Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 17: Người cá mảnh mai



Thư Đường phát hiện tầm mắt của người cá chuyển sang chiếc ô—kỹ thuật sửa ô của cô quả là nát bấy, cô cầm ô sửa như phá lên hậm hực nói:

“Ô này hỏng rồi có thể mua một cây mới cơ mà, cứ tạm dùng trước đi vậy, về tôi lại mua cho anh một cây ô mới.”

Thư Đường nào có biết chiếc ô này với người cá mà nói có ý nghĩa: Đây là món quà đầu tiên mà ‘cô’ tặng ‘hắn’.

Cô lại lần nữa duỗi tay chạm vào người cá, cho rằng lần này ‘hắn’ vẫn sẽ còn tránh né, hoặc trực tiếp xách cô lên.

Nhưng người cá lại không có bất kỳ động tác nào khác.

Sau khi xác định Thư Đường không lộ ra biểu cảm hoảng sợ và ý định chạy trốn, người cá với thể hiện sự mâu thuẫn mãnh liệt, địch ý lúc này như băng tuyết tan rã.

Thư Đường thuận lợi chạm vào gò má người cá.

Lạnh như băng, không chút ấm áp, cô chạm vào cục máu ứ trên mặt ‘hắn’, sợ làm ‘hắn’ đau, lập tức rụt tay về ngay.

Người cá chỉ thong dong nghiêng nghiêng đầu, so với sự đau đớn nơi thần kinh, thì chút va chạm trên miệng vết thương ấy quả thật không đáng nhắc đến.

Thư Đường đương nhiên biết bạo loạn lực tinh thần tra tấn người ta đến mức nào, cô thở dài một hơi, sờ sờ mái tóc dài của người cá. Ngón tay có chút vụng về mà xoa xoa huyệt thái dương của người cá, dùng thủ pháp từng đi học học được giúp ‘hắn’ giảm bớt sự đau đớn ở thần kinh. Tay cô vô tình chạm phải vây cá sau tai người cá, nhưng lúc này vây cá sau tai đã không còn dựng thẳng sắc bén nữa rồi.

Mùi hương trên người cô thơm đến dễ chịu, độ ấm nơi đầu ngón tay làm cho cả người căng cứng của người cá chầm chậm thả lỏng lại.

Trải qua một ngày bạo loạn lực tinh thần nghiêm trọng như hôm nay, người cá ngửi mùi thơm vương trong không khí của cô, chậm rãi nhắm hai mắt lại, như đã trải qua một hồi bôn ba, cuối cùng đã đạt đến điểm cuối.

Đoạn, đuôi cá của người cá vòng quanh Thư Đường, lực của đuôi cá này mạnh đến độ có thể chặt đứt một con tàu thăm dò mấy chục tấn, thế mà lúc này lại chạm rất khẽ vào Thư Đường, như chiếc lông chim cò cọ cẳng chân cô.

Thư Đường cúi đầu liền thấy.

Đuôi cá lấm tấm vết trầy, còn có vài miếng vảy bị hành cho bứt ra, dưới tầng ngầm tản ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, như kim cương lam rơi vỡ đầy đất.

Chiếc vảy lạnh băng của giống loài này mang đến cho người ta cảm giác sởn tóc gáy, nhưng giống loài thần bí như người cá lại là sự tạo thành của thần, mỗi một mảnh vảy đẹp tuyệt trần như một tác phẩm nghệ thuật, khiến đuôi cá chìm trong một màu xanh lam huyền bí và đẹp đẽ.

Thư Đường hỏi người cá: “Đuôi bị thương rồi đúng không?”

Người cá dường như nghe hiểu, lại dường như chỉ chú ý đến tầm mắt của cô, lắc lắc đuôi cá, sau đó nhét đuôi cá lên tay cô. Thư Đường liền thuận thế kiểm tra đuôi cá của ‘hắn’.

Trên đuôi cá xanh lam có vết máu nhạt, nhưng không còn đổ máu nữa, vấn đề không lớn—-chỉ là vì bị hành quá mà mấy miếng vảy bong ra ngoài.

