Không hiểu tại sao, lúc này, Tô Di thân là tù nhân nhưng khi đối diện với Du
Mặc Niên, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi hay căng thẳng.
Trong văn phòng Thị trưởng, Du Mặc Niên đưa cho cô một cốc nước ấm, nói: “Cô uống đi!”
Cô gật đầu.
“Trong cơ thể cô không còn ấu trùng nữa!” Đôi mắt đen như mực của anh ta nhìn cô chằm chằm. “Tại sao vậy?”
Tô Di uống một ngụm nước ấm, tỏ vẻ vẫn còn chút hoang mang, lo sợ, nói:
“Anh ta tiêm vào người tôi một loại thuốc, ngay sau đó, cảm giác đau đớn bên trong cơ thể hoàn toàn biến mất”
Du Mặc Niên ngẩn người.
Lúc họ đáp Báo Săn xuống mặt đất, nhật ký phi hành đã bị Mộ Tây Đình xóa
sạch. Radar cũng chỉ theo dõi được quãng đường bọn họ bay về từ bên
ngoài tinh hệ, còn lại, không một ai biết họ đã đi những đâu.
Dáng vẻ của Tô Di hết sức tự nhiên. Ánh mắt của cô khiến Du Mặc Niên cảm
thấy tin tưởng. Lính đánh thuê bôn ba khắp các tinh hệ, kiến thức rộng
lớn, nếu quả thật họ có thứ thuốc có thể chống lại được bệnh dịch kiểu
này thì cũng chẳng có gì khó hiểu. Nhưng thứ thuốc đó còn đáng giá hơn
cả Mạnh Hi Tông. Vì lợi ích của Liên minh, bất luận bằng cách nào, anh
ta cũng phải có được nó.
Nghĩ tới đây, Du Mặc Niên liền nghiêm mặt nói: “Tô Di, cô và Mạnh Hi Tông rốt cuộc có quan hệ gì?”
Câu hỏi này khiến mặt cô thoáng chút biến sắc.
“Không có quan hệ gì cả.” Cô lạnh lùng nói. “Tôi đơn giản chỉ là một món đồ chơi của anh ta mà thôi.”
Du Mặc Niên trước giờ vẫn giữ nguyên phong thái trang nghiêm, đĩnh đạc,
nghe thấy cô nói tới vấn đề này, anh ta cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Nhưng trong lòng vẫn còn thắc mắc. “Lúc đầu tôi muốn giúp cô, tại sao cô lại từ chối?”
Cô cười khổ, nhìn anh ta, đáp: “Thị trưởng, tôi làm sao biết được, bên cạnh ngài là thiên đường hay địa ngục?”
Du Mặc Niên lúc này mới chợt hiểu ra. Những người anh ta từng tiếp xúc,
thân cận đều là con nhà quyên quý, sao có thể hiểu được tâm lý luôn luôn đề cao cảnh giác của một cô gái mồ côi như Tô Di? Thắc mắc chôn giấu
trong lòng bấy lâu giờ mới được giải tỏa, khiến Du Mặc Niên cảm thấy
thoải mái hơn. Nhưng cô gái này, suy cho cùng vẫn có quan hệ mật thiết
với Mạnh Hi Tông lại liên tiếp lập công lớn và được Liên minh khen
thưởng. Thật khó xử!
“Vì sao anh ta lại để cô lên Chiến Hoàng?”
“Anh ta muốn tôi đánh cắp bản thiết kế cấu trúc chiến hạm.” Vẻ mặt cô hết
sức kiên định. “Thế nhưng thưa ngài Thị trưởng từ trước đến nay, tôi
chưa từng có ý định đó. Tôi sẽ không phản bội lại loài người.”
Du Mặc Niên gật đầu. Anh ta cũng đã từng âm thầm điều tra về cô nhiều lần
khi cô còn ở Chiến Hoàng, nhưng kết quả chỉ có một, cô chưa bao giờ có
bất cứ hành vi nào trái với khuôn phép.
“Tôi nói rồi, cô đã cứu
tôi một mạng.” Anh ta nhìn sâu vào đôi mắt cô. “Không có chứng cứ rõ
ràng chứng minh cô có tội, vì vậy, giờ tôi thả cô ra nhưng những hoạt
động của cô sẽ bị hạn chế, cô không được rời khỏi thành phố Hy Vọng này
nửa bước. Nếu có một ngày phát hiện ra bất cứ chứng cứ phạm tội nào của
cô, tôi sẽ đích thân tới bắt cô!”
