"Công pháp đào liễu đồng tâm song tu."
Cứ thế mà làm thí nghiệm à? Phương Hoà có chút không yên lòng nhìn về hướng nhà mà mẹ con Lê Nguyệt đang ở, nâng vuốt mèo lên.
"Tôi đi xem bé con thế nào đã."
Lê Chấn gật đầu, Phương Hoà lập tức nhắm hướng đó chạy đi, cậu không chỉ đơn thuần tới xem bé con, cậu muốn xem còn sót con tang thi nào đang lởn vởn xung quanh không, tuy rằng cậu và Lê Chấn đã xử lý hết rồi nhưng cậu sợ những con tang thi khác kéo đến.
May là không có con tang thi nào, Phương Hoà kiểm tra một vòng xong xuôi rồi mới tới nhà Lê Nguyệt.
Mới tới đầu ngõ, Phương Hoà vội vàng dừng lại, một chân trước còn đang nhấc lên, có chút bất ngờ nhìn hoàn cảnh phía trước, đường đi vào ngõ đã bị các loại sắt thép cắm lung tung tạo thành một hàng rào chắn.
Đây vốn là sắt thép để làm nhà, bề mặt sáng loáng, trơn tru, nhưng hàng rào thép này, mỗi cây thép đều có gai ngược.
Phương Hoà nhảy lên vách tường, từ chỗ này nhìn về phía nhà cũ, xung quang ngôi nhà đều được bao quanh bằng những hàng rào thép này, Phương Hoà không thể không nể phục Lê Nguyệt, một người phụ nữ mang theo con nhỏ có thể kiếm được từng này thép, còn có thể khiến cho chúng tràn đầy gai nhọn, tính phòng thủ của hàng rào này rất cao, tang thi bình thường chắc chắn không vào được.
Phương Hoà biết tính cảnh giác của Lê Nguyệt rất cao nên lần này sẽ không lại gần bên trong, nhìn toà nhà ngói đỏ, Phương Hoà có chút không biết nói sao, cậu còn chưa được nhìn thấy bé con kia đâu, người ta hay nói, cháu trai giống cậu, chẳng lẽ giống Lê Chấn cái mặt lạnh tanh à? Cháu trai...!thôi kệ đi, dù sao lúc trước cậu cũng gọi vậy rồi, haha.
Phương Hoà lấy đồ ăn Lê Chấn làm sẵn ra, còn lấy một ít thịt gà sống, dùng dị năng mang tới trong sân, hy vọng sinh hoạt của hai mẹ con Lê Nguyệt sẽ tốt hơn.
Nghe thấy động tĩnh của Lê Nguyệt, Phương Hoà lập tức quay đầu chạy đi, trong đêm đen, cậu quay lại đường cũ, chạy về chỗ Lê Chấn.
Lúc Phương Hoà trở về, Lê Chấn đang đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng chờ cậu, Phương Hoà ngồi trên nóc xe, gật đầu với hắn.
"Anh yên tâm, họ vẫn an toàn."
Lê Chấn xoa xoa đầu Phương Hòa, hắn chuẩn bị làm thí nghiệm dựng lá chắn che tinh hạch.
Dù là Phương Hoà hay Lê Chấn, cả hai đều không thể trực tiếp chạm vào tinh hạch, cho nên Phương Hoà thấy Lê Chấn dùng tinh thần lực cầm lấy tinh hạch trong tay tang thi đàn em, đặt nó vào một cái bàn to trong không gian.
Lúc sau, Lê Chấn bắt đầu cởi quần áo.
Phương Hoà theo bản năng vung vuốt đánh tang thi đàn em văng vào trong xe, đây là phúc lợi của cậu, nhìn cái gì mà nhìn.
Nhưng mà Lê Chấn chỉ là cởi áo khoác leo núi, mũ và bao tay ra, những đồ vật che mặt cũng lấy xuống, Phương Hoà đột nhiêm thấy hưng phấn vô cùng, giương mắt chờ đợi.