Thư Đường tiện tay nhặt mấy mảnh ‘vụn kim cương’ màu lam dưới đất lên, đột nhiên cảm thấy hành động của mình chả khác gì thu thập lông cún cưng trong nhà.

Nhưng chờ đến khi Thư Đường quay đầu lại, mới thấy người cá không biết tự lúc nào đã dựa vào đống phế tích nhắm nghiền hai mắt, bất động.

Thư Đường hoảng sợ, nếu không phải là vì cảm nhận được hơi thở nặng nề của người cá, cô gần như đã tưởng cá ta chết toi rồi.

Thư Đường gấp đến độ xoay mòng mòng: vừa nãy không phải ‘hắn’ còn rít cô, còn dữ với cô, còn nhốt cô lại sao? Hơn nữa còn ra chiều muốn phá hủy cả thế giới này, như thể tiện tay có thể bóp chết mười cô, dữ đến sợ luôn.

Mèo ta đưa ra kết luận: Ra là ra vẻ thôi!

Cô bò qua sờ sờ mặt người cá, sắc mặt người cá rất trắng, thậm chí môi cũng nhợt nhạt.

Bạo loạn lực tinh thần sở dĩ nguy hiểm không chỉ vì người bệnh sẽ phát cuồng, phá hủy mọi thứ chung quanh, mà còn vì bạo loạn này sẽ gây tổn thương rất lớn đến thân thể, rất nhiều người cũng vì bạo loạn lực tinh thần mà dần dần suy yếu và chết trẻ.

Dù cho sau khi kết thúc bạo loạn lực tinh thần thì vẫn có di chứng nghiêm trọng, nếu sốt cao thì toang đời luôn, vì rất có thể sẽ bị nóng đốt cho tinh thần có vấn đề, rất dễ gây nguy hiểm đến tính mạng.

Cũng may, người cá không sốt.

Nhưng cũng không có nghĩa là suốt mấy đêm sau sẽ không sốt.

Thư Đường nhìn bốn phía chung quanh, chỗ này vừa ướt vừa lạnh, trần nhà còn rỉ nước.

Thư Đường bám lấy một bên cánh tay người cá, muốn kéo người cá vào bên trong Bastille kia.

Từng một lần kéo nửa ngày trời vẫn không thể kéo được người cá ra khỏi mạch đá ngầm đã khiến Thư Đường canh cánh trong lòng mãi, thầm nghĩ không phải cô kéo không nổi, mà nhất định là do người cá đê tiện dùng sức giữ lại.

Nhưng lúc này người cá đã ngủ rồi, cô mới phát hiện người cá nặng thật, dù sao cũng to lớn thế mà.

Thư Đường mệt đến bở hơi tai, thở hồng hộc, cuối cùng cũng chỉ có thể kéo người cá ra xa khỏi trần nhà rỉ nước một khoảng nhỏ.

Người cá đang hôn mê mơ hồ có chút ý thức với tác động bên ngoài, cảm giác tay mình bị một lực nào đó dính lên rồi dùng sức túm, túm không được thì kéo đuôi cá của ‘hắn’. Người cá vô cùng ghét bất cứ loài sinh vật nào chạm vào đuôi cá ‘hắn’, nếu thứ nào không có mắt dám chạm vào cái đuôi của người cá, sẽ lập tức bị cái đuôi cá mạnh bạo quật mấy trăm cái liền.

Nhưng có chăng là vì mùi hương của Thư Đường đã trấn an được ‘hắn’, người cá tuy cáu kỉnh nhưng cũng không có bất cứ phản kích nào.

Cuối cùng, Thư Đường bệt mông ngồi cạnh người cá, rất tự mình hiểu mình mà bỏ qua ý định kéo ‘hắn’ vào Bastille. Thầm nghĩ: Tốt xấu gì cũng không bị rỉ nước, tạm bợ đi.

Thư Đường nhớ túi đồ mình mua ở siêu thị vẫn còn trong thang máy, bên trong có đồ ăn, còn có cả hòm thuốc cô mang đến, thế là bò dậy nươc theo ánh sáng máy truyền tin tìm túi về.

