Tựa như không nhìn thấy vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa phẫn nỗ của mọi người ở
phía sau Mạnh Hi Tông, Carlo Chu ngày trước – Hình Kỳ Lân hiện tại trực
tiếp cầm tập bản thỏa thuận từ trên bàn lên, đưa cho Mạnh Hi Tông.
“Tôi tin chắc rằng trước đây, các vị cũng chưa đọc kĩ mọi điều khoản về thực dân.” Hắn lại quay sang, nói với tên người máy: “Ngài chỉ huy, đợi mọi
người đến đông đủ rồi chính thức ký tên.”
Mạnh Hi Tông tiếp nhận
bản điều khoản thực dân, đại ý rất đơn giản: Nhân loại thừa nhận địa vị
thống trị của Người máy, chấp nhận lao động khổ sai và chế độ tòng quân
vô điều kiện, khai thác tài nguyên cho Người máy, tham gia sản xuất và
chinh chiến với những chủng tộc khác. Dưới nghĩa vụ tiền đề này, Nhân
loại có thể sẽ bị áp hạn ngạch phân phối lương thực, quyền khám chữa
bệnh và cả vấn đề sinh sản. Những điều khoản này rất cứng nhắc, hiển
nhiên trong mắt của Người máy, loài người cũng chỉ là một giống loài bị
chinh phục mà thôi. Thậm chí, chúng còn coi loài người chẳng khác nào
những công cụ máy móc để mà đối xử.
Mạnh Hi Tông ngẩng đầu nhìn Hình Kỳ Lân, hắn ta lại quay mặt đi chỗ khác, nói với gã cảnh vệ: “Vẫn chưa tới sao?”
Rất nhanh sau đó, đoàn người Tổng thống Liên minh và Nguyên Soái Lương Đồng cũng bị giải đến. Trong số đó cũng có không ít người nhận ra Carlo Chu, bọn họ đều kinh hãi hô lên. Sau khi chuyền tay nhau đọc xong bản điều
khoản thực dân, ai nấy đều im lặng như tờ.
Hồi lâu sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân đều đặn. Một dáng người cao gầy, diễm lệ
chầm chậm theo sau gã cảnh vệ bước vào phòng. Đó chính là Nữ vương Trùng tộc Đại Bích đã lâu không gặp. Vẻ mặt cô ta lạnh tanh, cũng không chào
hỏi bất cứ ai, lẳng lặng đứng ở một góc khuất.
Những người thống trị vĩ đại của tinh hệ Vĩnh Hằng đều đã có mặt đông đủ.
Quá trình ký tên diễn ra trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, chỉ là
khi giấy và bút được đưa đến trước mặt Mạnh Hi Tông, trong đầu anh
thoáng hiện lên vẻ mặt u buồn của Tô Di lúc chia tay. Trong lòng anh dấy lên cảm giác cay đắng trước nay chưa từng có. Ký tên, đồng nghĩa với
việc mười vạn quân Lính đánh thuê sẽ trở thành nô lệ của Người máy, thậm chí, bao gồm cả đứa con còn chưa ra đời của anh. Nếu Tô Di biết đến
cảnh bất lực ngày hôm nay của chồng mình, liệu cô có thất vọng lắm
không?
Anh không thể khuất phục như thế được. Ý chí không cần đến bất cứ thứ ngôn ngữ nào để tồn tại.
Anh nhấc bút, nhanh chóng ký tên của mình.
“Tôi rất lấy làm vui mừng. Ngày hôm nay, chiến tranh đã kết thúc một cách
vui vẻ nhường này...” Hình Kỳ Lân đảo mắt nhìn mọi người một lượt. “Các
vị có thể trở về chiến hạm của mình được rồi. Trước mười hai giờ đêm
nay, phải hủy bỏ toàn bộ vũ trang, quay trở lại mặt đất. Bắt đầu từ ngày mai, đội cảnh vệ Người máy sẽ tiến hành tổng điều tra dân số. Xin mời
các vị quản thúc tốt cấp dưới của mình, tiếp thu mọi sự sắp xếp của đội
cảnh vệ Người máy.”
Mọi người không ai ngờ tới cảnh tượng chỉ
đáng sợ chứ không nguy hiểm này, trầm mặc giây lát rồi đều xoay người,
bước ra ngoài cửa.
