Tựa hồ đã quen với thái độ của Lăng Tranh, trong nhà vang lên tiếng bước
chân khe khẽ. Nữ vương thấy Y Đại và Ly Tử đang nằm sõng soài trên mặt
đất thì khẽ cười, nói: “Đây là quân tiên phong của loài người, khanh
muốn cứu bọn chúng ư? Khanh có biết như vậy là phản quốc không? Cho dù
khanh có là Vương phu của trẫm thì cũng không thể hành động như vậy!”
“Không hành hạ tù binh đến chết, đây vốn là đạo lý cơ bản trong chiến tranh.”
Lăng Tranh rốt cuộc cũng mở miệng. “Hơn nữa, tôi không phải là thần dân
của cô.”
“A... Cuộc tập kích trên không của đội quân này đã phá
hủy phân nửa hệ thống phòng ngự mặt đất của chủng tộc ta, dân chúng lại
càng thương vong vô số.” Giọng nói của Nữ vương rất kiên định và hùng
hồn. “Bọn chúng là tù binh chiến tranh, chết chẳng có gì đáng tiếc cả.”
Lăng Tranh lát sau mới nói: “Tôi muốn biết tình hình chiến tranh thế nào rồi?”
“Tình hình chiến tranh ư? Đơn giản thôi... Trẫm đã nắm giữ quyền khống chế
bầu trời.” Nữ vương chậm rãi nói: “Quân của Mạnh Hi Tông cô độc xâm nhập đã bị hao tổn quá nửa. Trong ngày hôm nay, đại quân của trầm sẽ lần nữa tiến đánh hành tinh của Liên minh, lần này, trẫm sẽ chiếm lĩnh toàn
bộ!”
Tô Di giật thót tim, lời nói đó của Nữ vương vô cùng trầm ổn và tự tin, khiến người khác không thể không tin tưởng điều đó thực sự
sẽ xảy ra. Nhưng muốn cô phải tin thế nào đây? Mạnh Hi Tông bại trận
thật ư? Là Nữ vương phô trương thanh thế hay Mạnh Hi Tông thực sự đã lâm vào cảnh nguy nan rồi?
Câu nói của Nữ vương tựa hồ cũng làm kích động Lăng Tranh, giọng nói bình tĩnh của anh ta rốt cuộc cũng có chút
gợn sóng: “Cô bây giờ sao lại xấu xa đến vậy! Người đàn bà coi mạng
người như cỏ rác như cô, chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
“Khanh đã nói yêu trẫm.” Nữ vương lẳng lặng nói. “Trẫm sẽ nhớ câu nói đó suốt đời.”
Lăng Tranh bật cười một cách thê lương. “Nếu như lúc đó tôi biết cô là người của Trùng tộc, tôi thà chết vì trùng dịch cũng nhất quyết không để cô
cứu sống, càng không bao giờ coi cô là một người phụ nữ kiên cường, tốt
bụng. Lòng dạ cô thực sự quá ác độc, dù cho chiến tranh chỉ mang đến cái chết cho Trùng tộc các người, cũng không thể khiến các người dừng lại
hay sao?”
Lúc này, Nữ vương trầm mặc hồi lâu rồi mới nghiêm túc đáp lại: “Lăng Tranh, anh thừa biết tôi không phải là người vậy mà.”
Cô ta không tự xưng là “trẫm” nữa.
“Anh xem, bây giờ đã là đầu mùa hạ của hành tinh này so với mùa đông của
hành tinh Liên minh thì còn giá lạnh hơn nhiều. Anh có biết mùa đông năm ngoái, chủng tộc của tôi đã có bao nhiêu người chết cóng không? Là bốn
mươi lăm vạn dân đó! Hoàn cảnh sinh tồn của chúng tôi càng ngày càng
khắc nghiệt, thế mà nhiều lần chúng tôi kiến nghị các chủng tộc cùng
chung sống hòa bình nhưng đều bị loài người từ chối.
