Sau khi từ cô nhi viện về, Kì Lam và Kì Thiên đi dạo quanh hồ gần đấy.
Cả hai im lạng không nói gì. Hắn mở lời:
- T..Tôi có cái này cho cô này!- Mặt hắn đỏ bừng, rút ra một cái lắc tay bằng bạc có nhiều những chiếc chuông nhỏ kêu leng keng.
- Oa! Dễ thương quá. Cảm ơn anh!- nó vui vẻ cầm lấy chiếc lắc.
- Từ nay trở đi, cô sẽ là mèo của Mạc Kì Thiên này!- nụ cười hiếm hoi nở trên môi hắn. Nó đỏ mặt, tim đập loạn xạ. Nó ko biết rằng hắn cũng ko khác gì nó.