Bởi vì hôm trước Viên Viên đã đánh trả lại Vãn Vãn cho nên sau đó vẫn bị Vãn Vãn ghét bỏ.
Lúc vừa về nhà thì Vãn Vãn còn sẵn sàng ôm nó, sờ đầu nó, sau đó còn bảo nó cứ yên tâm ở lại đây, hơn nữa còn có người nhận nuôi tên là Kỷ Chu Độ sẽ lo toàn bộ đồ hộp và cá. Nhưng kết quả bây giờ Vãn Vãn chỉ đồng ý ôm Kỷ Chu Độ, mỗi ngày ở trong lồng ngực của anh rồi hai người dùng miệng gặm qua gặm lại, không chịu nhìn nó thêm một chút.
Mèo đen nhỏ bị lãng quên kêu meo meo ở dưới chân hai người, bị Vãn Vãn bất mãn ngồi xổm xuống rồi vỗ đầu nó một cái: “Tự ra một góc chơi đi.”
Nó đã cào cào cái mũi hồng của cô, nếu không phải là cô có thể chất đặc thù, vết thương có thể khép lại rất nhanh thì cô chính là một con mèo biến dạng rồi, cho nên cô mới không tha thứ cho nó.
Đột nhiên mất đi sự thương yêu của Vãn Vãn, mỗi ngày mèo đen nhỏ đều rất cô đơn, ngồi cách đó không xa nhìn Vãn Vãn, viên bi màu xanh lam trong đôi mắt toát ra sự ấm ức.
Có lúc Kỷ Chu Độ mềm lòng muốn vuốt ve nó an ủi mấy lần, kết quả con mèo vừa giả bộ oan ức lập tức trở mặt, vô tình cào cho anh một cái.
Túm sau gáy nhấc lên vừa nhìn thì đã biết quả nhiên là một con mèo đực.
“Làm sao, còn muốn xây dựng tình yêu người với mèo à.” Kỷ Chu Độ chọc chọc vào hai quả trứng tròn tròn dưới mông của mèo đen nhỏ, đùa giỡn nói: “Đáng tiếc mày tới chậm, cô ấy là của tao, cẩn thận tao biến mày thành thái giám.”
Lúc này, Kỷ Chu Độ còn không biết tình yêu người và mèo chính là anh, và thực ra người đến sau là anh.
Tới gần cuối kỳ, Kỷ Chu Độ càng bận học tập ở trường hơn, mỗi ngày đều gần tối mới trở về, Vãn Vãn đúng là không có bất cứ cảm giác không nỡ nào, dù sao cô chỉ là một con mèo độc lập, Kỷ Chu Độ không ở nhà thì cô xem ti vi cũng càng thoải mái hớn, trái lại sau khi anh trở về sẽ mê hoặc cô vừa hôn môi với anh vừa chơi nấm, làm cho cô không xem nổi bộ phim.
Trên TV đang là cảnh ánh trăng sáng của nam chính ra nước ngoài đã trở về, nữ chính khóc lóc chất vấn: “Vậy em thì là cái gì, là thế thân sao?”
Nam chính im lặng không nói lời nào, trong lòng đang xoắn xuýt rốt cuộc mình yêu ánh trăng sáng hay là thế thân hơn.
Vãn Vãn ôm một túi đồ ăn mèo làm bỏng ngô vừa ăn vừa xem, nhìn cô rất tức giận, không hiểu anh ta có cái gì mà hai cô gái này lại thích như thế, tại sao có thể chân đạp hai thuyền được! Đạo đức ở đâu, cảnh sát ở đâu!
Mèo đen nhỏ không biết đã nhảy lên sofa từ lúc nào, nằm xuống bên người Vãn Vãn, Vãn Vãn chỉ lo xem ti vi không thèm để ý đến nó, thấy lần này Vãn Vãn không đuổi nó xuống, Viên Viên càng được voi đòi tiên tiến lại gần sát vào người cô, liếm liếm đầu gối của Vãn Vãn.
Trong phim truyền hình đã diễn biến đến cảnh nam chính xảy ra tai nạn xe cộ, nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của nam chính khi nằm trên giường bệnh, Vãn Vãn vui vẻ gặm mấy miếng thức ăn mèo rột rột, tậm trạng rất tốt tiện tay đút mấy viên cho Viên Viên nằm bên cạnh.
Rốt cuộc cũng được Vãn Vãn đối xử thân thiết hơn, mèo đen nhỏ vui vẻ điên cuồng kêu meo meo, đầu cọ lên tay cô, một lát sau còn muốn mang quả bóng mây đồ chơi của mình muốn tặng cho Vãn Vãn.
Việc này rất được lòng Vãn Vãn.
Lúc chồng mèo nhỏ động dục cưỡi lên cô rồi làm đau cô, nhưng sau đó chồng mèo nhỏ cũng ngậm một con cá nhỏ đến trước mặt cô như thấy, lại lấy lòng cọ vào người cô.
“Mi cũng sẽ yêu ta sao?” Vãn Vãn hỏi.
Cô biến trở về thành mèo trắng nhỏ, cố ý duỗi móng vuốt ra cào nó, mèo đen nhỏ đau đến mức kêu thành tiếng, nhưng lần này nó không đánh trả, nó tiến lại gần Vãn Vãn ngửi rồi le lưỡi liếm miệng của Vãn Vãn.
