Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 57



Đời này Giang Thứ chưa từng ăn loại thực phẩm rác rưởi như mì gói. Đại thiếu gia như anh sống trong nhung lụa đã quen, sao Ôn Ngưng lại không biết.

Ôn Ngưng ngước mắt liếc nhìn anh một cái: “Đừng ăn mì gói, tôi gọi cơm giúp anh.”

Giang Thứ cũng không biết lấy sức đâu ra, cực kỳ phản nghịch, lắc đầu: “Không ăn cái khác, muốn ăn của em.”

Kỳ thật anh rất muốn xóa chữ “của” kia đi, nhưng mà hiện giờ ở trước mặt Ôn Ngưng anh không có địa vị gì, hèn mọn thật sự, có thể cùng ăn mì gói đã không dễ dàng rồi, có ý muốn làm càn cũng không có gan này, nếu như chọc cô tức giận, cô nhóc này có thể một lời không hợp liền đuổi người.

Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn mì gói trên bàn, cầm lấy nhét vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói thầm: “Anh thích anh cái gì thì ăn…” Mời anh ăn ngon còn không muốn.

Giang Thứ nhìn đồ ăn trong tay, nhướng mày: “Tự anh làm?”

Ôn Ngưng vô tội chớp mắt.

Giang Thứ cố gắng không nổi nữa, là một người đàn ông, ngay cả thể diện cuối cùng cũng không cần, lại còn bắt đầu ra vẻ đáng thương, lông mày nói nhăn là nhăn lại, giả bộ yếu ớt khó khăn, tiện tay ném lại vào tay cô, sau đó nằm lại trên sofa nhỏ, giống như có chuyện ôm gối đè ở dạ dày: “Không sao, em đừng quan tâm anh, anh cũng chỉ để bụng rỗng thay cô gái nhỏ nào đó cản mấy ly rượu trắng mà thôi, không có chuyện lớn gì.”

Ôn Ngưng: “...”

Bàn tay to của Giang Thứ vỗ lên dạ dày mình: “Thật sự không sao, em đi tắm rửa ngủ sớm trước đi, mệt mỏi cả một ngày rồi, rượu trắng cũng không tính là rượu mạnh, dạ dày này nhiều lắm chỉ đau dăm ba bữa, cũng không phải đau lắm đâu, bệnh cũ thôi, anh có thể chịu đựng được, Ngưng Ngưng đừng quan tâm anh làm gì, để nó đau đi…”

Ôn Ngưng không hé lời như cũ.

Tay Giang Thứ nắm thành quyền chống lên môi ho nhẹ hai tiếng: “Ăn bát mì là tốt rồi, cũng không người nào sẵn lòng làm cho…”

Ôn Ngưng mím chặt đôi môi căng mọng, không khỏi cảm thấy muốn bật cười, cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào mắt anh, cuối cùng vẫn kìm nén ý cười, nhưng mà nghĩ đến ban nãy anh quả thực đã giải quyết phiền toái cho mình, cũng thật sự uống không ít rượu, trái tim cô lúc này cũng không cứng rắn được.

Nhất định phải tính toán thì cô đối với đồ khốn Giang Thứ này, dường như từ đầu đến cuối không thể thật sự hạ quyết tâm sắt đá.

Nội tâm tư tưởng cô gái nhỏ hoạt động phát triển đến mức rối rắm một trận, cuối cùng vẫn khẽ thở dài, cầm lấy gói mì bị Giang Thứ giày vò đi đến trước bàn bếp.

Giang Thứ vốn nằm trên sofa giả vờ ngủ, lúc này nghe được tiếng xe bao nilon, lặng lẽ mở mắt, nhìn về hướng cửa.

Phòng khách sạn này chỉ là phòng tiêu chuẩn bình thường nhất, không giống như tổng bộ Giang Thứ thường quen ở lại, không có phòng bếp và phòng khách đơn độc, tất cả không gian đều tập hợp ở căn phòng be bé này, bàn bếp và nhà vệ sinh đối diện nhau, ở vị trí vừa mới bước vào cửa.

Giang Thứ căn bản chưa từng ngủ ở khách sạn nhỏ thế này, nhưng mà không gian nhỏ có chỗ tốt của không gian nhỏ, ít nhất giờ phút này anh ăn vạ nằm trên sofa của cô không đi, chỉ cần hơi nghiêng đầu đã có thể vừa vặn thấy cô gái nhỏ trước bàn bếp chấp nhận bận rộn vì anh.

Ôn Ngưng đóng phim cũng rất bận, hiếm khi ở khách sạn tự mình nấu ăn, vị trí nồi bát đều không quen thuộc lắm, cô xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống lục tung lên, từ sâu trong ngăn tủ lấy ra một cái nồi nhỏ, rửa sạch sau đó cho lượng nước vừa phải.

Cũng may mì gói đơn giản, chỉ cần nấu sôi nước, thả toàn bộ gia vị vào là được.

