Có điều, cũng không phải là không có chỗ không hài lòng—
Ví dụ như hiện tại, Thư Đường đang giương mắt oán giận người cá lại làm trầy da môi cô.
“Tối nay không ăn lẩu cay được rồi.”
Cô vừa dứt lời, đã bị người cá vớt lên.
Quái vật có chút kỳ lạ nhìn cô chăm chăm trong chốc lát, chừng như là muốn nhìn ra xem có có chút ý miễn cưỡng nào hay không, sau khi xác định tâm tình Thư Đường thật sự vui sướng, ‘hắn’ bỗng trố mắt.
Song, tuy rằng thế, quái vật vẫn cẩn thận nhìn môi cô kiểm tra một lát. Lại nghĩ đến dấu tay chói mắt trên eo cô, quái vật không nói không rằng buông cô ra, rồi lại xách cô đến tiệm thuốc.
—Lúc nghe thấy tiếng gió, người cá lập tức dựng vây sau tai sắc bén lên, theo bản năng căng cơ lại phản kích, nhưng vừa nhận ra đó là cô, liền thu lại tư thế công kích đi.
Thế là, bé mèo rất thuận lợi đẩy ngã được quái vật cao lớn lên giường.
Cô đè trên người hung thú, đè ‘hắn’ lại, không cho ‘hắn’ dật.
Người cá mặc cô bắt nạt, hai người còn lăn một vòng trên ga giường.
Bé mèo bắt đầu cắn bậy, thậm chí còn ịn một cái dấu răng lên trên chóp mũi hắn.
“Anh còn trừng em!”
Tận đến khi ‘Đại thủ lĩnh’ bị cô lăn lộn đến rối bù lên, khí chất lãnh cảm cao thượng bị phá hư đi, cô mới cảm thấy vừa lòng.
Cũng chỉ vươn tay đến bảo vệ cô, tránh cho cô lăn xuống giừng.
Cho đến khi cô bắt đầu cắn đến vây sau tai mình.
Vây cá sau tai bén nhọn kia theo bản năng khép mở, trở nên sắc bén, nhưng lại bị người cá mạnh mẽ khắc chế.
Người cá nhịn.
Nhưng nhịn không xong, bèn ấn cô vào trong lòng.
Bé mèo lại bắt đầu: “Công bằng ở đâu, sao chỉ cho phép anh cắn, không cho em cắn?”
Người cá không ư hử tiếng nào ném cô lên giường, quăng lên trên chiếc nệm mềm mại.
Khi cô muốn bò dậy bỏ trốn, liền túm được một chân cô.
Cô lập tức đạp hắn, giãy dụa tại chỗ, cho đến khi vô tình bị quái vật kéo vào trong chiếc ôm âm ấm.
Cô la to ‘cứu mạng’, ‘muốn ăn thịt nè!’, nhưng ngay khoảnh khắc người cá ngước mắt lên, cô không dám động nữa.
Quái vật không nói gì xốc áo cô lên trên. Thư Đường lập tức cảm giác được chuyện lớn bất ổn, thậm chí cô còn cảm nhận được chiếc răng nanh nhọn của mãnh thú lướt qua da thịt, cô hoảng sợ tột cùng, lúng túng không dám nói gì nữa.
Cô như thể biến thành một miếng bánh ngọt mềm, cứ có ảo giác sắp sửa bị con quái vật này ăn nguyên đai nguyên kiện luôn vậy.
Cuối cùng, người cá để lại trên eo cô một dấu răng rõ ràng, vừa hay Thư Đường cũng cắn vây cá bên trái ‘hắn’, người cá liền đặt một dấu vết đối xứng trên eo phải của cô.
Lúc lông tơ Thư Đường dựng đứng, còn cho rằng quái vật thật sự muốn cắn cô một miếng, quái vật nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn thành thật của cô, bật ra một tiếng cười nhạo.
Chắc rằng đang hỏi cô còn quậy nữa hay không.
Thư Đường tối nay diễn vai bám người vội vã kéo áo xuống, kinh hãi rúc mình vào trong chăn.
Cô không dám trêu người cá nữa, đoạn sau vẫn cứ là thành thật ngoan ngoãn, thi thoảng còn lén lút nhìn người cá.
‘Hắn’ sẽ trưng ngay biểu cảm vô tình đảo mắt lướt qua cô một cái.
Thư Đường lập tức rụt vào trong chăn trú.
Trước khi ngủ.
Hai người ngồi trên giường xem <> đêm nay.
Thư Đường oán giận: “Ba ngày sau đều mưa to, không thể ra ngoài chơi rồi.”
Quái vật hìn cô, kéo cô vào trong lòng, tắt TV đi.
Trong tiếng mưa rơi tí ta tí tách, Thư Đường mơ màng nghĩ ngợi, nhưng có chăng là vì nhiệt độ điều hòa quá đúng ý, cô mau chóng chìm vào giấc.
Quái vật nhắm mắt lại, cảm giác đau thần kinh bén nhọn quen thuộc kéo đến.
Thật ra mà nói thì sau khi Thư Đường canh người cá uống thuốc đến nay, đã lâu rồi cảm giác đau thần kinh này không còn xuất hiện nữa.
Chờ đến nửa đêm Thư Đường tỉnh dậy đi uống nước, phát hiện người cá không ở trên giường. Cô mơ màng sờ soạng, không sờ đến đuôi cá đâu.
Thư Đường nghĩ đoạn: Cá tui đâu?
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy bóng dáng cao lớn ngồi phơi trên ghế ngoài sân.
Thư Đường mặc áo ngủ bò lên, nhìn xa xa, cảm thấy người kia sao mà trông xa lạ quá.
Hắn có một khí chất lãnh cảm xa cách, đã thế trên người còn mang vẻ mệt mỏi ủ dột, cứ như một kẻ bề trên đã trải qua rất nhiều điều, khi nhìn màn mưa to bên ngoài, sườn mặt chỉ còn lạnh nhạt và ủ ê.
Thư Đường chưa từng bắt gặp người cá như thế.
Cô ngây ra một chốc.
Cảm giác này của cá ta trông khá chán đời.
Vì đêm hôm qua cả hai dùng cái tư thế kia suốt cả đêm, sáng dậy Thư Đường bắt đầu đau cổ, cằm cũng như bị trật khớp, cô oán giận cả buổi trời về chuyện đầu mình muốn đứt đến nơi.
Quái vật vươn tay xoa xoa cổ bé mèo.
Nhưng vừa làm ra động tác này, cả người đều bắt gặp hình ảnh phản chiếu trên ô cửa kính—trông giống như muốn vặn đầu cô xuống thì đúng hơn.
Thế là cả hai đều ngừng lại.
Nước mưa bên ngoài đang không ngừng cọ rửa mặt đất.
“Hoa hồng nhỏ này, anh nói xem, trước kia anh là kiểu người thế nào nhỉ?”
Người cá trầm mặc trong chốc lát.
Nhìn về phía ly cà phê trên bàn.
Lần đầu tiên người cá uống cà phê, là vào cái khoảng thời gian trước khi Thư Đường đi thi. Hiển nhiên, loài quái vật như hắn không cần phải uống cà phê nâng cao tinh thần, chỉ là vì yêu cầu của Thư Đường vào một buổi chiều mệt lả.
Lúc ấy, Thư Đường đưa cho người cá.
Người cá uống một ngụm: tưởng rằng Thư Đường đang uống nước lẩu shabu cơ đấy.