Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 37: 37: Chương 36-2




Biên tập: R Bê Đê
"...!gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lê Chấn mà thẹn thùng thì sẽ thế nào nhỉ? "
Phương Hoà thấy trong sân có động tính liền chạy đi, sau này cậu sẽ tiếp tục càn quét các siêu thị, tìm thêm những đồ dùng cho mẹ và bé này kia, một bà mẹ có con nhỏ không có khả năng có thể đi tới các siêu thị đầy rẫy tang thi tìm vật tư, bây giờ Lê Chấn đang dần dần hồi phục, sau này hai người chắc chắn sẽ đến căn cứ, gặp đươc nhiều cặp mẹ con hơn, vậy thì có thể lặng lẽ cung cấp đồ cho họ.

Nưta năm đầu mạt thế, rất nhiều người mạo hiểm đi giết tang thi trong siêu thị để tìm đồ ăn, không phải ai cũng có không gian để chứa đồ, trừ đồ ăn là thiết yếu ra thì mấy đồ của trẻ sơ sinh đều là gánh nặng, hơn nữa phần lớn đồ của trẻ sơ dùng một thời gian cũng sẽ hết, chung quy là không được bao lâu.

Đáng tiếc nhất là, các loại sữa bột đều bị một số người trưởng thành lấy về uống, mạt thế cứ tiếp diễn, chờ đến khi nhân loại ý thức được rằng trẻ con là lớp tiếp theo của loài người thì khi ấy những sản phẩm cung cấp năng lượng và dinh dưỡng như sữa bột đã trở nên khan hiếm.

Nói tiếp, họ có nên tìm mấy xưởng sản xuất sữa tồi trữ một số sữa bột trước khi sữa đóng hộp hết hạn sử dụng không?
Phương Hoà miên mang suy nghĩ, lúc chạy tới trước mặt Lê Chấn thì phát hiện trên đất có ba cái xác tang thi, có hai người đột nhiên xuất hiện, ngồi xổm dưới đất vừa khóc vừa nói.

" Anh trai, cứu bọn tôi với, cho bọn tôi đi theo anh đi huhu "
Lê Chấn chỉ đứng đó, bây giờ hắn đã khôi phục ý thức, hắn có thể cảm nhận đưỡ virus tang thi toàn thân đang kêu gào bảo hắn mau nhào lên cắn một miếng thịt, chỉ một miếng thôi là có thể thảo mãn cơn đói của hắn, còn thoả mãn hơn cả khi ăn mười mấy con cá
Phương Hoà không biết Lê Chấn nghĩ gì, cậu men theo quần áo trèo lên vai hắn, nhìn chăm chăm hai người dưới đất kia.

" Anh trai, cầu xin anh, đưa bọn tôi đến thành phố J với.

"
Phương Hoà lúc trước không dám dẫn theo người đi, một là sợ Lê Chấn không kiềm chế được cắn người, hai là sợ tình trạng của Lê Chấn bị người khác phát hiện.

Bản chất của Phương Hoà không ích kỷ nhưng sau khi trải qua mạt thế, cậu không dễ dàng tin tưởng một ai.

Ở thời đại này, ngay cả lúc cậu chỉ tám tuổi, người thân của Phương Hoà cũng có thể bán cậu cho phòng nghiên cứu, chỉ để đổi lấy chỗ ở trong căn cứ, cho nên cậu sẽ theo bản năng giữ khoảng cách với người khác, trừ những em bé mềm mại.

Hai người này nhìn qua cũng không có nguy hiểm gì, nhưng trong tiềm thức Phương Hoà, cậu không muốn ở cạnh cậu và Lê Chấn còn có những người khác, nhưng hình như Lê Chấn muốn cứu người?
" Đã giết tang thi? " Lê Chấn rốt cuộc mở miệng.


Phương Hoà vểnh tai, nhìn phản ứng của hai người này, đột nhiên nhiên vô cùng thành kiến, người Phương Hoà thấy tôn trọng nhất trong mạt thế chính là người dám đứng lên tiêu diệt tang thi.