Dọc đường đi, máy truyền tin của Thư Đường không có một vạch sóng nào, cô cũng không nghe thấy âm thanh gì từ bên ngoài, toàn bộ viện điều dưỡng như biến thành một tòa bỏ hoang không người, bên ngoài đen xì, đến đèn đường dường như cũng không có.

Thư Đường lo lắng sốt ruột: Nếu mọi người đi cả rồi, vậy nhóm hai người làm sao vây giờ?

Người cá còn hôn mê, cô lại không thể kéo ‘hắn’ bay chạy theo xe!

Nhưng Tiểu Trần kia trông rất đáng tin cậy, dù có đi rồi thì hẳn cũng phải nhớ chỗ này còn có hai người chứ?

Dọc đường về, Thư Đường rất lo lắng cho mình và người cá sẽ bị bỏ quên ở chỗ này, vậy thì chẳng phải sẽ biến thành kịch bản sinh tồn nơi hoang dã à? Đã thế người cá hiện tại còn đang hôn mê, nếu ngày mai tình trạng chuyển biến xấu đi, nơi này điện không có dụng cụ cũng không, một mình cô cứu người cá bằng niềm tin gì chứ!

Có điều, chờ đến khi về lại tầng ngầm, thấy người cá nằm trong một góc, Thư Đường từ từ bình tĩnh lại.

Cây dù chết, người vẫn sống. Cho dù có bị bỏ lại, cô vẫn có thể chờ đến khi tín hiệu quay lại thì có thể hỏi thăm quân đội đã chuyển đến đâu rồi, sau đó sẽ dẫn theo hoa hồng nhỏ gọi taxi đuổi theo.

Thư Đường lại tính toán sơ lược về tính khả thi của kế hoặc ‘kéo vũ khí hạt nhân hình người chạy trốn theo quân đội’, lòng cũng thả lỏng.

Cô lật lật hòm thuốc, lấy thuốc giảm đau đầu từ bên trong ra, chọn đúng liều lượng rồi pha với nước, đút thuốc cho người cá.

Trước khi Trần Sinh rời đi đã đưa cho Thư Đường một bộ đồ phòng hộ, vốn muốn bảo vệ tính mạng cho Thư Đường, nhưng Thư Đường quên khuấy luôn chuyện này, lúc này vừa lấy ra liền thấy: Rất lớn, rất dày, có bảo vệ được mạng không không biết, nhưng chắc hẳn sẽ giữ ấm được.

Cô ngồi xuống bên cạnh người cá, huơ huơ đồ phòng hộ lên, đắp lên trên người cả hai.

Vốn dĩ hôm nay rất mệt, nhưng Thư Đường lăn qua lộn lại vẫn không đi vào giấc được, thỉnh thoảng lại đo nhiệt độ cơ thể người cá.

Đã năm giờ, mùa xuân trời hửng sáng rất muộn, cả viện điều dưỡng đều chìm trong bóng đêm. Thư Đường nằm xuống có thể nghe được tiếng mưa, vừa rồi mệt quá không thấy, bấy giờ thả lỏng được một chút mới nhận ra nơi này không phải là chỗ gì dễ ngủ.

Khu chữa bệnh bị vứt đi này quả thật là đoạn đường hay bắt gặp trong mấy bộ phim kinh dị, nháy mắt đó Thư Đường liền nhớ đến một chị gái tóc dài thích bò ra từ trong TV, bỗng một luồng khí lạnh từ sau lưng xông thẳng lên quả đầu dưa của mình.

Thư Đường càng tưởng tượng càng sợ hãi, ngồi dậy nhích người đến gần với người cá, vẫn cứ dán lấy cánh tay người cá.

Người cá say giấc theo bản năng đưa đuôi cá lên vòng lấy cả Thư Đường vào.

Thư Đường lập tức an tâm nằm lại: Tìm được cảm giác an toàn rồi!

Người cá chỉ có ký ức của ba tháng.