Phương Hoà lập tức ngồi ngoan, vuốt mèo rất có quy củ đặt phía trước, đôi mắt mèo xanh biếc rất đứng đắn nhìn chằm chằm Lê Chấn.
Lê Chấn lắc đầu bật cười.
Phương Hoà xem như đã thấy được Lê Chấn sau khi hồi phục thế nào sau cái cười rộ của hắn.
Vốn dĩ là khuôn mặt sắc lạnh cứng đờ, cũng chỉ thoáng nhu hoà đi, nếu là người khác chắc chắn không nhận ra, nhưng Phương Hoà mấy ngày trời đều nhìn chăm chăm khuôn mặt tang thi của Lê Chấn liền nhận ra ngay, Phương Hoà rung rung lỗ tai, đột nhiên trong lòng mềm nhũn, cậu đột nhiên muốn che tim nhỏ.
Phương Hoà vẫn luôn cảm thấy Lê Chấn dùng sức mạnh tạo lá chắn che hơi thở không phải việc gì quá sức với hắn, từ ngày mạt thế đầu tiên, Lê Chấn vẫn luôn dùng cách này để bảo vệ cậu, cho nên khi Lê Chấn dùng tinh thần lực bao phủ tinh hạch trên bàn, sau đó thử tập trung sức mạnh dựng lên lá chắn quanh tinh hạch, Phương Hoà chỉ chú ý tới động tác của Lê Chấn và tinh hạch trên bàn.
Phương Hoà nhìn nửa ngày cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, lúc nhìn lên Lê Chấn, cả thân mèo đều không tốt, vốn dĩ sau khi khôi phục thì mặt Lê Chấn đã có chút giống người sống, nhưng giờ khuôn mặt ấy lại trở nên trắng bệch, cặp mắt thuần đen kia càng trở nên tăm tối.
"Lê Chấn!" Phương Hoà cả kinh từ trên xe nhảy xuống, tình trạng của Lê Chấn bây giờ không khác mấy với khi hắn mới bị tang thi hoá.
Lê Chấn nghe tiếng tiếng Phương Hoà thì buông tay, lùi lại một bước, hai tay nắm thành nắm đấm.
Phương Hòa dừng ở trên bàn, "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lê Chấn nhẫn nại nói ra một câu: "Giết tang thi vẫn không đủ..."
Nói xong câu đó, mắt Lê Chấn chuyển từ đen sang đỏ, đỏ như máu, nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, hắn chạy vào không gian.
Phương Hoà không hiểu rốt cuộc tại sao lại như vậy, nhưng ý của câu này cậu hiểu, Phương Hoà nhanh chóng chạy về phía Đông Nam của huyện X, cậu nghe người sống sót ở cửa Bắc nói, phía đó là cửa Đông, dân cư ở cửa Đông nhiều nhất, tang thi chỗ đó cũng nhiều nhất.
Phương Hoà mới lao đi không bao xa thì nhớ tới đàn em bị cậu quăng một bên, lập tức nhìn thoáng qua, con tang thi này thế mà hiểu ý, đứng dậy đi theo cậu.
Phương Hoà yên tâm, tiếp tục chạy về phía Đông Nam, một đường lao tới, đến nơi, cậu nhận ra tang thi ở đây quả thực nhiều, nhưng cậu sợ không đủ, từ trong không gian lôi ra vài con dê, cũng không sợ lãng phí nữa, dứt khoát cứa cổ chúng, ném ra ngoài.
Máu tươi của dê thu hút tang thi, một đàn chen chúc nhau nhào tới, Phương Hoà lại thấy Lê Chấn hai mắt đỏ ngầu đi ra.
Vừa giết tang thi vưa để ý Lê Chấn, Phương Hoà thấy mắt hắn dán chặt vào con dê ở giữa đàn tang thi thì tức giận quát hắn.
