Mèo Hoang

Chương 66: Cuộc chiến với Người máy



Tô Di bước từng bước vào Trung tâm chỉ huy tác chiến đã thấy các sĩ quan chỉ huy ngồi nghiêm chỉnh, người nào người nấy đều tỏ ra hết sức chăm chú, bận rộn. Mạnh Hi Tông đứng trước đài chỉ huy ở giữa phòng, cúi đầu nói gì đó với viên sĩ quan kỹ thuật bên cạnh. Nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp khiến lòng Tô Di bất giác nhói đau. Nếu như chiến tranh lại xảy ra, người đàn ông này sẽ lại phải gánh trên vai tương lai của mọi người một lần nữa.

Theo sự sắp xếp của Mộ Tây Đình, Tô Di ngồi xuống một góc. Mộ Tây Đình đi tới bên cạnh Mạnh Hi Tông, đợi viên sĩ quan rời đi, cậu ta liền thì thầm gì đó với anh. Sau đó, Mạnh Hi Tông lập tức quay đầu lại, nhìn cô từ phía xa. Ánh mắt này khiến trong lòng Tô Di khẽ run lên.

Cô không khỏi nhớ tới hơn một năm trước, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy những hình ảnh về cuộc chiến trong tương lai phản chiếu trên cột đá pha lê. Mạnh Hi Tông gần như cưỡng chế cô về thành phố Lính đánh thuê ngay lập tức. Lần đó, cô thực sự giận đến phát điên. Sau hơn một tháng bị nhốt trong sự cô độc, Mạnh Hi Tông không chịu nổi thái độ chiến tranh lạnh của cô, vì thế, anh đành phải đưa cô quay về.

Cũng trong lần đó, hai người đã quán triệt tư tưởng rằng bất luận có thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không được rời xa nhau. Thời khắc nguy hiểm đã cận kề, ý niệm đầu tiên trong đầu Mạnh Hi Tông chính là bảo vệ người phụ nữ của mình. Nhưng Tô Di lại nói với anh rằng, chia ly còn khiến người ta sợ hãi hơn cả đối mặt với nguy hiểm. Huống hồ, nếu như Người máy đã đổ bộ xuống tinh hệ Vĩnh Hằng thì ai có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không đổ bộ xuống những nơi khác nữa? Bên cạnh anh mới là nơi an toàn nhất.

Chỉ là bây giờ… Tô Di khẽ xoa bụng mình, nếu như Mạnh Hi Tông muốn cô rời đi vì sự an nguy của con thì sao? Cô liền dứt khoát nhìn lại anh với ánh mắt kiên định, lẳng lặng nói lên sự kiên trì của mình. Nếu như anh có mệnh hệ gì, cô sẽ lâm vào cảnh mẹ góa con côi, phải trốn chạy giữa vũ trụ rộng lớn, bao la này, vậy thì chi bằng cả nhà họ cứ ở chung với nhau, cùng đối mặt với tương lai mịt mờ phía trước. Cũng may, ánh mắt của Mạnh Hi Tông chỉ thản nhiên dừng lại trên người cô vài giây rồi quay lại nhìn bản kế hoạch tác chiến trước mặt. Tô Di liền thở phào nhẹ nhõm.

“Phu nhân, tôi vừa đi trợ giúp pháo đài phòng ngự.” Mộ Tây Đình quay lại chỗ cô, nói.

Tô Di gật đầu, lại hỏi: “Tình hình lúc này thế nào rồi?”

Mộ Tây Đình tháo một bên tai nghe xuống, đưa cho Tô Di, nói: “Đối phương đã đưa ra lời tuyên bố chính thức, yêu cầu chúng ta đầu hàng vô điều kiện. Ngay sau đó, chúng ta liền phát động cuộc tổng tấn công.”

Cậu ta lấy ra một tờ fax được gửi tới từ sĩ quan truyền tin ở một nơi nào đó, đưa cho Tô Di rồi đi thẳng về phía đài chỉ huy ở đối diện. Trên tờ fax trắng tinh mà lạnh lẽo, những dòng chữ màu đen, rắn rỏi không khỏi khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.