" Anh trai nói mấy quái vật này sao? Hai người bọn tôi có giết vài con.

" Một người lên tiếng.

" Được, tôi muốn đến thành phố J giết tang thi, nếu hai cậu đồng ý thì đi theo tôi.

"
" Anh trai.

Anh nói gì? Ở...!ở thành phố J đều là quái vật,..

tang thi sao? " Một người khác lắp bắp nói.

Lê Chấn gật đầu, xoay người đi ra hướng đường lớn.

Hai người suy sụp ngồi bệt ven đường, sắc mặt xám xịt.

Họ cứ nghĩ nếu ra khỏi nơi này thì có thể thoát được những con quái vật kia, còn nghĩ có thể dựa vào cái người chớp mắt giết chết ba tang thi để đi tớ thành phố J.

Hiện tại bọn họ phải làm sao đây?
Bọn họ không dám giết mấy con tang thi kia, chỉ có thể trốn, nhưng thức ăn đã hết, họ không thể ra ngoài tìm đồ ăn.

Lúc đầu còn gặp được một người phụ nữ sinh đẹp, sau đó còn có gan làm ác nhưng bỗng nhiên có một con tang thi đi tới, người phụ nữ kia không hiểu sao có thể dùng cách tà môn giết chết tang thi, làm bọn họ sợ gần chết, lại tiếp tục trốn.


Hiện tại khó khăn lắm bọn họ lại gặp được một người có thể giết tang thi, họ quyết tâm phải bám lấy, mong có thể tới được thành phố J lánh nạn, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như này.

Phương Hoả và Lê Chấn đi qua một ngã rẽ, Phương Hoà nhìn lại phía sau không thấy hai người kia theo kịp, tay mèo dẫm trên vai Lê Chấn.

" Chúng ta có nên cho họ một ít vật tư không? " Xem ý Lê Chấn thì hai người bọn họ sẽ đi nơi khác giết tang thi chứ không ở chỗ này bảo vệ Lê Nguyệt.

Tuy rằng cậu biết Lê Nguyệt có thể tự bảo vệ mình nhưng cậu cũng không muốn hai gã kia gây phiền phức cho cô.

Lê Chấn gật đầu, Phương Hoà lấy từ không gian ra một chiếc xe, lại để vào xe một chút đồ dùng thức ăn.

Sau đó mới cùng Lê Chấn lên xe đến thành phố J.

Hai người kia cũng không phải không nghĩ thông suốt, bọn họ nghe thấy tiếng động cơ xe thì chạy từ ngã rẽ ra, chạy đuổi theo vài bước thì thấy ven đường có một chiếc xe, trong xe còn có một đống mỳ ăn liền bán trong siêu thị, vui mừng chạy tới.

" Anh Dương, chúng ta có đi theo họ không? " Người trẻ tuổi hơn vừa ăn mỳ gói vừa nhìn chiếc xe đang dần đi xa.

" Theo cái gì mà theo.

Mày muốn đến chỗ có tang thi à? Chúng ta đi đến thành phố A, thành phố A cách chỗ này không xa, còn là thành phố lớn.

Ở đó chắc chắn có bộ đội bảo vệ.

"
Người trẻ tuổi thấy không ổn lắm, dù sao người kia cũng cho họ đồ ăn, người gọi là anh Dương kia cho hắn một cái tát.


" Mày bị ngu à? Anh ta cũng không bắt bọn mình đi theo.

"
Phương Hoà tử cửa sổ xe nhìn thấy hai người kia đi ngược hướng với bọn họ, vẫy vẫy đuôi mèo, nằm trên đùi Lên hỏi.

" Giờ chúng ta làm gì? "
Lê Chấn đư tay vuốt đuôi Phương Hoà, " Trước mắt tôi muốn làm ba việc.

Đầu tiên là giết tang thi, lấy huyết dịch trong người chúng ra để làm thí nghiệm.

Thứ hai là nâng cao sức mạnh.

Còn thứ ba,...!" Lê Chấn dừng một chút, nhìn Lê Hoà đang nằm trên đùi mình.

