Mèo Báo Ân

Chương 8



May mà hôm sau rời giường, bữa sáng đã được chuẩn bị như bình thường.

Sau khi ăn sáng xong, Mãnh Nghiễn Nam cố ý lôi kéo Mạnh Bạch hôn một cái “Sau này có thể có nụ hôn chào buổi sáng không?”

Với khuôn mặt bạo hồng và đầu óc hỗn loạn, Mạnh Bạch máy móc gật đầu.

Chờ Mạnh Bạch phản ứng lại được thì người nọ đã sớm đi xa rồi.

Cửa hàng xổ số phúc lợi mà Mạnh Bạch làm công cách chỗ hai người ở cũng không xa, cũng chỉ nằm ở một tiểu khu khác. Đi bộ cũng không mất đến 1o phút, đây cũng là nguyên nhân chính Mạnh Bạch chọn làm ở chỗ này.

Việc buôn bán của cửa hàng cũng không bận rộn, đa phần đến đều là khách hàng quen, trải qua vài ngày tiếp xúc Mạnh Bạch cũng đã quen việc.

Cậu và Tiểu Hoàng phân hai ca, một ca sáng và một ca chiều, đoạn thời gian giữa trưa cả hai người sẽ cùng trông hàng. Đến buổi tối lại chỉ có một người, tuy nói thời điểm buổi tối số người mua xổ số rất nhiều, nhưng lúc đó quản lý cũng đã trở lại và cùng bán hàng nên chỉ cần một người ở lại là được rồi.

Lúc trước Mạnh Bạch vẫn luôn làm ca sáng, nhưng cách một đoạn thời gian cửa hàng lại thay đổi ca một lần. Cho nên bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ đi làm ca chiều, mãi cho đến 10 giờ tối mới có thể về nhà.

Bởi vì buổi sáng không cần đi làm nên cậu ở nhà quét dọn vệ sinh. Sau khi làm xong mới nhớ mình còn chưa báo cho Mạnh Nghiễn Nam sẽ làm ca chiều, cậu liền cầm lấy di động gửi tin nhắn cho đối phương.

Không lâu sau Mạnh Nghiễn Nam liền hồi âm “Cơm chiều anh tự ăn được rồi, tan tầm sẽ đến đón em”

Sáu chữ cuối cùng kia Mạnh Bạch đọc đi đọc lại hơn 10 lần, cảm giác trong lòng ngọt ngào tựa như uống mật vậy. Rõ ràng là ở khu phụ cận, chỉ cần đi bộ khoảng 1o phút, bản thân lại là con trai vậy mà lại nói muốn tới đón cậu. Tổng cảm thấy đối thoại như vậy giống như giữa những người đang yêu nhau vậy, tựa hồ có loại một ‘ một ngày không gặp như đã xa cách ba năm ‘  cho nên dù chỉ là 10 phút thôi cũng muốn sớm được gặp mặt nhau.

Mạnh Bạch nghĩ như thế liền nhìn di động ngẩn người, phát hiện ra mình chợt rất nhớ, rất nhớ đối phương, chỉ muốn ôm lấy Mạnh Nghiễn Nam, thậm chí muốn hôn anh. Nếu nguyện ý còn có thể…khụ, Mạnh Bạch nhanh chóng lắc đầu, đem phần nội dung không hài hòa đột nhiên xuất hiện quăng ra khỏi óc.

Mạnh Bạch tự mang cơm chiều, ăn xong là một đoạn thời gian bận rộn, mãi cho tới tận hơn 9 giờ khách mới bắt đầu ít dần. Cũng chỉ thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua mua mấy tấm vé.

Quản lý vươn vai ngáp một cái, chuẩn bị đi tắm rửa, đợi đến lúc hết giờ làm là có thể đi ngủ luôn.

Mạnh Bạch thì ở phía trước trông cửa hàng, không có khách nên cậu cũng thực rảnh rỗi ngồi đuổi ruồi.

Mười phút qua đi, Mạnh Bạch đã nhìn di động 20 lần. Cậu đang đợi Mạnh Nghiễn Nam tới đón. Tuy rằng có thể gọi điện hoặc nhắn tin trước, nhưng Mạnh Bạch lại cảm thấy làm như vậy sẽ có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, cho nên cậu vẫn chỉ nhìn thời gian, chậm rãi chờ đợi thời khắc hạnh phúc nhất của mình.

Nhưng mà ngay tại lúc trong lòng Mạnh Bạch đang tràn ngập chờ đợi và vui vẻ, thì xuất hiện trước mặt không phải là bóng dáng cậu chờ đợi mà là một độc thủ xé rách miệng vết thương của cậu.

Tôn Thanh cảm thấy gần đây mình thật may mắn nên khi đi qua cửa hàng xổ số liền định thử chút xem có thể trúng được giải gì không, lại không ngờ được vừa vào cửa liền nhìn thấy Mạnh Bạch, quả nhiên vận thế của cô cũng thật sự ‘ tốt ‘!