“Tôi là Hình Nghi – Cass Dios, Sĩ quan chỉ huy cao nhất của nền văn minh Người máy, lập tức tuyên bố quyền chiếm lĩnh đối với những khu vực nằm trong phạm vi hai nghìn năm ánh sáng của tinh hệ Vĩnh Hằng. Quyền chiếm lĩnh bao gồm toàn bộ các tinh thể, tài nguyên cùng sinh mệnh của các vật thể trí tuệ hoặc không trí tuệ trong khu vực này. Tất cả đều phải tự nguyện đầu hàng, thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ dựa theo “Điều khoản thực dân”. Bất cứ kẻ nào có ý định kháng cự sẽ được coi là kẻ địch và bị tiêu diệt. Các người có mười phút để suy ngẫm xem có nên đầu hàng hay không.

Ký tên: Hình Nghi – Cass Dios.”

Cách hành văn vô cùng cứng nhắc, chứng tỏ hắn là một kẻ cao ngạo, lạnh lùng và hà khắc. Tô Di nghĩ, bất kỳ ai đọc được bản tuyên bố ngạo mạn này cũng sẽ cảm thấy vừa tức tối, giận dữ vừa kinh hãi, e sợ. Còn anh thì sao?

Cô ngẩng đầu, quan sát anh. Chỉ thấy anh vô cùng chăm chú lắng nghe báo cáo ngắn gọn của viên sĩ quan kỹ thuật, gương mặt nhìn nghiêng trầm tĩnh, lạnh lùng như một pho tượng. Có lẽ, bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào cũng không thể khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Không cần đợi đến mười phút.

Hai phút sau, hai mươi chiếc pháo đài vũ trụ của Lính đánh thuê và Liên minh thực hiện bước nhảy siêu quang tốc, tạo thành một vòng tròn, vây quanh hai chiếc pháo đài khổng lồ của Người máy. Vô số Báo Săn, Tuyết Phong và Mèo hoang tựa như một cơn đại hồng thủy, ầm ầm trút xuống từ bụng những chiếc pháo đài. Lượt đạn hạt nhân đầu tiên bắn ra như pháo hoa nở rộ, vẽ lên nền trời những đường vòng cung màu sáng ngọc, tấn công trực diện vào hai chiếc pháo đài của đối phương. Khối bom lửa đạn như sao băng xẹt ngang bầu trời, đâm thủng thân hình to lớn của pháo đài địch. Những hình ảnh được chụp lại từ ngoài không gian không ngừng lướt qua màn hình máy tính trước mặt, Tô Di chỉ thấy chiếc pháo đài đó run rẩy dữ dội như đang nằm trong vùng địa chấn.

Tốt quá rồi! Cô liếc mắt nhìn Mạnh Hi Tông, chỉ thấy hàng mi dài của anh hơi cụp xuống, tựa như đóng băng, không hề có chút vẻ mừng rỡ.

“Báo cáo! Toàn bộ ba mươi đầu đạn hạt nhân đã bắn trúng pháo đài của quân địch.” Viên sĩ quan kỹ thuật đứng lên, lớn tiếng hô, trong giọng nói cũng có vài phần khó đè nén sự phấn khích.

Đúng lúc này, Mạnh Hi Tông lại trầm giọng hạ lệnh: “Tạm dừng xạ kích. Pháo đài ở hai bên trái phải xếp thành thế tiến công hình rẻ quạt, chiến hạm cỡ trung lui về bảo vệ pháo đài, các đội phi hành đề cao cảnh giác.”

