Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 32: Vậy chị và anh em tái hôn được không?



Edit: Bin


Beta: An Điềm


******************


11 giờ  đêm, sau khi nghe điện thoại, Giang Thư tự mình rút ống kim ở mu bàn tay ra, hoàn toàn không nhớ đến Nhậm Thiên Cao từng nói đến một bà vợ cùng nam nhân khác sinh long phượng thai sau khi chồng quá đời, từ trên giường bệnh bước xuống, lấy áo khoác qua loa mặc lên, cầm lấy chìa khóa xe lập tức đi đến địa chỉ đã nói trong điện thoại kia. 


Đêm đã khuya nhưng thành phố Hàn vẫn có vô số người say sưa chè chèn, đèn neon bên đường phát ra ánh sáng lập lòe, dòng xe đi lại tấp nập không khác với ban ngày là bao, tuy rằng Giang Thư vừa mới đổi sang con xe xịn nổi tiếng về tốc độ như Rolls-Royce nhưng cũng chỉ có thể kìm nén đi tính ưu việt của mình mà từng chút từng chút theo dòng xe tiến về phía trước.


Ngồi trên ghế lái trong lòng người đàn ông đã lo lắng đến mắc rối tung rối mù, Giang Mông Mông từ nhỏ chính là loại người da mặt dày đến không thể dày hơn cho dù có bị sở cảnh sát giữ lại chơi mấy ngày cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, nhưng Ôn Ngưng lại không thế, từ trước đến nay cô đều rất nghe lời ngoan ngoãn, lá gan cũng không phải dạng to lớn gì, trước kia một mình ngủ trong căn phòng lớn cô cũng thấy sợ hãi chứ đừng nói đến cô bị những người xa lạ tra hỏi ở chỗ lạnh lẽo đáng sợ như phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.


Tình huống trong cục cảnh sát thật ra khác xa so với những gì Giang Thú tưởng tượng.


Người có da mặt dày- Giang Mông Mông sau khi gọi xong điện thoại xong lại chịu không nổi lâp tức gào khóc lên, Ôn Ngưng ngồi bên cạnh ôm lấy cô, bàn tay nhỏ bé dịu dàng xoa nhẹ trấn an.


Đêm nay cô gái nhỏ đã khóc không biết bao nhiêu lần cũng uống không ít rượu, nhưng càng uống thì hình ảnh Hạ Trình ôm lấy tiểu thư nhà họ Cung cùng nhau đến quán bar lại hiện lên càng rõ ràng hơn.


Đêm nay cô vốn là đến mừng sinh nhật của bạn, bọn họ đều là người trong giới thượng lưu, thân phận như nhau, cùng là người trẻ tuổi nên phần lớn đều có quen biết nhau.


Nơi tổ chức sinh nhật này vốn do bạn của anh trai Giang Mông Mông mở, ngày thường đến đây đều là những không giàu cũng quý trong giới thượng lưu ở thành phố Hàn, bạn bè của anh trai trong cái vòng này quả thật rất có ích, được thêm nhiều ưu đãi, hầm rượu thứ tốt gì đó đều có thể nói là tuyệt vời, Hạ Trình cũng thường xuyên đưa bạn bè đến để ủng hộ.


Hạ Trình không giống như Giang Thư có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như thế, thích ai liền kim ốc tàng kiều  để cho người khác một chút cũng không nhìn được, còn anh ta luôn nghĩ rằng, bạn gái càng thích thì càng phải khoe ra cho mọi người đều nhìn thấy.


Đêm nay vì nể mặt bạn bè nên anh ta tới dự sinh nhật của em gái bạn, để tự mình tâng bốc một trận, tiện thể đưa Cung San San- người mới từ nước ngoài trở về cùng đến, hai người ở bên nhau mới vừa tròn 2 tháng còn đang ở thời kỳ yêu đương nồng nhiệt đắm say, Cung San San vừa xinh đẹp lại gợi cảm thêm đậm chất thục nữ kia, rất hợp với khẩu vị của HẠ trình, mang theo bên cạnh rất có thể diện.


Ai ngờ đâu lần này lại gặp được Giang Mông Mông.


Cung San Sang tuy rằng bằng tuổi cô nhưng từ khi bắt đầu biết chữ thì cuộc sống so với cô lại hoàn toàn trái ngược, Giang Mông Mông là công chúa nhỏ cao quý của thành phố Hàn bất kể là ông nội hay anh trai, đều là những điều mà một đứa con riêng như Cung San San không thể so sánh được, cô ( GMM)  vốn dĩ khinh thường cùng phân cao thấp với cô ta ( CSS), nhưng Cung San San lại giống như biết chính xác được thứ mà cô để ý, một kích liền trúng đích.


