Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 49: Người cá gọi điện thoại, Thư Đường Alo? Alo? Alo?



Đoán chừng là ly cà phê không đắng kia có ma lực thần kỳ nào đí.

Sáng ngày hôm sau, người cá mau chóng khôi phục lại bình thường.

Bản năng của người cá chán ghét cái quá khứ của người tên là Chúc Diên, hơn nữa còn không tình nguyện khôi phục ký ức, vậy nên những mảnh nhỏ đấy như những hình ảnh phù phiếm lướt qua cuộc sống, mau chóng bị người cá cố tình ngó lơ.

So với ‘Chúc Diên’, con quái vật này lại bằng lòng làm ‘hoa hồng nhỏ’ hơn.

Lúc hai người cùng vùi mình xem TV, đuôi cá người cá quăng đến quăng lui.

Thư Đường nhịn không được quay sang nhìn người cá đôi lần, Thư Đường thầm nghĩ: Này là bình thường hoàn toàn rồi đó à?

Cô lắc lắc đuôi người cá, người cá nhìn cô, nâng đuôi lên vỗ vỗ tay cô.

Thư Đường đoán được đại khái đêm hôm qua người cá đã nghĩ đến gì, thật ra bản thân cô cũng rất tò mò về quá khứ của người cá, nhưng cô nhận ra hoa hồng nhỏ lại không hề vui sướng cho lắm, vậy nên cô đành nuốt ngược vấn đề của mình vào trong.

Dù có là người yêu thì cũng phải cho đối phương không gian.

Mấy hôm trước Thư Đường có mua một cuốn sách <<Từ điển hướng dẫn quan hệ vợ chồng>>, bên trên đã viết như thế, Thư Đường đành chấp nhận.

Đến nay, thậm chí ban đêm nằm mơ Thư Đường cũng là kiểu:

Đêm qua cô mơ thấy họ sống bạc đầu đến già, biến thành bà già và ông già, tay nắm tay dạo bước dưới ánh hoàng hôn, tóc cô cũng trắng xóa như tóc dài của người cá vậy.

Hai người bày hai bộ răng giả trên tủ đầu giường, sáng sớm rời giường sẽ cùng nhau đánh răng giả.

Thư Đường thấy giấc mơ ấy vô cùng lãng mạn.

Nhớ đến trong sách đã nói, phải nói cho đối phương mọi suy nghĩ tình yêu tươi đẹp.

Vậy nên cô bèn nói giấc mơ ấy cho người cá hay.

Mới đầu người cá hoang mang, rồi đoạn nhếch cằm lên nhìn nhìn răng cô.

Hung thú này không thể lý giải được niềm hạnh phúc cùng mang răng giả, đã thế còn vô tình nói cho một sự thật: Dù cho răng cô rụng hết ráo, thì răng ‘hắn’ cũng không lung lay.

Thư Đường ly kỳ hiểu được.

Ánh mắt Thư Đường lóe lên đốm lửa phẫn nộ, cô cảm thấy romantic của chính mình bị tên người cá không hiểu phong tình này phá hư.

Người cá rít rít lên với cô. Nói cho cô: Chờ khi răng cô rụng hết, không cắn được đồ nữa cũng không hề gì. Lúc ấy người cá đã học được cách nấu cháo, vậy nên đến khi đó dù cô không ăn được nữa cũng không cần lo lắng.

Đốm lửa phẫn nộ của Thư Đường càng hừng hực.

Thần kỳ thay, ngày thường không nhất định là cô có thể hiểu được hết hàm ý của người cá; nhưng những khi cãi nhau thì sóng truyền hình lại bắt đài vô cùng chuẩn xác.

Thế là, đề tài vô cùng lãng mạn lại mau chóng biến thành chuyện cãi nhau giữa một đôi tình nhân.