Lúc đầu, Tô Di không hiểu tại sao Mạnh Hi Tông lại cho tạm dừng xạ kích, nhưng sau khi khối bom và ánh lửa của đạn hạt nhân tiêu tan, cô nhìn chiếc pháo đài không có chút sứt mẻ, dán sát mắt vào mới thấy những vết xước rất nhỏ trên thân hình nó thì không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Rốt cuộc pháo đài của Người máy được chế tạo từ vật liệu gì? Dưới sự tác động của ba mươi đầu đạn hạt nhân, những pháo đài thông thường không nứt làm đôi thì cũng mất đi khả năng chiến đấu, nhưng xem ra pháo đài của chúng vẫn vững vàng trôi lơ lửng trên bầu trời, tựa hồ chỉ vừa mới chịu vài đòn roi nhỏ nhặt, chẳng có gì đáng kể. Thảo nào bọn chúng lại cho con người mười phút để suy nghĩ. Có lẽ chúng đã sớm chẳng coi sự công kích của loài người là một mối uy hiếp đối với mình.

Tô Di nhìn chằm chằm vào pháo đài đối phương trên màn hình, đột nhiên cảm thấy như bị hoa mắt. Định thần nhìn lại, không phải cô hoa mắt mà là từ mặt ngoài của pháo đài, những khe nứt tựa như vằn nước đang chậm rãi lan dần. Từng khẩu pháo màu bạc từ từ chui ra từ những khe nứt đó. Cùng lúc ấy, toàn bộ một trăm chiếc máy bay chiến đấu Huyết Ưng mới tinh, màu bạc sáng nối đuôi nhau bay ra từ phần bụng của pháo đài Người máy. Pháo đài và máy bay chiến đấu đồng thời bắn công kích, tạo thành một chiếc lưới đạn dày, tấn công trực diện lên pháo đài của loài người từ mọi hướng.

Quân địch phản công!

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào nhưng quân địch lại đột ngột tấn công như vũ bão, khiến loài người muốn tránh cũng không được. Tô Di nghĩ, phe ta lúc này thậm chí còn không thể định ra được bất cứ kế sách tác chiến nào, bởi không một ai biết chút gì về kẻ địch. Mà hỏa lực của Người máy rõ ràng mạnh hơn của Nhân loại nhiều. Đạn hạt nhân của chúng ta chẳng qua chỉ có thể khiến pháo đài địch rung chuyển một hồi. Nhưng đạn pháo của chúng lại khiến những chiếc pháo đài khác của loài người bị hư hại nặng nề. Mà nhìn thoáng qua cũng đủ thấy tốc độ công kích của máy bay chiến đấu đối phương mạnh và nhanh gấp đôi phi cơ chiến đấu của chúng ta. Dưới tình hình thực lực cách xa nhau như vậy, chỉ mười phút sau, cuộc công kích vòng thứ nhất của Người máy đã khiến loài người bại trận một cách thảm hại.

Báo Săn tựa như những con rắn mất đầu, bỏ chạy tán loạn, năm chiếc pháo đài vũ trụ quay đầu, bay về tinh hệ, mặt trận của loài người tựa hồ không chịu nổi một đòn công kích, không ít sĩ quan kỹ thuật dưới mặt đất tỏ ra vô cùng rầu rĩ, chán nản.

Tô Di hãi hùng ngẩng đầu, liền thấy Mạnh Hi Tông thần sắc trầm tĩnh, bình ổn như nước, chăm chú nhìn ảnh mây vệ tinh, hầu như cứ cách vài giây, anh lại ngắn gọn hạ một mệnh lệnh. Trong lòng cô an tĩnh trở lại, còn có cảm giác hết sức kỳ vọng. Mạnh Hi Tông hạ lệnh gấp như vậy, quá trình duy trì được khoảng hai mươi phút nhưng đã khiến mọi người trong khu Trung tâm chỉ huy tác chiến bận rộn tới mức trời đất mờ mịt. Lúc liếc mắt nhìn về phía ảnh mây vệ tinh, Tô Di cũng hoảng sợ đến ngây người.

Sau khi lực lượng của loài người bỏ chạy tán loạn, máy bay chiến đấu của Người máy cũng chia nhau ra truy kích, đội ngũ vốn nghiêm chỉnh của bọn chúng nhanh chóng phân tán. Mà trong hai mươi phút chiến đấu triền miên trước đó, Mạnh Hi Tông quả thực đã che giấu chiến lược thực sự. Hiện tại, rõ ràng có thể nhìn ra kết quả, anh đã thành công trong việc chia nhỏ chiến trường. Lúc này, ưu thế và binh lực của loài người mới lộ diện, mỗi chiếc máy bay chiến đấu của Người máy đều bị ít nhất năm chiếc phi cơ chiến đấu của loài người bao vây. Hỏa lực của bọn chúng có mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể lấy ít địch nhiều được.