Nhân vật nổi tiếng trong giới đều đồn rằng, công chúa nhỏ nhà họ Giang sau khi thành niên sẽ cùng người thừa kế nhà họ Hạ- Hạ Trình liên hôn, hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, Giang Mông Mông tính cách tiểu thư tùy hứng thích gì làm nấy, bao nhiêu năm đều như vậy đến Giang Thư cũng lười đi quản cô, cũng chỉ có mỗi Hạ Trình mới có thể khiến cô trở lên ngoan ngoãn nhu thuận, không những vậy quan hệ Hạ Trình cùng Giang Thư lại không giống bình thường, nói chung lại hai người này kết hợp lại có thể nói là trời đất tạo nên.


Thế nhưng khi Cung San san từ nước ngoài trở về, liền huênh hoang mà đứng ở vị trí bên người Hạ Trình chính là hung hăng cho Giang Mông Mông một cái tát vang dội.


Đêm nay khi hai người chính diện đối mặt, Giang Mông Mông vốn nể mặt mũi của bạn bè, cũng không định đem ân oán của chính mình vào tiệc sinh nhật của người khác, nào biết Cung San San tựa như không hề có ý định này, cô ta thật vất vả mới có một lần thắng được Giang Mông Mông làm sao sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy đây?  Vậy nên cô ta liền đem dáng vẻ ta đây mới là chính thất bày ra cho mọi người thấy.


Lúc buổi tiệc bắt đầu, Hạ Trình cũng đã nhìn thấy Giang Mông Mông, trong quá khứ mỗi lần cô hẹn gặp anh lần nào cũng một tiếng Hạ Trình ca ca hai tiếng Hạ Trình ca ca, nhưng mà  đêm nay, cô gái nhỏ nhìn thấy anh sắc mặt liền không tốt, ánh mắt đều sắp nóng như mặt trời rồi, anh vừa mới đi về phía cô một chút liền thấy cô phản ứng vô cùng lớn sợ quá mà dịch ra khỏi vị trí.


Khoảng cách giưã hai người bị kéo ra thật xa.


Hạ Trình ngước mắt nhìn cô, không biết cô đây là lại đang làm loạn cái gì nữa, theo bản năng lấy ví từ trong túi áo khoác ra, cầm mấy tấm thẻ đưa cho cô: “Bày vẻ mặt gì đây? Em lại làm cho anh trai không vui nên bị đóng băng thẻ à?”


Giang Mông Mông một ánh mắt cũng không cho anh ta.


Hạ Trình vẫn ở bên cạnh tiếp tục: “ Tính tình của anh trai em, em cũng không phải không biết, cùng cậu ta làm loạn sẽ không có kết quả tốt, ngoan một chút trở về xin lỗi cậu ấy không phải cái gì cũng có sao?”


Đôi mày thanh tú của Giang Mông Mông mày lại: “ Hạ thiếu gia quản nhiều chuyện quá rồi phải không?"


Ai thèm cần tiền của anh ta, cô đây chính là em gái của Giang Thư đấy.


Cung San San đứng bên cạnh Hạ Trình, biểu cảm trên mặt không phải vui vẻ gì, trước kia Hạ TRình đối với cô tuy rằng vô cùng hào phóng, nhưng cô ta lại cảm thấy xuất thân của bản thân không được tốt, sợ bị khinh thường nên  trước nay không dám chủ động mở miệng xin xỏ anh ta thứ gì, cơ mà hôm nay thấy anh ta đối với Giang Mông Mông vừa đưa chính mà mấy tấm thẻ, thân mật tự nhiên, đối phương lại còn cao ngạo dương cằm, một chút cũng không thèm để vào mắt.


Nhưng dù sao thì hiện tại cô ta cũng mới là bạn gái chính thức, trong lòng ít nhiều cũng có chút ghen ghét cùng xấu hổ.


Cung San San thấy dáng vẻ này của Hạ Trình, trong lòng nghẹn một cỗ tức giận, thuận thế kéo kéo tay anh ta, dán sát vào bên người, giây tiếp theo cô ta thấy rõ trên khuôn mặt kiêu ngạo của Giang Mông Mông lộ ra một tia biểu tình khác lạ, điều đó chứng tỏ không phải cô ấy hoàn toàn không thèm để ý.