Lúc này bên ngoài trời còn mưa, bọn họ ở trong khách sạn không có cách nào ra ngoài chơi. Chỉ có thể nằm trong phòng xem TV, đến khi hết mưa, cả hai sẽ cùng tản bộ trên đường, dẫm lên vũng nước, nhìn ảnh ngược trên nước.

Vì thế Thư Đường sinh lòng dạ hẹp hòi đạp nước, ý đồ hất nước lên người người cá.

Người cá cũng không so đo mấy chuyện vặt này với cô, chỉ là liếc nhìn cô như không có việc gì, xách cô đi qua vũng nước, làm bộ như không nhận ra cô lòng dạ hẹp hòi.

—Chỉ là đến khi về, mặc cô vùng vẫy, người cá cao lớn vẫn xách cô đi vào trong phòng rửa mặt.

Bàn tay to của người cá vén ống quần cô lên, đặt cô ngồi trên thành bồn tắm.

Đoạn xả nước.

Thư Đường chợt phát hiện ra tay người cá thật sự rất to, ví dụ như khi đặt cô trong tay người cá lại nom vẻ nhỏ xinh. Cô cảm nhận được độ ấm ngón tay người cá, theo bản năng muốn rụt chân lại, nhưng bàn tay to của người cá lại không buông cô ra, người cá còn ngẩng đầu rít rít với cô, ý bảo cô ngoan một xíu.

Vậy là cô an tĩnh lại, không kìm được mà nhìn chăm chăm sườn mặt người cá.

Như thể cảm nhận được ánh mắt cô, người cá nâng đôi ngươi lên dò hỏi: “Đường?”

Cô vội dời mắt đi.

Vậy là lần cãi nhau này đã kết thúc một cách khó hiểu như thế đó.

Thư Đường cho rằng từ điển bảo ‘đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp’, vẫn khá là có lý.

Ít ra hiện tại, cô đã không còn tí tức giận nào nữa rồi.

Về việc người yêu của mình thật sự đáng sợ, Thư Đường lại không có cảm giác gì mấy.

Tuy rằng hiện tại đeo tai mèo cùng người cá ra ngoài, thi thoảng vẫn sẽ bắt gặp những ánh nhìn để lộ sự hoảng sợ của người qua đường, vẫn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người qua những cử chỉ tự nhiên của mình. Nhưng Thư Đường vẫn cảm thấy mơ hồ về việc người cá là vai chính phim kinh dị, là Tà thần khủng bố trong lòng mọi người.

Vì mỗi ngày cô đều sờ sờ đuôi cá của Tà thần, lúc xem TV, cũng sẽ thắt bím tóc cho Tà thần.

Người cá cũng không có cảm giác gì, lúc bị thắt bím cũng chỉ rít rít lên với cô tỏ vẻ phản đối, sẽ không quá hung dữ và cũng không bộc lộ ra vẻ mặt khủng bố.

Chỉ là dần dà, khách sạn dấy lên tin đồn: Mỗi sáng lúc ăn cơm, sẽ có một nữ sinh bị một quái vật khủng bố vặn gãy cổ từ sau lưng.

Sau khi nghe thấy lời đồn này, Thư Đường còn đang bảo người cá xoa bóp cổ cho cô, lần trước cô ngủ trong lòng người cá một đêm đã bắt đầu thấy đau cổ.

Vậy nên, mèo đương sự cho hay: Đây thuần túy là lời đồn.

Nhưng rất mau sau, Thư Đường rốt cuộc đã có nhận thức được cái tính chất khủng bố đặc biệt nào đó của người cá rồi.

Là thế này, sau khi Thư Đường làm kiểm tra cho người cá, quyết định đến đêm sẽ thực hiện khai thông lực tinh thần lần nữa. Vậy là vào đêm khuya tĩnh lặng, Thư Đường thả đùi gà bự ra, bắt đầu tìm kiếm thể tinh thần người cá khắp nơi.