Máy bay chiến đấu của loài người bỗng nhiên bay vòng vòng, bắt đầu trả đòn mạnh gấp mấy lần. Nhìn từng chiếc, từng chiếc Huyết Ưng bị đánh trúng, nát bấy, Tô Di thầm trầm trồ khen ngợi. Hóa ra lúc đầu, anh cho quân chạy tán loạn là để phân tán sự chú ý của đối phương, đó là một trong những kế sách dụ địch của anh. Nhưng kế sách tinh vi này của Ngài chỉ huy không thể nói là được chuẩn bị từ trước, bởi vì trước đó, không một ai biết thực lực của kẻ địch rốt cuộc mạnh đến đâu. Thế nên, tất cả đều là kết quả ứng phó trực tiếp của anh sao?

Tô Di nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn tựa ngọn núi oai hùng kia, nhưng anh không hề nhìn cô. Cô thậm chí còn tin rằng, vào lúc này, trong lòng anh chỉ còn lại nỗi lo lắng cho chiến cuộc. Anh ngẩng đầu, chăm chú nhìn ảnh mây vệ tinh, tín hiệu của từng chiếc máy bay địch từ từ biến mất. Tuy nét mặt anh vẫn rất nghiêm nghị, chẳng tỏ vẻ mừng rỡ, nhưng Tô Di lại cảm thấy vô cùng kiêu hãnh.

Trong tần số truyền tin vang lên giọng nói tự hào mà hưng phấn của Đội trưởng đội Không quân, bọn họ đã tiêu diệt được hơn hai phần ba số máy bay chiến đấu của quân địch. Những chiếc còn lại lúc này mới nhận được lệnh rút lui, ồ ạt như thủy triều, bay ngược trở lại bụng của pháo đài Người máy. Mà trong quá trình tháo chạy đó lại có hơn mười chiếc nữa bị quân ta bắn hạ. Tất cả pháo đài và máy bay chiến đấu của loài người lần nữa bao vây pháo đài Người máy, cho dù pháo đài của chúng có cứng cáp và rắn chắc đến đâu cũng không thể tránh khỏi tình trạng bị trọng thương. Hỏa lực giữa hai bên vẫn mãnh liệt như cũ. Chỉ là lúc này, Huyết Ưng của đối phương đã hao tổn hơn phân nửa nên quân đội loài người nghiễm nhiên chiếm thế thượng phong.

Để coi bây giờ các người sẽ xoay sở như thế nào? Tô Di mừng thầm. Có vẻ như bọn Người máy trước nay quen thói xưng hùng xưng bá, tiêu diệt biết bao nền văn minh này chưa từng gặp phải đối thủ cương quyết và mạnh mẽ như vậy.

Đúng lúc này, Mạnh Hi Tông đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Di. Trong toàn bộ quá trình tác chiến, anh căn bản không hề liếc cô lấy một lần, nhưng lúc này, ánh mắt sáng quắc ấy lại quét về phía cô. Đúng lúc thắng bại đã được định đoạt, anh mới nhìn sang người vợ vừa mới thoát khỏi hiểm nguy của mình. Tô Di thấu hiểu ánh mắt ấy của anh, anh đang muốn nói cho cô biết, rằng anh nói được làm được, chắc chắn bằng mọi giá sẽ bảo vệ cho cô được an toàn.

Tô Di cảm thấy ấm áp trong lòng. Tay cô theo thói quen đặt trên bụng mình, thủ thỉ với đứa trẻ vẫn còn trong trứng nước: “Con yêu, đây chính là ba của con. Trước kia, ba con đơn thuần chỉ là thủ lĩnh của đám Lính đánh thuê với đầu rẫy điều tiếng xấu xa, nhưng giờ đây, ba đã là anh hùng của nhân loại rồi.”

