*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi trị liệu tiến vào giai đoạn thứ hai đã gặp phải một khúc chiết nho nhỏ.
Ký ức của người cá hóa thành những mảnh nhỏ, mà bản thân người cá lại không có ý định quá mạnh mẽ để khâu lại những mảnh vụn này, khiến cho tiến độ vô cùng từ tốn.
Hôm đó, lão viện trưởng để cho hai chuyên gia trị liệu cưỡng chế tiến hành thôi miên. Thư Đường đứng ngoài cửa chờ, vốn tưởng rằng thôi miên sẽ tiến hành thật thuận lợi, nhưng mà không lâu sau đó bên trong đã vang vọng tiếng động rất lớn.
Rất nhanh đã có hai chuyên gia trị liệu lảo đảo chạy ra, không nói một lời chạy té khói.
Thư Đường đi vào, nhìn thấy người cá dựng vây cá sắc bén lên, sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường. Nhìn thấy cô mới khôi phục lại tinh thần, thân thiết rướn người đến cọ cọ cô.
Thôi miên thất bại, nếu người cá không muốn thức tỉnh, hoặc ngược lại sinh ra những phản ứng bài xích mãnh liệt, thì sẽ khiến cho thần kinh đau kịch liệt hơn.
Người cá cúi đầu, rít lên mấy tiếng với Thư Đường, nói với cô nếu hắn mà nhớ lại là sẽ thấy đau đầu lắm.
Tuy rằng vừa biết hắn đã dọa cho hai người bỏ chạy, thật sự chẳng phải người đáng thương vô tội gì cho cam, nhưng khi người cá cọ cọ thân mật bên tai cô, rít rít lên oán than với cô, lòng cô lại mềm nhũn xuống, cuối cùng vẫn không còn cách nào.
Đến lúc này, cô đã cảm nhận được cảm xúc đồng dạng với người cá trước kia: Hóa ra được làm nũng, được ỷ lại, là một chuyện khó lòng từ chối đến thế.
Nghe người cá phát ra những tiếng rít ậm ờ, than thở với cô về hai chuyên gia trị liệu kia, cô vươn tay sờ sờ vây cá sau tai hắn, cuối cùng vẫn đồng ý với hắn chuyện không tiến hành trị liệu thôi miên nữa.
Sự thật thì, dù cho người cá không tiếp nhận thôi miên, thì bình thường cũng sẽ vì những mảnh nhỏ ký ức không ngừng ùa về mà sinh ra đau đầu, đây đã là một chuyện không thể tránh khỏi.
Thư Đường và người cá đều hiểu được mấu chốt trong đó: mảnh nhỏ ký ức như một mê cung chồng chéo lên nhau, chúng luôn luôn thiếu một cái chìa khóa để xâu chuỗi tất cả những mảnh ký ức này và thoát ra khỏi mê cung.
Nhưng chẳng bao lâu sau, một buổi chiều hoàng hôn hai ngày sau, lúc Thư Đường mở tủ quần áo ra, tìm được một cuốn nhật ký trước kia của Chúc Diên.
Họ tình cờ lấy được chiếc chìa khóa mở cửa mê cung ký ức.
Thư Đường la to gọi nhỏ bảo người cá đến đây.
Người cá rướn người qua, tầm mắt dừng lại trên tên sách.
Đối với quái vật này mà nói, quá khứ giống hệt như những giấc mơ mà hắn hay gặp được, là một cuộc hành trình không có điểm cuối, phía trước là một mảnh hoang vu, sau lưng là một màn đêm mịt mờ.
Vậy nên cuốn nhật ký này, với người cá mà nói, chính là một cuốn sách cấm.
Nhưng bé mèo nom lại rất có hứng thú.
Vậy nên người cá quyết định, nếu thật sự không chịu nổi sự đau đớn về ký ức này, hắn xem được một nửa sẽ khiêng bé mèo lên giường.