"Anh dám thử ăn xem."
Đôi mắt nửa đen nửa đỏ của Lê Chấn nhìn Phương Hoà, lúc cậu đang lo lắng hắn có thể khống chế bản năng của mình không thì Lê Chấn gật gật đầu, nhào về phía đàn tang thi.
Phương Hoà nhìn tang thi chen chúc nhau cắn xé thịt dê, một lần nữa nhảy vào, vốn dĩ giết tang thi cả ngày rất mệt mỏi, nhưng lúc này Phương Hoà mới bộc lộ ra sự bền bỉ của mình, ở trong biển tang thi chém giết liên tục, đầu tang thi rụng xuống như táo.
Cũng không biết đã giết bao lâu, ở cạnh con dê xuất hiện vô số xác tang thi, mùi máu dê đã không còn toả ra nhiều, cũng không có bao nhiêu tang thi dám đi qua, Phương Hoà thoáng nhìn qua, thấy mắt Lê Chấn đã trở lại màu đen tuyền thì thở phào, cậu vẫn đang treo trên biển quảng cáo đây, Lê Chấn thấy cậu thì liền bế cậu xuống, ôm vào trong lòng.
Phương Hoà mệt mỏi không muốn nhúc nhích, nằm nhoài trên khuỷu tay Lê Chấn, lười nhác hỏi một câu: "Có chuyện gì vậy?"
Lê Chấn ôm Phương Hoà trở về, phía sau tang thi đàn em im lặng theo đuôi.
Thấy Lê Chấn không nói gì, Phương Hoà nhấc chân mèo bủn rủn của mình chạm vào tay hắn.
"Có phải anh cũng không biết không?"
Lê Chấn vẫn không nói chuyện, chỉ nhấc Phương Hoà Lên, cọ cái mũi lạnh lẽo của mình lên cái mũi mèo hồng phấn ấm áp của cậu.
Vuốt mèo hữu khí vô lực đẩy mặt Lê Chấn ra, cọ cái gì, anh còn không thể thở nữa mà đòi cọ cọ.
Chóp mũi Lê Chấn di chuyển, cọ cọ đầu mèo.
"Dựng lá chắn tinh hạch vốn dĩ phải tiêu hao sức mạnh sinh cơ, lúc làm thí nghiệm tôi đã quá tự tin, nên mới xảy ra tình trạng mất kiểm soát."
"Hả?" Phương Hoà không hiểu, không phải nước hồ trong không gian giúp Lê Chấn khôi phục sao? Chẳng lẽ nước hồ không phải biện pháp giải quyết trọng tâm sao?
Lê Chấn cũng nghĩ tới điều Phương Hoà thắc mắc, đưa tay sờ mặt lục lạc hạt đào trên cổ cậu, "Năng lượng trong không gian rất mạnh, nhưng nó chỉ giúp thân thể tôi hồi phục, nhưng không thể giúp tôi trở lại thành người, giống như bây giờ thân thể tôi đã khôi phục nhưng vẫn không có hô hấp hay nhịp tim, chỉ có thể hấp thu sức mạnh từ tia cầu sinh, hấp thụ đủ thì mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Đồng thời sức mạnh sinh cơ giúp tôi dựng lá chắn quanh tinh hạch.
Phương Hoa ra vẻ không muốn hiểu, đầu gác lên tay hắn, hai mắt nhắm hờ.
"Được rồi, nói ngắn gọn thì chính là muốn bảo vệ cháu trai tôi thì phải giết càng nhiều tang thi càng tốt."
Phương Hoà mơ mơ màng màng gật đầu, hàm hồ nói một câu.
"Muốn anh khôi phục hoàn toàn thì phải làm sao?"
Lê Chấm chậm rãi vuốt ve cổ Phương Hoà.
"Hơi khó, nhưng tôi sẽ tìm cách."
