Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 34: Không phải em gái, mà là vợ cũ



Edit: Đỗ Nghèo Khỉ


Beta: An Điềm


--------------------------------


Giang Thư giở trò lưu manh quả thực thuận buồm xuôi gió, Ôn Ngưng suýt chút nữa đã quên mất lúc mới cưới mình, người đàn ông này cả ngày đều bày ra vẻ mặt âm trầm lạnh lùng.


Giờ phút này Giang Thư chắn trước mặt cô, cô gái nhỏ bị ép ngồi trên tủ cao trước cửa đi vào, nhưng cô vẫn thấp hơn anh một cái đầu. Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn hoàn toàn bị bóng dáng cao lớn của anh che khuất trong bóng tối.


Nếu là lúc trước cô sẽ thẹn thùng, khẩn trương hay sợ hãi nhưng đêm nay không biết mình lấy can đảm từ đâu hoặc có thể nói là,  không biết bắt đầu từ khi nào cô đối với Giang Thư dường như không còn sợ hãi, hèn nhát và cẩn trọng như trước nữa.


Giang Thư vẫn cười, Ôn Ngưng cảm thấy bị anh chặn lại ở chỗ này có chút uất ức, cô cắn môi định thừa dịp anh không chú ý mà đạp một cái rồi chạy về phòng. Nào ngờ vừa mới nhấc chân lên, mũi chân còn chưa kịp đụng lồng ngực anh thì đã bị người đàn ông nắm lại.


Anh nhướng mày, trên mặt thể hiện ý cười xấu xa, đắc ý liếm môi, bàn tay lớn nắm lấy chân của cô không biết vô tình hay cố ý lại xoa nắn một chút, trong ánh mắt lộ ra một tia ham muốn làm người ta sợ hãi. Đôi mắt hạnh đẹp đẽ của Ôn Ngưng ngay lập tức mở to nhìn người đàn ông mạnh mẽ đem bàn chân nhỏ vừa bắt được của cô lên môi, khép mi mắt lại vừa ngửi vừa hôn như bị mê hoặc.


"Giang Thư anh điên rồi." Ôn Ngưng không thể tin được mà nhìn anh.


Anh nghiêng đầu cười lưu manh: "Ừ, tôi cũng thấy chính mình điên rồi."


"Sau khi ly hôn tôi đây chưa bao giờ bình thường."


Đây là sự thật, anh đã từng tràn đầy khí thế, đem mọi thứ nắm trong tay, nhưng người đàn ông lần đầu tiên phát hiện ra không phải thứ gì mình cũng khống chế, mà cô bé trước mặt này chính là điều không ngờ đó, có thể tùy ý lấy đi sinh mạng của anh.


Ôn Ngưng cau mày, cố gắng rút chân từ trong tay anh trở về. Giang Thư nhìn cô cười nhạt, cô gái nhỏ tức giận đạp một cước vào ngực anh.


Cô sức yếu, cũng không ra tay ác độc, Giang Thư chịu được thô bạo, dù sao đạp cũng không mạnh lắm.


Nào ngờ sau khi cô đạp nhẹ một cái người đàn ông liền nhíu mày, vẻ mặt xem ra không mấy dễ chịu: "Ngưng Ngưng, em đạp tôi đau quá..."


"......." Làm bằng sứ à? Cô cũng không dùng sức!


Cô không hiểu Giang Thư đến cùng muốn làm gì: "Anh đừng nói nhảm....!"


Người đàn ông trước mặt lập tức che ngực, che gáy: "Thật sự rất đau, vốn đã có vết thương cũ giờ em lại cho tôi một đạp, đoán chừng tôi không còn nhiều thời gian nữa."


Lúc trước thật sự anh bị thương nặng có hôn mê mấy ngày nhưng không dám nói cho cô biết, hiện tại vết thương gần như đã khỏi hẳn, đúng là có thể lấy ra lợi dụng triệt để.


Ôn Ngưng trừng mắt với anh, kinh hãi: "Anh lấy đâu ra vết thương cũ?"


"Lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ, thật sự cảnh tượng vô cùng thê thảm." Giang Thư nói rất nghiêm túc như thể đang nói sự thật.


"Tại sao tôi chưa nghe nói..."


Giang Thư khẽ cong môi, cô gái nhỏ của anh tuy đã lớn hơn một chút nhưng vẫn rất dễ bị lừa.


