Trong trung tâm mua sắm ồn ào, một bàn chân trắng nõn bước nhẹ lên mặt trống hơi vàng.
Chân buộc một chiếc chuông.
"Đinh Đinh."
Giống như một hòn đá ném xuống hồ, từ sâu trong mỗi tầng của trung tâm mua sắm, những quý cô quý phái trong trang phục sang trọng và những người phục vụ mặc áo sơ mi dài tay bắt đầu đổ ra.
Một cô gái khác có viền váy tung bay, bước sen nhẹ nhàng chuyển động, cuốn hút mọi ánh nhìn, cuối cùng cô ấy nhập hội với cô gái quàng khăn đỏ và chân đeo chuông bạc kia.
Tống m mờ nhạt, là thứ thuộc về khung cảnh thịnh vượng một thời, lúc này đã du hành xuyên thời gian và không gian, từng bước hiện lên trước mặt mọi người.
Khi âm nhạc và vũ điệu kết thúc, một bộ cuộn giấy được các người đẹp cầm lấy, người đẹp giơ tay, các cuộn giấy từ từ được mở ra và lăn xuống phủ vào người bọn họ bằng màu nền của thư pháp và hội họa.
Cuộn giấy mở ra chính là bức tranh <Người đẹp đi chơi mùa xuân> mà tôi đang quảng bá.
Với tốc độ gần như không thể tin nổi, sự kiện này đã trở thành chủ đề nóng hổi, vé triển lãm tranh và thư pháp liền bán hết sạch. Lúc sau lại dựa vào những vật trưng bày xuất sắc mà tạo thành dòng chảy, khiến cho triển lãm tranh và thư pháp buộc phải diễn ra thêm nhiều ngày nữa.
Tôi đang cố gắng hết sức để liên lạc với tất cả những chủ sở hữu cổ vật đã cho bảo tàng mượn bộ sưu tập, vậy mà Tiêu Chí Hoành lại đến tìm tôi.
“Sao vậy? Tôi xem chúng nhiều lần lắm rồi mà!”
Tiêu Chí Hoành vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói có chút xấu hổ cùng khó chịu: “Mặc kệ chị, dù sao chị cũng phải đi xem với em.”
Khi chúng tôi đến phòng triển lãm, bên cạnh bức thư pháp của thời Tống, hệ thống đa phương tiện đang chiếu một đoạn kịch Chiết Giang <Đường Uyển>.
Truyện này kể về truyền thuyết Đường Uyển buộc phải ly thân với Lục Du vì mẹ chồng gây khó xử, trong khi nàng ở nhà chờ đợi Lục Du thực hiện lời hứa hẹn sẽ cưới mình, thì lại nghe được tin tức người đàn ông này chuẩn bị kết hôn cùng với một người họ Vương khác.
Nàng vô cùng đau khổ, nên quyết định vào đúng ngày mà Lục Du kết hôn, nàng gả mình cho Triệu Sĩ Trình.
Tám năm sau, hai người lần nữa gặp lại nhau, Lục Du liền viết <Thoa Đầu Phượng>, khi Đường Uyển đọc được bài thơ này, không lâu liền u buồn lâm bệnh, sau đó cũng qua đời.
Tôi đã xem vở nhạc kịch Chiết Giang này từ lâu rồi, nhưng điều khiến tôi hoang mang, đó chính là phần thuyết minh xa lạ ở phần cuối.
Tôi nhớ cái này là Tiêu Chí Hoành thêm vào, còn không cho phép xem trước.
Trong hệ thống đa phương tiện, một giọng nói quen thuộc vang lên hùng hồn:
“Tôi từng đọc một câu trả lời của câu hỏi: ‘Khi nào chúng ta mới biết mình đã sẵn sàng kết hôn?’ Người đó trả lời rằng: ‘Sau khi ly hôn, có thể sống độc lập một mình cũng như an nhàn mà sống.’
Đường Uyển thực ra đã có hai cơ hội để tự cứu chính mình.
Lần đầu là, có thể gả lại, cưới người yêu mình. Lần thứ hai, chính là yêu bản thân hơn yêu người khác.
Hôn nhân không bao giờ có nghĩa là để trả thù hoặc tìm ai đó để dựa vào.
Tình yêu cũng không phải là đánh mất đi chính mình.
So với việc việc yêu đương, quan trọng hơn đó chính là tự yêu lấy bản thân mình.
Trong hôn nhân nên như vậy, cả tình yêu cũng nên thế.