Sẽ có cách, Phương Hoà tin tưởng hắn, hai mắt dần nhắm chặt lại.
Lê Chấn đi về nơi ở tạm thời của hai người, nhìn tinh hạch trên mặt bàn, hầu như không cảm ứng được gì, trừ phi đến rất gần, Lê Chấn nhìn thoáng qua đàn em đi phía sau, dùng tinh thần lực ném tinh hạch cho nó cầm, nửa ngày cũng không thấy nó phản ứng gì thì kết luận, hắn có thể cảm ứng tinh hạch là do hắn mạnh hơn những con tang thi khác.
Sau đó, Lê Chấn hạ lệnh, tang thi tiến hoà nuốt viên tinh hạch xuống.
Phương Hoà tỉnh dậy là do bị ướt, mở mắt thì thấy thân thể trần trụi của Lê Chấn, một tay ôm cậu, một tay thì té nước lên người cậu, Phương Hoà âm thầm liếm răng, dù đang rất mệt nhưng mà cậu rất muốn nhìn...!
Nhưng dưới sự vuốt ve của Lê Chấn, Phương Hoà lại ngủ tiếp.
Lê Chấn sau khi lau khô lông cho mèo con, đặt lên giường.
Vốn dĩ đang là tình hình cấp bách, hắn nên đi nghiên cứu mấy ống dịch thể của tang thi, nhưng hắn lại làm ra hành động trái với lí trí mình - người luôn yêu công việc hơn cả bản thân - lên giường, ôm Phương Hoà ngủ.
Hắn nghĩ Phương Hoà lần này đi ngủ cũng co thành một quả cầu lông giống lần trước, nhưng mà mèo con mềm mại trong lòng không quá năm phút sau bắt đầu cào loạn, đôi khi ngay cả móng vuốt cũng lộ ra.
Ban đầu hắn còn nghĩ là do mèo con quá mệt mỏi, nhưng lát sau, Lê Chấn thấy có gì đó không bình thường, Phương Hoà giống như đang nói mớ.
Nói một lúc thì tiếng nói biến thành tiếng kêu, mặc dù hắn không nghe hiểu nhưng mà có thể nghe được trong tiếng của cậu có gì đó vừa phẫn nộ vừa yếu ớt bi thương.
"Mèo Con?" Lê Chấn nhẹ nhàng vuốt ve cậu, lông mèo theo thân thể run rẩy không ngừng.
Lê Chấn duỗi tay nâng cằm cậu lên, mèo con hai mắt nhắm chặt, hơi thở dồn dập, hơi nóng phả lên tay Lê Chấn, Lê Chấn vốn không có thân nhiệt, hắn không cảm nhận được tình hình hiện tại của Phương Hoà có phải phát sốt không.
Lê Chấn ôm mèo con vội vàng đứng dậy tìm hộp sơ cứu, lục được một lát thì tìm thấy một cái nhiệt kế, hắn nhanh chóng kẹp bào chân sau của cậu, nhưng chưa kịp xem được nhiệt độ thì Phương Hoà bỗng nhiên mở mắt, mông lung nhìn quanh.
Lê Chấn ôn hoà nói.
"Mèo Con?"
"Meo."
Tiếng vừa phát ra, Phương Hoà lập tức hoàn hồn, chân trước che kín mặt mèo, cậu lại không thể nói chuyện rồi, họ có phải nên tu luyện tiếp không?
Lê Chấn giữ lại thân thể đang ngọ nguậy của mèo con, ngăn không cho cậu lộn xộn, gõ gõ nhiêt kế kẹp dưới chân cậu.
"Nằm ngoan nào."
Phương Hoà lập tức cứng đờ, tên ngốc này vậy mà lại kẹp nhiệt kế vào chân sau cậu, không biết lông ở đó rất ngắn sao, đồ con sen không biết xấu hổ.