“ A Trình, em cũng muốn nha, anh cho em gái thì cũng phải cho em” Cung San San lên tiếng, lời nói chỉ giống như cô người yêu làm nũng, nhưng trong từng câu chữ ấy đều như đang nhắc nhở Giang Mông Mông rằng cô chỉ là một cô em gái, còn Cung San San cô ta mới chính là bạn gái chính thức.


Hạ Trình nghe thì biết là cô ta đang ghen tuông, trong lòng không biết từ đâu xuất hiện một cỗ kiêu ngạo, tâm tình rất tốt vỗ nhẹ eo cô ta, giọng nói mang theo nét chiều chuộng: "Được rồi, cả người anh còn không phải là của em ư, sao lại cùng em gái ghen cái gì chứ.” (tức hộc máu á … trời ơi beta đoạn này tức quá, tên cặn bã 😡😡😡)


Giang Mông Mông nghe những lời này, trong lòng nổi lên một trận chán ghét, ghê tởm đến mức chút nữa thì nôn ra, Giang Mông Mông trước nay đều không phải là người hiền lành gì, Cung San San này rõ ràng đang dương dương tự đắc ra oai trước mặt cô, cô tại sao lại nghe không hiểu cơ chứ.


Giang Mông Mông nhướng lông mày, bày ra dáng vẻ mà ngày thường cô đều không thích, từ trên cao nhìn xuống: “Con cái của chuột thì sẽ đào hang, lời này trước kia tôi đều không hiểu là gì, nhưng hôm nay xem như đã hiểu được, mẹ của cô là một giúp việc, vừa làm việc nhà, thuận tiện “làm” luôn ông chủ, có thai cô lại còn cố ý lén lén lút lút yêu đương vụng trộm, cô ở trong bụng chắc là cũng học được không ít đâu, cái loại khí chất gây không phải ai cũng có được, làm người ta kinh tởm cực điểm.”


Giang Mông Mông đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một hồi, vẻ mặt cực kỳ khinh thường: “Một đứa con riêng không thể ra ngoài gặp người cũng có mặt mũi gọi tôi là em gái ư? Anh trai tôi là ai chắc phiền Hạ thiếu gia cùng Cung tiểu thư đi hỏi thăm để rõ ràng hơn một chút.”


Trong ấn tượng của Hạ Trình, Giang Mông Mông hiếm có khi ăn nói khó nghe như vậy, cô tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ nhưng tâm địa vẫn luôn thiện lương, cách xử sự vẫn luôn vô cùng đúng mực, nhưng đêm nay tính công kích trong lời nói xác thực lực sát thương không phải nhỏ, Hạ Trình hạ giọng giáo huấn cô một câu: “Mông Mông tại sao lại ăn nói như vậy?”


Giang Mông Mông liếc mắt một cái “Ai cần anh lo, anh tôi còn chưa quản được tôi đâu!”


Cô gái nhỏ đem những lời tàn nhẫn toàn bộ nói ra hết, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, nhưng  mà cô cuối cùng vẫn là tâm lý của trẻ con, trước mặt người ngoài sẽ tuyệt không cúi đầu, nhưng rồi lại tự mình chui vào một góc khóc đến không thể phân biệt được đông tây nam bắc.


Một mình buồn bã uống rượu hồi lâu, nỗi uất ức trong lòng không có chỗ xả ra, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể tìm Ôn Ngưng,  không để ý cô cùng anh trai mình đã ly hôn, cũng không biết tại sao, từ ngày đầu tiên quen biết với Ôn Ngưng, liền đối xử với cô như người thân của mình, chị dâu vẫn luôn là chị dâu yêu thương cô nhất.


Ôn Ngưng nhận điện thoại, quả nhiên không phụ sự tín nhiệm cùng ỷ lại của cô nàng, dù đã nghèo đến không thể nghèo hơn nhưng vẫn bắt xe đến tìm cô.


Khi Ôn Ngưng đến nơi, cô gái nhỏ đã uống đến say khướt, có chút bất tỉnh nhân sự, cô vốn định đem con người đã say không biết trời trăng mây gió này ra ngoài gọi xe về chỗ cô ở, ai ngờ đâu khi Giang Mông Mông hé mắt nhìn thấy người đến là cô liền ôm lấy khóc nức nở, khóc xong lại mượn rượu phát điên, lôi kéo Ôn Ngưng đến cùng cô nàng khiêu vũ.


“Ngưng Ngưng, ở quán bar không thể ăn mặc nghiêm túc như vậy, chị xem, bụng nhỏ eo thon của em đều để cho chúng nó lộ ra hết.”