“Đợi một chút!” Tên Sĩ quan chỉ huy Người máy
nãy giờ vẫn trầm mặc, đột nhiên mở miệng. Giọng nói của gã vô cùng trầm
thấp, nghe không khác giọng của người đàn ông trưởng thành là bao, thậm
chí còn chất phác, cuốn hút hơn người bình thường.
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy gã người máy kia sải những bước dài, đi tới trước mặt Nguyên soái Lương Đồng.
“Nguyên soái Lương Đồng?” Gã trầm giọng nói. “Ta là Sĩ quan chỉ huy Hình Nghị.”
Hình Kỳ Lân đứng phía sau tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, hắn không ngờ Hình Nghị
lại có thể nhận ra Lương Đồng. Hắn cũng không hiểu tại sao Hình Nghị đã
để cho mình toàn quyền sắp xếp mọi việc rồi mà lúc này lại giữ những
người kia lại. Trong lòng vô cùng căng thẳng, hắn không kìm được, liếc
sang Mạnh Hi Tông, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình chằm chằm. Cõi
lòng hắn tựa hồ bị ai đó đấm mạnh, nhói buốt, nhưng vẻ mặt vẫn cứ thản
nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
“Tôi là Lương Đồng.” Lương Đồng buồn bực nói: “Có gì cần chỉ giáo?” Ông lên
giọng. Vị Nguyên soái lão làng này cả đời tung hoành ngang dọc, tuổi đã
cao nhưng vẫn vô cùng bất khuất, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Ông dẫn quân phản kích, không tiếc lấy hai chiếc pháo đài làm mồi nhử, phá
hủy một chiếc pháo đài vũ trụ của quân ta. Ta xem ông rất có tinh thần
thiện chiến anh dũng.” Hình Nghị chậm rãi nói.
Lương Đồng trợn mắt, giận giữ nhìn Hình Nghị. “Chỉ tiếc là vẫn bại trong tay chúng mày.”
Đôi mắt đỏ ngầu của Hình Nghị trầm xuống. “Chiếc pháo đài đó là của cha ta
để lại. Ta nhất định sẽ khiến ông phải trả một cái giá thật đắt.” Gã vừa dứt lời, một lưỡi dao sắc nhọn đã đâm xuyên qua người Lương Đồng.
Mọi người kinh hãi vạn phần, Mạnh Hi Tông bước nhanh tới, đỡ lấy cơ thể
nghiêng ngả của Lương Đồng. Gương mặt già nua, quắc thước của ông lúc
này trở nên méo mó vì đau đớn. Ông thở hổn hển, ôm chặt cánh tay của
Mạnh Hi Tông. Cơ hồ là dùng hết sức lực, ông quay đầu, chỉ kịp nhìn Mạnh Hi Tông lần cuối rồi tắt thở.
“Tao phải giết mày!” Một viên sĩ
quan Liên minh phẫn nộ giơ tay đánh về phía Hình Nghị. Hình Nghị vẫn
đứng bất động như núi, khẽ giơ một cánh tay đến trước mặt người đó,
khiến anh ta trong nháy mắt không thể cử động.
Đó là một khẩu
súng. Cánh tay phải của gã rõ ràng được cấu thành từ kim loại thể lỏng,
trong nháy mắt biến hóa thành một khẩu súng tự động, nhắm trúng đầu viên sĩ quan kia.
“Lùi xuống!” Gã lạnh lùng quát lên, lập tức có người kéo viên sĩ quan kia ra sau.
“Ngài chỉ huy!” Hình Kỳ Lân cũng bị biến cố bất ngờ này khiến cho kinh hãi. “Bọn họ đã đầu hàng rồi mà!”
Chiếc đầu kim loại của Hình Nghị chuyển hướng sang hắn, nói: “Có vấn đề gì
không? Đây không phải lần đầu tiên cậu làm người tiên phong, chẳng lẽ
không biết đến điều khoản thực dân thứ nhất. Người máy có đầy đủ mọi
quyền lợi đối với khu vực mình chiếm đóng? Hay là cậu ở thế giới loài
người quá lâu nên đã quên mất chủng tộc và lòng trung thành của mình
rồi?”
Hình Kỳ Lân nghẹn họng, hồi lâu không thốt nên lời. Hình
Nghị lại đi tới trước mặt Nữ vương Trùng tộc. Vẻ mặt Đại Bích vô cùng
bình tĩnh, không hề tỏ ra run sợ chút nào. Trùng tộc không tham gia trận chiến lần này, vậy tại sao gã người máy kia lại chọn cô ta?
