Lúc này, gần như là cả người Thư Đường đều được bao phủ giữa bóng đen cao lớn.
Thư Đường sững sờ trong chốc lát, theo bản năng muốn mở mắt ra, nhưng người cá lập tức che kín hai mắt cô.
Rõ ràng là lạnh, nhưng không khí chầm chậm tăng nhiệt.
Thư Đường có hơi nóng, sờ soạng tìm được chiếc điều khiến từ xa tắt điều hòa đi.
Cuối cùng tiếng ong ong cũng đã biến mất, phòng trực ban lập tức trở nên rất an tĩnh.
Sau đó hai người không nói chuyện với nhau, Thư Đường tỉ mỉ lau khô tóc cho hắn, cảm xúc chạm vào tóc dài của hắn sao mà tuyệt thế, cô nhịn không được mà nương nhờ chiếc khăn lông, sờ soạng đôi cái nữa.
Thư Đường cảm nhận được người cá có hơi căng cứng, thế là cô thuận thế lau lau tóc dài của hắn, mới thấy hắn dần dần thả lỏng người lại, Thư Đường thầm nghĩ, thật ra thì cũng có vài điểm giống với Samoyed—- chỉ cần vuốt vuốt lông là sẽ an tĩnh lại ngay.
Đại não Thư Đường lập tức phát ra tiếng cảnh báo, ý thức được nguy hiểm đến gần, bầu không khí hòa hợp vừa rồi hóa thành hư không, từng sợi lông trên người như muốn bay phấp phới.
Cô cứng còng tại chỗ, thậm chí còn không dám mở mắt.
Người cá xách cô lên dí vào tường, rồi đến gần sát cô, phát ra từng tiếng uy hiếp nghèn nghẹn, vây cá sau tai trái dựng thẳng lên sắc bén sáng lạnh, trông như một con thú tàn bạo.
Thư Đường hẳn nên sợ hãi, nhưng cô ngay lập tức sáng suốt lĩnh ngộ ra được ý tứ của người cá: Vây tai cá không thể sờ.
Cô nhớ lại ánh sáng phát ra lạnh như dao găm lúc vây tai dựng thẳng lên, mới ý thức được bản thân đã lỗ mãng.
—- Chuyện này xem như cô đuối lý, dù sao cũng là do cô sờ vây tai hắn trước.
Thư Đường nhắm mắt lại nói: “Tôi không biết là không thể sờ, thành thật xin lỗi.”
Người cá lại dán đến cô rít một tiếng.
Thư Đường vội thề thốt: “Sau này sẽ không lén sờ thế nữa!”
Cuối cùng, sau khi xác nhận cô sẽ không sờ thêm lần nào nữa.
Thư Đường mới được thả xuống dưới—-
Có điều là bị đặt ở sau tấm mành.
Thư Đường ngồi trên thảm, mấy sợi lông tung bay một hồi lâu mới được trấn an xuống.
Đợi một chập, bên trong vẫn không có bất cứ tiếng động gì.
Thư Đường đột nhiên ý thức được, hình như lần dẫm lôi này không giống mấy lần trước cho lắm.
Người cá thật sự tức giận rồi, hơn nữa còn quyết tâm cho cô nhớ kỹ lần dạy dỗ này, đôi mắt đen láy gần như không có tiêu cự kia nếu muốn gây áp lực lên đối phương sẽ vô cùng dễ dàng.
Giống như bị quái vật khổng lồ theo dõi, lưng Thư Đường rợn da tóc, đây là lần đầu tiên Thư Đường ý thức được rõ ràng sự nguy hiểm ẩn sau người cá.
Thư Đường cứng còng lưng một hồi.
Nhưng rồi rất mau sau loại cảm giác này đã biến mất—-
Vì Thư Đường bỗng thấy: trong tay người cá đang cầm chiếc điều khiển từ xa.
Thư Đường: Bảo làm sao mà nóng thế!
Vì từng thấy Thư Đường dùng qua một lần, người cá thông minh đã học được cách sử dụng như thế nào, lúc này đang cầm điều khiển điều chỉnh tăng độ lên, quạt điều hòa thổi phù phù vào Thư Đường.
Thư Đường thầm nghĩ cô ứ thèm so đo với một con cá.
Nhưng cô nhịn hoài nhịn mãi, càng nghĩ càng tức giận, nỗi sợ hãi vừa mới nảy sinh lập tức biến mất:
Ơi là trời, còn có công đạo không hả, hắn lại dữ với cô cơ, còn muốn mở điều hòa nóng chết cô cơ—-
Thư Đường vừa tức giận vừa ghi chép báo cáo khám bệnh, cả đêm không thèm để ý đến người cá đằng sau. Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không—Thư Đường có cảm giác người cá đang chọc ghẹo cô.
Đêm nay những người bệnh ở đây đều rất an tĩnh, không như bình thường lâu lâu lại gọi tên cô, thế là Thư Đường bất giác ngủ quên trên bàn.
Sau khi Thư Đường ngủ, ‘hắn’ đi đến phía sau cô, an tĩnh nhìn cô say giấc.
Người cá quả nhiên không còn nữa, nhưng lại để lại một con cá bạc mới.
Thư Đường cắt lát sống làm bữa sáng.
Thư Đường ăn ăn rồi mới chợt nhận thấy tâm trạng của mình há cũng không tệ lắm.
Cô có thêm một mục tiêu mới: Một ngày nào đó, sờ được vây tai cá.