Tôi không
hiểu, lần trước, trong chiến tranh giữa loài người và Trùng tộc, tại sao Mẫu vương lại đồng ý tặng tinh cầu có nguồn tài nguyên phong phú, dồi
dào và tốt đẹp nhất cho loài người. Chúng tôi cũng lương thiện, đoàn kết như con người, thậm chí còn đơn thuần hơn rất nhiều, tại sao hết đời
này đến đời khác cứ phải sống ở một nơi gần cạn kiệt tài nguyên như hành tinh này? Tại sao luôn bị loài người coi là chủng tộc cấp thấp và ti
tiện?
Nếu như tinh hệ này cần một chủng tộc đến thống trị, tôi
nguyện đem hết toàn lực, thực hiện thời đại phục hưng Trùng tộc và Nhân
loại. Dưới sự thống trị của tôi, Nhân loại và Trùng tộc sẽ được hưởng
tài nguyên, quyền lực và sự tự do như nhau.”
Nữ vương vừa dứt
lời, Tô Di liền cảm thấy giật mình kinh sợ. Nhưng cô tuyệt đối không thể tán thành hành vi phát động chiến tranh của cô ả Nữ vương này được.
Lăng Tranh cũng có suy nghĩ giống Tô Di, anh ta đáp: “Chiến tranh chính là
chiến tranh, bất kể khoác cái danh tốt đẹp nhường nào, bản chất vẫn là
giết chóc và tranh giành lợi ích một cách đáng ghê tởm.”
“Trẫm
không kỳ vọng vào sự tán đồng của khanh. Trẫm đã mất mười năm để chuẩn
bị mọi thứ cho chiến dịch này.” Cuối cùng, giọng nói của Nữ vương cũng
có chút lạnh lẽo.
“Cô muốn làm gì?” Lăng Tranh khẽ quát một tiếng.
“Cận vệ trưởng!” Cô ả vẫn nói bằng ngôn ngữ của loài người, giọng điệu thản
nhiên nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, đanh thép, đúng chất của một bậc đế
vương. “Lục soát!”
Trong tay Tô Di lúc này chỉ có một con dao nhỏ và hai quả lựu đạn, suýt chút nữa cô định xông ra ngoài. Nếu như có thể bắt được Nữ vương làm tù binh thì sức uy hiếp sẽ rất lớn, đủ để ra điều kiện với đám Trùng tộc thả cô và mọi người đi. Thân là một quân nhân,
cô tình nguyện mạo hiểm tính mạng của mình, kế cả có phải cùng bọn chúng chết chung một hố.
Nhưng lý trí đã kịp thời kiềm chế được sự
kích động trong lòng cô. Nếu Nữ vương đã có thể mưu đồ một cuộc chiến có quy mô lớn như vậy thì tuyệt đối sẽ không đời nào tự đưa mình vào tình
thế nguy hiểm. Lăng Tranh hiểu cô ta hơn cô, anh ta đã bảo cô đừng ra
ngoài thì chắc chắn có lý do riêng. Cô tạm thời làm theo lời anh ta nói, không thể hành động một cách thiếu suy nghĩ được.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ có rất nhiều vương trùng đang chạy
ào vào phòng khách. Lăng Tranh lạnh lùng nói một cách dứt khoát: “Dừng
lại!”
Sau đó là giọng nói của Nữ vương: “Cận vệ trưởng, mời Lăng
khanh đứng qua một bên rồi lôi con người đang trốn trong căn phòng kia
ra cho trẫm.”
Động tĩnh bên ngoài cánh cửa càng lúc càng lớn, Tô
Di biết có kéo dài thời gian cũng vô ích, cô lùi về phía sau vài bước,
móc quả lựu đạn ra, chuẩn bị sẳn sàng nghênh chiến. Lúc này chợt vang
lên một giọng nói ồm ồm: “Nữ vương, bắt được mười một con người ở đằng
sau nhà.”
