Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Chương 8: Ghen (2)



Edit: Linhlady




Ăn xong đồ hộp, Liễu Thư Nhân quyết định làm một quyết định lớn mật, khả năng đối với một con mèo, đó không phải vấn đề gì lớn, nhưng đối với cô, lại có chú khó khăn, lại là còn làm với hũ nút.


Bây giờ trời còn chưa tối, vẫn là chạng vạng, rặng mây đỏ đan xen ánh vàng chiếu khắp phòng khách, nhuộm đỏ hồng lên làn da màu đồng của hũ nút, trên mặt anh vô cảm, đô kia lần đầu tiên nhìn thấy cho người khác cảm giác trầm tĩnh hướng nội.


Anh ấy trông giống một người đàn ông lạnh lùng và cứng rắn, nhưng thật chất anh lại rất ôn nhu, Liễu Thư Nhân nghĩ như vậy.


Cô chạm rãi đi đến bên chân anh, học theo những con mèo khác cọ cọ "Meo meo" kêu lên, tiếng kêu của cô cũng thành cô khiến người đàn ông chú ý, anh cuối xuống nhìn cô, bất kể như thế nào khuôn mặt lẫn ánh mắt đầu là vẻ bình tĩnh, giống như mặt hồ không gợn sóng.


Cô phải nỗ lực hơn mới được, nhue vậy còn chưa đủ, Liễu Thư Nhân buông móng vuốt xuống, dạo một vòng quang chân anh, chân sau lui một bước, sau đó nhảy lên trên đùi anh, "Meo ~" anh có thể sờ sờ đầu em. Ý nghĩa cách gọi của cô không phải đàn ông nào cũng hiểu được nên cô đã lớn mật bày tỏ suy nghĩ của mình.


"Meo meo ~" Anh nâng em lên, em cho anh sờ này, anh nuôi em, cho anh ôm, hiện tại anh có quyền hạn vuốt em này.


Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhưng đối với hành động của cô anh không có phản ứng gì.


Vì sao anh lại không sờ mèo của mình mà để nó phải chủ động? Liễu Thư Nhân có chút ủ rũ, được rồi, cô lại chủ động thêm tí nữa đi, có khả năng cách biểu đạt của cô anh vẫn chưa hiểu, cô nghĩ nghĩ, dẫm lên đùi người đàn ông, "Ngao" một tiếng rồi nằm xuống, tứ chi dang ra, lôn cái bụng mềm mại, cái này chắc năm hiểu đi, nhanh, tớ đây, sờ cô đi, cô đúng là một con mèo tốt mà.


Cuối cùng thì người đàn ông cũng có động tác. Anh ta duỗi một bàn tay ra và đặt lên bụng của Liễu Thư Nhân. Lòng bàn tay anh ta rất rộng và các ngón tay thô và dài. Đó là một bàn tay mạnh mẽ và một bàn tay rất ấm áp, bao phủ bụng của Liễu Thư Nhân, cả bàn tay gần như bao phủ toàn bộ bụng của cô, nó thật ấm áp dễ chịu. Lòng bàn tay anh không ở trên bụng cô lâu mà từ từ trượt lên cổ cô, nguồn nhiệt ấm áp biến mất khỏi bụng cô. Cô vẫn có chút lưu luyến, nhưng cô lại phát hiện người đàn ông này thực sự đã học cách gãi cằm, lực độ rất nhẹ nhàng, cào đến cô thật khoải mái.


Học được ở đâu...... Nhất định là đã thực hành trên con mèo khác, nếu không làm sao lại gãy đúng chỗ ngứa như vậy được?


"Khò khè khò khè............" Liễu Thư Nhân bị anh gãi cằm, phát ra tiếng kêu thoải mái.


Người đàn ông khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì, thế nhưng trong mắt lại lướt qua ý cười.


Cod lẽ do quá thoải mái, Liễu Thư Nhân cứ như vậy, nằm ở trên đùi anh ngủ luôn, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong ổ, có lẽ anh ôm cô về.