Tôi đột nhiên hiểu tại sao anh ta lại nói: “Còn chưa đến lúc.”
Bởi vì bấy lâu nay, tình yêu mà tôi hằng tìm kiếm, cũng không hẳn là tình yêu bản thân, mà là từ nỗi cô độc sinh ra sợ hãi.
Ai cũng được, dù là người hay mèo, chỉ cần họ có thể bên cạnh tôi và cho tôi cảm giác an toàn, tôi đều có thể giao phó cả đời cho họ.
Nhưng tình yêu, cũng không thể vì điều này mà thành.
Nó chỉ như một hòn đá kê chân, là bước đệm cho những mục đích khác.
Tôi đã từng không hiểu, cũng không nghĩ đến.
Nhưng hiện tại…
Nếu nói, thời điểm biết rõ bản thân mặc dù mất đi tình yêu cũng có thể sống được tốt, mới chính là thời điểm có được tình yêu tốt nhất.
Vậy thì…
Điều này với tôi mà nói,
Hẳn nên là lúc này….
Bởi vì lúc này, tôi độc lập và tự tin, cũng như tận hưởng vinh dự mà bản thân mình đã giành lại được cảm giác an toàn của chính mình.
Lúc này, tôi nghĩ tôi yêu anh ta, chỉ vì yêu anh ta, chứ không phải chỉ vì tôi đang cô đơn.
Chỉ vì yêu anh ta…
Tôi đột ngột quay lại, trong một góc, bản đồ sao một trăm năm trước từ trên cao rải rác rơi xuống.
Tiêu Chí Hoành đứng giữa các vì sao và mặt trăng, dang rộng hai tay.
Lúc đầu tôi loạng choạng vài bước, cuối cùng hoảng sợ chạy về phía anh.
"Tiêu Chí Hoành..."
Tôi gần như không biết nói gì, chỉ biết gọi đi gọi lại tên anh, ba chữ đó lặp đi lặp lại, từ đầu lưỡi tiến đến phía cổ họng, sau đó dừng lại trong trái tim tôi.
Anh cúi đầu hôn lên trán tôi, giọng nói gần như than thở:
“Em sẽ chờ đợi chị mà.”
Tôi nhịn không được, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trong mắt anh, dù vật đổi sao dời, nhưng lại vẫn luôn có tôi.
Thực xin lỗi.
Tôi muốn nói câu này.
Nhưng lại không có can đảm để nói ra.
Tôi kiễng gót chân, và hôn lên môi anh.
Những giọng nói trong bảo tàng dường như im lặng và biến mất dần trong bầu trời đầy sao.
Trên đỉnh đầu tôi, là hành tinh đã trải qua 300 năm,
Nhưng tôi lại cảm thấy 300 năm, cũng không đủ để tôi yêu anh ấy
Nếu có người hỏi tôi: “Từ khi nào mà bạn biết người đàn ông của bạn chính là người này?”
Tôi sẽ trả lời không do dự mà trả lời: “Chính là vào lúc này.”
Tất cả mọi người đều muốn bạn yêu anh ấy.
Chỉ có anh ấy lại bảo bạn hãy yêu chính mình.
Không ai trong bảo tàng nhận ra chúng tôi, nhưng tất cả mọi người đều ngầm tránh đi góc này.
Tôi đỏ mặt nằm trong ngực anh.
Tiêu Chí Hoành cũng đỏ mặt, anh cúi đầu ôm chặt tôi, rồi mới bất đắc dĩ mà buông ra, nắm lấy tay tôi rời khỏi phòng triển lãm.
Trong hai lòng bàn tay đang siết chặt nhau, lấm tấm một lớp mồ hôi mịn.
Nhưng không ai muốn buông tay ra.
Sau khi xuyên qua đám đông, tôi lặng lẽ ngẩng đầu.
Bởi vì tôi chưa từng thấy anh ở bộ dạng này:
Bỏ đi lớp vỏ bọc tự phụ, người đàn ông rủ quyến cũng không còn, chỉ còn lại bên trong vẻ ấm áp, tạo thành nét ngây thơ.
Phảng phất như tôi chỉ cần chọc một cái, trứng lòng đào ngọt ngào liền sẽ chảy ra.
Anh thật là ngọt ngào quá mà.
Cuối cùng, anh cũng dừng lại, như lấy hết can đảm mà nói: "Thật ra, bí mật kia là..."
Tôi còn đang đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào, mắt lấp lánh nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không ghét bỏ em đâu.”