Lúc cô ngâm nga một ca khúc vừa định đóng cửa phòng trực ban thì đột nhiên phát hiện, khóa cửa bị phá hư rồi.
Người phá cứ như muốn khôi phục nó về lại nguyên dạng, song quá vụng về, cái tay nắm cửa xiêu vẹo trên khung cửa.
— Khóa lắp được đó, nhưng lại để lại trên tường một cái khe.
Sau khi mất đi mọi ký ức, những thứ tập mãi thành thói quen có từ trước của thế giới loài người với người cá bây giờ mà nói là hoàn toàn xa lạ.
Nhưng không biết tại vì sao, bước chân của Thư Đường khựng lại, trái tim bất thình lình như bị một con kiến nhỏ cắn một miếng.
Lần nữa quay vào lại phòng trực ban, ngẩng đầu nhìn chiếc điều hòa thổi phù phù trên đầu, cô nhận ra rằng hóa ra người cá thật sự chán ghét thứ này.
Thậm chí, ‘hắn’ không hề thích mọi thứ của nơi này.
Thư Đường hiểu ra, tại sao mà biểu hiện của người cá đêm qua lại cảnh giác đến thế.
Cô chỉ là chạm vài tai hắn, mà vây cá sau tai lại dựng thẳng lên với tốc độ đáng sợ đến vậy.
— Như một con hổ già trong núi bị ném vào nơi ngựa xe như nước, chỉ một tiếng loa thôi cũng sẽ khiến nó trở nên táo bạo, cảnh giác.
Tâm tình Thư Đường đột nhiên trở nên nặng nề như bọt biển bị ngấm đầy nước.
Thư Đường nghĩ: Không biết dùng ô không sao cả, không biết khóa cửa không sao cả, thậm chí không biết nói cũng chẳng thành vấn đề lớn, cô có thể lại dạy hắn lần nữa, chậm rãi đánh thức ký ức của ‘hắn’, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày hắn quay về với xã hội loài người.
Thư Đường nghĩ tuy rằng gần đây viện điều dưỡng đang phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng nhờ vả chuyện này chắc sẽ không khó.
Ngay vào lúc Thư Đường rời khỏi phòng trực ban, thông báo vang lên.
Điện báo hiển thị: Mẹ.
Không lâu trước đó, sau khi Thư Đường nói rằng chuyện xem mắt diễn ra rất thuận lợi, mẹ Thư và ba Thư đãhưng phấn đến cửa chào hỏi nhà họ Chúc.
Nhà họ Thư tuy rằng là gia đình bình dân, nhưng cũng có của ăn của để, trong cái đất thành phố Nam Đảo cũng xem như sống tốt, chỉ là so với nhà Chúc thì kém hơn một chút.
Ai mà biết, Trung tá Chúc không thèm lọt mắt mấy món quà của ba Thư, bà Chúc thì kén cá chọn canh, nói thể tinh thần của Thư Đường râu ria, tiền đồ tương lai hạn hẹp, cơ hội thăng tiến không là bao.
Mẹ Thư nghe xong, tức giận liền chạy về.
Chờ về đến nhà, mẹ Thư cảm thấy chuyện này tám phần mười là lạnh rồi, thế là tìm dì Thư Đường có quan hệ rộng hỏi thăm một phen, mới nghe ra chuyện nhà Chúc có liên hệ đặng tiếp xúc với con gái của phó viện trưởng viện điều dưỡng Hải Giác, tức khắc biết Thư Đường tám phần mười gặp xui xẻo rồi.
Mẹ Thư Đường do dự mấy ngày, mới bàn bạc với ba Thư về chuyện này, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đến hỏi Thư Đường.
— Đồng thời cũng là muốn uyển chuyển nhắc nhở Thư Đường nên mau chóng bỏ ý nghĩ này đi.
Mẹ Thư cẩn thận dò hỏi: “Tiểu Đường này, gần đây con và đối tượng xem mắt kia thế nào rồi?”
Thư Đường vừa nghe thấy liền hứng thú phừng phực nói đến chuyện của hoa hồng lam nhỏ, gì mà hoa hồng nhỏ đẹp lắm, còn cho cô cá.
Thư Đường vừa nghe, “Tính tình không tốt, nhưng anh ấy vẫn có nhiều ưu điểm lắm.”
Ví dụ như biết bắt cá này, còn rất an tĩnh này, tuy không biết nói nhưng sẽ đưa cá cho cô.
Hơn nữa—
Cũng đâu có khó dỗ thế đâu!
Mẹ Thư nghẹn họng, nói thẳng: “Không phải nói con muốn đi tìm nó giải trừ xứng gen sao? Giờ thì thế nào?”
Thư Đường bị hỏi cho nghẹn họng.
Giải trừ xứng gen?
Thư Đường đúng thật là đã quên bén chuyện này.
Cô do dự một chút, ậm ờ: “Chờ thêm đã, ít nhất cũng phải đến khi thân thể anh ta khỏe hơn.”
Mẹ Thư thót tim, mắt đối mắt với ba Thư: Thôi toang rồi.
Thư Đường: “Con định ngày mai xin nghỉ đặng đi thăm anh ta, hai người đừng lo lắng, con sẽ chăm anh ta, sẽ không để cho tình hình anh ta chuyển biến xấu đâu. Còn về những chuyện khác, chờ khi anh ta khỏe lại rồi nói cũng không muộn.”