Nghĩ nghĩ chuyện ngày hôm qua cô làm, cô thấy hơn thẹn thùng, nhưng lại an tâm nhiều hơn, cô không thể thật sự ăn không uống không, hũ nút đối xử với cô tốt như vậy, cô phải làm mộ con mèo tốt khiến anh vui vẻ, trong nhà quạnh quẽ như vậy, cũng phải náo nhiệt nột chút mới tốt, về phương diện ăn uống cô không giúp được anh, nhưng làm bạn, cô có thể làm được tốt nhất, hiện tại cũng đang nỗ lực để ngày càng tốt hơn.


Liễu Thư Nhân nhảy đến bạ trong phòng khách, phía trên đặt một cái lịch bàn, cô nhìn thoáng qua tin tức thẻ bài mà chỉ cô mới có thể nhìn thấy, lật ba trang kịch xem ngày, ánh mắt lướt qua một loạt con số, rơi xuống số 24, chính là hôm nay, hiệu quả hử bài mèo xiêm của cô sẽ biến mất, cô sẽ biến thành người, lại chờ tiếp theo rút thẻ, khoảng mười ngày sau, lúc ấy chính là ngày 3 tháng 6, lại tính đến khả năng rút thành mèo xiêm là không lớn, có thể không về được nữa.


......... Tưởng tượng đến khả năng không thể về được này, trong lòng Liễu Thư Nhân có chút không thoải mái, trong vòng hai tuần cô đã sịn ra tín nhiệm cùng ỷ lại anh nhiều đến thế sao? Cho dù vậy, cũng không kỳ quái, hũ nút thoạt nhìn là cái loại này, là một người đàn ông cường đại, vừa lợi hại lại vừa trầm ổn, tích chữ như vàng cũng rất đẹp trai, đối xử với cô lại tốt, rất khó không tín nhiệm, không ỷ lại anh?


Một người chủ nhân như vậy, cũng rất khó để gắp được? Đến lúc đó nếu lúc đó rút được thẻ sủng vật khác, là chó hay mèo, cô cũng không có cách nào về đây tìm anh, đây là nhà của mèo xiêm, cho dù bị chính mình trong hình thái khác chiếm cứ, cô cũng............ Cũng không có cách nào tiếp nhận.


Đúng, không có cách nào tiếp nhận, đối diện với chữ nhà này, cô quá để ý, cô cũng không có ý thăm dò hũ nút xem có thể mang sủng vật khác về khi cô biến hình không, một chút cũng không nghĩ, đây không phải ăn dấm của chính mình hay cảm giác ghen ghét linh tinh, tuyệt đối không phải.


Dù sao, không có cách nào tiếp nhận, bất kể đây là loại cảm xúc gì, nơi này của hũ nút, chính là thuộc về mèo nhà của mèo xiêm la, không thể khinh nhờn, chờ đến mình đi rồi, hũ nút có thể mua mộ tcon mèo khác thay thế cô hay không, chuyện này cô chưa muốn suy xét.


Nhưng mà cuộc sống như thế này trôi qua quá nhanh, rõ ràng cô cảm thấy chưa được bao lâu vậy mà đã trôi qua nửa tháng?


Liễu Thư Nhân đứng ở trên bàn, ánh mắt từ lịch chuyển sang phía ngoài cửa sổ, ba tháng, mùa xuân, nhưng vẫn còn có chút lạnh, từ trong tầm mắt cô, cô có thể nhìn thấy mấy cây hoa đào ngoài viện, lúc này đào hoa đã hoàn toàn nở rộ, nở rộ rồi tàn, đất phía dưới đã phủ đầy cánh hoa, nhìn qua cũng khá xinh đẹp.


Nếu có thể bẻ một nhành đào, cắm vào lọ, nhất định sẽ rất đẹp.


**


"Hắc, Diệp ca." Một thanh niên cao gầy chào hỏi Diệp Minh Chu, Diệp Minh Chu nhìn anh ta kéo con chó vàng, "Dắc chó đi dạo sao?"


"Đúng vậy, mang nó đi chơi." Thanh niên lôi kéo lôi kéo nó lại, con chó lớn nhiệt tình ngửi ngửi ngón tay Diệp Minh Chu, liếm ngón tay anh đầy nước miếng, anh cũng không để ý tới.