"Tôi không muốn nói cho em biết, sợ em lo lắng." Đây là sự thật.


Ôn Ngưng mặt trắng bệch lườm anh một cái: "Tôi không thèm lo lắng cho anh."


Giang Thư không quan tâm: "Không lo lắng cho tôi? Vậy thì vừa rồi khi tôi chuẩn bị đánh mấy tên khốn nạn kia, ai là người đã làm nũng với tôi, ngăn cản không cho tôi đánh, còn nói đói bụng muốn tôi đưa đi ăn cơm cùng?"


"Ngưng Ngưng, vừa nãy em không lo lắng cho tôi sao, hả?"


"Ai làm nũng?" Ôn Ngưng nắm chặt lòng bàn tay, thật sự muốn đấm cho tên đàn ông đắc thắng trước mặt một cú: "Đó là vì đang ở trước cửa cục cảnh sát, tôi sợ anh liên lụy tôi với Mông Mông. Anh đánh giá chính mình cao quá rồi."


"Ừ." Người đàn ông trước giờ luôn kiêu ngạo lại nghe lời cô nói mà gật đầu, "Đúng là  đánh giá bản thân quá cao rồi, ban đầu tôi không nên để em đi, càng không nên ký cái giấy ly hôn chết tiệt kia."


Đây có lẽ là giọng nói khiêm tốn nhất mà Giang Thư từng nói trong đời.


Nhắc đến chuyện ly hôn Ôn Ngưng liền cảm thấy cả người không dễ chịu, cô gái nhỏ vuốt vuốt tóc, hai mắt rủ xuống, hai tay chống tên tủ, dùng chân nhỏ nhảy xuống khỏi tủ.


Giang Thư cũng không ngăn cản mà tiến lại gần hơn, đưa tay ra vuốt ve vòng eo non nớt của cô muốn giúp đỡ một chút.


Ôn Ngưng ngẩng đầu lên trừng anh, sẵn tiện gỡ bỏ bàn tay trên eo cô: "Anh về nhà đi."


Cô gái nhỏ nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách, nhớ ra mình còn mặc áo khoác của anh liền lập tức cởi ra ném lại cho anh.


Không cởi còn tốt, chỉ có thể ở trong bóng tối thăm dò, chiếm tiện nghi một chút, một khi cởi ra rồi cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng.


Giang Thư hít vào một hơi, cảm thấy hơi thở có chút lộn xộn.


Nhìn dáng vẻ khó hiểu của anh Ôn Ngưng chợt nhận ra cô đang mặc chiếc váy nhỏ mà Mông Mông đưa cho, bên hông không có thứ gì, lúc này nhìn một cái là thấy hết.


Mặt cô thoáng cái đỏ lên, cũng không thèm quay đầu mà chạy vào phòng ngủ chính ở phía trong cùng của ngôi nhà, "Đùng" một tiếng liền đóng cửa khoá lại.


Giang Thư bị bỏ lại tại chỗ, nghiêng đầu lường biếng vuốt sau gáy. "Chậc" một tiếng, biết như thế đã không cho cô đổi căn phòng lớn như vậy, cô nên ở phòng nhỏ trên lầu, lúc đấy cô muốn chạy cũng không có chỗ chạy, anh tùy ý liền có thể bắt được người.


Ôn Ngưng thay quần áo xong vốn định ra ngoài, nhưng nghĩ đến Giang Thư có thể còn đang ở bên ngoài nên lấy kịch bản từ trong giỏ ra, ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ yên lặng học lời thoại.


Giang Thư ở bên ngoài đợi một lúc thấy cô không có ý định đi ra mới lười biếng đi tới cửa phòng gõ nhẹ.


"Ngủ rồi à?"


Ôn Ngưng dừng đọc lời thoại, phớt lờ anh.


Giang Thư thấp giọng cười một tiếng: "Ngưng Ngưng, gáy tôi đau, hình như có chút máu chảy ra, em đi ra giúp tôi nhìn một chút được không?"


Ôn Ngưng mặt không chút thay đổi, cho anh đau đến chết luôn đi, dù sao cô cũng sẽ không đi ra ngoài.


"Đầu vẫn còn hơi choáng, tôi đoán tối nay tôi không thể lái xe về Ngự Kiền Loan được rồi."


"...."