Mới đầu đùi gà bự không nhận ra thể tinh thần của người cá, nhưng sau khi tìm tới tìm lui hoài vẫn không thấy, đùi gà bự bắt đầu xoay vòng vòng chung quanh thể tinh thần người cá.

Người cá xưa nay vẫn làm bộ như không thấy bé mèo.

Nhưng hôm nay, đùi gà bự khiếp đảm vươn móng mèo ra khua tay múa chân: “Hoa hồng nhỏ này, sao anh lại trở nên lớn thế?”

Đúng vậy, Thư Đường phát hiện mới gặp không bao lâu, thể tinh thần người cá đã mở rộng lớn đến nửa cái thành phố, nhìn qua rất giống một Tà thần dừng ở không trung quan sát thành phố.

Nếu là ngày trước, quái vật này nhất định sẽ không bằng lòng cho cô thấy thể tinh thần khổng lồ này của mình. Tuy rằng hôm nay, quái vật vẫn còn có chút băn khoăn, lo lắng bé mèo cũng sẽ sợ hãi, hoảng hốt như những người khác.

Vậy nên quái vật chỉ duy trì một sự trầm mặc.

Nhưng đứng trước mặt Thư Đường, vẫn dùng thể tinh thần biến ra một đóa hoa hồng nhỏ màu làm.

Sau khi phát hiện ra bộ mặt thần của người mình yêu, cô bắt đầu bơi chó bên trong cơ thể thể tinh thần của người cá, ý đồ muốn bò đến đỉnh đầu người cá.

Quái vật nhìn cô bơi quá là mệt mỏi, thế là đẩy cô một bận.

Đùi gà bự nhìn thành phố bên dưới, có cảm giác như ngắm núi: “Cao quá đi à.”

Cô nói: “Hoa hồng nhỏ, thể tinh thần của anh trông lớn ơi là lớn đó.”

Quái vật vẫn trầm mặc.

Thoạt nhìn có chút âm u.

Nhưng mà rất mau, sau câu cảm thán kia của cô, liền bắt đầu khai thông lực tinh thần.

Quái vật có chút do dự chọc chọc cô.

Đùi gà bự lập tức dữ với ‘hắn’—lúc cô làm chính sự đừng có mà quấy rối.

Thế là quái vật khổng lồ liền an tĩnh thật sự.

Thư Đường cảm thấy thể tinh thần hiện tại của người cá nhìn qua vừa khắc chế lại vừa đáng sợ. Nhưng mỗi khi cô dùng thị giác thể tinh thần, đều thấy cứ như là mơ vậy, thế nên cô rất khó có cảm giác chân thật.

Vậy là sau khi tỉnh lại, cô vẫn nên cần ăn thì ăn cần ngủ thì ngủ.

Hơn nữa sắp có một chuyện rất quan trọng xảy ra, làm Thư Đường lập tức quăng luôn chuyện này ra sau đầu.

Quái vật quan sát cô hai ngày, phát hiện ra cô bỗng căng thẳng hẳn lên, đứng ngồi không yên trong phòng.

Quái vật sáp lại thăm dò cô.

Kết quả là thấy Thư Đường đang căng thẳng mà tra thành tích thi cử.

Sắc mặt Thư Đường vô cùng hoảng loạn, ngón tay căng cứng túm lấy người cá.

—Hiển nhiên, không có con quái vật nào đáng sợ hơn việc trượt một kỳ thi.

Vế trước chỉ là nhìn khá hung dữ, còn vế sau thì là muốn cái mạng già này đấy.

Hơn nữa Internet của khách sạn quá yếu, Thư Đường càng thêm căng thẳng.

Mãi cho đến khi Tô Nhân gọi điện thoại đến, kích động nói: “Hai mình đều đậu!”

Thư Đường mới biết, cô cao hơn điểm chuẩn đến tận 50 điểm.

