Mèo Nhà Cố Chi Thanh

Chương 9



Cố Chi Thanh hối hả chạy về, vai và tóc đều dính nước mưa.

Chỉ còn chút thời gian nữa bắt đầu hội nghị, nếu bỏ lỡ lần này công ty sẽ tổn thất bao nhiêu, Cố Chi Thanh không dám nghĩ tới.

Dùng lực đẩy cửa, cửa đụng vào vách tường phát ra tiếng vang "ầm ầm". Anh bước nhanh, lục tung chiếc bàn thành một mớ hỗn độn.

Đáng chết, anh nhớ rõ để ở đây mà, tại sao không thấy? Nội tâm Cố Chi Thanh ngày càng lo lắng.

Miêu bệ hạ thấy Cố Chi Thanh thế mà không nhìn mình, có phần không vui kêu thành tiếng với Cố Chi Thanh.

"Meow~" Đại Ma Vương, trẫm đây nè.

Cố Chi Thanh quả nhiên bị Miểu Di hấp dẫn sự chú ý, nhưng anh cũng không có tâm tình đùa giỡn.

Món đồ màu xanh lam dưới chân Miểu Di lại thu hút ánh mắt anh.

Anh đưa tay đoạt thứ vừa thấy dưới móng vuốt mèo nhỏ.

Đúng vậy! Là chiếc USB mình muốn tìm, nỗi lo trong lòng tạm thời buông xuống.

Nhưng anh quan sát kỹ, USB này đã gãy thành hai đoạn.

Tâm tình lên voi xuống chó khiến Cố Chi Thanh tuyệt vọng xen lẫn tức giận.

Lúc này sắc mặt anh đen đến đáng sợ, cầm cái USB đã vỡ nát, đối diện với thành quả của chính mình và bạn tốt mấy ngày nay, quay về Miểu Di lớn tiếng: "Do em làm đúng không?!"

Miểu Di nghe không hiểu ý Cố Chi Thanh, cũng xem không hiểu rằng mặt biển tựa yên tĩnh lúc này đang chuẩn bị nổi lên bầu không khí nguy hiểm.

"Meo?" Mèo ta nghệch đầu, nghi hoặc trừng Cố Chi Thanh.

Đầu óc Cố Chi Thanh giờ đây tràn ngập phẫn nộ, Miểu Di một mực để anh si mê nhưng tại khắc này, nó lại biến thành khuôn mặt hiểm ác của con mèo đen bà ngoại nuôi.

"Ta thực sự nhìn lầm rồi, tưởng em là đặc biệt, không nghĩ tới em giống nó, làm ta chán ghét!" Bị lửa giận hun nóng đầu, Cố Chi Thanh nắm sau gáy Miểu Di, giơ lên cao.

Miểu Di bị Cố Chi Thanh dọa sợ hết hồn, nó chưa bao giờ bị đối xử như thế cả, cũng không hiểu sao Cố Chi Thanh lại làm vậy. Ý thức được nguy hiểm, nó cố sức giãy dục thoát khỏi tay anh.

Cố Chi Thanh không kịp trở tay bị cào một cái, mèo nhỏ từ tay anh bị rơi xuống đất.

Miểu Di cảm giác chân sau truyền tới từng cơn đau đớn, bị choáng váng bởi cách đối xử thô bạo của Cố Chi Thanh, ngây ngốc nhìn anh.

"Đừng nhìn ta, cút!" Cố Chi Thanh lớn giọng gào, cầm chiếc lọ trên bàn, ném xuống đất, mảnh vỡ lập tức văng tung tóe, một mảnh vỡ không to không nhỏ cứa trên lưng Miểu Di thành miệng vết thương, máu nhanh chóng tuôn ra, trên bộ da lông trắng như tuyết lưu lại vệt đỏ tươi chói mắt.

Chứng kiến mèo nhỏ bị thương, lòng Cố Chi Thanh không khỏi đau xót.

Miểu Di biết Cố Chi Thanh giận thật, tuy rằng nó không biết mình làm sai điều gì, thế nhưng nó biết Cố Chi Thanh đã đuổi nó đi.

Đại Ma Vương không cần mình nữa, muốn đuổi mình đi.

Nếu tiếp tục ở lại nơi này, không chừng mạng cũng không còn. Miểu Di cuống quít lao qua cửa lớn, chạy thật nhanh khỏi Cố trạch.

Nhìn Miểu Di nhảy vào màn mưa, trái tim Cố Chi Thanh từng trận quặn đau, thật giống như món đồ gì đó vĩnh viễn rời khỏi mình.

Thế nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại, USB này phải làm sao đây.

Âm thanh trong phòng khách đã kinh động dì Trương, bà vôi vàng ra xem đã xảy ra chuyện gì.

Chiếc bàn loạn cào cào, trên sàn nhà còn có mảnh sứ vỡ vụn. Cố Chi Thanh thì chán chường ngồi ghế sô pha, chôn mặt vào lòng bàn tay.

"Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy, ngài sao thế?"

Cố Chi Thanh vô lực vung tay nói: "Không có gì, dì Trương bà để tôi một mình đi."

Không có chuyện gì, đây là vẻ không có gì hay sao. Thế nhưng Cố Chi Thanh đã mở miệng, dì Trương chỉ có thể không yên tâm liếc anh, bất đắc dĩ vào bếp.

Anh thu lại tâm tư, lấy điện thoại di động tìm đến một dãy số, đè xuống.

"Alo, Đông tử, xin lỗi." Cố Chi Thanh dùng hết ngữ khí bình tĩnh nói.

"Xin lỗi? Cậu đang nói gì vậy, làm sao? Cậu đừng làm tôi sợ mà? " Anh tự nhiên nói lời áy náy dọa Vương Hải Đông rồi, phải biết Cố Chi Thanh chưa bao giờ tạ tội với hắn đâu.

"Là cái USB, tôi làm hư rồi, rất xin lỗi."

"USB? Sao không cẩn thận như vậy. Không sao, tôi hôm qua cũng chép lại, nghĩ muốn đi cùng cậu, cậu tới lấy đi." Vương Hải Đông cảm thấy có chút kỳ lạ, Cố Chi Thanh không phải người sẽ làm hỏng đồ vật quan trọng vậy chứ.

"Cái gì! Cậu còn một bản nữa?!" Chuyện phát sinh ngày hôm nay làm tâm tình Cố Chi Thanh chập trùng bất định, anh cảm thấy như mình muốn qua đời mất.

"Tốt, tôi sẽ qua lấy ngay." Anh đã trì hoãn quá lâu, không thể chậm nữa.

...

Miểu Di kéo lê đôi chân đau đớn chạy trong mưa, đến một con hẻm nhỏ, không còn khí lực mới dừng lại, ghé dưới mái hiên trú mưa, đợi khôi phục thể lực.

Nước mưa làm Miểu Di ướt dầm dề, cộng với nước bùn làm bộ lông tuyết trắng nhuộm thành màu xám đen, bộ lông trơn mềm nguyên bản cũng vón thành nhúm.

Cơn đau đớn từ chân sau nói cho mèo ta biết rằng, chân nó đã bị gãy. Vết thương trên lưng gặp mưa ướt cũng nhiễm trùng.

Tiếng mưa tí tách, thậm chí gió còn hòa lẫn nước mưa, rõ ràng chỉ là một cơn mưa mát mẻ vào mùa hè, nhưng với Miểu Di đó là cảm giác lạnh giá tận xương.

Nhân loại quả nhiên không đáng tin, trên mặt làm ra dáng vẻ giả tạo sủng ái, nhưng chính mình không biết lại sa vào loại giả dối buồn cười này, đảo mắt bọn họ liền vô tình tổn thương mình.

Miểu Di vô lực cử động, thê thảm nằm trên mặt đất.

...

Thời điểm Cố Chi Thanh đến công ty, Vương Hải Đông không giấu được niềm vui sướng, lôi kéo anh nói: "Chi Thanh, cậu đoán xem, sự tình có tiến triển rồi!"

Anh bị Vương Hải Đông kéo đến phòng làm việc, mơ mơ hồ hồ không hiểu hắn nói gì.

"Tiến triển gì?"

Chuyện là vầy, kẻ phản bội kia đã biết được đại khái là ai. Huống chi chuyện xấu hắn ta làm lớn như vậy, nếu muốn không bị phát hiện thì có chút khó. Giấy không gói được lửa, một số nhân viên đã tiết lộ vài người có hiềm nghi, bọn họ chỉ cần tra nguồn gốc, tra ra manh mối bất quả là vấn đề thời gian.

"Ha ha, Chi Thanh cậu có vui không, đợi bắt được tên phản đồ kia, nhìn tôi giáo huấn hắn ta." Vương Hải Đông nắm chặt nắm đấm, bày ra tư thế đánh đấm.

"Vậy sao? Thật sự quá tốt." Cố Chi Thanh ngồi trên ghế, ngắm bức ảnh Miểu Di, nở nụ cười vừa khó coi vừa đắng chát.

Rõ ràng công ty được cứu là chuyện tốt, tại sao một chút anh cũng không vui.

Vương Hải Đông gặp anh cười so với khóc còn khó coi hơn, không hiểu hỏi: "Chi Thanh, làm sao thế, cậu không vui à?"

"Đông Tử, tôi, tôi hình như đã làm một chuyện rất sai lầm rồi..."

"Rất nghiêm trọng sao? Vậy thì tận lực cứu vãn đi xin lỗi đi."

Hình ảnh Miểu Di hoảng sợ, cái bóng nhỏ bé vọt vào màn mưa khiến tâm Cố Chi Thanh nhói đau.

"Giữ lại? Xin lỗi? Không, không, tôi không... không có cơ hội này nữa rồi."

Hết chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.