"Đúng rồi Diệp ca, em gái trong nhà anh vó quan hệ gì với anh?" trên tay thanh niên còn cầm dây, bị chó san vàng cọ tới cọ đi, dây bị rơi xuống đất, anh ta chỉ đành dẫm lên, nhìn Diệp Minh Chu cười, "Em chỉ tò mò, không ý gì."


"Không có, cậu nhìn lầm rồi." Diệp Minh Chu không có phản ứng gì, dáng vẻ bình đạm.


"Hả? Ngày hôm qua em thấy trong nhà anh có một cô gái mà, cô ấy đến lúc nào, nhà chúng ta gần, em nhìn thấy rõ ràng, đây cũng không phải con gái anh đi?" Thanh niên ôm cánh tay, "Không giống, anh cũng không lớn tuổi làm sao lại có con gái lớn như vậy,."


Người thanh niên không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt khi nhìn Diệp Minh Chu hơi quỷ dị, anh ta nghĩ tới, trên người cô gái nhỏ kia mặc áo của Diệp Minh Chu, bên trong là áo thun bên ngoài khoác thêm áo, kia chư kéo rèm lên, nhìn lên chân cô gái giống như không mạc quần............


Diệp Minh Chu nhạy bén, đã nhận ra ánh mắt người này không thích hợp, anh hơi hơi nhan mi lại, "Không có, cậu nhìn lầm rồi." Anh lặp lại một lần, nghiêm túc nói.


"Thôi, anh không muốn nói thì thôi, em tin anh." Dừng một chút, "Cũng có thể em nhìn thấy là kẻ trộm đi, anh về xem lại xem mất gì không." Nói xong, anh ta cầm dây, kéo chó săn vàng nhà mình đi hướng khác, " Diệp ca, em mang mao mao đi công viên chơi, tối em tìm anh uống rượu."


"Ừ." Diệp Minh Chu lên tiếng, cũng không tiếp tục một chuyện.


Buổi tối khi về nhà, Vương Tranh cách vách thật sự gõ cửa, Diệp Minh Chu mở cửa, thấy anh ta xách một cái túi, "Diệp ca, mời anh uống rượu!"


Diệp Minh Chu để cho anh ta đi vào, "Đổi giày." Diệp Minh Chu để một đôi giày trước mặt anh ta, sau đó xoay người đi vào phòng khách.


Vương Tranh thay đổi giày, còn lãnh tê một chút, "Diệp ca, em không thích nơi này của anh, mùa đông còn lạnh như vậy."


Diệp Minh Chu bình tĩnh mà nói: "Hiện tại ba tháng."


"À, ý anh là đến mùa xuân rồi hả? Nhưng vẫn còn lạnh mà, lạnh chết em, em sẽ không cởi tất." Vương Tranh đi vào phòng khách, vừa bước chân vào đã thấy con mèo ngồi trên ghế, "Diệp ca, đây là mèo của anh hả?"


Đây không phải nói lời vô nghĩa sao? Ở trong nhà này chẳng lẽ lại có thể là mèo nhà khác? Liễu Thư Nhân liếc anh ta một cái khinh bỉ, duỗi duỗi eo, nhảy xuống ghế chậm rãi đi vào ổ của mình, bên ngoài lạnh lẽo, vẫn là trong ổ thoải mái.


Xem ra Diệp Minh Chu cũng cảm thấy anh ta nói lời vô nghĩa, cũng không lên tiếng.


Vương Tranh lập tức nói: "Đến đây đi, uống rượu uống rượu, còn mua thêm đồ." Đi đến bên cạnh bàn vừa thấy, "Diệp ca, anh buổi tối chỉ ăn cái này?"


Diệp Minh Chu gật đầu, "Thất tình?"


"A?" Vương Tranh nhanh chóng phản ứng lại "Làm sao có thể, em còn chưa có bạn gái, tới tới tới, uống."


Diệp Minh Chu lắc đầu, "Không uống rượu."


Vương Tranh nghĩ tới, thế mà lại quên mất chuyện này, "Vậy anh nhìn em uống." Nói xong, anh ta mở mọt chai màu trắng, lấy một cái ly chuẩn bị sẵn, bắt đầu uống rượu.


Diệp Minh Chu cầm đôi đúc lên, im lặng ăn cơm rang trứng.