Tiêu Chí Hoành nghẹn ngào một lát, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt vẫn đỏ hoe:
"Tôi không phải là người thích kh.ỏa thân nơi công cộng."
Lời nói của anh ta gằn từng chữ một, giọng nói to rõ ràng.
Tôi gật đầu dữ dội: "Ừ, ừ em không phải."
Tôi nhìn anh ta, mặt đầy bao dung.
Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ Tsundere bé nhỏ của tôi!
Tiêu Chí Hoành:...
Tiêu Chí Hoành phát điên rồi.
Giọng anh ta khẩn thiết: “Hôm đó tôi chỉ say rượu, cũng không phải muốn khỏa thân cho người khác xem, kỳ thật tôi…"
Tôi gật đầu tán thành:
"Đúng vậy, em chỉ là say thôi. Không sao đâu, cho dù trong lúc say em có vô tình mà bại lộ ra tật xấu, chị đây cũng không ghét bỏ em đâu.”
...
Một giây tiếp theo, Tiêu Chí Hoành đỏ mặt với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Tôi chết lặng.
Tôi lại… lại nói sai gì đó phải không?
Tôi thấy anh ta bước hai bước hung bạo, nhưng anh ta lại không bỏ được mà đứng lại, cuối cùng quay lại và nhấc tôi để lên vai mà khiêng đi.
Động tác nhanh chóng và bạo lực, giọng nói đầy xấu hổ và phẫn nộ:
“Chị phải đền bù cho em!"
TÔI:……
???
Hiện tại sao?
Đang là ban ngày mà!
14.
Nói là đền bù nhưng thực tế cũng không có làm gì cả.
Xét thấy tôi quá bận rộn, mỏi mệt dẫn đến quầng thâm mắt thâm quầng nặng nề, anh ta nhẹ nhàng đem tôi đặt nghỉ trong phòng nghỉ của viện bảo tàng.
Còn anh ta thì có vẻ như đang uất ức, lại cùng một chút không cam lòng.
Tôi nằm co ro dưới chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Để cho mây trắng dần che đi những tâm tư xấu xa của tôi, tôi mới thật cẩn thận hỏi: “Em… hiện tại em không khó chịu sao?”
Trong chốc lát, anh ta như dần hiểu.
Anh cởi cà vạt, quay lại mỉm cười giảo hoạt với tôi, đôi lông mày nhướng lên như phảng phất hội tụ toàn bộ ánh sao.
“Đừng lo lắng, em sẽ không làm gì chị đâu.”
Anh ghé sát vào tai tôi,mang theo cảm giác tim đập thình thịch áp bách tôi, giọng khàn khàn thì thầm nói: “Em sẽ nhớ hết, sau này em sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, chị yên tâm đi.”
Dị ó hả!!!
Tôi đỏ mặt, nửa ngày cũng không biết nói gì. Chờ anh ta đi tới cửa, mới thầm thì hỏi lại:
“Anh cho va.y n.ặng lã.i đấy à???”
*Từ đoạn này tôi sẽ đổi cách xưng cho 2 nhân vật nói chuyện cho tình củm anh em nha các pà
Anh ta đi lảo đảo một chút, sau đó vội vàng đóng cửa lại, chỉ để lại một câu:“Nghỉ ngơi thật tốt nhé” rồi bỏ chạy mất.
Ha ha ha ha ha ha.
Tôi chui lại vào chăn và cười như một hồ ly đang ăn vụng vậy.
Hay thật.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Trong chăn, vẫn còn rất nhiều mùi hương tùng lạnh của anh.
Nếu ai đó hỏi trở thành bạn gái của chủ quản thì có gì tốt, nói thật là có quá nhiều.
Bởi vì nơi tôi đang ở sinh ra cho tôi một cái ám ảnh tâm lý, nên gần đây tôi liền chuyển đến nhà Tiêu Chí Hoành.
Sau khi chúng tôi ở chung, tôi mới phát hiện ra…
Tiêu Chí Hoành vậy mà lại có nhiều điểm tốt như thế.
Anh có thể nấu ăn, có thể đánh đàn, thậm chí cả thêu thùa anh cũng biết luôn.
Tôi vuốt v e cái bụng no căng của mình, vẻ mặt cực kỳ bi thương:
“Anh thực sự chỉ mới 30 tuổi thôi sao?”
Anh ta liếc nhìn sang tôi một cách đầy thâm thúy:
“Không, là 300 tuổi.”