"Em không lên tiếng tôi sẽ coi như em đồng ý cho tôi ở lại đây tối nay đấy, cảm ơn em bảo bối."


Giang Thư chưa bao giờ gọi cô như thế này kể từ khi họ quen biết nhau, sự uốn lưỡi vần âm cuối mang theo chút quyến rũ. Ôn Ngưng siết kịch bản trong tay, đọc đi đọc lại mấy lần nhưng cũng không thể nhớ được một chữ.


Ngoài cửa yên tĩnh một hồi, Ôn Ngưng đặt kịch bản xuống cẩn thận lắng nghe, vẫn cứ không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Có điều lúc này cô đã có kinh nghiệm, không giống như lần trước ngu ngốc mà ra ngoài nhìn, chỉ nhẹ nhàng từ cửa sổ đi xuống. Nhón chân đi qua phía giường, còn chưa kịp tiến vào chăn bông thì chợt nghe tiếng bước chân của Giang Thư đến gần.


Lời nói của người đàn ông đầy đê tiện: "Ngưng Ngưng, tôi đi tắm, cho tôi mượn khăn tắm của em dùng một chút."


"Em tắm rửa chưa? Có muốn cùng nhau tắm không? Tắm xong rồi ngủ sẽ thoải mái hơn."


"Ngưng Ngưng, vậy tôi ngủ ở bên ngoài. Tối ngủ tốt nhất em nên khóa cửa kỹ, tôi ban đêm ngủ có thể sẽ không ngoan đâu."


Nghe đi, đây là lời người có thể nói sao, Ôn Ngưng chưa từng gặp người đàn ông nào không biết xấu hổ hơn Giang Thư cả.


Ôn Ngưng tức giận đem hai cái cửa khóa lại, dời một cái ghế bên cạnh bàn trang điểm để chặn, lấp, bịt cửa lại.


Giang Thư lười biếng dựa vào cửa phòng, nghe tiếng động của cô gái nhỏ ngốc nghếch trong phòng, cong môi nhìn chìa khóa cửa trong tay. Anh mới là chủ nhân chân chính của cái phòng này, nếu thật sự muốn đi vào thì cách gì cũng không cản anh được.


**********


Hôm sau trời vừa sáng. Ôn Ngưng thay xong quần áo, rón rén ra mở cửa phòng, thấy ngoài phòng không ai canh giữ, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Giang Thư nằm ở trên ghế sô pha.


Vết thương có lẽ chưa lành hẳn, đêm qua bận rộn lâu như vậy lại còn ở ngoài cửa phòng cô canh giữ đến nửa đêm, sáng nay không thể dậy sớm như cô được, giờ này vẫn cứ nằm nhoài trên ghế sô pha mà ngủ.


Người đàn ông thân hình cao lớn, tay dài chân dài, phải nằm trên ghế sô pha nhỏ xíu cũng có chút oan ức cho anh.


Anh bình thường nằm ngửa, bây giờ cái tư thế này Ôn Ngưng cảm thấy có chút hơi kì quái, lặng lẽ bước tới gần, quả nhiên nhìn thấy sau đầu có một mảnh băng gạt màu trắng, mép ngoài băng gạc thật sự thấm một vệt hồng.


Cô gái nhỏ cau mày mất hồn, điện thoại rung lên đột ngột khiến cô giật mình.


Cô liếc nhìn người đàn ông trên ghế sô pha, may mà anh chỉ lật người một chút, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.


Ôn Ngưng xách túi chạy ra khỏi cửa sau đó nhận điện thoại.


Vương Thanh đã đến dưới lầu nhà cô: "Ngưng Ngưng cô dậy chưa? Tôi đang ở dưới lầu nhà cô, sáng sớm hôm nay phải về Vân Sơn nha."


Ôn Ngưng: "Ừm, tôi đang xuống lầu, lập tức tới ngay."


Hôm nay Vương Thanh lái xe một mình tới, hai người ngồi vào trong xe, Vương Thanh quay đầu xe chuyển hướng, chợt thoáng nhìn thấy chiếc xe thể thao đang đậu bên cạnh tòa nhà cổ kính: "Oa Ngưng Ngưng, mảnh đất này chỗ cô nhân tài ẩn dật, người giỏi tiềm tàng, rồng núp hổ nằm nhà…."


Ôn Ngưng: "Hả?"