"Em nói này, Diệp ca, trong nhà này chỉ có mình anh sao?" Vương Tranh vẫn cứ nghi hoặc.


Diệp Minh Chu nhìn anh ta một cái, "Cậu."


Vương Tranh ha ha ha nở nụ cười, "Diệp ca anh lại còn nói giỡn nữa sao?"


"Diệp ca, em có thể đi dạo ở đây không?" Vương Tranh hỏi.


Diệp Minh Chu nhíu một chút mi, "Tùy tiện."


Vương Tranh cầm cái ly, đi dạo một vòng quanh phòng khách, lại đi qua phòng kho, "Diệp ca, can phognnafy của anh rất lớn, để làm phòng khách cũng được, dùng làm phòng kho rất phí." Giọng nói của anh ta từ xa truyền lại, Diệp Minh Chu xốc xốc mí mắt, không để ý đến anh ta.


Diệp Minh Chu cơm nước xong, xoay người đi vào phòng tắm.


Vương Tranh quay lại không thấy Diệp Minh Chu, sau đó chuyển ánh mắt lên hai căn phòng trước mặt.


Liễu Thư Nhân ghé vào trong ổ ngáp một cái, tùy ý nhìn thoáng qua ra ngoài, thấy người thanh niên vóng dáng thấp hơn hĩ nút, đang lén lút đi lại phòng anh.


"Meo?" Trộm, trộm đồ? Liễu Thư Nhân giật mình một cái, nhảy ra khỏi ổ.


Cô chạy đến bên chân Vương Tranh, "Meo meo" kêu vài tiếng, Vương Tranh cúi đầu thấy cô, ngón tay đặt lên môi, "Hư, mèo con, đừng kêu." Nói xong, anh ta mở cửa phòng Diệp Minh Chu ngó đầu vào xem.


Tốt lắm, dáng vẻ này nhất định có vấn đề, lại không cho cô kêu à "Ngao! Meo ô! Ngao!" Cô gân cổ lên kêu lớn, âm thanh có thể nói được là tê tâm liệt phế, dư quang có thể thấy được Vương Tranh bị cô làm cho kinh sợ, vô cùng khẩn trương mà "Phanh" mà một tiếng đóng cửa lại.


Cửa phòng tắm bị mở ra, Diệp Minh Chu đi ra, liếc nhìn bé mèo đang lăn lộn trên mặt đất cùng với Vương Tranh đang kính tính đứng bên, anh nhăn lại mi, bước đi qua, "Làm sao vậy?"


Vương Tranh vẻ mặt mờ mịt vô tội, "Em không biết á, mới mở cửa này, nó đã kêu lên."


Diệp Minh Chu thấy cửa anh ta muốn mở, nói: "Đây là phòng tôi."


Vương Tranh "Ha ha ha" cười khan vài tiếng, "Em biết."


Mèo vốn đang lạn lộn kêu gào trên đất vừa thấy Diệp Minh Chu cũng cũng im lặng, làm nhue không có việc gì đứng dậy chạy lại chỗ Diệp Minh Chu "Meo!" Nó hướng về phía Diệp Minh Chu kêu một tiếng, lại quay đầu nhìn Vương Tranh nhe răng.


Vương Tranh: ".................."


Diệp Minh Chu nhìn nhìn nó, lại nhìn thoáng qua Vương Tranh, xoay người đi về phía phòng tắm.


Nhìn ra được, Diệp Minh Chu ra tới có chút vội vàng, mặc ở trên người là quần ướt, nhỏ trên sàn nhà thành một vệt nước dài.


"Meo?" Cứ như vậy đi rồi? Anh ta không phải người tốt đâu, còn dáng vẻ lén lút như muốn trộm đồ đấy! Liễu Thư Nhân dưới đáy lòng âm thầm nói một câu.


Vương Tranh cầm ly rượu trong tay, anh ta uống một ngụm rượu nguyên chất, sau đó cúi đầu nhìn Liễu Thư Nhân nghiêm túc nói: "Mày đừng kêu, tao đang tìm bí mật của sạn phân* nhà mày."