" Xem xem rốt cục em là người hay là mèo.

"
Phương Hoà vốn đang nghe rất nghiêm túc nhưng câu cuối chọc đúng chỗ đau của cậu, vuốt mèo đẩy cái tay ở đuôi mình ra.

"Đại gia đây là thần."
Đôi mắt sau kính râm loé lên.

"Xem ra Mèo Con nhà ta tính toán không nói thật rồi."
Meo, còn nói thật cái gì nữa? Nói rằng tự nhiên cậu có lông, tự nhiên biến thành mèo, còn có thể có chuyện gì nữa.

"Em có tên không?" Lê Chấn vừa lái xe vừa hỏi cậu.

Mắt mèo xanh biếc của Phương Hoà liếc nhìn Lê Chấn, nhưng bộ quần áo của hắn trang bị quá nhiều nên cậu không thấy rõ mặt Lê Chấn, Phương Hoà quay đầu nhìn về phía trước, chuyện đến mức này cậu cũng chẳng có gì phải giấu.

"Phương Hoà."

"Tiểu Phương? Tiểu Hoà? Phương Phương hay Hoà Hoà?"
Phương Hoà rất muốn nhìn xem cái mặt lạnh của Lê Chấn khi nói ra mấy cái tên sến sẩm này sẽ thế nào, liền giận dữ quay đầu.

"Lê Chấn chết tiệt, mấy cái tên nổi da gà như vậy mà anh cũng nói ra được à?"
Lê Chấn duỗi tay sờ nắn tai mèo của Phương Hoà.

"Mèo con ngạo kiều."
Phương Hoà gạt tay hắn ra, mở mắt trừng hắn."Có cần tôi nhắc lại chiến tích vĩ đại của anh mấy ngày nay không?"
Tay Lê Chấn khẽ nhúc nhích, xoay vô lăng, đột nhiên có chút dở khóc dở cười, đương nhiên hắn nhớ những gì mình làm rồi, bây giờ lại nhắc tới Lê Chấn cũng hơi xấu hổ.

Nhưng không thể không nói, khi ý thức của hắn không được rõ ràng cho lắm, hắn liền biết nhóc mèo con này không phải mèo bình thường.

Lúc trước Trần Uy Minh có nói đây là hoá thú, suýt nữa hắn cũng tin, nhưng đáng tiếc lại không phải, nếu là hoá thú thật thì hắn cũng bảo Mèo Con nhà hắn biến thân cho mình xem.

Cho nên, có cách nào giúp Mèo Con nhà hắn biến thành người không?
Lê Chấn trầm mặc một lúc, làm cho Phương Hoà nghĩ hắn có phải đang thấy xấu hổ về những gì mình đã làm không.

Nhưng mà Phương Hoà không nhìn thấy, gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lê Chấn mà thẹn thùng thì sẽ thế nào nhỉ?
Má, stop, nghĩ một lúc nữa cả người lại bốc hoả.

Vừa nghĩ như vậy xong thì cả người cậu vẫn nhanh chóng thấy nóng lên, Phương Hoà cuống quít cào cào đệm ghế lái phụ, cố gắng làm mình phân tâm.

Đúng là muốn chết đi được, đợi thêm mấy tháng nữa thân mèo của cậu trưởng thành, chẳng lẽ cậu sẽ hằng ngày phát tình với Lê Chấn à? Oh no.

Meo, nghĩ thôi đã thấy xấu hổ quá trời huhu.

Tuy rằng phản ứng của Phương Hoà chỉ trong nháy mắt nhưng Lê Chấn cảm nhận được, trước kia ý thức không rõ ràng nên hắn không có mấy cảm giác, nhưng giờ tỉnh táo, thân thể giống như dâng lên một loại sức mạnh nào đó, giống như có thể cảm ứng được điều gì đó.

Lê Chấn nghi hoặc nhìn mèo con nằm ở ghế phụ cào loạn, hình như có gì đó ở nhóc mèo này mà hắn không biết?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.