“Cảm ơn ngài Thị trưởng!” Cô ngừng lại một chút rồi nói “Tôi có thể đi thăm anh ta một lát không?”
Du Mặc Niên nhìn cô.
“Có lẽ, ngài đây vẫn chưa hiểu, đối với người đàn ông đã cướp đi sự trong
trắng của mình, nỗi hận của người phụ nữ sâu đậm đến thế nào chứ!” Cô
chậm rãi nói. “Hôm nay, anh ta đã trở thành một con chuột qua đường bị
người đời chà đạp, tôi rất muốn xem xem bộ dạng anh ta tiều tụy đến mức
nào. Nếu ngài cho tôi cơ hội, tôi thật muốn tự tay giết chết anh ta.”
Đôi khi, Tô Di thực sự cảm thấy mình không phải là người tốt. Nếu không,
tại sao khi đối diện với một người cương nghị, chính trực như Du Mặc
Niên, cô lại không thể nói ra những lời chân thật?
Nhưng thực
chất, cô cũng không nói dối, mỗi câu cô nói đều nửa thật nửa giả. Vì
phương thuốc thực sự không tồn tại kia, chắc chắn Du Mặc Niên không thể
hành quyết người đàn ông đó được. Nhưng anh ta đồng ý để cô tới nhà giam gặp người đàn ông đó, hẳn là sẽ bố trí người giám sát. Người đàn ông
một tay che trời trong lòng cô giờ đã trở thành phạm nhân trong nhà
ngục, sẽ không bao giờ… còn tùy ý chiếm đoạt cô được nữa. Có nghĩa là cô sẽ được tự do.
Sau giây phút thở phào nhẹ nhõm, cô bỗng thấy bất an. Cô bước vào nhà giam bí mật của Du gia, phía sau là hai gã cảnh vệ
vác súng đứng canh. Tô Di nhìn xung quanh phòng giam một lượt, không có
cửa sổ, cũng không có bất cứ vật dụng sinh hoạt nào. Mạnh Hi Tông và Mộ
Tây Đình đều đang ngồi bệt dưới đất. Bộ dạng của anh thực sự có phần sa
sút.
Ngay giây đầu tiên khi Tô Di bước vào, Mạnh Hi Tông đã nhìn
cô bằng ánh mắt sáng quắc, còn Mộ Tây Đình lập tức đứng lên, trên mặt
hiện rõ vẻ tức giận.
“Rốt cuộc anh cũng có ngày này!” Tô Di lạnh lùng nói.
Mạnh Hi Tông cười cười.
Mộ Tây Đình lạnh nhạt: “Phụ nữ vẫn chỉ là phụ nữ, bỏ đá xuống giếng, không đếm xỉa đến tình nghĩa. Cô khiến tôi buồn nôn đấy!”
“Buồn nôn ư?” Tô Di giận dữ, nhìn Mộ Tây Đình chằm chằm. “Anh nói tôi buồn
nôn ư? Vậy những việc buồn nôn mà anh ta đã làm với tôi thì sao? Mạnh Hi Tông à? Thật là một cái tên mới mẻ, tôi không còn sợ anh nữa. Anh có
biết khi không có anh ở bên, khi còn ở Chiến Hoàng, lúc nào tôi cũng
ngóng trông có một ngày có thể giết chết anh không?”
“Ngài ấy vừa mới cứu cô đó!” Mộ Tây Đình tức giận quát.
“Đó là vì anh ta không muốn lãng phí một tài nguyên như tôi.” Tô Di nhìn
Mạnh Hi Tông chằm chằm. “Tôi tuyệt không cảm kích anh ta chút nào!”
Sắc mặt Mạnh Hi Tông từ từ sa sầm. Anh đứng lên, bước tới trước mặt Tô Di.
Cách một cánh cửa phòng giam. Tô Di không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào
anh.
“Hóa ra, em lại là cô gái liều lĩnh đến vậy!” Anh lạnh lùng nói.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh,
trong lòng Tô Di vẫn bất giác run rẩy. Cho dù lúc này, anh đang đứng
trong song sắt đi nữa thì cô vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.
“Phải!”
Cô cười nhạt. “Đáng tiếc, người phải chết trước chính là anh!” Nói xong, cô không thèm nhìn anh thêm một lần, xoay người rời đi.