Thế là đêm khuya tại thành phố này, hai người họ trán cụng trán ngồi trước cửa sổ sát đất, vùi mình trên ghế sô pha cùng đọc cuốn nhật ký kia của Chúc Diên.
Ngôn từ trong nhật ký mang phong cách rất ngắn gọn, bản ghi chép còn vụn vặt gọn ghẽ hơn. Vì thân phận trước kia khá đặc thù, nên trong này cũng chỉ là vài dòng tùy bút đơn giản.
Người cá có chút cảnh giác khi nhìn bản nhật ký này, vây cá không tự chủ dựng lên, thể hiện ra chút thái độ thù địch.
Trong mắt quái vật này, cuộc sống trong quá khứ của mình: lộn xộn lung tung, chán phèo, hơn nữa còn rất đau khổ.
Thú thật Chúc Diên không phải là một người thú vị gì, cuộc sống của hắn trên cơ bản chỉ có công việc, thậm chí giấc ngủ cũng trở nên ít ỏi đến đáng thương. Ghi chép nhật ký gì đó đều rất nhạt nhẽo.
Vậy nên, chỉ mới đọc hai đêm, quái vật đã bắt đầu lo lắng: Nhỡ đâu bé mèo phát hiện quá khứ của hắn quá vô vị, có khi nào sẽ khiến cho bé mèo cũng thấy mất đi hứng thú với cuộc sống hiện tại của mình không?
Suy cho cùng, quái vật vẫn cho rằng mình thiếu đi sức hút để lấy lòng và hấp dẫn cô về lâu về dài.
Nhưng trên thực tế thì không phải vậy.
Với người cá mà nói, đây là một đoạn ký ức phủ đầy bụi không quá tốt đẹp; còn đối với bé mèo mà nói, đây là một đoạn ký ức không có sự tham gia của cô, vậy nên lòng cô tràn ngập sự quan tâm và tò mò về quá khứ của người mình thương.
Thư Đường thấy mùi ngon, bèn châu đầu ghé tai vào người cá đằng sau.
Nói ví như hắn ngày xưa thích ăn đậu hủ mặn.
Thư Đường đánh giá: “Đậu hủ ngọt ăn ngon hơn.”
Người cá lắc đuôi: “Ngọt, ngon hơn.”
Thư Đường khích lệ người cá cải tà quy chính, người cá vẫy vẫy đuôi, nhất trí với Thư Đường rằng khẩu vị ngày xưa của hắn chẳng tốt tẹo nào.
Lại ví như ngày xưa Chúc Diên xem Titanic phiên bản ABO, đã đánh giá:
Không hề có giá trị, toàn anh anh em em thôi.
Thư Đường quay đầu sang nhìn người cá, người cá cũng nhìn lại cô.
Hai người bắt đầu anh anh em em.
Đương nhiên, bản nhật ký của Chúc Diên cũng không chỉ toàn là ghi chép về công việc nhạt nhẽo, thi thoảng cũng sẽ ghi chép lại thái độ nhận định và tâm tình của mình.
Ví như, Chúc Diên quá khứ không thích lễ tết, vì lễ tết sẽ có rất nhiều người đến cửa tặng quà, nhưng lại chẳng có ai đến ăn tết cùng hắn cả. Có một năm, Tiểu Trần tốt bụng ở lại cùng Đại thủ lĩnh cô độc.
Chúc Diên đánh giá: thấy cậu ta là thấy tăng ca.
Hắn không giống lắm so với tưởng tượng của Thư Đường.
Trên CMND là Đại thủ lĩnh với gương mặt lạnh lùng nhưng không kém phần đào hoa, trong cuốn nhật ký lại nghiêm túc viết thêm biệt danh ‘siêu phiền phức’ cho vị cấp dưới hay gây phiền phức này, cũng sẽ chăm chỉ phân tích Đảng tự do và Đảng dân chủ, nói đúng ra thì giống nói hươu nói vượn hơn, sau đó sẽ đưa ra một kết luận ‘ngang tài ngang sức’.
