này mà cau mày rồi dần dần đi vào giấc ngủ.


**


Sau một trận chiến, Ôn Ngưng cuối cùng cũng có sức lực mở mắt , cả người như là bị xe nghiền qua, lớn như vậy mà không ai dạy cho cô loại chuyện này, bây giờ cả người cô đều có cảm giác nhức mỏi, còn có một chút sợ hãi và ủy khuất.


Cô theo bản năng mà xoay người dựa vào Giang Thứ đang nằm bên cạnh, giống như dựa vào anh càng gần thì cảm giác an toàn sẽ càng nhiều.


Chỉ là khi lỡ đụng vào anh, lại quấy nhiễu lúc anh đang suy nghĩ, tiếng nói của Giang Thư âm trầm, càng không có nhiều kiên nhẫn, nghe không có chút ôn nhu, tác phong cũng hờ hững: " Lúc tôi ngủ không thích người khác đụng vào."


Ôn Ngưng vốn có chút sợ anh, giờ phút này càng là giống bị cảnh cáo, lập tức thu hồi tay, thành thành thật thật không dám nhúc nhích.


Trên người không khoẻ lại hoan ái nhiều lần, cô nhắm hai mắt nhưng lại không ngủ được, muốn vào phòng tắm nhưng lại sợ đụng đến người đàn ông bên cạnh.


Im lặng một lúc, người bên cạnh hô hấp ngày càng đều, gan Ôn Ngưng bỗng lớn hơn, cẩn thận chịu đựng đau đớn dịch xuống giường, mũi chân vừa chạm xuống đất liền bủn rủn thiếu chút nữa mà ngã xuống.


Cũng may không có việc gì, cô nhặt quần áo vứt lung tung trên sàn mặc vào người, ngừng thở quay đầu lại nhìn lén Giang Thư, thấy anh không phản ứng, mới lặng lẽ thở phào, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.


Đứng trước gương, cô mới phát hiện trên người mình là chiếc áo sơ mi Giang Thư đã cởi ra trước đó, nhớ lại cảnh Giang Thư lúc trước tay tùy ý cởi áo sơ mi, gương mặt của Ôn Ngưng chợt đỏ bừng, tay luống cuống chà lại cơ thể rồi vội trở lại phòng ngủ.


Áo sơ mi to rộng của Giang Thư được mặc lên người cô giống như 1 cái váy, nút áo chẳng biết đi đâu, tay cô nắm lấy cổ áo, nhìn Giang Thứ đang nằm trên chiếc giường lớn.


Quần áo của anh được mặc trên người mình, ngực lại trần trụi, cánh tay đè lên trán, những đường cong cơ bắp là nhờ tập luyện mà ra, mặc dù nhắm hai mắt nhưng lại cảm giác được sự áp bức, sự thanh lãnh xa cách sinh ra đã có sẵn.


Rõ ràng mấy giờ trước, hai người đã làm ra loại chuyện thân mật nhất.


Ôn Ngưng lo lắng trở lên giường sẽ đụng đến anh, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát nằm lên sofa nhỏ, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.


Giang Thư xoay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang sofa, sau một lát liền đứng dậy, tùy ý rót một ly nước đá, rút bao thuốc đi về phía ban công, dừng lại bên cạnh sofa, cuối cùng vẫn là nhặt cái chăn mỏng đắp lên người Ôn Ngưng.


**


Buổi sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Ôn Ngưng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.


Cô không có thói quen ngủ dậy trễ, làm việc và nghỉ ngơi vẫn luôn có quy luật, mấy năm trước vì kiếm tiền giúp ông chữa bệnh, đều làm việc đến 4-5 giờ sáng.


Chỉ đổ thừa là do đêm qua Giang Thư làm, buổi sáng lúc cô tỉnh đã hơn 9 giờ, kỳ diệu chính là tuy rằng trong lòng có chút sợ anh, nhưng tối hôm qua cô ngủ một giấc thật ngon, bởi vì trong phòng có Giang Thư giúp cô có thể an tâm một chút.


Thấy Giang Thư đã không còn trên giường, Ôn Ngưng thấy có chút mất mát, ôm chăn ngồi trên sô pha, nhìn phòng hỗn độn, hồi tưởng lại chuyện đêm qua, má cô liền có cảm giác nóng lên.