Hai gã
cảnh vệ nhìn bầu không khí giữa hai người họ có vẻ căng thẳng thì chỉ
biết im lặng. Lúc Tô Di đi ngang qua chỗ họ, họ liền thấy trên mặt cô
đong đầy nước mắt, không khỏi ngẩn ra. Nhưng đúng lúc này, Tô Di nhanh
tay lướt qua bên hông của một gã cảnh vệ, chớp mắt đã cướp được cây súng lục trong tay hắn. Tuyệt chiêu này là cô học từ Lý Tích Trung, không
ngờ hôm nay cũng có dịp dùng tới.
Cô căng thẳng đến mức thở hổn
hển, hai gã cảnh vệ kinh hãi, lập tức giơ súng lên, chĩa thẳng về phía
cô. “Tô tiểu thư, để súng xuống!”
Dường như cô không thèm để tâm
đến sự uy hiếp của bọn họ, xoay người, nhắm thẳng vào Mạnh Hi Tông. “Tôi muốn tự tay giết chết anh ta!”
Đám cảnh vệ luống cuống, nhưng
thoạt nhìn cô gái này có vẻ không sợ chết, bọn họ lại không thể nổ súng, phải làm thế nào bây giờ?
Mộ Tây Đình tức giận quát một tiếng
rồi nhanh chóng đứng chắn trước mặt Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông lại gạt
cậu ta sang một bên, từ đầu tới cuối, đôi mắt đen láy vẫn nhìn cô chăm
chú. Tô Di cũng nhìn anh không chớp mắt, bước từng bước tới gần, gí họng súng lạnh băng vào thẳng trán anh, cứ như thể giữa hai người họ thực sự không tồn tại chấn song sắt ngăn cách.
“Tô tiểu thư! Đừng manh động!” Đám cảnh vệ giận dữ hét lên, một tên chạy nhanh ra ngoài, gọi tiếp viện đến trợ giúp.
Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hi Tông thân thủ nhanh như chớp, một tay thò ra phía ngoài song sắt, bóp chặt lấy cổ Tô Di.
“Chết cùng tôi đi!” Anh dễ dàng kéo cô lại gần, khiến khuôn mặt cô áp sát vào chấn song lạnh lẽo. Tô Di vô cùng hoảng sợ, tay cầm súng run rẩy, nhưng lại không dám bóp cò.
Tên cảnh vệ còn lại thấy cảnh ấy thì choáng váng, không biết lúc này nên chĩa họng súng vào Tô Di hay Mạnh Hi Tông.
“Người của anh ở đâu?” Giọng nói của cô đột nhiên trầm thấp, chỉ đủ để Mạnh Hi Tông có thể nghe được. “Tôi sẽ giúp anh báo tin… Tôi chỉ có thể làm như vậy…”
Anh bỗng nhiên chau mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người phụ nữ trong tay mình.
“Em muốn tôi tin em ư?” Mặt anh kề sát gương mặt cô, tựa hồ muốn cắn vành tai của cô vậy.
“Tôi có một điều kiện…” Cảm nhận được bàn tay của anh đang dần nới lỏng, cô
há miệng thở dốc, nói với giọng bé như muỗi kêu: “… Tự do.”
“Giết cô ta đi!” Mộ Tây Đình ở phía sau Mạnh Hi Tông hét lên.
“Buông tay! Lập tức buông tay ra ngay!” Có rất nhiều cảnh vệ xông vào, chĩa họng súng lạnh băng về phía ba người họ.
Đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Mạnh Hi Tông nhìn Tô Di chăm chú, cứ như thể
muốn nhìn thấu tâm tư cô. Rồi anh nhanh chóng buông tay. Tô Di ngã nhào
xuống đất, vừa định đứng lên đã bị đám cảnh vệ đè úp xuống, dẫn ra khỏi
khu vực nhà giam.
Trong phòng giám sát phía sau, Du Mặc Niên đang đứng chắp tay sau lưng. Anh ta lẳng lặng quan sát toàn bộ quá trình Tô
Di và Mạnh Hi Tông gặp nhau, cúi đầu nói với tên thuộc hạ đứng bên: “Có
thể nghe được bọn họ vừa nói gì không?”
Du Mặc Niên xoay người, rời khỏi phòng giám sát, nói với đám thủ hạ: “Giám sát Tô Di 24/24.”
“Vâng!”
Rời khỏi Du gia, Tô Di bất giác đi tới đầu đường khu trung tâm thành phố,
ngước mắt chỉ thấy người xe qua lại như mắc cửi. Không cần nhìn cô cũng
biết có người đang theo dõi phía sau lưng mình. Cô chậm rãi bước vào một nhà hàng cao cấp dùng bữa, rồi lại vào khu trung tâm mua sắm, mua rất
nhiều quần áo và đồ dùng hằng ngày, còn chọn thêm vài bộ đồ lót và áo
khoác của nam giới. Mười giờ đêm, khi đã về đến khách sạn, cô gọi tới số điện thoại của Chiến Hoàng.