Thế nhưng, Chúc Diên-thủ lĩnh tiền nhiệm của Liên Bang, vào cái đêm khuya bước vào ngục giam do chính bản thân hắn chế tạo, mười năm trôi qua. Mười năm này, người bên ngoài vùng cấm đều cho rằng thân thể của hắn đã biến dị, chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng vào mấy năm đầu, Chúc Diên vẫn có tự nhận thức rõ ràng, vậy nên dù rằng người cá đã không còn nhớ, nhưng vẫn lưu lại một chút hình ảnh tàn lưu hỗn loạn.

Mà chiếm nhiều nhất trong ký ức không phải là sự đau đớn do bạo loạn lực tinh thần mang lại, mà là nỗi yên tĩnh hít thở không thông như cái chết.

Dẫu gì, vùng cấm 10 năm không có người đặt chân, quanh đó lại là hải vực cấm săn cá, bên ngoài kéo cao phòng hộ, nên phiến hải vực rất hiếm người đến thăm.

Trong trí nhớ hỗn loạn của người cá, hình ảnh chiếm phần nhiều là, vô số đêm mưa, ‘hắn’ du đãng bên trong ‘Bastille’ trống hoác, như một vong hồn chết sớm; thậm chí mỗi lần chim bay qua cũng sẽ trở thành một chuyện trọng đại của tòa nhà bị lãng quên này, cái vong hồn lẻ loi ấy sẽ an tĩnh nhìn thật lâu, rồi mới trịnh trọng  viết vào nhật ký về chuyện lạ chim bay này. ‘Hắn’ không nói nhiều lắm, cũng không thích lầu bầu, thế là dần dà, ‘hắn’ quên luôn cả cách phát âm, quên mất cách để mở miệng.

Tuy rằng đoạn ký ức ngắn ngủi ấy nhanh chóng bị sự hỗn loạn và đần độn thay thế, nhưng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ.

Sau khi bạo loạn lực tinh thần cấp độ mạnh kết thúc sẽ để lại tác dụng phụ, làm người cá chìm trong hôn mê ngắn, gần như không phân rõ được trong mơ và hiện thực.

Cũng không biết bao lâu sau, người cá mới mơ hồ tìm về ý thức.

‘Hắn’ cảm giác được có người đang chạm vào môi ‘hắn’, một chất lỏng ấm áp rót vào; có người đến gần ‘hắn’, cuộn tròn bên người ‘hắn’. Tiếng sột soạt cả đêm mãi không ngưng, như thể có một bé mèo đang lo lắng xem người đã chết hay chưa, nên thỉnh thoảng lại rướn qua thử hơi thở của người ta.

Thật tình thì có hơi ồn.

Nhưng ‘hắn’ lại thích cực tiếng ồn ào vụn vặt này.

Ký ức mười năm trước và mười năm sau luân phiên nhau xuất hiện, ký ức kỳ quái, lại hỗn loạn không chịu được, vô số âm thanh xoay quanh đầu óc. Trong chốc lát là đám đông chạy trốn, trong chốc lát lại là cái đuôi bên cạnh ‘hắn’ đây—-

Thư Đường ngáp dài đang nấu mì gói, xé mở mấy gói gia vị thả vào trong.

Có vẻ nhận thấy mấy gói này đóng gói khá khó xé, nhìn chung quanh một chập, lén lút mang cái gói đến bên cạnh đuôi cá, quả nhiên xẹt qua một cái là đứt.

Song Thư Đường lập tức để ý thấy cái đuôi người cá động nhẹ, thấy ‘hắn’ tỉnh rồi, Thư Đường vội chột dạ rút tay về.

Thư Đường quay đầu lại: “Buổi chiều tốt lành nha hoa hồng nhỏ!’

Trong nháy mắt ấy, người cá từ sự hỗn loạn mơ hồ của mười năm trước mà quay về với thực tại.

Nơi này vẫn là vùng cấm trống không.

Nhưng linh hồn du đãng dường như một lần nữa sống lại.