Trong nhật ký, dường như hắn đưa ra rất nhiều quan điểm về cấp dưới, về thời tiết và về những người hay gây phiền phức đến cho mình, ở một ý nghĩa nào đó, bản tính ‘dịu dàng’ không có lấy một xu quan hệ nào với hắn cả.
Thư Đường hoài nghi quay đầu nhìn người cá, cô bỗng nghi ngờ có phải người cá không thích nói chuyện là vì bên trong lòng đang bận gièm pha cô, ví dụ như nói cô rất ngốc này kia hay chăng. Nhưng vì nói chuyện không được lưu loát nên mới không nói ra lời mà thôi.
Cô rướn người qua hỏi người cá: “Không phải anh thầm nói em đần đó chứ?”
Người cá cúi đầu rít rít lên ý đồ phân rõ giới hạn với Chúc Diên, biểu bày lòng trung thành.
Cũng đúng, Thư Đường lại nghĩ: hoa hồng nhỏ của mình không thông minh cho lắm, chơi trò chơi với cô còn chưa từng thắng bao giờ.
Cô lại ngồi về chỗ, tiếp tục lật xem nhật ký cùng người cá.
Lúc cô đọc đến hăng say, lại không chú ý đến trạng thái thù địch từ ban đầu của người cá đã chầm chậm thả lỏng lại, đối với chuyện của quá khứ, lần đầu tiên nảy sinh ý định thăm dò đầy hứng thú.
Lúc đọc nhật ký của Chúc Diên cùng bé mèo, những quá khứ không muốn chạm vào đó dường như có rất nhiều đoạn đẹp đẽ và tươi sáng, trong lời thầm thì của đôi ta, việc chấp nhận quá khứ cũng trở nên dễ dàng hơn hẳn.
Mãi cho đến lúc này, quái vật mới nhận ra: người không có quá khứ như lục bình không có rễ. Không ai có thể rũ bỏ hoàn toàn quá khứ và tồn tại độc lập cả.
Cho dù hắn cho rằng mình là ‘thể sống mới’, nhưng quá khứ vẫn đang ngoan cố ịn dấu ấn lên người hắn. Ví dụ như khi đọc được đoạn nhật ký này, hắn có thể tìm ra được rất nhiều điểm tương đồng của mình và quá khứ.
Có lẽ được thái độ hứng thú hừng hực của Thư Đường cuốn hút, người cá bắt đầu thử tìm hiểu xem bản thân trước kia có hình thái thế nào.
Mỗi ngày họ sẽ đọc vài trang nhật ký của Chúc Diên. Đây cũng biến thành ‘việc làm trước giờ ngủ’ của hai người, chẳng qua câu chuyện này ngày càng dài hơn, và nó thuộc về kiếp trước của một người.
Mỗi lần đọc, cô sẽ giơ bức ảnh trong CMND lên và hôn gió với người cá, rồi lại cười cười nhìn người cá bên ngoài ghen tuông; cô không gọi hắn là ‘hoa hồng nhỏ’ nữa, mà sẽ kêu hắn là ‘Chúc Diên Chúc Diên’ mãi.
Ban đầu người cá còn có hơi bực mình, rít rít lên tỏ vẻ không được gọi hắn là Chúc Diên nữa, nhưng khi ký ức được cuốn nhật ký đánh thức, hắn dần dần không còn tức giận với cái tên này nữa.
Mà ngược lại sẽ tập mãi thành quen, vào lúc cô gọi cái tên này, hắn sẽ theo phản xạ quay người lại nhìn cô.
….
Không lâu sau, nhật ký đã xuất hiện một vài ký ức thời thơ ấu.
Chúc Diên lớn lên ở viện mồ côi, cha mẹ có lẽ đã chết ở khu ô nhiễm, số lượng những đứa trẻ bị vứt bỏ lúc ấy rất nhiều, và được nhất trí đưa đến viện mồ côi để nuôi dạy.