“Ta
thích Trùng tộc!” Ngoài dự liệu của mọi người, trong đôi mắt đỏ ngầu của Hình Nghị ánh lên vẻ tươi cười. “Sức sống của Trùng tộc ngoan cường hơn loài người rất nhiều, năng lực sinh sản cũng đáng kinh ngạc.”
“Quá khen!” Nét mặt Đại Bích không chút cảm xúc. Lời khen này của gã lại khiến cô cảm thấy bất an trong lòng.
Quả nhiên, lại nghe Hình Nghị nói: “Trùng tộc cũng là vật cưng mà ta yêu
thích nhất. Đưa cô ta về phòng kế bên phòng ta, nhớ trang điểm thật lộng lẫy cho vật cưng của ta!”
Lập tức có vài gã cảnh vệ người máy
tiến lên trước, Đội trưởng quân cận vệ ở phía sau cô ta khẽ rít lên một
tiếng sắc bén, Đại Bích liền giơ tay, ngăn cản hắn tấn công. Cô ta đảo
mắt, lẳng lặng nhìn quanh một vòng, sau đó theo chân gã cảnh vệ người
máy rời đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn mà ba vị thủ lĩnh
đứng đầu tinh hệ Vĩnh Hằng đã một bị giết, một bị nhốt. Tất thảy mọi
người ở đây đều đã hiểu ý đồ của gã, gã là vừa đánh đòn phủ đầu ra oai,
đồng thời tiêu diệt người đứng đầu loài người nhằm thẳng thừng bóp nát
hy vọng phản công của bọn họ. Sự thật này khiến Tổng thống Liên minh sợ
đến run người. Nhưng Hình Nghị bỏ qua hắn, đi thẳng tới trước mặt Mạnh
Hi Tông.
“Còn cậu nữa, Mạnh Hi Tông. Cậu đã phá hủy của ta hơn
một trăm chiếc máy bay chiến đấu…” Gã nhìn thẳng vào Mạnh Hi Tông cao
lớn tương đương mình. “Giết cả Hình Thương của tộc chúng ta. Cậu là đáng chết nhất.”
Tô Di đứng ở phòng khách trong nhà, len lén nhìn
xuyên qua tấm rèm cửa sổ ra bên ngoài, chỉ thấy ánh mặt trời đỏ ối như
máu, toàn bộ căn cứ trống rỗng. Một đội người máy đen mang đến bản hiệp
nghị thực dân có chữ ký và con dấu của Mạnh Hi Tông, toàn bộ pháo đài vũ trụ lần lượt hủy bỏ vũ trang, cập bến trên cảng không gian. Mọi người
trở về nhà, không được ra ngoài, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Đội
người máy phái ra hơn mười tên, bao vây xung quanh khu căn cứ. Tô Di
không biết Mạnh Hi Tông lúc này ra sao, chỉ cảm thấy ruột gan nóng như
lửa đốt. Cuối cùng, khi trời tối hẳn, một chiếc máy bay chiến đấu màu
đen của Người máy hạ cánh xuống sân bay. Tô Di lấy ống nhòm, đứng trong
nhà quan sát. Mà trong căn cứ yên tĩnh, vắng vẻ kia, không biết có bao
nhiêu người cũng đang quan sát chiếc máy bay chiến đấu này giống cô.
Có vài người nhảy xuống, bọn họ khiêng cáng cứu thương, vội vội vàng vàng
kéo xuống khỏi máy bay. Chiếc máy bay chiến đầu màu đen không hề dừng
lại phút nào, nhanh chóng cất cánh rời đi. Sau đó, mấy người khiêng
chiếc cáng, thận trọng bước nhanh về phía này.
Trái tim Tô Di
quặn thắt rồi như rớt thẳng xuống đáy vực, cô vội vã kéo cửa, xông ra
ngoài. Gần như ngay lập tức, một loạt đạn “pằng, pằng, pằng” bắn xuống
dưới chân cô. Cô hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy cách đó mấy mét, có một tên người máy màu đen đang lặng yên cầm súng, chĩa thẳng vào người
mình.
“Quay lại!” Giọng nói của hắn lạnh lùng, không chút cảm xúc. “Tất cả mọi người đều phải ở trong nhà.”
Tô Di cắn răng, nhanh chóng bước lùi vào trong. Thấy mấy người kia càng
lúc càng tới gần phía mình, định thần nhìn kĩ, cô liền nhận ra vài vị
Hạm trưởng cấp dưới của Mạnh Hi Tông. Mà người họ đang khiêng… lại chính là anh. Tô Di chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt đã bất giác chảy xuống.