Người cá chú mục vào Thư Đường, tuy rằng mặt mày vô cảm, rất khó để người ta đọc hiểu được nét mặt hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Thư Đường nhận ra ánh mắt mà người cá nhìn cô có hơi kỳ quái.

Thư Đường bị nhìn chòng chọc không hiểu mô tê gì, nhưng ý tứ của người cá khi nghiêng đầu lại cực rõ ràng.

Nếu người cá có thể nói, thì ắt hẳn là hắn đang hỏi cô: “Sao lại không chạy?”

Thư Đường lại hiểu sai ý—cô cho rằng người cá đang tò mò về gói mì trong tay cô, thế là giải thích: “Đây là một loại thực phẩm rác, nhưng ngon lắm.”

Người cá chậm rãi ngồi dậy, tiến đến trước mặt Thư Đường, đôi mắt không có đồng tử nhìn cô chằm chặp, cách cô thật sự rất gần, đuôi cá tràn ngập dục vọng chiếm giữ khoanh cô lại, như thể con khủng long bạo chúa ôm lấy quý giá của nó.

Lúc bạo loạn lực tinh thần là thời điểm người cá cáu kỉnh nhất, cũng là nhúc ý chí và cảm xúc yếu ớt nhất, đêm hôm qua là một đêm yếu ớt nhất mà người cá trải qua, vào lúc ấy, Thư Đường muốn chạy người cá sẽ không ngăn cản.

Nhưng hôm nay, khi mà hung thú sau một đêm nghỉ ngơi tốt, sẽ tuyệt đối không có khả năng thả cô đi nữa.

Người cá có vẻ như là đang biểu đạt cái ý tứ ‘cô không thoát được tôi đâu’, như một con ác quỷ đang phán quyết cô rằng dù có ở chân trời góc biển nào cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Dù sao thì bày tỏ ý tốt với thiên sứ thiện lương sẽ đổi lấy thiện ý; còn nếu giao cho ác quỷ thì thứ nhận lại chỉ là những dây dưa không ngừng.

Kết quả là Thư Đường cho rằng người cá muốn nếm thử mì gói, cô do dự trong chốc lát: Ấy chà, người cá có thể ăn muối không?

Thế là trong lúc người cá nhìn chằm chặp cô, thì cô duỗi tay ra đưa một chiếc đũa.

Người cá: “….”

Hai người tạm thời vẫn chưa tu luyện ra được kỹ năng giao lưu bằng sóng não điện.

Thế là người cá thật sự nếm một miếng mì gói.

Hôm qua bạo loạn lực tinh thần còn không thèm biến sắc, ‘hắn’ lập tức xách Thư Đường lên đi xa ra khỏi cái nồi mì gói kia, đoạn rít lên với Thư Đường.

Từ lúc thức tỉnh đến nay người cá chưa từng ăn phải thứ đồ ăn tệ vãi nồi như vậy, ‘hắn’ không biết đây là gì, nhưng người cá từng trông thấy gói nilon—-

Một thứ rác rưởi của hải dương, cá nhỏ ăn còn trợn trắng mắt nữa là.

Thư Đường ăn đồ có túi nilon=Thư Đường ăn rác.

Thư Đường mơ màng, cô không biết vì sao vừa nãy người cá còn mang bộ mặt tối um lên, sau khi ăn mì gói lại cáu kỉnh rồi, còn lộ ra nét mặt mà Thư Đường không hiểu, rít cô một chập, rồi xách cô đi ra ngoài.

Thư Đường vừa hoảng hốt trên tay người cá, vừa cảm thấy giữa cô và người cá thật sự xuất hiện một mức chênh lệch lớn trong giao tiếp.

Người cá không xách cô về Bastille, mà xách cô đến bên bờ biển.

Sau khi đặt Thư Đường lên một bãi đá ngầm bao bọc bởi nước biển, người cá biến mất trong biển sâu.

Thư Đường: Rốt cuột là sao thế nhỉ?

Thư Đường chột dạ suy nghĩ, đúng là cô mua mì gói hết hạn thật, nhưng tại sao người cá ăn mới một miếng đã nhảy luôn xuống biển rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.