Cách đây hơn một năm, biết trước tương lai sẽ xảy ra chiến tranh, không phải chưa từng có người đưa ra đề nghị vứt bỏ tinh hệ Vĩnh Hằng, cho toàn thể Lính đánh thuê rút quân, không tham gia vào cuộc chiến. Nhưng sau một hồi suy xét, Mạnh Hi Tông liền đưa ra quyết định của riêng mình. Anh nói với Tô Di: “Dù sao thì chúng ta cũng không thể tránh khỏi cuộc chiến giữa Lính đánh thuê và Người máy, kể cả có rời khỏi tinh hệ Vĩnh Hằng cũng chẳng thể nói trước được rằng tương lai chắc chắn sẽ không đụng độ. Hơn nữa, cũng có rất nhiều lính đánh thuê giống như chúng ta, thề nguyền sống chết trên tinh hệ này. Bọn họ giống anh, sẵn sàng chiến đấu bảo vệ tinh hệ.”

Mà trận chiến ngày hôm nay càng chứng minh những lời anh nói là hoàn toàn chính xác. Phạm vi chiếm lĩnh mà chủng tộc Người máy đòi hỏi là hai nghìn năm ánh sáng. Mà những gì quân Lính đánh thuê lao tâm khổ tứ mới có được, tất thảy đều nằm trong phạm vi này, chưa cần nói tới chính nghĩa hay tự do gì gì đó, như thế đã đủ để bọn họ không thể nhường bước được rồi. Từ trước đến nay, chỉ có Lính đánh thuê được quyền ức hiếp người khác, giờ muốn bọn họ làm con rùa đen rụt đầu, chắp tay xin hàng thì thà chết trận còn vẻ vang hơn. Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Di nảy sinh cảm giác vô cùng tự hào. Cô nghĩ, hóa ra ngảy cả dáng vẻ kiêu ngạo, nghiêm nghị của anh cũng khiến cô cảm thấy thích thú. Cho dù đôi khi anh không thể kiểm soát được bản thân mình.

“Ngài chỉ huy! Lại có máy bay chiến đấu vừa được phóng ra!” Tham mưu tác chiến kinh hãi hô lớn.

Mọi người nhất loạt nhìn về phía ảnh mây vệ tinh, chỉ thấy trên màn hình dày đặc tín hiệu của máy bay địch! Tô Di vừa nhìn vào đó, trong lòng đã kinh hoàng, sợ hãi. Máy bay chiến đấu loại này thậm chí còn nhỏ hơn Huyết Ưng rất nhiều, chiếc nào chiếc nấy đều đen sì nhưng đường nét lại vô cùng sắc bén, không ngừng nối đuôi nhau bay ra từ bụng pháo đài. Trong nháy mắt, chúng xếp thành hàng ngũ ngay ngắn, chỉnh tề rồi lao nhanh về phía dàn máy bay chiến đấu của loài người, nhưng không hề thấy chúng nổ súng.

Bọn chúng định làm gì? Tô Di bất giác cảm nhận được áp lực nặng nề toát ra từ thân của những chiếc máy bay màu đen đó, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Phân tán đội ngũ! Tự do xạ kích!” Mạnh Hi Tông quát lớn.

Máy bay chiến đấu của quân tiên phong nhanh chóng lao tới, phi cơ chiến đấu của địch cũng lặng yêu không một tiếng động, bay dày đặc trên nền trời. Lúc này, toàn bộ phi công của Liên minh và Lính đánh thuê không cần che giấu thực lực nữa. Bọn họ điều khiển phi cơ chiến đấu nhanh như chớp bay lượn trong không gian, không chút sợ hãi, tấn công với hỏa lực mạnh mẽ như vũ bão, cho dù kẻ địch chỉ là một đống máy móc.

Biến cố lại phát sinh vào đúng lúc này!