Rửa mặt, chải đầu xong, cô theo thói quen đi thu dọn phòng ngủ, làm xong đã là nửa giờ sau.


Ôn Ngưng đi xuống lầu, định đi tìm Giang Thư, nhưng không ngờ lại đi đến bên sảnh phụ.


Trên bàn cơm, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang dùng bữa sáng, một cái giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã, nghe kĩ còn nghe được tiếng âm nhạc du dương.


Ôn Ngưng nhận ra đây chính là phu nhân Vương Phàm ngồi cạnh nhị thiếu tối qua,, dựa theo bối phận thì cô nên gọi người đó một tiếng chị dâu, nhìn tình hình bây giờ thì lo lắng ít nhiều cũng sẽ quấy rầy đến cô ấy, Ôn Ngưng cẩn thận không phát ra tiếng, xoay người vừa muốn rời đi, lại bị người kia gọi lại.


"Nhìn thấy tôi mà ý muốn chào hỏi cũng không muốn, đúng là đến từ nông thôn, nửa điểm lễ phép cũng không có."


Ôn Ngưng hơi nhíu mày, hàm ý của lời nói đều rất cay nghiệt, tối hôm qua ở trước mặt mọi người nhìn thấy một người chị dâu hoàn toàn khác với người đang ngồi.


Cô chần chờ một giây: "Chào buổi sáng, chị dâu."


"Không còn sớm, cũng không nhìn xem hiện tại là mấy giờ, còn muốn chúng tôi chờ cô cùng ăn bữa sáng sao? Giang gia không có thói quen này."


Ôn Ngưng cũng không có thói quen này, cô căn bản không nghĩ tới là có người sẽ chờ mình, bữa sáng đối với cô không ăn cũng không sao, dù sao mấy năm nay đều quen bỏ bữa sáng.


"Xin lỗi chị dâu, em ngủ quên, em không ăn bữa sáng cũng không sao." Ôn Ngưng nói xong liền tính rời đi.


"Ê, từ từ, đi nhanh như vậy làm gì? Vội vàng đi tới chỗ ông nội cáo trạng? Bỏ cái ý nghĩ như vậy đi, tối hôm qua ông uống nhiều rượu, sáng sớm bị đưa đến bệnh viện truyền nước, như thế nào, Giang Thứ không nói cho cô biết ư? Cũng đúng, ngay cả hôn lễ cậu ta còn không tham gia, thì làm sao mà muốn nhiều lời với cô."


Hôn lễ trong lòng Ôn Ngưng như một cái gai.


Cô không muốn ở đây để bị châm chọc mỉa mai nên xoay người muốn bỏ đi, lại bị Vương Phàm túm lấy, trong lúc nhất thời mất cân bằng, liền ngã về phía sau.


Nhưng cô không cảm nhận được cảm giác đau đớn khi ngã xuống, không biết Giang Thư đã vào từ lúc nào, anh duỗi tay ôm eo cô, trong nháy mắt cả người cô gái nhỏ nằm trên người hắn.


Giọng điệu cay nghiệt của Vương Phàm vẫn tiếp tục nói: "Cô cẩn thận một chút! Bàn ghế đều được làm từ loại gỗ tốt, nếu bị hỏng thì --"


"Bàn gỗ khắc thời kì băng hà này chỉ là nơi Giang gia ăn một bữa cơm, Ôn Ngưng là phu nhân chính thống của nhà họ Giang, dù chơi mà làm hỏng thì tôi cũng không có ý kiến, nhưng cô......" Giang Thứ không chờ cô ta nói xong đã ngắt ngang liền lạnh giọng nói, từng câu từng chữ không chút nhân từ nào, cười khinh miệt: " Khoản tiền này Trần Lý nhà các người ngược lại không gánh nổi đâu"


Lão nhị nhà họ Giang gia tên là Trần Lý, Trần Lý họ Trần không phải họ Giang, người ngoài vừa nghe liền biết là con nuôi, nói ra cũng đúng, chỉ là nhà họ Giang từng có một đứa con của một bảo mẫu, bảo mẫu ngoài ý muốn mà qua đời, đứa trẻ ấy liền được thu dưỡng.