Anh nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng bệch, trên đôi môi tái nhợt hiện rõ vết
bầm đen, cả khuôn mặt ảm đảm, không chút sắc máu. Anh vẫn khoác trên
người chiếc áo sơ mi đen, đồng phục của Lính đánh thuê nhưng trên nền
tăm tối ấy có những mảng lớn màu sắc đậm hơn hẳn, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi cô. Mọi người vội vội vàng vàng đưa anh vào trong buồng ngủ,
cẩn thận đặt anh lên giường. Cả người Tô Di mềm nhũn, tựa như mất đi sức sống, ngã xuống bên giường, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của anh mà lòng
đau như cắt.
“Ngài chỉ huy bị tổn thương ở nội tạng và các đầu
khớp xương, bác sĩ đã xử lý qua vết thương rồi, phu nhân yên tâm, không
nguy hiểm tới tính mạng đâu.” Giản Mộ An mắt đỏ sọng, nghẹn ngào nói.
Một vị Hạm trưởng khác lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt xuống giường. “Đây là
thuốc và kim tiêm, mỗi ngày tiêm và uống theo đúng chỉ định của bác sĩ
là được.”
“Ai đã làm việc này? Người máy à?” Tô Di vừa căng thẳng vừa căm hận.
Giản Mộ An ngập ngừng một chút rồi nói: “Thủ lĩnh Người máy Hình Nghị muốn
giết Ngài chỉ huy, Carlo Chu không cho… Cuối cùng, Hình Nghị đành đấu
tay bo với Ngài chỉ huy. Chúng tôi và những người khác bị chĩa súng vào
người nên Ngài chỉ huy đành đứng im, không phản kháng, chịu đủ mười đòn
của gã rồi ngã xuống…”
“Carlo Chu?”
Giản Mộ An bối rối
nói: “Đúng vậy, hắn chính là Hình Kỳ Lân. Hắn cũng là người máy. Bác sĩ
sơ cứu vết thương cho Ngài chỉ huy trên chiếc máy bay vừa đưa chúng tôi
trở về ban nãy cũng là do hắn đặc biệt phái đến.”
Trong đầu Tô Di bất giác hiện lên tư thế hiên ngang của Mạnh Hi Tông khi anh cùng đám
hạ thủ đọ sức trong phòng tập, cứ nghĩ rằng chẳng có đối thủ nào có thể
hạ gục anh. Nhưng hiện tại, quân địch là dao thớt, còn mình chỉ là cá
thịt, vì tính mạng của cấp dưới, anh không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc cho người ta đánh đập… Gã Sĩ quan chỉ huy Người máy kia khiến Mạnh
Hi Tông bị trọng thương, e rằng cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, giễu võ
giương oai cho bọn họ xem mà thôi! Để cho bọn họ thấy, ở trước mặt Người máy, cho dù có là Mạnh Hi Tông, người mạnh nhất Nhân loại đi chăng nữa
cũng không thể chịu đựng nổi một đòn công kích!
Tô Di cảm thấy
xót xa trong lòng, mọi vật trước mắt bỗng trở nên nhạt nhòa. Mọi người
đang định nói tiếp, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Nhìn
lại, có ít nhất năm tên người máy đang ôm súng chạy vọt vào. Tên cầm đầu nói: “Mọi người quay trở về nhà của mình ngay! Lập tức chấp hành, nếu
không sẽ giết ngay không cần định tội.”
Bọn chúng đang sợ con
người bí mật âm mưu làm phản sao? Vì thế nên bọn chúng mới cẩn thận canh phòng tận khu chiếm đóng như vậy? Tô Di gật đầu với các vị Hạm trưởng,
họ quay sang nhìn đám người máy với ánh mắt căm phẫn rồi lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Di và Mạnh Hi Tông đang hôn mê bất tỉnh.
Tô Di chậm rãi cởi chiếc áo sơ mi của anh ra, hiện lên ngay trước mắt cô
là từng mảng lớn xanh tím. Một bên cánh tay và đùi phải quấn băng gạc
kín mít, đeo nẹp cố định chỉnh hình. Anh đã bị gãy xương. Không thể nhìn ra dưới những cú đánh mãnh liệt như vậy, nội tạng của anh đã bị tổn
thương trầm trọng đến thế nào.