Vương Thanh có chút hưng phấn chỉ vào chiếc xe trong góc: "Cô xem, một chiếc Maserati đậu ở đây, chiếc này lúc trước tôi xem trên mạng mẫu mới hơn 50 triệu". Vương Thanh nói đùa: "Chúng ta qua đó tháo gỡ cái lốp xe lại đây là có thể thoải mái dưỡng già.”


"Khu phố này thật trâu bò, có người tương lai làm ngôi sao lớn, lại có một ông chủ giàu như vậy, cánh săn ảnh vừa nhìn còn tưởng rằng hai người ở cùng nhau ha ha ha, tùy tiện làm cái tiêu đề chính là câu chuyện về kim chủ baba cùng chim hoàng yến nhỏ."


Ôn Ngưng theo hướng cô chỉ nhìn về chiếc xe thể thao tối hôm qua đưa cô trở về: "......"


Chính xác mà nói thì chủ nhân của chiếc xe đó thực sự đã ở cùng cô đêm qua. Không chỉ có tối hôm qua, ngay cả hiện tại cũng còn nằm sấp trên sô pha trong phòng khách trên lầu.


****************


Vương Thanh lái xe đưa Ôn Ngưng đến Vân Sơn, hai người vừa vào đến trường quay đã cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.


Vì để ghi hình cho chương trình tạp kỹ cô đã không có mặt trên phim trường hai ba ngày nay, hôm nay khi trở lại cô luôn cảm thấy nhân viên luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, không còn thoải mái như trước đây.


Vương Thanh cần thẩn cầm trang phục chút nữa phải thay rồi dẫn cô đến phòng hóa trang, sau khi thay quần áo xong, cô vừa ngồi xuống bàn trang điểm thì nghe thấy chị chuyên gia trang điểm nói: "Các cô hai ngày này không tới đây nên không biết Dư Tiêu Tiêu đó nha……,có thể phải nhẫn nhịn. Thật ra cô ta ỷ vào sau lưng có Hoa Ảnh làm chỗ dựa nên không đem mọi người để ở trong mắt, hai ngày trước trợ lý của Giang tổng đến Vân Sơn một chuyến làm cô ta đắc ý chết đi được, mọi người đều nói ngầm với nhau trợ lý Giang tổng đến để thay Giang tổng chăm nom cô tình nhân nhỏ bé, bởi vậy càng không có ai dám chọc giận cô ta. Đó là người phụ nữ của thái tử thành phố Hàn, không hầu hạ tốt thì bát cơm nói chung bị mất không nói, nhưng sau này còn có thể ở lại thành phố Hàn tiếp tục sống hay không cũng khó nói."


Vương Thanh lộ ra ánh mắt khinh thường: "Cô nói xem một người đàn ông khỏe mạnh như thế sao lại không có mắt cơ chứ, giới thượng lưu nhiều thiên kim tiểu thư như thế lại đi tìm Dư Tiêu Tiêu, đến mặt cũng khó nhìn ......."


Vương Thanh đưa tay sờ sờ cằm Ôn Ngưng: "Vẫn là Ngưng Ngưng của chúng ta xinh đẹp, cô nói nếu như được Giang tổng yêu thích thì  tốt biết mấy, chúng ta ở phim trường có thể tung hoành rồi."


Chuyên gia trang điểm cũng trêu ghẹo: "Không phải sao, nếu coi trọng Ngưng Ngưng thì thật tốt, nàng dễ tính, không giống Dư Tiêu Tiêu ỷ thế hiếp người, không chừng chúng ta còn được thơm lây, ăn nhiều thêm vài bữa ăn khuya."


Ôn Ngưng hai má nóng lên, cau mày: "Thanh Thanh......"


Làn da Ôn Ngưng nuột nà, ngoài ra cô còn vào vai một cô gái trẻ đơn thuần nên các bước trang điểm cũng không có gì phức tạp.


Vừa quét mặt cô, chuyên gia trang điểm vừa hạ giọng căn dặn: "Chúng ta nói tới thì cũng phải nói lui, lúc cô cùng cô ta diễn thì chú ý một chút đừng đi trêu chọc ả. Dư Tiêu Tiêu cái con người này hay ghen tị, cô cũng biết cái tổ này của chúng ta nữ diễn viên xuất chúng nhất là Lương Tri phía sau có chỗ dựa là Phó tổng nên cô ta không dám động, nên rất dễ dàng liền để ý đến cô, lúc trước hai người diễn chung không phải cô ta đã tìm cô gây phiền phức sao? Lần này đi là càng phải chú ý hơn."