“Ừm!” Nữ vương nói. “Đưa chúng lại đây, kể cả hai người trên đất kia nữa, giết hết cho ta.”
Tô Di lập tức mở cửa, bước ra ngoài.
Chắn trước cửa lại chính là bóng lưng rộng lớn của Lăng Tranh. Anh ta cảm
nhận được động tĩnh ở phía sau, lập tức xoay người. “Tiểu Di, em...”
Tô Di nhìn Nữ vương đang ngồi trên salon đối diện thì thầm giật mình.
Nữ vương của Trùng tộc danh tiếng lẫy lừng rõ ràng mang dáng dấp của một
con người. Vóc người của cô ta cao gầy, cân xứng, cô ta khoác trên người bộ quân phục màu xanh da trời, mái tóc dài màu đỏ xõa ngang vai, Khuôn
mặt vô cùng xinh đẹp, kiều diễm, chỉ là gò má hơi cao, chiếc trán đầy
đặn, thêm vào đó, thần sắc của cô ta rất trang nghiêm, đĩnh đạc, trong
nét xinh đẹp còn có vẻ kiên cường bẩm sinh. Đôi mắt của cô ta vừa dài
vừa hẹp, con ngươi màu đen thẫm ánh lên tia sáng thâm thúy, rõ ràng vẫn
là mắt trùng. Nhất thời Tô Di càng cảm thấy hoang mang, rốt cuộc cô ta
có mấy phần con người? Cô gái hoàn toàn mang dáng vẻ con người này lại
là Nữ vương của Trùng tộc ư? Đặc thù Trùng tộc của cô ta rốt cuộc thể
hiện ở chỗ nào?
Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tô Di, ánh mắt của Nữ vương Trùng tộc trầm xuống, cô ta cất lời: “Cũng to gan đấy!”
Đứng bên cạnh Nữ vương là hai con vương trùng, ở cửa còn có bốn, năm con cầm súng, nhắm thẳng về phía Tô Di và Lăng Tranh. Dưới tình thế đó, Tô Di
biết cô hoàn toàn không có cơ hội phản kháng. Cô chỉ có thể giả vờ kiên
cường nói: “Bên ngoài đều là người của tôi, không được giết họ!”
“Trại tập trung số 7 tạo phản là do cô đứng đầu tổ chức.” Nữ vương nói với
giọng bình tĩnh mà khẳng định, đôi mắt trùng ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Tô Di đang định đáp lời thì Lăng Tranh vội vã lên tiếng. “Cô ấy chỉ tới để cứu những người tù binh này, không phải cứu tôi” Lăng Tranh nhìn Nữ
vương, nói. “Cô đừng nổi giận.”
“Nếu như cô ta đến đây vì anh...” Nữ vương trầm giọng. “... thì đã không thể đứng ở nơi này từ lâu rồi. Cô ta sẽ phải chết!”
“Vậy thì cùng chết!” Tô Di giơ hai quả lựu đạn lên.
“Thứ này sao có thể gây thương tổn cho ta?” Nữ vương liếc mắt nhìn Tô Di, nói với giọng lạnh nhạt, thờ ơ: “Bắt lấy cô ta!”
Hai con vương trùng nặng nề di chuyển đến gần Tô Di và Lăng Tranh. Lăng
Tranh lập tức vươn cánh tay dài, kéo Tô Di về phía sau lưng mình. Vương
trùng liếc mắt sang Nữ vương đang đứng bất động, một con đi lên trước,
kéo Lăng Tranh ra, một con khác vươn đôi xúc tua, tóm chặt lấy Tô Di. Tô Di nhanh nhẹn rút dao, chém vào cánh tay cứng như thép của nó như chém
bùn. Vương trùng kêu lên một tiếng đau đớn, xúc tua của một con khác
nặng nề vung lên. Tô Di vươn tay ra định ngăn cản nhưng sức lực chênh
lệch quá lớn, cô bị chém mấy nhát liền khiến cả cơ thể ngã nhào xuống
đất. Ngay lập tức, trên bả vai dấy lên một cơn đau nhức, cô vừa định vật lộn đứng lên thì chân sau của con vương trùng đã giẫm mạnh lên lưng cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Xủc tua của một con khác nhanh nhẹn đè
chặt cổ tay cô, con dao nhỏ nhanh chóng bị tước đoạt.