“Sao cậu vẫn chưa chết!” tâm tình của Tôn Thanh như ngã vào đáy cốc. Mỗi lần nhìn thấy Mạnh Bạch cô liền không tự chủ được lộ ra bộ mặt dữ tợn nhất của mình.

“Tôi…” Mạnh Bạch cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, vừa định nói chuyện lại bị đánh gãy “ Tôi cái gì mà tôi! Câm miệng, cậu có tư cách nói chuyện sao?! Tôi đã nói rồi, sau này những nơi tôi đến tốt nhất cậu không được xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi không khống chế được sẽ phát sinh chuyện gì, đến lúc đó cậu hãy đem mạng ra mà đền đi!”

Mạnh Bạch nhìn khuôn mặt xa lạ mà lại quen thuộc trước mắt. Lúc trước cậu sẽ vì cô ấy mà bi ai, bởi vì cái loại thống khổ này quá mức trầm trọng nên nếu bản thân không gánh vác chút gì thì tựa hồ người kia ngay cả lý do sống sót cũng đều không có. Nên cậu chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.

Nhưng lại có người không chịu nổi mà nói thẳng với cậu, còn mắng cậu đừng giả mù sa mưa, vờ làm người tốt ai cũng có thể ức hiếp. Vai thánh mẫu thánh phụ cũng chưa tới lượt cậu đóng!

Mạnh Bạch biết bản thân không phải thánh nhân, cậu không phản kháng và ứng đối tiêu cực như vậy chính là đặt bản thân ở vị trí của kẻ yếu. Mặc kệ là ai nhằm vào cậu thì những người đó không đúng. Tuy bản thân bị khi dễ nhưng tinh thần lại không chút áy náy chỉ trích đối phương không đúng. Cậu vô tội. Những chuyện xảy ra không liên quan đến cậu, bản thân cậu chưa từng làm đều gì sai.

Nhưng mà mọi việc đã từng phát sinh có lẽ cũng chính là vì cái gì cậu cũng đều không làm. Nếu lúc trước có thể quyết tuyệt, kiên cường một chút thì có lẽ mọi sự đều thay đổi.

“ Sự việc đã xảy ra đúng là tôi cũng có một phần trách nhiệm, nhưng là…nguyên nhân chính không nằm ở phía tôi. So với bất kỳ người nào khác thì cô phải hiểu rõ hơn chứ” Mạnh Bạch tinh tường nói ra những lời này.

“Câm miệng! Câm miệng! Cậu đang nói dối! Cậu cư nhiên dám nói dối! Mạnh Bạch, rõ ràng là do cậu làm! Nếu không có cậu, Ly Hạc sao có thể chết được!” Tôn Thanh tựa như một con mèo bị dẫm phải đuôi, lông toàn thân đều dựng thẳng lên.

Cái tên cuối cùng mà Tôn Thanh nói ra, nguyên bản ba người bọn họ là những người bạn thân thiết nhất. Nhưng hiện tại một người chết hai người lại trở thành cừu địch.

“Đúng, Ly Hạc không chết, làm sao có thể…Tôi lại suy nghĩ  bậy bạ rồi” Khuôn mặt dữ tợn của Tôn Thanh trong nháy mắt liền biến đổi, lập tức trở nên nhu hòa.

“Tôn Thanh, Ly Hạc cậu ấy…” Mạnh Bạch thử tới gần, không ngờ đối phương lại không để cậu đến gần “Câm miệng! Không cho phép cậu kêu tên anh ấy, không cho phép cậu gọi tôi!”

“ Cậu không có tư cách, cậu không có! Không có!” Tôn Thanh trở nên cuồng loạn. Cô không ngừng rống to thậm chí tiến lên đánh Mạnh Bạch, dùng toàn bộ sức lực đánh về phía cậu.

Cũng may lúc này trong cửa hàng không có khách. Nhưng bọn họ tranh cãi ầm ĩ cũng đánh thức quản lý đang ngủ ở trên lầu “Chuyện gì vậy?” Dư Siêu Chính vừa xuống lầu đã thấy nhân viên của mình bị người đánh.

Trước mặc kệ ai đúng ai sai, đầu tiên cứ đem hai người tách ra đã. Thân thể của Dư Siêu Chính tuy nhỏ nhưng khí lực cũng không nhỏ, một phen liền kéo Tôn Thanh ra.

Nhưng cô gái kia đã lâm vào điên cuồng cũng không còn chút lý trí nào, cô giãy dụa, dùng lực thoát ra khỏi Dư Siêu Chính sau đó cầm lấy cái kéo trên bàn đâm về phía Mạnh Bạch.

Mạnh Bạch cuống quít né tránh. Dù cậu là con trai nhưng dưới loại tình huống này cũng chỉ có thể lựa chọn né tránh. Ngay tại lúc cậu không thể né tránh được nữa thì một bàn tay từ phía sau vươn ra kéo cậu sang một bên. Cả người Mạnh Bạch bị kéo sang một bên nhưng Mạnh Nghiễn Nam giúp cậu chắn kéo lại không cẩn thận bị đâm trúng.