Chờ chừng năm phút qua đi, Lê Chấn nhìn nhiệt kế, mi tâm nhíu lại, hắn vừa nhận ra, động vật họ mèo thân nhiệt thấp hơn người bao nhiêu hắn không rõ.
Cho nên, Lê Chấn chỉ đành lắc nhiệt kế, để thủy ngân trở về trạng thái cũ, nhìn mèo con đang ôm đầu.
"Có phải đau đầu không?"
"Meo."
Phát ra một tiếng này xong Phương Hoà không muốn nói thêm gì, lần này thì có thể cho Lê Chấn biết cậu chính xác là một con mèo rồi, quá đau lòng.
Lê Chấn đứng một bên nhìn Phương Hoà ôm đầu, đột nhiên bế cậu lên, đi tới chỗ cây đào già.
Phương Hoà nằm trong khuỷu tay Lê Chấn, cái đuôi ỉu xìu rũ xuống, lúc đến dưới cây đào, cậu nói trong lòng rằng nếu có thể trở lại thành người, muốn cậu làm gì cậu cũng nguyện ý.
Vốn dĩ lúc ý thức Lê Chấn còn mơ hồ, hắn thấy mình và mèo con làm cái động tác này không có gì kì quá nhưng mà bây giờ thì khác, chờ khi hắn khoanh chân ngồi xuống, Phương Hoà cũng làm một động tác kì, khoé miệng hắn hơi động, đưa tay nắm lấy hai cái vuốt mèo của Phương Hoà.
Phương Hoà trừng mắt nhìn Lê Chấn một cái, sau đó thôi thúc sức mạnh trong cơ thể mình vận hành.
Lúc trước Lê Chấn ôm cậu ngâm trong hồ, dị năng của cậu cơ bản đã hồi phục, hơn nữa khi Phương Hòa bắt đầu vận chuyển sức mạnh thì thấy dấu hiệu mình sắp đột phá, Phương Hoà lập tức hưng phấn, tiếp tục thôi thúc sức mạnh.
Công pháp này Lê Chấn chỉ có thể tu luyện một cách thụ động, lúc hắn cảm nhận được sức mạnh mà Phương Hòa thôi thúc, cùng cậu tu luyện, mới nhận thấy được những luồng sức mạnh chảy trong cơ thể mình nhưng lại không tài nào điều khiển được chúng.
Lê Chấn mở mắt, nhìn mèo con đối diện đang nỗ lực vận chuyển sức mạnh, tuy họ mèo có cơ thể dẻo dai, nhưng tư thế của cậu trông không thoải mái chút nào.
Chẳng lẽ tu luyện bắt buộc phải dùng tư thế này?
Chờ sau khi luyện xong thêm một chương, Phương Hoà dừng tay, cảm nhận năng lượng trong người mình đang cuộn trào, Phương Hoà mở mắt, còn chưa kịp nói câu gì thì dị năng trong người bắt đầu tăng lên, Phương Hoà cả người đau đớn đến suýt ngất xỉu.
Lê Chấn nâng Phương Hoà lên, duỗi tay dùng sức mạnh chữa lành ổn định dị năng trong cơ thể cậu.
Hiện tại Phương Hoà không ngừng bị dị năng xé toạc, lại được Lê Chấn dùng dị năng chữa trị thì dần giảm bớt đau đớn, qua một lúc lâu, dị năng bạo phát trong người cậu dần được chải chuốt ôn hoà hơn, mà Phương Hoà vui sướng phát hiện dị năng hệ phong và dị năng tốc độ của cậu đều từ sơ cấp tăng lên thành cấp một rồi.
Trách không được dị năng lại hỗn loạn như vậy, kiếp trước thăng cấp đều là từng dị năng đơn lẻ một, Phương Hoà chưa thấy hai dị năng trở lên đồng thời thăng cấp bao giờ.