Viên sĩ quan phụ trách đo lường ảnh mây vệ tinh bỗng “a” lên một tiếng, anh ta nhìn tín hiệu máy bay địch đột nhiên lập lòe, vị trí di chuyển của chúng liên tục thay đổi nhưng vẫn nhắm thẳng về phía quân ta. Tô Di chăm chú nhìn vào màn hình, những chiếc máy bay màu đen kia vốn còn đang ở vị trí rất xa, bỗng nhiên nhòa đi như bị nhiễu sóng, khiến Tô Di hoa mắt một trận. Định thần nhìn lại, trong nháy mắt, chúng đã nhảy siêu quang tốc đến giữa màn hình.

Sau đó, điều khiến mọi người kinh hãi nhất là, khi máy bay chiến đấu của quân ta xông thẳng vào vòng vây, phong tỏa máy bay địch, áp sát chúng ở cự ly gần, nhắm chuẩn xác đường đạn, chuẩn bị phóng hỏa lực, hy vọng một lưới có thể tóm gọn được bọn chúng thì mục tiêu ở ngay trước mắt bỗng nhiên biến mất. Tiếp theo, bọn họ rõ ràng nhìn thấy từng khối ảo ảnh màu đen đang nhảy siêu quang tốc, lao về phía mình với tốc độ nhanh như chớp.

Đúng vậy, là nhảy siêu quang tốc! Đám người Tô Di chưa bao giờ chứng kiến màn nhảy siêu quang tốc nào phi thường đến thế! Máy bay chiến đấu của Người máy không ngừng lưu lại những hình ảnh đứt quãng trong không gian. Thân ảnh màu đen xuất hiện chỉ một vài giây rồi nhanh chóng biến mất! Hành động của bọn chúng mau lẹ đến mức không thể đoán trước, nói gì tới hy vọng có thể phong tỏa được bọn chúng.

Quá trình này diễn ra nhanh đến bất ngờ! Đợi đến khi các viên phi công căng mắt nhìn lại thì một dàn máy bay chiến đấu màu đen đã đột ngột nhảy siêu quang tốc đến với khoảng cách gần ngay trong gang tấc, đồng thời, hỏa lực mạnh mẽ cũng được phóng ra. Ở cự ly gần như vậy, có thể đánh trả hay rút lui cũng vô ích, rất nhiều phi công thậm chí còn không phát hiện được ra máy bay địch đã xuất hiện ngay phía sau lưng mình tự lúc nào. Lửa đạn lóe sáng như ánh sao, từng chiếc Báo Săn, Tuyết Phong, Mèo Hoang tựa như những ngôi sao băng trong một vở thảm kịch, chao nghiêng một hồi rồi bắt đầu rơi xuống.

“Phi cơ cứu viện!” Hạm phó hô to một tiếng, cho dù biết cơ hội sống sót của những viên phi công kia là vô cùng nhỏ nhoi.

Tô Di quả thực không thể tin vào mắt mình, đây là kỹ thuật mà loài người chưa bao giờ được nhìn thấy. Máy bay chiến đấu tân tiến nhất Nhân loại mỗi khi thực hiện bước nhảy siêu quang tốc cũng cần ít nhất mười lăm giây để khởi động động cơ, đó là còn chưa tính đến thời gian điều chỉnh số liệu tọa độ giữa hai lần nhảy liên tiếp. Thế mà… Người máy lại có thể thực hiện bước nhảy siêu quang tốc ở một cự ly cực ngắn và nhanh đến chóng mặt như vậy. Có thể đối với việc du hành vũ trụ thì điều này chẳng mang lại tác dụng gì lớn lao nhưng đặt vào thực tế cuộc chiến thì quả thực đã khiến người ta phải nhìn đám Người máy đó như loài ma quỷ khủng khiếp!

Cô sợ hãi, quay sang nhìn Mạnh Hi Tông. Anh vẫn đứng sừng sững ở đó, vô cùng nghiêm trang, chỉ là sắc mặt tối sầm tựa bầu trời u ám, trong đôi con ngươi lấp lánh ánh lửa giận dữ. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, hơn một phần ba số máy bay chiến đấu của quân ta tựa như sao băng liên tiếp rơi rụng. Mà mức độ tổn thất vẫn không ngừng tăng nhanh.