“Tiểu Di!”
Lăng Tranh chỉ nghe thấy tiếng Tô Di đau đớn kêu lên, trong lòng anh ta
vừa lo lắng vừa sợ hãi. Anh ta tức giận quay người về phía Nữ vương, sắc mặt tái xanh.
Khứu giác của vương trùng rất nhạy, ngửi thấy mùi
máu tươi tanh tưởi thì không chậm trễ chút nào, giẫm mạnh vào vết thương trên đùi của Tô Di. Tô Di không thể chịu được nữa, đau đớn hét lên một
tiếng thảm thiết, thê lương. Tiếng hét này khiến toàn thân Lăng Tranh
run lẩy bẩy.
Hai người Y Đại và Ly Tử đang hôn mê nằm trên mặt
đất cũng mơ màng tỉnh lại, vừa nhìn thấy tình thế trước mặt liền kinh
hãi. Nhưng bọn họ đều bị những con vương trùng gắt gao đè xuống, không
thể nhúc nhích.
Lăng Tranh bỗng nhiên xoay người về phía Nữ vương, quát lớn một tiếng: “Đủ rồi! Đại Bích!”
Nữ vương bỗng nhiên híp mắt nhìn anh ta, đôi mắt trùng màu đen thẫm nhuốm
vẻ phức tạp khó tả. Đám vương trùng thấy thế thì dừng động tác lại, cảm
giác đau buốt trên vết thương lập tức thuyên giảm, Tô Di khẽ hít sâu một hơi.
Nhưng tiếng gầm ban nãy tựa hồ là Lăng Tranh đã rút cạn hơi sức tích tụ trong lồng ngực, cũng tiêu hao hết sức lực vốn có trong
người anh ta. Bờ môi của anh ta vẫn run bần bật, nhưng giọng nói dường
như đã bình tĩnh trở lại.
“Đủ rồi! Đại Bích!” Anh ta móc khẩu
súng lục ra, gí sát vào huyệt thái dương mình. “Thả bọn họ ra, để họ rời khỏi tinh cầu này, tôi và cô sẽ quay trở về Vương Thành, nếu không,
ngay tại đây, tôi sẽ chết trước mặt cô!”
Cô ả Nữ vương được anh
ta gọi là “Đại Bích” kia chậm rãi đứng lên, bước từng bước tới trước mặt anh ta, nói: “Khanh thà mang tính mạng bản thân ra uy hiếp cũng không
muốn đối mặt với tâm ý của chính mình ư? Đã như vậy, trẫm cũng sẽ mạnh
mẽ chiếm đoạt theo như mong muốn của khanh. Thả họ đi, Còn khanh... Ngày Trùng tộc toàn thắng cũng chính là ngày kết hôn của chúng ta!”
Chưa đầy năm phút sau, đám vương trùng đã rút lui sạch sẽ. Lăng Tranh gương
mặt ảm đạm cũng bị chúng đưa đi. Những đồng đội của Tô Di bên ngoài ngôi nhà không bị thương chút nào, nhanh chóng chạy vào trong, đỡ ba người
trên đất dậy.
Trong người Tô Di chỉ có cảm giác đau nhức, lồng
ngực lạnh toát. Cô không thể tưởng tượng nổi Lăng Tranh sẽ gặp phải
chuyện gì nhưng thực tình bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác. Tô Di
nhặt một tờ giấy rơi trên đất lên, đó là giấy phép thông hành tên đội
trưởng cận vệ để lại theo ý của Nữ vương, có cái này, bọn họ rốt cuộc
cũng có thể an toàn rời khỏi tinh cầu. Nhưng cái giá họ phải trả cho lần chạy trốn này chính là sự tự do của Lăng Tranh.
