Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 20: Nghị lực



Sau khi về phòng, thì thấy hắn đang từ nhà tắm bước ra

- Chúng ta ra ngoài ở riêng nhé - hắn nói đột ngột

Hơi đường đột thây hắn nàng có chút không tiếp ứng được

- Sao vậy, ở đây không tốt ư ? - nàng hỏi hắn

Nàng thấy ở đây rất ổn, gần cạnh bên người thân, mỗi bưa ăn đều rất hạnh phúc và vui vẻ, nếu mà chuyển ra ở riêng, nàng sẽ buồn chết mất, nàng biết sau khi kết hôn, hắn sẽ tới công ty mình tiếp quản sự nghiệp của gia đình tuy còn nhỏ tuổi nhưng hắn đã có chí hướng như vậy nàng cũng không ngăn cấm hắn vì điều hắn muốn cũng là điều mà nàng muốn

- Linh Linh, anh không muốn ở nơi mà anh không cảm thấy thoải mái, ở đây thực rất bó buộc, anh muốn được tự do, ở lại đây anh chỉ thấy mình giống 1 con chú chim nhỏ đáng thương bị giam cầm trong lồng mà thôi, từng giây từng phút ở đây anh thất rất ngột ngạt - hắn nói giọng khàn đặc ôm nàng

Vuốt vuốt mái tóc mượt óng ả của hắn, nàng cười nhẹ, nàng cũng không quan trọng việc ở đâu nhưng nàng sợ cô đơn lắm. Đột nhiên nghĩ vậy nàng cảm thấy mình thật ích kỷ không biết suy nghĩ cho anh. Nàng liền gật đầu đồng ý với lời đề nghị của anh liền đồng ý chuyển ra ngoài

- Cả ơn em - anh nói rồi ôm chặt nàng hơn

Cứ như vậy chìm đắm vào không khí ám muội này, cả hai người ôm nhau như vậy mặc kệ thời gian. Tự nhiên nàng nhớ lời hứa với bà hắn bèn nói với hắn muốn tới bệnh viện khám. Thấy vậy hắn cũng không phản ứng nhẹ nhàng gật đầu rồi chiều hắc chở nàng tới bệnh viện

Ở trước cổng bệnh viện nàng và hắn cùng nhau đi vào, tới khoa phụ sản, nàng nói với ý ta ở đó muốn gặp trưởng khoa, y tá đó liền dẫn nàng và hắn tới chỗ trưởng khoa. Trưởng khoa phụ sản là 1 người phụ nữ trung niên đã ngoài 40 tuổi nhưng nhìn vẫn có nét đẹp ở độ tuổi 30.

- Vậy chu kì tới muộn như vậy diễn ra từ bao giờ ? - vị trưởng khoa hỏi cô

- Ừm thưa bác sĩ tôi cũng không nhớ rõ lắm chuyện này cũng lâu lắm rồi - nàng đáp lời bác sĩ

- Vậy năm nay bao nhiêu tuổi ? Kết hôn chưa ? - bác sĩ tiếp tục hỏi

- Dạ gần 18 đã kết hôn - nàng nói

Gật đầu nhẹ không nói gì, bác sĩ hỏi tiếp

- Vậy gần đây có sinh hoạt vợ chồng gì không ? - bác sĩ hỏi tiếp

Câu hỏi này của bác sĩ làm nàng mặt đỏ tía tai kể cả hắn ngồi bên cạnh từ nãy tới giờ giữa im lặng cũng thấy ngượng ngùng

- Đều đặn hả ? - bác hỏi tiếp

Khẽ gật đầu, ngượng ngùng không giấu nổi bây giờ nàng chỉ muốn tìm 1 cái hố mà chui xuống cho bõ xấu hổ mà thôi

- Được rồi chỉ là rối loạn nội tiết mà thôi không sao kê mấy thang thuốc bắc ống là được - nói xong bác sĩ đưa la 1 giấy xét nghiệm máu

Cầm lấy rồi nàng đi ra khỏi phòng khám tới chỗ xét nghiệm máu cùng với hắn. Ngồi ở hàng ghế chờ đợi 1 lát rồi tới lân nàng đi vào lấy máu.

Cô y tá cầm cái xi lanh lấy máu ra cho nàng, bàn tay hắn không khỏi nắm chặt vào, trong lòng căng thẳng hắn nhìn trân trân vào cái mũi tiêm đó. Cứ như là cái mũi tiêm đó đang đâm vào hắn vậy.