Tô Di cố gắng cầm nước mắt, lấy
khăn bông xấp nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt và vết máu dính trên người anh. Ai ngờ, chiếc khăn vừa chạm qua mặt, môi anh đã khẽ hé mở, một ngụm máu tươi ngậm trong miệng đột nhiên phun ra ngoài. Máu bắn lên mặt, lên
người Tô Di nhưng chỉ khiến cô nhìn khuôn mặt điển trai vẫn còn đang
chìm trong cơn mê man của anh đến ngây người, bất giác nghẹn ngào khôn
xiết.
Khi Tô Di lau xong vết máu, đắp chăn kín người anh đã là
hơn mười một giờ đêm. Cũng may, trong nhà vẫn còn ít thức ăn dự trữ, cô
ăn uống qua loa một chút, rửa sạch mặt mũi rồi mới nằm xuống cạnh anh.
Anh vẫn hôn mê sâu. Tô Di không dám tùy tiện chạm vào, chỉ có thể nhẹ
nhàng nắm tay anh. Tay anh vẫn lạnh lẽo như thế. Tô Di bỗng hoảng sợ, sờ vào lồng ngực và cơ thể anh, cả người anh lúc này lạnh lẽo tựa như một
xác chết. Anh khẽ run rẩy trong vô thức, như thể không chống đỡ nổi hơi
lạnh đang bủa vây. Nước mắt lã chã tuôn rơi, cô khẽ khàng dựa sát vào
anh, dùng chính cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho anh. Dường như trong
cơn hôn mê, anh vẫn cảm nhận được nguồn nhiệt ở bên mình, cánh tay lành
lặn chậm rãi đưa qua, chật vật ôm cô vào lòng.
Tô Di không biết
phải ra đòn mạnh cỡ nào mới có thể khiến một người còn sống sờ sờ phải
hôn mê bất tỉnh, gãy xương hộc máu. Có trời mới biết cô thực sự muốn lái máy bay chiến đấu xông lên vũ trụ, đánh thức dãy đá khổng lồ, liều chết với đám người máy kia đến mức nào. Nhưng cơ thể vẫn đang hôn mê của anh lại gắng hết sức nghiêng sang, ôm chặt cô vào lòng. Như thể anh đang
muốn nói cho cô biết, cho dù kẻ địch có hung bạo hơn đi chăng nữa, anh
cũng sẽ bảo vệ cô.
Gương mặt anh nhuộm một lớp màu vàng kim óng
ánh dưới ánh đèn ấm áp, khiến cô tạm thời không còn thấy vẻ tái nhợt, ảm đạm. Tựa như anh vẫn là người đàn ông điển trai mà mạnh mẽ thường ngày, chỉ là anh đang say ngủ mà thôi. Đến khi tỉnh lại rồi, anh sẽ vẫn là
Ngài sĩ quan chỉ huy không gì là không thể làm được, vẫn là người đàn
ông kiêu căng, ngạo mạn, coi trời bằng vung đó.
Đợi đến khi anh tỉnh lại, cô phải làm sao?
Có thể với anh mà nói, điều khiến anh cảm thấy đau đớn hơn cả thân thể bị
tổn thương chính là nỗi nhục nhã mà tâm hồn phải chịu đựng. Từ nay về
sau, trở thành nô lệ của Người máy sẽ chẳng còn tự do và tôn nghiêm,
không thể bảo vệ được cấp dưới và người thân của mình nữa. Đối với người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất này, sự thật đó đả kích anh đến mức
nào?
Không, cô phải bảo vệ anh! Cô nhất định sẽ bảo vệ anh, cho dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng mình.
Suy nghĩ ngoan cường này ào ạt tuôn trào trong đầu cô, khiến cơ thể cô nằm
trong lòng anh cũng run rẩy không thôi. Có lẽ sức lực của cô rất nhỏ bé, ở trước mặt người máy càng không chịu nổi một cú đánh, nhưng cô biết
mình sẵn sàng bất chấp tất cả. Cô không biết mình có thể làm được gì,
nhưng cô sẽ tìm mọi cách để bảo vệ anh. Tại thời điểm đương đầu với quốc nạn này, chồng cô – thân là thủ lĩnh của loài người, phải gánh vác khó
khăn, đứng mũi chịu sào, anh là đối tượng đầu tiên Người máy muốn đối
phó, cô tuyệt đối không thể đứng sau lưng nhìn anh chịu đựng một mình
được.