Giang Mông Mông vừa khóc vừa cười giống hệt một con ma men lôi kéo Ôn Ngưng đến toilet, tay chân vụng về thay cô đổi một bộ quần áo chính là loại trang phục mà những kẻ hay đi chơi bar hay mặc, làn váy ngắn ngủn khó khăn lắm mới kéo dài được đến ngang đùi, bên hông lại trống không một chút vải cũng không có: “Ngưng Ngưng, chị đừng sợ, dù sao chị cũng đã ly hôn với anh trai em, anh ấy cũng không thể xen vào chuyện của chị! Lũ đàn ông thối tha đều cũng không có tư cách quản chúng ta!”


Ôn Ngưng không thể chống đỡ được, bị cô nàng mạnh mẽ bắt đi đổi quần áo tiếp đó lại căng da đầu đi theo cô ấy vào sàn nhảy.


Cô trước nay đều chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, dù là đi làm công thì cũng chỉ là những quán rượu nhạc nhẹ tầm thường, không hề có người khiêu vũ.


Hai cô gái lớn lên xinh đẹp, khí chất xuất chúng, chỉ một lát sau số người trong sàn nhảy dần nhiều lên.


Rất nhiều tên lưu manh đã theo dõi Ôn Ngưng từ sớm, thừa dịp sàn nhảy chen chúc đông người không khí mơ hồ, nháy mắt ra hiện tạo thành bức tường người trực tiếp dán lại vây lấy trêu ghẹo bỡn cợt hai cô gái.


Giang Mông Mông dù sao cũng hay ở bên ngoài làm loạn, so với Ôn Ngưng thì càng mẫn cảm với mấy loại chuyện này hơn, cho dù có uống say thành đứa ngốc cũng có thể cảm nhận được tình huống không đúng lúc này, cô lập tức kéo tay Ôn Ngưng muốn rời khỏi sàn nhảy, nào biết vừa mới đi được hai bước đã bị đám người khi vây lại ép trở về.


Tên cầm đầu lời nói bỉ ổi, câu chữ lộ vẻ sỉ nhục: “Em gái nhỏ, đừng chạy nha, nếu đã vào trong quán bar thì còn giả vờ làm con gái nhà lành làm cái gì cơ chứ, tối hôm nay các anh trai sẽ thay các em tính tiền, hai người chỉ cần theo chúng ta chơi, đảm bảo sẽ cho hai em biết thế nào là dục tiên dục tử....”


Gã vừa nói liền lập tức túm chặt cánh tay của Giang Mông Mông, bình thường khi Giang Mông Mông ra ngoài đàn đúm, thì bên cạnh đi cùng luôn là những tên hồ bằng cẩu hữu đáng tin cậy, nếu có uống say thì nhất định có người đưa cô về nhà an toàn, đám lưu manh kia căn bản không có khả năng gặp được cô, chỉ là đêm nay, cô một mình sinh hờn dỗi, một mình chạy trốn đến đây, bây giờ bên cạnh không có ai có thể cùng nghênh chiến, cô hiển nhiên có chút hoảng sợ.


“ Chị dâu...”


Ôn Ngưng trong lòng căng thẳng, bản năng che chở con cái đột nhiên sinh ra, xông thẳng về phía trước nhắm thẳng cái tay đang túm Giang Mông Mông mà cắn xuống, cô tàn nhẫn hạ miệng, cắn chặt đến mức khiến cho tay gã kia ứa máu.


Đau đớn thình lình xuất hiện khiến cho đối phương đột nhiên choáng váng, Giang Mông Mông không hổ là em gái của Giang Thư, khi phản kích tàn nhẫn giống hệt nhau, thuận tiện vớ lấy bình rượu bên cạnh, thẳng tay đập xuống đầu đối phương.


Ôn Ngưng cắn người cũng bị hoảng sợ, sau đó cũng học theo Giang Mông Mông thuận tay liền đập.


Hai cô gái gần như điên rồi, không đến vài phát liền làm cho năm ba tên lưu manh kia cả đầu đầy máu.
Từng mảng thủy tinh nhỏ rơi rụng đầy đất, người trong sàn nhảy la hét ầm ĩ lập tức chạy toán loạn.


Không đến nửa tiếng, Ôn Ngưng, Giang Mông Mông cùng năm ba tên liên quan kia đều bị cảnh sát đến bắt đi.


Trò khôi hài đã qua đi, Giang Mông Mông cũng dần tỉnh táo lại , khi ở trong đồn cảnh sát mới bắt đầu biết sợ hãi là gì.