Thấy hắn căng thẳng như vậy, nàng nở nụ cười khích lệ hắn, trong lòn cũng cảm thấy hạnh phúc không thôi. Sau khi lấy máu xong, mấy y tá hẹn 1 tiếng nữa tới nhận kết quả xét nghiệm, hơi bất ngờ trước thời gian mà các y tá nói, chắc là gia đình hắn lại tạo áp lực đối với bên bệnh viện rồi haizzzzz.....

Vừa bức ra cửa bệnh viện hắn liên quay ra bảo phải ăn chút gì đó cho đỡ mệt lấy máu xong chắc nàng kiệt sức lắm. Nghe hắn nói mà nàng thầm thở dài, nàng mới lấy ít máu thôi mà, nhỡ may sau này nàn đi hiến máu hắn sẽ thành cái dạng gì nữa !

Thôi kệ vậy tiện thể giết thời gian luôn, từ giờ tới lúc nhận kết quả xét nghiệm chắc đủ để đi long dong mấy chỗ.

1 tiếng sau

Về bệnh viện, nhận được giấy xét nghiệm cô có hơi sửng sốt về việc chuẩn đoán bệnh trong tờ giấy " Vô Sinh " nàng có nhìn nhầm hay không. Hắn tới gặp trưởng khoa hỏi cho ra nhẽ.

- Bác sĩ mời cô giải thích - hắn nói và đưa tờ giấy cho bác sĩ

Đảo mắt nhìn tờ giấu xét nghiệm, im lặng hồi lâu mới lên tiếng

- Không phải thế đâu, chỉ là khó có bầu thôi, có thể hiểu như phụ nữ bình thương tỉ lệ mang thai là 70% chả hạn với trường hợp của cô thì tỉ lê mang thai là 30% đi - bác sĩ trưởng khoa nhẹ nhàng giải đáp

- Vậy chỉ cần điều chỉnh hợp lý là sẽ có thai như bình thường thôi đừng lo lắng quá - bác sĩ động viên nói

- Nhưng tại sao trong tờ giấy lại ghi như vậy - hắn hỏi bác sĩ

- Haizzzz hai người cũng biết đó, thiết bị y tế của bệnh viện chúng tôi dù hiện đại đến mấy cũng không thể sánh bằng trực giác của bác sĩ tay nghề lâu năm được, có những người máy chuẩn đoán là vô sinh thì vô sinh thật nhưng cũng có người máy chuẩn đoán là vô sinh nhưng điều chỉnh hợp lý là vẫn đẻ bình thường đó thôi - bác sĩ ôn tồn nói

- Tuỳ theo cơ địa của từng người mà nói, hai người cũng biết đó, cơ thể con người có những bí ẩn nhất định mà hiện nay khoa học vẫn chưa tìm ra được, mỗi một cơ thể lại khác nhau hoàn toàn, cho dù là sinh đôi cũng không ngoại lệ - bác sĩ tiếp tục giải thích cho nàng và hắn hiểu

Sau khi nghe bác sĩ trưởng khoa nói vài câu, cả hai yên tâm hẳn, và chuyên tâm điều trị cho nàng.

Về tới nhà, nàng nói với bà và người mẹ hiện tại của hắn mọi chuyện, bà thì an ủi nàng và nói nàng và hắn còn trả chuyện con cái 5,6 nam nữa tính cũng không muộn còn người mẹ hiện tại của hắn thì có vẻ không vui cho lắm nhưng bà cũng không nói gì cả.....

Tuy mọi người cố tỏ ra rằng không vấn đề gì nhưng nàng vẫn thấy áy náy trong lòng với mọi người, nàng biết mọi người cũng cảm thấy thật vọng với nàng chỉ là không nói ra thôi nàng biết chứ.

Sau khi biết mình khó mang thai, nàng ngày ngày uống thuốc đều đặn dù khó uống cũng cố nuốt cho bằn được, nàng uốn có con với hắn, muốn hắn và nàng ngày ngày chơi với con sẽ rất hạnh phúc. Ngày ngày nhìn con và hắn chơi với nhau, rồi cảnh tượng gia đình ấm áp và hạnh phúc hiện ra trước mắt nàng. Chính là thế nàng cố gắng kiên trì uống thuốc đều đặn đúng giờ, mỗi một ngày trôi qua, nàng lại có thêm 1 ít nghị lực để cố gắng chữa bệnh của mình.

Nàng tin nàng sẽ khỏi bệnh, ông trời sẽ không bao giờ bạc bẽo với nàng đâu, nàng tin là như vậy !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.