Đúng lúc này, Thượng úy Lăng Yến giữ chức vụ sĩ quan kỹ thuật cấp cao đột nhiên biến sắc mặt, đứng bật dậy, nói: “Ngài chỉ huy, hệ thống phòng ngự mặt đất… đã bị xâm nhập!”

Tô Di hiểu rõ, một khi hệ thống phòng ngự mặt đất bị xâm nhập thì sẽ có hệ lụy như thế nào. Giờ đây, đạn pháo của Người máy có thể dễ dàng tập kích hành tinh, thậm chí còn khống chế được hỏa tiễn của loài người. Hơn nữa, còn có thể xuyên qua hệ thống phòng ngự, từng bước xâm nhập vào hệ thống chỉ huy tác chiến trên các chiến hạm. Bọn họ gần như đã bị bao vây tứ phía!

Sắc mặt Mạnh Hi Tông lạnh lẽo như băng giá, nhất thời, tất thảy mọi người trong Trung tâm chỉ huy tác chiến đều quay sang nhìn anh. Anh ngẩng đầu, lẳng lặng quét mắt nhìn quanh một vòng.

“Lệnh cho tất cả máy bay chiến đấu quay về điểm xuất phát!” Anh trầm giọng: “Tất cả pháo đài cùng chiến hạm lập tức ngắt đường truyền internet, liên lạc bằng hệ thống truyền tin radio. Ba mươi giây nữa phải nhảy đến tọa độ khẩn cấp ngay!”

Tất cả mọi người đều không lên tiếng.

“Lập tức chấp hành!” Mạnh Hi Tông gầm nhẹ một tiếng, mọi người mới như giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ đông.

“Mạnh Hi Tông! Các cậu định đi thật à?” Trong tần số truyền tin truyền đến giọng nói kinh ngạc của Nguyên soái Lương Đồng.

Mạnh Hi Tông nhấc bộ đàm lên, trầm giọng: “Trận chiến này nhất định thất bại.”

Lương Đồng không kiềm chế nổi giận dữ: “Cậu muốn giao năm hành tinh không hề có sức phòng ngự này cho Người máy?”

Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh, nói: “Ở lại đồng nghĩa với chịu chết! Việc chúng ta cần làm lúc này là bảo toàn lực lượng, sau đó mới có cơ hội phản công, mới cứu được nhiều người hơn!”

Nguyên soái Lương Đồng trầm mặc trong chốc lát rồi bình tĩnh trở lại, nói: “Cậu nói đúng!”

Tô Di nhìn nghiêng một bên mặt Mạnh Hi Tông, nhìn bàn tay anh đang đặt trên mặt bàn, nắm chặt thành nắm đấm, cô chỉ thấy trong lòng dấy lên một nỗi xót xa không thể diễn tả bằng lời. Anh ra lệnh rút lui là hoàn toàn chính xác, bởi cứ cố chấp tiếp tục chiến đấu thì chỉ có một con đường chết! Nhưng buộc phải hạ lệnh rút quân, phải chấp nhận bại trận, e rằng đối với anh, đó là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn… Huống hồ, dưới sự chỉ huy của anh, loài người vốn đã chiếm thế thượng phong nhưng chỉ vì kỹ thuật nhảy siêu quang tốc của Người máy quá thần kỳ mà trong nháy mắt, chúng ta đã phải chịu cảnh thất bại thảm hại.

Cô cúi đầu, lần nữa nhìn vào màn hình, những chiếc máy bay chiến đấu màu đen vẫn không ngừng hung hăng lao đến như những đợt thủy triều. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng bạc lóe lên, cô cảm nhận cả pháo đài đang rung lắc dữ dội. Mọi người lập tức ngã nhào, Tô Di sớm đã có phòng bị, liền vững vàng giữ chắc lấy một chiếc ghế gần đó, một tay ôm chặt bụng mình, trong lòng khó chịu không sao nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.