Tôi trợn trắng mắt.
Nhưng anh lại có một điểm không tốt, đấy chính là không cho tôi được phép vuốt v e con mèo khác.
Hôm nay khi tôi tan làm trở về nhà, liền thấy Tiêu Chí Hoành đã ở trong phòng bếp.
Tôi từ phía sau, đột nhiên ôm lấy anh, hạnh phúc mà cọ cọ thêm một chút.
Anh cười xoay người lại, đang định hôn tôi một cái, bỗng nhiên động tác anh đột ngột dừng lại.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nam trong trẻo ôn hòa trước đây lại nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Em có phải mới vừa đến quán cà phê mèo không vậy?”
Tên cờ hó này mũi thính thật đấy.
Tôi không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tôi cười hihi khoe với anh:
“Đúng vậy, bố của của Tân Giáp Phương mới mở một quán cà phê mèo ở cạnh công ty, vì vậy nghỉ trưa em cùng Uyển Uyển có qua đó vuốt mèo một lúc.”
Nói tới đây, giọng tôi dịu đi: “Thật sự là rất đáng yêu đó, trong đó còn có một bé mèo mắt xanh mới có bốn tháng tuổi, làm cả tim em đều tan chảy luôn rồi.”
Sau khi Trứng Đen rời đi, tôi lại bị nghiện lũ mồn lèo.
Gần đây cuối cùng tôi cũng có thời gian để sờ mèo một chút, tôi cảm thấy tâm hồn mình như được thanh lọc vậy.
Ai ngờ cả người Tiêu Chí Hoành liền bốc khói, anh ném chiếc muôi trong tay đi, cũng mặc kệ không nấu đồ ăn nữa, giọng nói ủy khuất của anh lập tức như bao phủ cả gian bếp này:
"Anh ở nhà nấu cơm cho em, vậy mà em dám ra ngoài ăn vụng!”
TÔI:???
“Em chỉ vuốt…”
"Em còn dám ngụy biện!"
Tôi đơ luôn rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy mặt này của Tiêu Chí Hoành.
Bởi vì trước mắt tôi, người đàn ông đang đeo chiếc tạp dề gấu hồng này, lại một tay ôm eo tôi, một tay chỉ vào thức ăn trong nồi, anh vừa khóc vừa phẫn nộ mà nói: “Lừa dối.”
Việc này quả thật phá vỡ mọi giới hạn hiểu biết của tôi rồi…
Tôi chết lặng, ngơ ngác nhưng trong lòng lại có chút… vui mừng thầm.
Làm sao trên đời này có người ghen tuông lại đáng yêu như này cơ chứ.
Sau khi ngơ ngác xong, tôi vội xốc lại tinh thần, vội vàng dỗ dành anh.
"Không không không, chỉ một lần thôi mà, mèo làm sao đáng yêu bằng anh được, em yêu anh nhất mà, moah moah ~”
Tôi lấy tay ôm vào eo anh, ngực tôi cũng chạm vào cơ bắp của anh…
Anh hơi cúi đầu, đỏ mặt như chợt nghĩ đến điều gì, quay lại gắp gắp đồ ăn hai lần, lại cảm thấy vừa rồi vẫn chưa đủ, liên quay lại cảnh cáo tôi thêm lần nữa:
“Không được lừa dối anh lần nào nữa đấy.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
"Không được vuốt v e mèo nữa!"
Tôi gật đầu… Rồi lại ngập ngừng: “Không đến mức đó chứ, kể cả em có vuốt mèo cũng không có ảnh hưởng việc yêu anh nhất mà.”
Tiêu Chí Hoành há miệng như muốn nói ra điều gì đó, nhưng lại nhìn bản thân mình rồi bỏ cuộc, hung dữ nói với tôi: “Đi một lần một trăm!”
Tôi sửng sốt: “Một trăm tệ à?”
Vậy thì tôi đây có thể đi cả vạn lần rồi.
Anh nghiến răng nở một nụ cười như không cười:
"Không."
"Một trăm lần."
Cuối cùng, anh ta khàn khàn giọng cố nói thêm: "Cho v.ay nặ.ng l.ãi."
TÔI:……
Nhẹ nhàng lấy tay che mặt.
“Vậy có khi em phải đi thêm vài lần mới được.” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tiêu Chí Hoành:...
Sau đó tôi bị anh hung hăng hôn lấy.
Trong lúc bàng hoàng, tôi cảm thấy có điều gì đó sai sai.