Hai chiếc Báo
Săn nghiêng ngả trên không, mảnh đất băng giá của Trùng tộc dần trở nên
xa xôi mù mịt. Bởi nguyên liệu không đủ để thực hiện bước nhảy siêu
quang tốc cho một quãng đường dài, đồng thời không rõ tình hình chiến
đấu bên ngoài vũ trụ ra sao, bọn họ chỉ có thể bay thẳng, rời khỏi tầng
khí quyển trước. Để tránh gặp phải quân Trùng tộc, bọn họ đã tháo lá cờ
treo trên nóc ngôi nhà nọ, gắn lên đầu Báo Săn, như vậy có lẽ sẽ giúp
ích được phần nào.
Nhưng bên ngoài hành tinh này lại yên tĩnh lạ
thường, chỉ bắt gặp hai chiếc chiến hạm cỡ trung của Trùng tộc. Sau khi
họ trình giấy phép, chúng ngờ vực thả họ đi. Ngược lại, phía dải đá
khổng lồ vẫn không ngừng sáng bừng lên ánh lửa của bom đạn chiến tranh.
"Minh Long, Minh Long, tôi thuộc tiểu đội Tia chớp đen đây!” Y Đại có chút kích động, cầm lấy bộ đàm, run giọng nói.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, trong kênh truyền tin truyền đến giọng nói nghi hoặc của sĩ quan thông tin: “Tiểu đội Tia chớp đen, tôi là Minh
Long đây! Nghe thầy giọng nói của các bạn, chúng tôi hết sức vui mừng!
Xin hãy báo cáo vị trí và thành viên của các bạn!”
Y Đại tựa hồ
nghĩ đến chuyện gì đó, đưa bộ đàm cho Tô Di. Tô Di tiếp nhận bộ đàm lạnh như băng, dường như có dòng nước ấm nóng trào lên viền mắt.
“Minh Long, chúng tôi có hai chiếc Báo Săn, ở tọa độ B25Z43 của tinh hệ,
ngoài tầng khí quyển hành tinh thứ nhất của Trùng tộc, thành viên gồm có Thiếu tá Y Đại, Thượng úy Ly Tử, Trung úy Tô Di và mười một người dân
thường khác. Mặt khác, dưới mặt đất vẫn còn mấy nghìn dân thường bị nhốt trong trại tập trung, yêu cầu quân đội tìm cách cứu viện.”
Một lát sau, bên kia rốt cuộc cũng vang lên giọng nói trầm ấm mà Tô Di vô cùng quen thuộc.
“Làm tốt lắm!” Anh nói rất từ tốn cũng thật mạnh mẽ. “Trở về đi, những việc khác giao cho chúng tôi.”
Mọi người có mặt trên Báo Săn đồng loạt hoan hô, trong tần số truyền tin
cũng truyền đến tiếng vỗ tay vang dội của các viên sĩ quan. Tô Di xúc
động chảy nước mắt, nắm chặt bộ đàm, nghẹn ngào không dứt. Người ở đầu
bên kia cứ như vậy lẳng lặng, trầm mặc mất mấy giây, tựa hồ có thể nghe
thấy tiếng thút thít khe khẽ của cô, có thể cảm nhận được những giọt
nước mắt nóng hổi lăn dài. Mà tất cả nỗi đau đớn, do dự, khổ sở và sợ
hãi cô gặp phải trong hai ngày ngắn ngủi kia dường như vì sự cảm thông,
dịu dàng trong tĩnh lặng của anh lúc này mà trở nên đáng giá và có ý
nghĩa hơn nhiều.
Một lát sau, giọng nói của anh lại lần nữa vang
lên: “Sĩ quan kỹ thuật sẽ dẫn đường cho các bạn. Mong sớm được gặp lại
mọi người.”