Giọng một phi công lạ nghe điện thoại. Mới nói được vài câu, cô đã bật khóc.
“Không thấy Lăng Tranh trở về sao?” Cô hỏi.
“Không…” Viên phi công đó cũng chảy nước mắt, nói: “Cô có khỏe không?”
“Tôi rất khỏe!” Cô nức nở nói: “Đại ca Lý Tích Trung có ở đó không?”
Lý Tích Trung ở đầu dây bên kia thoáng giật mình. “Tiểu Di, cô có khỏe không?”
“Anh yêu à…” Cô òa khóc. “Em rất nhớ anh…”
Lý Tích Trung trầm mặc một lát rồi nói: “Anh cũng nhớ em!”
Cô lau khô dòng nước mắt. “Anh yên tâm, em không sao, chỉ là em mừng quá mà thôi!”
“Có chuyện gì mà vui thế?”
“Anh đừng hỏi. Anh chỉ cần biết rằng, không một ai có thể chia lìa được chúng ta.”
“… Ừ, anh chờ em!”
Tô Di tỏ ra vui vẻ, bắt đầu lải nhải về viễn cảnh cuộc sống chung cùng Lý
Tích Trung sau này, còn phấn khích kể lại chuyện hôm nay cô đã mua đồ
lót cho anh ta như thế nào. Cô và anh ta hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới bịn rịn ngắt máy. Điện thoại ngừng kết nối, Tô Di ngồi tựa lưng vào thành giường.
Hơn một ngày một đêm qua, cô không được chợp
mắt, lúc này, nằm trên chiếc giường êm ái, toàn thân cô lập tức cảm thấy vô cùng uể oải. Cô nhắm chặt mắt, vùi đầu xuống chiếc gối mềm mại,
nhưng lăn qua lăn lại một hồi vẫn không sao ngủ được. Bởi gương mặt của
Mạnh Hi Tông không ngừng hiển hiện trong tâm trí cô.
Đối với một
Lý Tích Trung từng trải, có nhiều kinh nghiệm, không thể nào không hiểu
sự bất thường trong cách nói chuyện của cô. Cô nói sau này sẽ “không rời xa” anh ta nữa, đồng nghĩa với việc cô đã thoát khỏi sự khống chế của
Mạnh Hi Tông, và có nghĩa là Mạnh Hi Tông đã xảy ra chuyện. Nếu hôm nay, Lý Tích Trung không hiểu được ẩn ý trong đó thì cô cũng sẽ không xen
vào chuyện này nữa. Đây chính là biện pháp duy nhất mà cô có thể nghĩ
tới, tuy chính cô cũng không biết nó có hữu dụng hay không.
Mạnh Hi Tông.
Cô nhẩm đi nhẩm lại cái tên này. Còn ai có thể điên cuồng hơn anh ta đây?
Ban ngày, lúc ở trong nhà giam đó, cô giả vờ nổi giận, làm loạn, cố ý che
giấu tai mắt của đám người Du Mặc Niên, nghĩ cách cứu Mạnh Hi Tông.
Nhưng cô không muốn giúp anh ta không công, cô muốn có tự do. Cô biết
bất luận thế nào, cho tới tận lúc này, anh ta vẫn luôn là người nói được làm được. Nhưng người đàn ông kia, rõ ràng đã bị giam trong ngục, rõ
ràng đã chẳng còn sức đe dọa nào đối với cô, nhưng khi nghe thấy điều
kiện cô đưa ra, anh ta lại chỉ cười cười.
“Không được!” vẻ lo lắng tan biến, trong đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh ta thoáng ẩn hiện nét cười. “Em không có tự do!”
Nghĩ tới đây, cô liền trùm chăn kín đầu, thở dài thườn thượt. Dùng sự tự do
của một người nhỏ bé như cô đổi lấy tính mạng của anh ta đã là quá hời
cho anh ta rồi. Cô cứ tưởng anh ta sẽ đáp ứng ngay chứ!
Nhưng anh ta lại từ chối sao?
Anh ta khiến cô đau khổ, chán nản là vậy, nhưng cô vẫn hao tổn tâm sức, đè
nén lửa giận trong lòng, giúp anh ta bí mật thông báo.