Nhưng vật tư Liên Bang thiếu thốn, bé Chúc Diên thuở nhỏ vẫn bị tra tấn bởi bần cùng và đói khát.
Có chăng là vì lẽ ấy, đã gieo mầm căn bệnh đau bao tử.
Chúc Diên viết: hắn thích nhất là món sủi cảo.
Vì khi ở viện mồ côi, đến lễ mừng năm mới sẽ tổ chức hoạt động làm bánh sủi cảo, và bé là người duy nhất có thể gói bánh mà không bị lộ nhân.
Trong những câu chữ miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ ấy. Hắn viết: sau này, viện mồ côi kia biến thành một thành phố bị Vật Ô Nhiễm xâm lấn, sau nữa đã trở thành một khu ô nhiễm.
Cũng chính trong sự kiện đó, chỉ có đủ thời gian để di dời khu dân cư thuộc trung tâm thành phố, vậy nên viện mồ côi vùng ngoại ô hẻo lánh chỉ còn duy nhất một mình Chúc Diên là may mắn sống sót.
Thời gian xa xôi, những chuyện từ thuở thơ ấu hiển hiện mơ hồ trong trí nhớ, vậy nên lúc Chúc Diên viết lại những dòng này, lòng đã yên ả rồi.
Chỉ là trên trang nhật ký, hắn viết: Đã không còn được ăn sủi cảo sống động và náo nhiệt nữa rồi.
Đêm hôm ấy, thành phố Yến đổ mưa.
Lúc Thư Đường mở mắt thì người cá đã đi rồi.
Trong tiếng mưa tí tách tịch mịch, cô lại không kiềm được nghĩ về nội dung trong cuốn nhật ký của Chúc Diên.
Câu chuyện nhắc về tuổi thơ đầy bất hạnh ấy, tình cờ năm đó lại là Tết Nguyên Đán.
Thư Đường nghĩ, Chúc Diên hẳn đã căm thù Vật Ô Nhiễm đến tận xương tủy. Nhưng Chúc Diên trong cuốn nhật ký ấy, một ngày nào đó trong tương lai, sau khi phát hiện hai mắt mình biến thành màu đen của Vật Ô Nhiễm.
Khi ấy, Chúc Diên mang tâm trạng như thế nào? Bóng ma thuở thơ ấu không dễ thoát ra được, chỉ sợ hắn đã mang nỗi chán ghét ấy đặt lên người mình.
Thư Đường không có năng lực quay về lại mười năm trước. Cô cũng không thể nói cho Chúc Diên trong nhật ký rằng: sau này anh sẽ chiến thắng Vật Ô Nhiễm, trở thành một kỳ tích vĩ đại.
Cô chỉ có thể cảm nhận được nỗi lòng đong đầy đồng cảm và thương xót đối với người thương của mình trong những đêm khuya.
Cô thức dậy đến siêu thị 24 giờ gần đó, mua một túi bánh sủi cảo.
Trong bóng đêm ngoài vườn hoa, cô vụng về mang bếp lò ra, nhóm lửa, còn lấy ra một cái nồi.
Băm thịt, nêm gia vị, trộn nhân bánh.
Lúc cô băm thịt đến độ đau tay, quái vật to lớn đã quay về.
Quái vật dừng bước, nhìn xa xa bóng dáng bận rộn của Thư Đường, còn có mấy vòng vỏ gói bánh sủi cảo. Họ đủ thông minh sắc xảo để cùng nghĩ về nội dung cuốn nhật ký kia.
Quái vật cảm nhận được một luồng cảm xúc khác lạ lên men trong lồng ngực.
Nó thuộc về quá khứ của Chúc Diên.
Chúc Diên đã từng có một gia đình trong khoảng thời gian ngắn ngủi, song lại tan biến quá sớm. Có người theo đuổi danh lợi, có người thì theo đuổi tự do, cũng có người dành cả cuộc đời cũng chỉ mong có một bến cảng để neo đậu và nghỉ ngơi đôi lát.