Thế là quái vật phát hiện, cô hết căng thẳng ngay, cũng không dữ dằn nữa, lại còn vô cùng tự nhiên sáp đến cho ‘hắn’ một cái hôn.

Thư Đường ngâm nga ca khúc vừa dọn đồ đạc: “Ngày mai chúng ta về nhà nhé?”

Vậy là quái vật kia liền đáp: “Được.”

—Không biết vì cớ gì, hai người họ đều xem vùng cấm âm u kia thành một ngôi nhà nhỏ của hai người họ. Hơn nữa thời khắc chuẩn bị về nhà ấy, cả hai đều cảm thấy vô cùng thả lỏng.

Quái vật dọn hành lý, đặt Thư Đường lên vali, cả hai cùng rời khỏi khách sạn.

Thư Đường nhớ người cá không có máy truyền tin, vậy nên cả hai còn đến trung tâm thương mại một chuyến.

Người bán hàng là một nam Beta, nhìn hai người một tai mèo một tai cá, cũng nhờ thế mà quái vật cao lớn kiệm lời trầm mặc kia, trông cũng không đáng sợ đến thế nữa.

Anh ta không nhịn được hỏi: “Hai người ở bên nhau bao năm rồi thế?”

Thư Đường đáp: “Hai chúng tôi kết hôn mười năm rồi.”

Quái vật ngừng lại.

Kẻ lừa đảo đang nói hươu nói vượn rồi.

Nhưng quái vật lại rất thích những lời hươu lời vượn này của cô, thế là lần đầu tiên hiền hòa phát ra một âm ‘ừ’.

Đây là từ thứ ba quái vật học được.

—Dùng để đáp lại những lúc Thư Đường lầm bầm, lải nhải.

Vì tàu điện ngầm ngừng hoạt động, lão Ngô vẫn luôn theo sau họ, phát hiện ra hai người phải đi về liền gọi điện thoại đến hỏi rằng muốn đón hay không.

Thư Đường nói không cần.

Cô muốn trải nghiệm niềm vui tình yêu chốn sân trường.

Vậy là Thư Đường xoa tay hầm hè trước xe đạp công cộng: “Hoa hồng nhỏ này, anh lên đi, em chở anh về.”

Nhưng hiển nhiên, Thư Đường đã xem nhẹ hình thể con hung thú này.

Người cá nhìn nhìn xe đạp đứng yên nửa ngày trời, Thư Đường vẫn chưa chạy ra được một mét.

Vươn tay—-

Thế là Thư Đường và cả xe đạp cùng bị xách đi luôn.

Thư Đường: “….”

Cuối cùng, Thư Đường đành hậm hực từ bỏ xe đạp, sát vai cùng người cá đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt số 101.

Thật ra cùng nhau ngồi xe buýt cũng là tình yêu chốn sân trường vậy.

Nhưng xe 101 sau khi xuống còn phải đi một đoạn rất dài.

Trời lại đổ mưa to.

Thư Đường rất hối hận, cô thấy mình vừa mới đưa ra một chủ ý ngu bò, thế là áy náy nói với người cá: “Không thì em gọi điện thoại cho người đến đón nhé?”

Nhưng người cá lại không nói một lời, nhét dù vào tay cô, ý bảo cô nằm lên lưng ‘hắn’.

Thư Đường thầm nghĩ bụng: Yêu đương với anh tốt thật đó.

Thư Đường nghĩ ra chủ ý ngu bò nằm lên lưng người cá, bung ô cho hai người họ, đi về phía viện điều dưỡng.

Cô lặng lẽ cọ cọ cổ người cá.

Được cưng chiều, hóa thành bé mèo, hóa thành bé con.

Bé mèo bé cún dưới bầu trời.

Mình cùng dầm mưa bước về phía trước.

Dọc đường đi Thư Đường dạy người cá cách sử dụng máy truyền tin, cách mở máy, cách nạp điện, cách mở các ứng dụng.