Ôn Ngưng cắn cắn môi, ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn chị Kỳ Kỳ".


******


Cả buổi sáng, quả nhiên không ngoài dự liệu của các cô, ngay khi Dư Tiêu Tiêu găp Ôn Ngưng cô ta lập tức phạm sai lầm liên tục.


Nếu không phải nói cảm xúc của cô ta không có thì cũng là cô ta đọc lời thoại sai để cho người ta không cách nào tiếp nhận được, dù sao cũng không quan tâm Ôn Ngưng sai hay không sai, chỉ cần Dư Tiêu Tiêu mở miệng, câu này phải học lại.


Bận rộn liên tiếp mấy giờ liền, đạo diễn mặt mày mang vẻ tức giận.
"Được rồi, đi nghỉ ngơi buổi chiều tiếp tục."


Đạo diễn nói một câu xong liền bước ra khỏi trường quay với vẻ mặt cau có.


Ôn Ngưng cùng Vương Thanh trở lại dãy nhà nhỏ nghỉ trưa.


Căn phòng cô từng ở vẫn là của cô, cho dù đã chuyển đến khách sạn ở chân núi thì cách bày trí trong phòng này vẫn không thay đổi. Vương Thanh hỏi bộ phận hậu cần thì bảo dù sao phòng cũng trống, các diễn viên khác cũng đều có phòng nghỉ ngơi riêng của mình. Để Ôn Ngưng tiếp tục sử dụng phòng của mình, việc nghỉ ngơi chợp mắt cũng dễ dàng hơn.


Buổi trưa ăn cơm xong, Ôn Ngưng nằm trên giường, Vương Thanh ngồi ở sô pha bên cạnh, hai người câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất.


Vương Thanh thản nhiên chạm vào chiếc ghế sô pha bằng da nói "Đoàn phim lấy đâu ra thứ tốt này......Tôi thấy trong phòng những diễn viên khác chẳng qua chỉ có một cái giường mình thường thôi.....Ngay cả Dư Tiêu Tiêu là tình nhân của đại gia cũng không có đãi ngộ như vầy nha."


Ôn Ngưng lặng lẽ mở mắt còn chưa nghĩ kĩ sẽ đáp lại cô ấy như thế nào liền nghe thấy Vương Thanh kinh ngạc đi tới bốc cái góc chăn của cô lên: "Hí, Ngưng Ngưng cái drap trải giường này không giống với cái lần trước chúng ta tới ở."


Vương Thanh đưa mũi tiến đến ngửi một cái: "Chazzzzz! Nhất định là đã có người đổi rồi, vừa ngửi mùi liền biết, mùi thơm mát bên trong, bên ngoài còn được phơi nắng, sạch sẽ. Chúng ta ba ngày không trở lại, bên ngoài phòng luôn luôn có tuyết, theo lý mà nói drap này đã sớm ẩm rồi......"


"Không phải tôi đổi cho cô, vậy có thể là ai đây...." Vương Thanh cau mày nghĩ mãi không ra, "Cô không phải phản bội tôi, ở bên ngoài nuôi những trợ lý khác đấy chứ?"


Ôn Ngưng bị cô chọc cười: "Tôi nào nuôi nổi."


"Đúng vậy." Vương Thanh bĩu môi gật gù, "Vậy còn có thể là ai đây."


Vương Thanh cùng cô có quan hệ tốt, ở bên nhau thời gian dài như vậy lúc nào cũng nghĩ cho cô, thậm chí ngay cả lúc trước bị Dư Tiêu Tiêu quẹt xe cũng là theo bản năng mà bảo vệ cô. Ôn Ngưng từ nhỏ đến lớn không có nhiều bạn bè nên cô rất quý trọng tình bạn này, cô nghĩ rằng giữa hai người không nên có bí mật gì nên thản nhiên nói: "Chắc là Giang Thư."


"Giang Thư này thật tốt......." Vương Thanh mở miệng theo câu, vừa mới dứt lời liền nhận ra có gì đó không đúng."?..Giang....Thư...? Khục khục, là cái Giang Thư mà tôi đang nghĩ à....?"


Ôn Ngưng chớp mắt: "Đại khái là như


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.