Vậy nên, người cá đi qua, cùng Thư Đường làm sủi cảo.
Hai người cũng náo nhiệt ra trò.
Thư Đường mở cách làm ra, cùng người cá vừa xem phim vừa làm bánh.
Nhưng bé mèo tham lam lúc nào cũng nhét thật nhiều nhân, đến lúc dính lại sẽ bị lòi ra;
Còn người cá vô thức mà nhét, gập, dính lại thành một cái bánh có hình dạng hoàn mỹ.
Có lẽ vì sức lực luôn mạnh mẽ nên về phần những việc này, quái vật sẽ có chút vụng về.
Vậy nên khi bánh sủi cảo xuất hiện đẹp đẽ mượt mà trên lòng bàn tay, hắn có hơi sửng sốt.
Thư Đường ghé đầu qua, cô nói: “Wow, hoa hồng nhỏ này, trên nhật ký anh viết đều là thật kìa!”
Hắn nhìn bánh sủi cảo, phá lệ ‘ừ’ một tiếng.
Bọn họ tạo kiểu đầu mèo.
Rồi lại tạo kiểu đầu cá.
Sau đó lại đút cho nhau ăn, hơn nữa còn khen ngợi đối phương hương vị không tệ tí nào.
Vào mười năm trước, Chúc Diên không thể chấp nhận cơ thể đột biến của mình.
Vào mười năm sau, người cá cũng chẳng hề thích đoạn quá khứ kia.
Nhưng thời gian rồi cũng sẽ làm vết thương khép vảy. Có lẽ là vì cô luôn luôn ở bên cạnh hắn, nên hắn cũng rất bình tĩnh đón nhận quá khứ của chính mình, và quá trình ấy cũng không có gì quá đau đớn cả.
Không lâu sau đó, người cá đã không còn rời đi mỗi đêm nữa.
Mỗi tối Thư Đường đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người cá, vậy là cô đã không còn gặp ác mộng vì chưa kịp nói lời tạm biệt khi người cá rời đi không về nữa. Thư Đường cũng đã nhớ kỹ tính chất và trạng thái của tất cả các loại thuốc, không bao giờ…lo lắng người cá sẽ bị độc chết.
Về phần rình rập hay buôn chuyện, đã không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ nữa rồi.
Cuộc sống lần nữa về đúng quỹ đạo. Hết thảy sóng to gió lớn bên ngoài dường như đã bị ngăn cách với trang viên này vậy.
Mỗi buổi sáng người cá sẽ hái xuống một bông hoa hồng lam xinh đẹp nhất tặng cho Thư Đường, thế là đầu giường họ, trên bàn cơm, đều toàn là hoa hồng lam xinh đẹp.
Thư Đường sẽ cùng người cá che ô, vào những ngày vắng người hay lác đác mưa sẽ đi ra ngoài, cùng xem một bộ phim điển ảnh nào đó, hoặc đến trung tâm thương mại gần đó mua một ít đồ ăn về dự trữ.
Thi thoảng thì sẽ không làm gì cả, chỉ nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn khoảng không trên bầu trời.
Người cá siêu dính cô, phần lớn thời gian sẽ dùng đuôi cá bọc cô lại; Thư Đường cũng mắc phải tật xấu nếu không sờ đuôi cá sẽ thấy thiếu thiếu.
Người cá sẽ cầu tình với bé mèo, ghé vào bên cổ cô phát ra những tiếng rít trầm thấp bùi tai; Thư Đường sẽ nằm xuống như con cá mặn—vì cô tự hiểu rõ sức chiến đấu của bản thân,
Nhưng đôi lúc cô cũng sẽ bị hơi thở, mái tóc dài của người cá làm cho say tình loạn trí, thi thoảng sẽ không kiềm được lòng mình mà hôn hắn đáp lại. Kết cục là đến tận sáng ngày hôm sau, xương cốt thắt lưng bắt đầu đau nhức.