Nhưng mà cô nàng vốn am hiểu nhất là kỹ năng giả ngây giả ngô chân chó, đối diện xụ mặt hỏi: “Đem chuyện vừa mới xảy ra tỷ mỉ kể lại một lần thật kĩ càng.”


Giang Mông Mông chớp chớp mắt, nước mắt lập tức trào ra ngoài: “Chú cảnh sát, bọn họ bắt nạt chúng cháu.... ô ô ô, thật đáng sợ, chú mau cứu chúng cháu đi...”


.............


Với tiếng khóc kinh thiên động địa kia, nếu không biết chuyện quả thật đúng là cho rằng cô đã bị bắt nạt thành bộ dạng gì ghê lắm.


Cô cứ như vậy mà khóc nức nở, thật ra cực kỳ có tác dụng, thái độ của đối phương quả nhiên mềm mỏng đi: “Đừng khóc, bọn họ năm tên già đầu đều bị đánh cho đầu nở hoa cả rồi, hiện tại còn ở bên kia tiêm thuốc, bị khâu 18 mũi nhưng cũng chưa hề nói hai đứa bắt nạt người ta đó.”


Giang Mông Mông than thở khóc lóc, đem quá trình đối phương trêu ghẹo quấy rầy các cô ra sao, rồi thêm mắm dặm muối kể lại một lần, cũng vô số lần biểu đạt hai người vô cùng kinh hãi và bất đắc dĩ, nói xong lời cuối cùng, đối phương đều cảm thấy nếu không đem năm gã trong kia tống vào ngục 10 năm thì  khó lòng nuốt trôi cơn giận trong lòng.


Giang Mông Mông khóc lóc xong xuôi, không cẩn thận nấc cái ợ: “Chú cảnh sát ơi, chỗ chú có mì gói không ạ?”


“ Ơ? Khóc đến đói bụng luôn sao?”


Giang Mông Mông: “ Có một chút....”


Giang Minh Minh khóc khóc xong lại ăn liền một lúc hết 3 hộp mì.


Trong lúc đó lại gọi điện thoại cho Giang Thư đòi tiền bảo lãnh, gọi xong lại tiếp tục khóc, Ôn Ngưng dỗ dành cô: “Đừng khóc, anh trai lập tức đến đón em, chúng ta là phòng vệ chính đáng, bọn họ sẽ không nhốt chúng ta lại.”


Giang Mông Mông càng khóc càng thảm thiết hơn: “Em hiện tại là khóc thật đó, anh trai lát nữa đến đây , biết chị bị em dắt vào quán bar còn xém chút nữa bị người khác bắt nạt, nhất định sẽ muốn giết em luôn...” Cô một bên khóc, một bên mạnh mẽ đem bộ áo vét-tông Ôn Ngưng bị cô ép mặc lên liên tục kéo xuống, nhưng mà dù có kéo cỡ nào đi nữa cũng không che nổi đoạn eo nõn nà đã bị lộ ra kia.


Ôn Ngưng bất đắc dĩ xoa đầu cô: “Không sao, chúng tôi đã ly hôn rồi, anh ta sẽ không quản đâu.”


Giang Mông Mông cắn cắn môi, đáng thương vô cùng: “Nếu không chị cùng anh trai em phục hôn đi, như vậy chắc mới có thể cứu được em một mạng.”


Ôn Ngưng: “.....” Thật là một cô em gái tốt.


**†********†******


Thời điểm Giang Thư đến nơi, đập vào mắt anh là hình ảnh Ôn Ngưng mặc bộ váy ngắn hở rốn yên lặng nhu thuận ngồi trên ghế dài trong sở cảnh sát ôm lấy Giang Mông Mông.


Hầu kết của người đàn ông lăn lên lộn xuống một chút, cắn chặt răng cấm, ném cho em gái ruột một cái nhìn lạnh lùng, nhưng lại không dám nhìn vào mắt Ôn Ngưng.


Anh lạnh mặt bước vào, xử lý xong hết các thủ tục.


Lúc bảo lãnh cho hai cô gái ra ngoài, vừa vặn gặp gỡ 5 quả đầu nở hoa kia cũng được thả ra.


“Mẹ nó, hai con đàn bà độc ác.”


“Còn không phải sao? Một con nhìn thì có vẻ an an tĩnh tĩnh thật không ngờ, con mẹ nó còn biết cắn người.”


Giang Thư vừa nghe liền biết là đang nói đến Ôn Ngưng, bước


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.