Nhìn đến Mạnh Nghiễn Nam bị thương, nỗi phiền muộn luôn áp chế trong lòng Mạnh Bạch cuối cùng bạo phát. Cậu bước lên phía trước, cũng không bận tâm Tôn Thanh là con gái, cơ hồ là thô bạo đoạt lấy kéo trong tay Tôn Thanh. Trên lưỡi kéo là một dòng máu đỏ tươi, đó là máu của Mạnh Nghiễn Nam lưu lại “ Rốt cuộc cô muốn làm cái gì! Nếu thật điên rồi thì đi vào bệnh viện tâm thần đi, đừng khắp nơi hại người!”

“Tôi điên rồi, tôi đã sớm điên rồi, tất cả là do ai làm hại hả!” Tôn Thanh nhìn cậu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trừ bản thân cô ra không ai bức cô điên cả!” cả khuôn mặt Mạnh Bạch đều là vẻ lạnh lùng, đó là thần tình mà Mạnh Nghiễn Nam chưa từng thấy qua. Thiếu niên trẻ tuổi thực tế luôn bị coi là còn nhỏ này trong mấy giây tựa hồ lớn lên mấy tuổi.

Tôn Thanh nghe cậu nói như thế đầu tiên là sửng sốt sau đó cười lạnh nói “Mạnh Bạch, cậu rốt cuộc có lương tâm hay không hả? Ly Hạc là vì cậu mà chết đó!”

“ Vậy thì sao? Chỉ vì cậu ấy thích tôi mà tôi không thích nên mới vậy sao?” Mạnh Bạch gần như lãnh khốc nói “ Chúng ta từng là bạn thân nhất, bạn thân nhất …Khi cô chỉ trích tôi như vậy, cô có từng nghĩ đến tôi cũng rất khổ sở với cái chết của cậu ấy không! Cậu ấy chẳng nghĩ đến cảm giác của tôi, mà cả cô cũng vậy!”

“Tôn Thanh…” Mạnh Bạch kêu tên của cô, lần này Tôn Thanh cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu “Ly Hạc đã chết rồi, đừng như vậy nữa, đến lúc cô cũng nên giải thoát chính mình rồi”

“Tôi…tôi…” ánh mắt của Tôn Thanh xuất hiện mê võng trong giây lát. Mạnh Bạch thở dài sau đó lo lắng nhìn Mạnh Nghiễn Nam nói “Anh bị thương rồi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem”

“Chỉ là một miệng vết thương nhỏ thôi mà” Bị đâm một vết tuy rằng nhìn qua máu chảy đầm đìa nhưng Mạnh Nghiễn Nam biết nó cũng không đâm đến động mạch, nên không có vấn đề gì.

Nhìn vẻ mặt quan tâm của Mạnh Bạch đối với Mạnh Nghiễn Nam, trong lòng Tôn Thanh rung lên một cái “ Anh ta là ai?! Lúc trước cậu không tiếp nhận Ly Hạc, vậy mà giờ lại tìm một người con trai khác!” ngữ điệu của Tôn Thanh lại bắt đầu trở nên kích động.

Mắt thấy cô lại muốn ra tay, đứng một bên niết eo cố gắng làm phông nền, Dư Siêu Chính không thể không mở miệng nhắc nhở “Đây là cửa hàng của tôi nhá. Muốn đánh muốn giết mời đi nơi khác!” lúc nãy hắn bị đụng một chút, có thể tính là tai nạn lao động được không ta? Quản lý Dư Siêu Chính không khỏi nhớ tới ông chủ phía sau hắn. Đêm nay có thể đình công đi.

Mạnh Bạch không để ý tới cô, nhìn đồng hồ treo tường, cậu nói với Dư Siêu Chính  “ Quản lý, hết giờ làm rồi, tôi về đây” nói xong liền dẫn Mạnh Nghiễn Nam ra khỏi cửa hàng.

Tôn Thanh vội vã đi theo phía sau nhưng lại bị Dư Siêu Chính kéo lại “ Vị tiểu thư này, cô đến cửa hàng của tôi náo loạn, còn làm tôi bị thương thế này, việc này tính sao bây giờ?”

Tôn Thanh thấy hai người kia lên xe liền mở ví lấy ra một xấp tiền đưa cho Dư Siêu Chính “Đây coi như là tiền bồi thường”

“Ba trăm?!” Dư Siêu Chính vẫn không chịu để người đi “Tuy rằng tôi cảm thấy số tiền này đủ rồi, nhưng có người cảm thấy tôi thực quý giá, phỏng chừng số tiền này vẫn không đủ bồi thường, cho nên đợi tôi gọi điện để cô và hắn giáp mặt mà thương lượng giá cả nhé?” Dư Siêu Chính cười đến có vẻ vô hại nhưng Tôn Thanh lại cảm thấy vô cùng chói mắt, rõ ràng là một bộ dạng thiếu đánh đây mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.