Lê Chấn cảm thấy mèo con đang rất vui vẻ, hắn duỗi tay xoa xoa đầu cậu, sau đó bỗng thấy một loạt những văn tự cổ xưa phức tạp chui vào đầu hắn.
Phương Hoà cũng phát hiện điều này, cậu vốn tính chờ Lê Chấn khôi phục ý thức sẽ nói chuyện với hắn về công pháp cổ xưa này, cho nên Phương Hoà mở to mắt nhìn Lê Chấn xem xong văn tự rồi giải thích cho mình, chứ lúc trước cậu xem không hiểu gì cả.
Lê Chấn xoa xoa mi tâm, đoạn văn tự này không dài nhưng thông tin bên trong lại rất nhiều, được viết bằng chữ triện nhỏ, bên trong chứa nguồn gốc của không gian hạt đào, cũng nói về cây đào già bên cạnh này, quan trọng là trong đó có chứa một phương pháp tu luyện cực kì lợi hại, trong công pháp có viết mấy chữ chói lọi: "Công pháp đào liễu đồng tâm song tu."
Lê Chấn xem qua văn tự một lượt, cẩn thận nhìn nội dung công pháp, sau khi xem xong thì thấy không biết làm sao nhìn mèo con đang ngồi xổm trên đất nghiêng đầu nhìn mình.
"Em thật là..." Lê Chấn bế Phương Hoà, đặt cậu nằm trên đùi mình, "Nói thật cho tôi, năm nay em bao lớn? Có biết nhận mặt chữ không?"
Phương Hoà cáu kỉnh thừa nhận: "Tôi 21, cũng không phải học thật sự...!chỉ là học không đủ.
"
Cho nên, nhóc mèo con này từ đầu tới cuối cũng không biết bọn họ luyện công pháp gì, Lê Chấn cũng hết biết nói gì một lúc, duỗi tay xoa nắn tai mèo.
"Em thấy nóng?"
Phương Hoà lập tức gật đầu, cậu đã sớm nghi ngờ vấn đề này, vừa hay bây giờ có thể cùng Lê Chấn nói "Anh cũng thấy hả? Trên người của anh cũng nóng?"
Lê Chấn lắc đầu, hắn không có thân nhiệt nên không cảm giác được gì, nhưng đợi hắn khôi phục thân thể, thì cũng khó nói.
Phương Hoà nghi hoặc, đưa vuốt chạm vào cái tai bị xoa ngứa, lại đẩy cái tay đang muốn xoa cái tai còn lại của cậu ra, "Vì sao lúc tu luyện xong tôi lại thấy nóng? Hay là công pháp này có vấn đề."
Lê Chấn lắc đầu.
"Công pháp không có vấn đề gì cả.
Sau này luyện nhiều một chút thì em sẽ quen thôi."
Phương Hoà gật đầu, Lê Chấn chắc chắn không sai.
Trông hắn vô cùng chắc chắn, Phương Hoà biết hắn có thể hiểu được đoạn văn tự phức tạp kia.
Cặp mắt thuần đen của Lê Chấn loé sáng, hắn không nói cho Phương Hoà biết, thật ta công pháp này còn có tác dụng khác, có thể giúp động vật có linh tính hoá thành người, hắn muốn xem nhóc con này lúc không hề hay biết biến thân, Mèo Con sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?
Hơn nữa, Lê Chấn xác định, làm gì có yêu cầu nào bắt nhóc này phải ngồi cái tư thế mất sức vậy đâu, chỉ cần một mèo một người tay nắm vuốt là được, nhưng mà đợi sau khi Mèo Con nhà hắn hoá hình thì bọn họ có thể thử nhiều tư thế hơn.
Còn nữa, hắn có nên dạy chữ cho nhóc mèo này không?
Phương Hoà ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lê Chấn, cảm giác hắn nhìn mình hơi lạ, nhưng lạ ở đâu thì cậu không biết.
Ảo giác hay gì?.