Giang Thứ nhìn chằm chằm trong chốc lát, rõ ràng là cảnh tượng không thể bình thường hơn, nhưng cũng không biết vì sao, có một nơi trong trái tim như bị cái gì đó bóp chặt, mềm mại không tưởng tượng nổi.

Sau này anh biết, lúc trước khi anh còn chưa ly hôn với Ôn Ngưng, một khoảng thời gian rất dài, cơm anh ăn ở công ty đều là cô tự làm tự đưa đến.

Má Từ nói, mỗi lần tiên sinh về nhà, phu nhân lại vô cùng hưng phấn, luôn chờ mong mà vây quanh phòng bếp làm đủ loại món ăn anh thích, vui vẻ chờ anh về nhà, sự vui sướng này không che giấu được, thường sẽ ngây ngốc mà bật cười, trong lòng cũng không biết có bao nhiêu nhớ thương anh.

Là anh không quý trọng, anh chưa từng dùng trái tim mà nhận biết cảm xúc của cô, không đặt tâm tư lên người cô, không đối xử tốt với cô, rõ ràng chỉ cần về nhà thêm mấy lần, về nhà sớm một chút, nhưng vậy anh có thể dễ dàng trải nghiệm được sự ấm áp nhất trong gia đình nhỏ bình thường.

Mà hiện giờ lại hiếm thấy.

Giang Thứ không khống chế được từ sofa đứng lên, bước vài bước đến phía sau Ôn Ngưng, người đàn ông cao lớn bao phủ cô gái nhỏ xinh xắn, cánh tay dài săn chắc bỗng nhiên xuyên qua vòng eo gầy gò không có tí thịt thừa nào của Ôn Ngưng, đan chặt tay, sau đó cả người dựa sát gần cô, hơi cúi người, đặt cằm lên đôi vai gầy yếu của cô, sườn mặt dán chặt lên cái cổ mềm mại, ôm chặt người vào trong ngực.

Hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh tinh xảo của Ôn Ngưng, động tác trong tay cô gái nhỏ dừng lại, ngẩn người vài giây, cắn môi dùng khuỷu tay đẩy anh ra sau: “Giang Thứ, anh buông ra!”

Nhưng mà sức lực người cô cũng nhỏ, ở trước mặt Giang Thứ căn bản không dám nhắc tới, nếu như anh cố tính trói buộc cô, cô cũng không có cách nào có thể đẩy anh ra.

“Ngưng Ngưng, rất xin lỗi.” Tư thế Giang Thứ ôm bên hông cô không chút thay đổi.

Sau khi ly hôn, anh không nhớ rõ bản thân rốt cuộc đã nói câu “Rất xin lỗi” này bao nhiêu lần, nhưng có bao nhiêu lần cũng chẳng thấm vào đâu, là anh nên làm, anh thật sự có lỗi với cô.

“Anh không muốn ly hôn, lúc trước khi em đề nghị ly hôn, anh đã không muốn rồi, nhưng khi đó khốn nạn, cảm giác nghèn nghẹn, rất thích bắt nạt em.”

Động tác giãy giụa của Ôn Ngưng thoáng dừng lại, hơi thở không còn đều đặn, lông mày chua xót, nghe giọng nói anh khàn khàn, không khỏi tủi thân, đôi mắt hạnh mở to không dám nhắm lại, sợ nhắm lại nước mắt sẽ rơi.

Từ trước đến nay cô không phải là người có tính khí lạnh lùng, luôn dễ mềm lòng với Giang Thứ. Cô dồn tình cảm cùng sự mong chờ cực kỳ sâu nặng của cả đời này lên anh, thích mười năm sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Mỗi khi nhớ lại trước kia, trong lòng cô khó tránh khỏi cảm giác khổ sở.

“Ngưng Ngưng của anh tốt như vậy, sao anh có thể đánh mất em chứ…”

Ôn Ngưng dường như cảm thấy bản thân bị ảo giác, chỗ xương quai xanh bị Giang Thứ kề sát, không khỏi có một chút ướt át ẩm ướt. 

“Ngưng Ngưng, có thể cho anh một cơ hội nữa không, cho hai người chúng ta một cơ hội bắt đầu lại lần nữa. Cuộc hôn nhân kia ngắn ngủi, rất nhiều chỗ anh khiến em không hài lòng, em tủi thân, em thất vọng, anh đều biết, anh sẽ sửa hết, em muốn anh thế nào cũng được.”

Giang Thứ tự giễu cười khẽ; “Mạng anh hai lần đều do em cứu, Ngưng Ngưng, xin em thương xót, lại cứu anh thêm một lần nữa được không?”

Tác giả có lời muốn nói: Ngưng Ngưng của chúng ta đối với Giang cẩu đúng tốt, đối với người khác trực tiếp cầm dao đâm nát!

Giang cẩu: Xem như tôi đã thông suốt rồi, già có con cũng được, để tôi có một đứa đi, rất muốn bố sướng nhờ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.