*Cách gọi vui của người nuôi mèo, có thể nói vui như: con sen hốt cức


Nói xong, xoay người mở phòng bên cạnh, "Cũng không có." Anh ta chỉ nhìn thoáng qua, liền đóng cửa lại, nhỏ giọng nỉ non một câu.


Bí mật? Trái tim Liễu Thư Nhân như bị chữ này bắt thóp, là bí mật của hũ nút? Cái này đối với cô có lực hấp dẫn rất lớn đấy............


............ Không, giờ cô đã biến thành mèo, cô cũng giống một con mèo tò nò sao? Bí mật của hũ nút, cho dù có, cô cũng không thể tự tiện tìm hiểu, cô không thể tò mò, cũng không cho người này tò mò! Dựa vào cái gì mở cửa, nhìn xem! "Meo!" cô muốn cào anh ta, nhưng lại nhịn xuống, nếu như cào người này bị thương, nhất định hũ nút phải trả tiền tiêm phòng dại, Liễu Thư Nhân nhớ rõ số tiền kia không ít, nếu để hũ nút phải trả, anh sẽ đau lòng chết, hay là thôi đi.


May mắn chỉ mở hai cửa, mở xong hai cửa này, người thanh niên kia cũng không tiếp tục động tay động chân, mà ngồi trở về, tiếp tục uống rượu.


Liễu Thư Nhân ngồi xổm ngồi ở cách đó không xa, đôi mắt gắt gao mà nhìn anh ta, người này không giống người tốt, tóc nhuộm thành màu đỏ, giống hệt đám lưu mạn ở gần nhà cô, lớn lên cũng khá xinh đẹp, trắng nõn, rất thanh tú, nhưng vẫn không thể che dấu được ý đồ không tốt của anh ta, cô muốn thay hũ nút nhìn chằm chằm anh ta, không thể để anh ta làm chuyện xấu!


Hũ nút anh xem, tôi còn rất hữu dụng, không chi làm bạn với anh, còn có thể bảo bệ anh đấy. Liễu Thư Nhân dưới đáy lòng yên lặng nói, cảm giác độ ấm trên mặt lại lên cao, loại lời này nếu phải nói ra với hũ nút, vẫn cảm thấy thẹn, may mắn hiện tại không phải hình người, bằng không với khuôn mặt đỏ hồng kia của cô nhìn rất khả nghi.


"Ây, mèo con, ăn chân vịt không? Chân vịt om sấu, chắc hẳn mèo ăn được." Vương Tranh duỗi tay cầm một cái chân vịt, vươn tay ra đưa về phía cô, dụ dỗ cô, "Ngửi được mùi thơm không? Mao Mao nhà tao cũng thích ăn thứ này, không có động vật nào có thể cự tuyệt mị lực của chân vịt om sấu."


Cái hương vị này, khi người thanh niên vừa lại gần, cô đã ngửi thấy được, từ vị trí kia khi mùi hương xông vào mũi cô, nước miếng của cô đã không khắc chế được, vừa rồi khi cô từ ghế dựa đi vào trong ổ, chính là vì muốn chống cự mùi hương này, không nghĩ tới hiện tại cái tên này lại lấy nó ra dụ dỗ cô!


............ Nhưng thật sự thơm quá, ngửi thôi cũng biết ăn ngon, Liễu Thư Nhân nhìn nó, đôi mắt màu lam có thể nhìn thấy rõ chân vịt om ngon thế nào.


Vương Tranh nhìn mèo nhỏ đi từng bước tới, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi chân vịt trong tay anh ta, khóe miệng nhếch lên chảy nước miếng, anh ta hơi nở nụ cười.


Đáng giận! Cô nhịn không được! Liễu Thư Nhân ngao ô một ngụm cắn chân vịt trong tay Vương Tranh, anh ta vừa buông lỏng tay ra, nhìn cô ngậm chân vịt chạy, thế mà lại chạy đến chỗ bát để thức ăn.


Vẫn là một con mèo yêu sạch sẽ, Vương Tranh ở trong lòng nghĩ.


---------


Tác giả có lời muốn nói: Phần hai đã xong!!


Moah moah!


Cầu cất chứa bình luận đi, sự quan tâm của mọi người là động lực lớn nhất của tôi ~( ̄▽ ̄~)~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.