Về đến vùng cấm, cả hai như thể trở về lại nhà.

Vì lúc về đã có hơi trễ, Thư Đường tắm rửa xong liền đi ngủ.

Nào ngờ vừa mới đắp chăn lên, Thư Đường thấy người cá hãy còn đang xem máy truyền tin, ánh sáng màu lam rọi lên sườn mặt tinh xảo của người cá, trông rất chuyên chú.

Đến khuya lúc Thư Đường ngồi dậy uống nước, phát hiện máy truyền tin của người cá vẫn còn sáng.

Thư Đường vừa uống nước vừa nghĩ bụng: Cá này không phải là bị nghiện mạng rồi đấy chứ.

Máy truyền tin của Liên Bang có ID của từng người, vậy nên lúc mua sắm cần phải có dấu vân tay, vậy nên sau khi người cá lưu dấu vân tay của mình vào máy truyền toin xong, tài khoản đã được kích hoạt.

Thế là đêm nay, một tài khoản tư nhân được phủ đầy bụi mười năm, đột nhiên online. Thật ra cũng không có quá nhiều người biết được tài khoản tư nhân của Đại thủ lĩnh, cũng chỉ có mấy trăm nghìn.

Mới đầu, chỉ có những đồng nghiệp và cấp dưới của quân đội tự do, nhưng bí mật ấy à, luôn một truyền mười mười truyền trăm, thế là từ đó mấy trăm nghìn người đã biết đến tài khoản ‘bí mật’ này.

Chỉ là tài khoản này cũng như chủ sở hữu của nó vậy, trầm mặc kiệm lời, chưa từng có một động thái nào.

Cho đến đêm nay, ID này online.

Hắn vẫn không có động thái gì khác cả, chỉ là đột nhiên theo dõi một tài khoản đầu mèo xa lạ.

Nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau—-

Đại thủ lĩnh đã bị loại khỏi sự chú ý của mọi người.

Chuyện là thế này.

Sáng ngày hôm sau, Thư Đường mở máy truyền tin ra đọc tin tức, phát hiện có một tài khoản xa lạ theo dõi cô.

Này cũng không có gì, nhưng tài khoản kia đã lướt xem bài đăng thứ 2000 của cô suốt cả một đêm.

Thư Đường vô cùng sợ hãi: Đây là tên biến thái nào thế.

Vậy là cô lập tức hủy theo dõi người đó.

Ba giây sau, đối phương lại theo dõi cô.

Thư Đường lại xóa theo dõi.

Đối phương lại theo dõi.

Người cá đối diện đột nhiên an tĩnh hẳn, rít rít lên với cô.

Thư Đường vừa rướn đầu đến thì thấy, vội thở phào nhẹ nhõm: Còn tưởng là tên biến thái không quen biết nào đó nữa cơ.

Thư Đường cũng không bất ngờ khi thấy người cá trước đó đã có tài khoản, dù sao để tiện cho Liên Bang quản lý nên đã thống nhất ID vân tay. Chỉ cần trước đó người cá từng đăng ký qua thì ấn vân tay vào là có thể tìm lại được tài khoản.

Song Thư Đường lại bất ngờ thay chuyện khác: “Ối chà, sao anh lại tìm được tài khoản của em thế?”

Cô ghé sang nhìn nhìn, hóa ra máy truyền tin sẽ tự động gợi ý lời mời kết bạn.

Vậy nên, người cá đã được gợi ý tài khoản của Thư Đường.

Thư Đường thì lại rất tò mò mở vào tài khoản của người cá.

Vừa thấy, ấy thế mà có tận mấy trăm nghìn fan.

Thư Đường khiếp sợ: “Sao trước kia anh mua nhiều người theo dõi thế?”

Người cá rít rít về phía cô, tỏ vẻ không biết.