Cuộc sống trở nên nhàn nhã như những ngày sống tại Bastille.
Ban đêm, họ sẽ cùng nhau đọc nhật ký của Chúc Diên.
Thư Đường cũng biết được, nhờ vào năng lực tự phục hồi mà Chúc Diên thường xuyên lấy băng dán dán lại miệng vết thương để ứng phó qua loa.
Thư Đường vừa tức giận vừa hoảng sợ. Thật lòng mà nói cô không hiểu tại sao hắn lại bị đối xử khắt khe đến thế, nhưng rất nhanh cô đã hiểu được, bởi vì khi viết bản nhật ký này, Chúc Diên đang bị vây mình trong một trạng thái cực kỳ chán ghét bản thân. Nếu một người mà thậm chí cả bản thân mình còn không yêu quý, bên cạnh hắn lại không có người thân, bạn bè, thì ai sẽ đến và yêu thương hắn chứ?
Trước tiên cô vô cùng tức giận mà tiến hành phê bình đối với người cá, khiển trách hành vi mười mấy năm về trước của hắn.
Nhưng phê bình xong rồi, cô lại bắt gặp hắn đang nhìn cô cười.
Đương nhiên là bởi vì, Chúc Diên mười năm về trước, không một ai nói với hắn như thế cả. Nhưng mười năm sau, hắn đã có một bé mèo tốt ơi là tốt.
Cô tức giận không thèm để ý đến hắn, ngoảnh mặt đi gọi điện thoại cho Trần Sinh, cuối cùng cũng tìm được Cục Y tế phụ trách năm đó, cô viết mười bức thư khiển trách đến cho đối phương.
Thư Đường giả dạng làm fan only của Công Huân, tình cờ đọc được một bản tiểu sử nào đó của Công Huân mà biết được chuyện này, yêu cầu bọn họ lập tức đưa ra lời giải thích cho Công Huân, nếu không sẽ phát tán việc này lên mạng, chiêu cáo cho thiên hạ, đến lúc đó sẽ có vô số cánh truyền thông tiến hành dùng ngòi bút làm vũ khí để tấn công bọn họ.
Người cá hỏi Thư Đường: Fan only là gì?
Sau khi cô giải thích, người cá chuyển sang cười ha hả.
Cô nghĩ bụng: cá này khờ thế.
Thư Đường siêng năng gửi thư tố cáo đến Cục Y tế, rốt cuộc, vào một hôm nào đó, Thư Đường nhận được một cuộc điện thoại giải thích đến từ một vị bác sĩ già.
Dù rằng lý do khiến cho những lá thư ấy có tác dụng có thể là vì: địa chỉ mà cô gửi thư là số nhà 001 thành phố Yến.
Nhưng cũng xem như đã đòi lại được công lý mười năm về trước vậy.
Những trang nhật ký chưa đọc ngày một mỏng đi.
Như hành trình của một người từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành.
Từ ánh sáng, cô nhìn thấy tòa nhà sắp sửa sụp đổ.
Xuyên qua dòng thời gian cô chứng kiến cuộc đời của Chúc Diên thuận buồm xuôi gió được vài năm, chứng kiến một thanh niên hăng hái ngoái đầu lại nhìn cô và cười.
Thư Đường biết Chúc Diên đã trải qua cuộc phẫu thuật gỡ bỏ viên đạn bắn lệch tim vài centimet; cô cũng biết Chúc Diên phải nhập viện rất nhiều lần vì căn bệnh dạ dày.
Phồn hoa và suy bại, cô và người cá cùng trở mình dưới dây hoa.
Hình tượng của Chúc Diên trong mắt cô ngày một phong phú.
Thi thoảng Thư Đường sẽ nhìn chăm chăm vào người cá, vậy là một bóng hình nào đó chồng lên người hắn.
Người cá hỏi Thư Đường đang nghĩ gì?
Thư Đường chỉ cười tủm tỉm không đáp.