Vãn Vãn nghĩ khi con người hôn nhẹ tức là yêu, còn vừa rồi con mèo nhỏ hôn nhẹ chỉ là bạn bè, đây chắc cũng không tính là quá trớn đâu.
Cả buổi chiều, Vãn Vãn đều nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại bị mèo đen nhỏ liếm rồi khò khè đánh lại liên tục. Mặc dù theo tiêu chuẩn của con người, cô bây giờ đã yêu đương với Kỷ Chu Độ, nên không thể để những con mèo đực khác liếm cô được, nhưng mà thật sự quá thoải mái, cô không chống lại được.
Cô là con mèo nhỏ, con mèo nhỏ có bốn cái chân, đạp hai con thuyền thì làm sao!
Buổi tối, Kỷ Chu Độ trở về, Vãn Vãn đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, Viên Viên nằm bên cạnh cô lười biếng liếm móng vuốt, cảnh tượng nhìn qua rất ấm áp hài hòa, nếu như không nhìn thấy khuôn mặt chột dạ của cô.
“Sao vậy?” Anh đặt những miếng sashimi và những lát cá hồi được đóng gói từ cửa hàng Nhật Bản để lên bàn trà, trong lòng Vãn Vãn càng xấu hổ: Mỗi ngày Kỷ Chu Độ đều lương thiện mang cho mình cá, nhưng cô lại ở cùng với con mèo đực khác liếm liếm rồi thân thiết.
“Không có gì.” Vãn Vãn rất chủ động đem miếng cá đầu tiên đưa tới bên miệng anh: “Tới đây, ăn cá đi!”
Cô ấy rất yêu mình.
Kỷ Chu Độ rất cảm động, Vãn Vãn đã đồng ý chia cá cho anh ăn, đây chính là hồi đáp của những cố gắng của anh, nếu bạn yêu cô ấy một ngàn lần thì sẽ có đáp lại!
Viên Viên ngửi thấy mùi cá, cũng lại gần đây kêu meo meo muốn Vãn Vãn cho ăn.
“Không được, mi đi ra...” Vãn Vãn chột dạ không nhìn nó.
Vãn Vãn nghĩ: Theo tiêu chuẩn của con người, bây giờ mi là bồ nhí, sao mi có thể chạy tới đây ra mặt được!
Nhìn thấy nó kêu đến đáng thương, Kỷ Chu Độ gắp miếng sashimi đút cho Viên Viên ăn, Vãn Vãn nhìn mà trong lòng thở dài: Kỷ Chu Đột thật là con thỏ nhỏ lương thiện, còn đồng ý giúp cô nuôi bồ nhí.
Kỷ Chu Độ không hề hay biết ánh mắt của Vãn Vãn nhìn anh vừa cảm động đan xen hổ thẹn, bên trong hổ thẹn còn có thêm chút áy náy, còn tưởng rằng Vãn Vãn vì quá yêu anh nên mới nhìn anh liên tục.
Anh xoa mặt cô: “Hai ngày nay anh quá bận không thể ở cùng em, đợi khi nào anh thi xong được nghỉ hè, anh sẽ mang em ra ngoài chơi.”
“Được ạ.” Vẻ mặt Vãn Vãn ngoan ngoãn.
Cô kéo Kỷ Chu Độ xem cùng cô cái bộ phim truyền hình máu chó kia, Kỷ Chu Độ xem xong thì đầu đầy chấm hỏi, không hiểu sao có thể có bộ phim có nội dung thiểu năng và nam chính rác rưởi như vậy.
Vãn Vãn còn muốn giải thích cho anh ta: “Người này không buông bạn gái trước được, lại còn muốn yêu cả nữ chính, mặc dù anh ta rất đáng ghét, nhưng em cảm thấy có lúc cũng khó mà chống lại được sự mê hoặc thoảng qua như thế.”
Mí mắt Kỷ Chu Độ giật lên, cảm thấy bộ phim này sắp làm cho tam quan của Vãn Vãn sụp đổ, vội vàng dựng thẳng lại: “Không, nếu như con người không thể nào điều khiển được bản thân mình vậy thì có khác gì động vật, huống hồ anh ta cũng không phải không chống lại được sức cám dỗ, mà trong lòng của anh ta không đủ kiên định. Nếu như anh là hắn, anh căn bản sẽ không do dự, bởi vì đối với anh, người có thể làm cho anh động lòng chỉ có một mình em thôi.”
Vãn Vãn nghe xong rất cảm động, cảm thấy Kỷ Chu Độ đã yêu cô đến như vậy, thì bản thân cũng nên thẳng thắn một chút: “Được rồi, em cho anh biết một chuyện, anh đừng khóc nhé.”
Cô trìu mến sờ đầu anh: “Hôm nay em không chống lại được sự mê hoặc mà để người khác hôn nhẹ, còn liếm em.”
Kỷ Chu Độ:...
Anh mới nói sao hôm nay cô lại ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Vẻ mặt Kỷ Chu Độ cứng ngắc: “Cùng ai?”
Vãn Vãn chỉ con mèo đen nhỏ bên cạnh: “Hôm nay nó hôn em, còn liếm nữa.”
Kỷ Chu Độ thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vô cùng nụ cười vui vẻ: "Ha ha ha ha em cũng biết nói chuyện cười đó.”
Chà, thật kỳ lạ.
Vãn Vãn nghĩ, sao anh không khóc mà còn cười nữa.