Tài khoản Thư Đường có hơn mười nghìn fan, là được cô dùng 2 lượng tiền mua vào cái thuở còn là tấm chiếu mới chưa trải sự đời. Nhưng cô đã cho rằng số fan mình mua đã nhiều lắm rồi, không ngờ người cá lại còn mua được nhiều hơn cả cô.

Thư Đường vô cùng tò mò, nhưng lướt tường nhà, phát hiện chẳng có gì sất.

Hơn nữa tài khoản của hắn có hình đại diện là logo của Liên Bang, nick name cũng trống rỗng.

Thư Đường cảm thán: “Hoa hồng nhỏ này, phong cách trước kia của anh đúng là lạnh lùng cao ngạo thật đó.”

Người cá lại không có hứng thú gì mấy với cái tài khoản quá khứ của mình, gần như chỉ lướt qua, rồi vô cảm dời mắt đi.

Nhưng hiển nhiên, người cá cực kỳ thích xem hình ảnh trên tài khoản của Thư Đường—

Trên tài khoản của Thư Đường đều là ảnh tự chụp từ thể tinh thần của cô.

Vì có camera riêng có thể quay chụp thể tinh thần của bản thân, nên rất nhiều người thích đăng những bức ảnh tự chụp lên mạng.

Thư Đường cũng rất thích, hơn nữa mỗi lần chụp ảnh cô đều tự photoshop cho mình.

Vì thấy thể tinh thần của mình khá mượt mà, mặt mèo thì quá lớn.

Mọi lần đều bị bạn bè người thân bình luận: lại béo rồi.

Thế là lần nào Thư Đường cũng đều chỉnh cho mặt gầy ra.

Hơn nữa cô thấy phần thân mèo mình có hơi ngắn củn, nên cô sẽ cố ý photoshop cho dài ra, nhìn qua thì trông khá uy vũ hơn một xíu.

Thế là trên ảnh xuất hiện một ảnh mèo hiếm lạ kỳ quái.

Người cá lại thấy rất thú vị.

Vậy là xem đến bài thứ 2000 của cô.

Thư Đường hỏi: “Anh nói xem chúng mình có nên sửa thành tên cặp đôi không?”

Người cá hỏi tên cặp đôi là gì?

Thư Đường bèn nói: “Hiện tại hai chúng ta đang dùng ly đánh răng, bàn chải đánh răng giống nhau.”

Thư Đường giải thích: “Cái gì cũng có đôi có cặp, thế là chứng tỏ chúng mình trời sinh một đôi đó.”

Cô còn giải thích với người cá khái niệm ‘số chẵn’ ‘số lẻ’.

Người cá lắc lư đuôi.

Quyết định hôm sau đi săn, cái gì cũng phải bắt hai cái.

Lúc xiên Vật Ô Nhiễm cũng không thể xiên một đuôi, phải xiên hai đuôi.

Vì số chẵn mang ý nghĩa tốt.

Sau khi giải thích xong, Thư Đường lại nói về chuyện đổi tên cặp, người cá biểu hiện rất hứng thú.

Hai người bèn thảo luận nên dùng cái tên nào.

Thư Đường muốn gọi người cá là ‘cá khô nhỏ’, nhưng người cá lại nghĩ ngay đến mấy con cá khô mặn phơi trên lầu; Thư Đường muốn gọi mèo Romeo và cá Juliet, nhưng ai là Romeo thì lại là một vấn đề cần được thảo luận.

Tóm lại, cuối cùng cả hai đều chịu lùi một bước.

Nick name của Thư Đường đổi thành: Cá khô nhỏ.

Nick name của người cá đổi thành: năm xu.

Thư Đường ký tên: Rẻ thế này được chưa?

Người cá ký tên: Được.

Tít, giao dịch thành công.

—Cá lớn cũng đã bị đóng gói cất vào trong xe mua sắm của Thư Đường.

Sửa xong tên cặp đôi, hai người cũng quẳng luôn chuyện này ra sau đầu.