Cô đang nghĩ: sau khi hiểu thêm về hắn, cô lại càng thích hắn thì biết làm sao bây giờ?
Nhưng những lời ngon tiếng ngọt như thế, cô quyết định vẫn để chừa cho quãng đời còn lại, chầm chậm nói cho hắn nghe. Tránh cho lời tâm tình nói nhiều, thì sau này cạn kiệt ý tưởng mất.
Nhưng thời gian trôi qua quá mau, rốt cuộc bọn họ đã lật đến những trang cuối cùng của quyển nhật ký.
Lúc này Thư Đường lại có hơi do dự,
Thư Đường biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại có phần không dám nhìn lại hành trình tinh thần của Chúc Diên sau biến dị.
Thế nhưng sau khi do dự thật lâu, đến khi lấy được dũng khí mở ra, cô lại thấy chỉ có một dòng:
Chúc Diên viết: “Nằm mơ, tỉnh dậy là một buổi hoàng hôn. Trời tối nhanh đến lạ.”
Thư Đường lật ra sau. Không còn nữa.
Vậy câu chuyện sau đó đâu?
Người cá nói cho cô hay: Chúc Diên quên viết.
Thật ra thì, sau khi viết xong những câu này, Chúc Diên đã đưa ra một quyết định.
Hắn quyết định đi đến ngục giam Hải Giác kia.
Nghe nói nơi ấy có biển rộng đẹp lắm.
Vào thời điểm ấy, Chúc Diên vẫn chưa tiến hóa mạnh mẽ như bây giờ, đuôi cá khi thiếu nước sẽ trở nên đau đớn, thành phố Yến đã không còn thích hợp để hắn sống nữa.
Hắn muốn đến biển.
Vậy là Chúc Diên cất bút, đóng cửa.
Lúc Chúc Diên đi đến ngục giam kia, hắn đã nghĩ đấy ắt hẳn là hoàng hôn của cuộc đời mình.
Thế nhưng mười năm sau.
Hắn lại đón chào bình minh của một sinh mệnh mới.
Dưới màn mưa trĩu hạt, Thư Đường đóng bản nhật ký đã ố vàng ấy lại.
Cô quay đầu lại, kinh ngạc nhận ra ánh mắt của người cá đã chuyển sang một màu xanh lam đẹp tuyệt ngần. Như một viên ngọc trai được phủi đi bụi bặm. Cô bị Thần Biển xinh đẹp khuất phục, ngây ngốc không thể tỉnh táo lại được.
Người cá sực tỉnh táo quay đầu nhìn về chiếc gương.
Chúc Diên mười năm trước và mười năm sau trùng lặp vào nhau.
Người đàn ông vận quân trang, người cá với chiếc đuôi dài, đang cùng nghiêng đầu sang bên.
Hai người xuyên qua chiếc gương nhìn nhau lâu thật lâu, đôi bên đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Thư Đường cảm thấy đây là một khoảnh khắc đáng để chúc mừng. Người cá cũng cho là thế.
Cô nói: “Chúc mừng cuộc đời mới!”
Vậy là, trong máy phát nhạc, bản nhạc âu sầu mà Chúc Diên thích mười năm về trước, đã được thay thế thành bản nhạc sôi động trong đêm mưa.
Họ chọn một bình rượu hoa hồng.
Cô uống một hớp, đoạn ngẩng đầu lên cùng người cá trao chiếc hôn sâu.
Cô ôm cổ người cá, chiếc váy ngủ xoay vòng tròn như một đóa hoa trắng noãn nà, đuôi cá lạnh lẽo biến thành điểm tựa cho chiếc váy.
Quái vật cao lớn cúi đầu, dùng nụ hôn lạnh băng đáp lại người con gái của hắn.
Cô nghe được tiếng hít thở của người cá.
Tiếng cười của đôi họ quấn quýt một chỗ.
Tiếng âm nhạc dalalala không biết mệt mỏi.
Trong cơn mưa trĩu hạt, bức rèm chầm chậm được vén lên.