"Phu nhân chính thống của nhà họ Giang" không thể nghi ngờ là Vương Phàm vẫn luôn muốn một danh phận danh chính ngôn thuận, bây giờ cô ta cùng chồng của mình giống nhau, đều không được thừa nhận.


Vương Phàm kiêng kị nhất là Giang Thư, nhiều năm qua Trần Lý không thể thuận buồm xuôi gió, cũng là vì thủ đoạn của Giang Thư quá hiểm ác.


Vốn nghĩ trong nhà không có ai, liền muốn khi dễ cô ấy, nào ngờ anh ta giống như luôn theo dõi Ôn Ngưng, trở về kịp thời.


Vương Phàm đứng lên, chân co quắp tại chỗ đi không được mà ở lại cũng không xong.


Giang Thư dắt tay Ôn Ngưng, không coi ai ra gì mà cúi đầu hỏi: "Ăn gì?"


"Cái gì?" Cô không phản ứng kịp.


"Bữa sáng muốn ăn cái gì?"


"Không, không cần phiền toái --"


Giang Thư nghiêng đầu, ngữ khí nhàn nhạt không cho cự tuyệt: "Phiền toái cái gì, mấy món ăn dì Trần làm đều là những món nổi tiếng ở Hàn thành, tôi nhớ rõ cô trước kia cũng từng làm phục vụ ở khách sạn, làm điểm tâm hẳn là không khó?"


Mặt Vương Phàm tức giận đến méo mó, nhưng đối phương là Giang Thư, cô ta nửa câu oán hận cũng không dám có, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con nhỏ nông thôn kia được Giang Thư che chở.


Giang Thư nắm tay Ôn Ngưng, môi mỏng nhếch lên nhưng không nói chuyện.


Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn anh, cũng không dám mở miệng nói.


Không có người ngoài ở nhà, hai người ở trong bầu không khí này mà nhớ lại chuyện lúc trước.


"Còn đau không?" Giang Thư đột nhiên hỏi.


Ôn Ngưng sửng sốt chớp mắt một cái, cho rằng anh đang nói về việc lúc nãy, vội lắc đầu: "Không đau, không bị đụng vào ghế."


Giang Thư kêu một tiếng: "Tôi nói tối hôm qua."


Gương mặt trắng nõn của Ôn Ngưng lại đỏ lên: "......"


Giang Thư ho nhẹ một tiếng, không tiếp tục cái đề tài này nữa: "Vì sao lại đi đến chỗ đó?"


Chỗ đó là của gia đình Trần Lý, Giang Thư hiếm khi đặt chân đến, sợ đen đủi.


Ôn Ngưng: "Lạc đường, nơi này quá lớn."


Giang Thư thật muốn cười, tưởng là cưới được một tiểu hồ ly thông minh, nhưng hoá ra lại ngốc nghếch.


"Cô đi lạc? Nếu tôi không đến kịp thì đã bị người ta khi dễ rồi".


Ôn Ngưng: " Gây ra thêm phiền toái cho anh rồi."


Giang Thư lúc này là thật sự rất muốn cười, lòng bàn tay xoa tay cô: "...... Là phiền toái."


"Về sau bị người ta khi dễ không cần thành thật như vậy, muốn làm sao cũng được, luôn có người che chở cô."


Anh sao?


Ôn Ngưng cuối đầu, lòng bàn tay bị anh nắm đến nóng lên, anh nói như vậy, là muốn che chở cho cô sao, cô không dám nghĩ nhiều, lại nghĩ tới lời Vương Phàm vừa nói, vội hỏi: "Ông đã khá hơn chút nào không?"


"Vẫn tốt." Ngữ khí Giang Thư giống như không chút để ý lắm.


"Ông nội giả bệnh cũng không phải một ngày hai ngày, dùng chiêu này, các bác sĩ trong nhà đều là người của ông, lòng tôi hiểu rõ, đường glucose trong máu thay đổi, không có gì nghiêm trọng."


Ôn Ngưng yên tâm gật đầu: "Vậy lát nữa anh muốn đi đâu?"


Giang Thư đang lên lầu đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn xuống, bộ dáng có chút lười biếng: "Sao hả? Muốn quản tôi?"


Nguồn: Cá Ba Đuôi.


Đem truyện đi nhớ xin phép chủ nhà, ghi rõ nguồn hoặc không tự tiện nói là của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.