Vì Thư Đường chuyển sang dạy người cá cách gọi điện thoại, chuyện này trở thành thú vui mới của cả hai.

Người cá học rất nhanh.

Khi Thư Đường đang tắm, máy truyền tin vang lên.

Thư Đường nhận điện thoại: “Rịt rịt rịt….”

Thư Đường thầm nghĩ: Gần vậy, gọi điện thoại cái gì?

Vậy là, cô vừa oán giận vừa đứng trong phòng tắm cách một bức tường trò chuyện với người cá tận 20 phút liền.

Thư Đường đứng trên lầu treo quần áo, máy truyền tin lại vang lên, điện thoại đến: “Rịt rịt rịt…”

Thư Đường đứng trên ban công nhìn người cá dưới lầu, thầm nghĩ: Ây dà, đây không phải là vấn đề nói chuyện thôi sao.

Sau đó, hai người lại trò chuyện thêm nửa tiếng.

Người cá thích cực cái tính năng này.

Người cá đi săn xong, từ biển bước ra, lại gọi điện thoại đến cho Thư Đường.

Thư Đường nằm trên lầu xem TV: “Ây da ây da, được được rồi, biết anh đã trở về rồi.”

Nhưng cách năm phút sau vẫn không thấy cá ta.

Thư Đường lập tức gọi điện thoại sang.

“Ây dà, sao anh đi chậm dữ thế, mau lên, dự báo thời tiết sắp bắt đầu rồi này!”

Hai người cách nhau không quá 50 mét, chỉ cần lớn tiếng một xíu đã có thể nghe thấy giọng đối phương, nhưng vẫn không biết mệt mà gọi điện thoại cho nhau.

Đến tối, Thư Đường và người cá ngồi bên bờ biển nướng sò.

Gió biển nhè nhẹ thổi qua, người cá dựa vào mạch đá ngầm, biếng nhác lắc lư đuôi cá, thi thoảng cúi đầu liếc nhìn cô.

Không khí vô cùng tốt đẹp.

Bỗng, Thư Đường gọi điện thoại hỏi người cá: “Hoa hồng nhỏ này, có phải bây giờ chúng ta nên hôn nhau không?”

Bên kia điện thoại đồng thời vang lên tiếp đáp ‘được’.

Vậy là cô quay đầu lại, hôn môi với quái vật cao lớn kia.

Bọn họ trao nhau một chiếc hôn thật lâu thật dài.

Đoạn lại tiếp tục nướng sò biển.

Nướng rồi nướng, Thư Đường bỗng nhớ tới:

“Hoa hồng nhỏ này, từ lúc hai chúng ta quen nhau đến nay, hình như còn chưa đến nửa năm.”

“Chỉ là không biết tại sao, em cứ thấy dường như chúng ta đã ở bên nhau một quãng rất dài rất lâu.”

Nghe thế quái vật liền ngừng lại, cúi đầu nhìn chăm chú sườn mặt cô.

Cuối cùng, trong tiếng gió biển dịu nhẹ nó chỉ khẽ đáp một tiếng ‘ừ’ trầm thấp.

Cô cho rằng người cá cũng có cảm giác như thế.

Nhưng thật ra lại không phải thế.

Trong lúc người cá còn chưa hiểu tình yêu rốt cuộc là gì, thì nó đã nhận thức ra được bản chất bất bình đẳng của nó.

Người cá không cho rằng ‘Chúc Diên’ là chính mình.

Vậy nên, quái vật cho rằng sinh mệnh của mình bắt đầu từ cái ngày nó thức tỉnh.

Từ khi thức tỉnh đến giờ, sinh mệnh tổng cộng chín tháng ngắn ngủi.

Mà Thư Đường lại tồn tại và chiếm giữ sáu tháng sinh mệnh của ‘hắn’.

Bỏ bốn lên năm.

Cô chính là toàn bộ chiều dài sinh mệnh của ‘hắn’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.